Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 250-2: Chỉ trời cắt đất, hỗn độn chi hỏa (Hạ)





Đúng vậy, chính là tan vỡ. Giống như là một cây băng trụ bị nhét vào trong nham thạch nóng chảy vậy, không ngừng tan vỡ ra. Khi luồng ma lực màu trắng kia dần dần hóa thành một chút bạch quang nhàn nhạt, lấy lòng bàn tay trái đang ngăn cản công kích của Âm Triêu Dương làm khởi điểm, không ngừng tan chảy dần về phía của Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt. Cơ hồ chỉ trong vài lần hô hấp, cũng đã tan vỡ đến trước mặt của bọn họ.
Mà đốm lửa màu trắng nhỏ trên đầu ngón tay của Âm Triêu Dương, cũng trong lúc này liền hóa thành một đạo hào quang giống như một sợi tơ màu trắng chợt lóe lên biến mất.
Oanh~~
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên. Thanh âm này cũng không phải bởi vì công kích của Âm Triêu Dương mà xuất hiện, mà là bởi vì Âm Dương Song Thủy ma lực do Lãnh Phong Vân cùng với Thủy Minh Nguyệt lúc trước phát ra, tạo thành Tổ Hợp Kỹ dung hợp tương sinh với nhau, đúng lúc này lại biến thành tương khắc đẩy ra. Ma lực giữa hai người đang đồng thời phóng thích tựa hồ sinh ra biến hóa long trời lở đất. Ma lực hai người đang dung hợp cùng một chỗ, đột nhiên lại biến thành công kích lẫn nhau mãnh liệt. Trong tiếng nổ kịch liệt kia, thân thể của bọn họ giống như là hai viên đạn pháo vậy, bị bắn ngược ra ngoài, bay xa hơn mấy chục thước mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể của mình.
Ngọn lửa màu trắng nhỏ trên đầu ngón tay của Âm Triêu Dương tắt đi, hắn vẫn như trước đứng ở nơi đó, hai chân vẫn như trước không xê dịch chút nào, ánh mắt của hắn cũng từ đang phát ra quang mang mãnh liệt, khôi phục lại sự bình tĩnh như trước.

Một mảnh lặng ngắt như tờ xuất hiện trên Thanh Thiên Thảo Nguyên này. Sắc mặt mỗi người một vẻ, đều đặc sắc vạn phần, nhưng mà, cũng không ai phát ra bất cứ thanh âm nào.
Thần Hậu Miện Hạ Thủy Minh Nguyệt, Đăng Minh Miện Hạ Lãnh Phong Vân, hai đại Thủy Hệ Chí Tôn Miện Hạ toàn lực xuất thủ, thi triển ra Âm Dương Song Thủy Tổ Hợp Kỹ, thế nhưng vẫn bị đánh bại, dưới tình huống tất cả mọi người đều nghĩ Âm Triêu Dương sắp không chống đỡ nổi nữa liền bị đánh bại.
Oa một tiếng, Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân cơ hồ đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Khí thế của bọn họ cũng không thể như lúc trước, tiếp tục dung làm một thể nữa. Thương thế của bọn họ cũng chính là do đó mà mang đến. Từ lúc bắt đầu đến giờ, trải qua hai lần so đấu, Âm Triêu Dương cũng đều chưa hề phát ra công kích nào về phía bọn họ cả.
Nếu nói, trong trận chiến đầu tiên, bọn họ cùng với Âm Triêu Dương bốn lần va chạm bị đánh tan, trong lòng bọn họ còn có chút không cam lòng cùng với cảm thấy xui xẻo, như vậy, trong trận chiến lần thứ hai này, sự tôn nghiêm của hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả cũng đã theo cái Âm Dương Song Thủy Tổ Hợp Kỹ của bọn họ mà tan rã. Thắng Quang Miện Hạ Âm Triêu Dương đứng trước mặt bọn họ cách đó không xa giống như là một tòa Thái Sơn không thể vượt qua vậy. Hai đấu với một, vẫn hoàn toàn không phải là đối thủ. Đừng nói là bọn họ, cho dù là mỗi người ở đây cũng đều không thể chấp nhận được. Mà ngay cả hai đầu Thập Giai Ma Thú Băng Tuyết Cự Long và Hàn Băng Cự Long tọa kỵ của bọn họ cũng đã dại ra đứng ở nơi đó, không dám có nửa phần di động. Bởi vì bọn chúng có thể cảm giác được, Âm Triêu Dương tựa hồ chỉ cần phất tay một cái là có thể hoàn toàn tiêu diệt chúng.
Mọi người đều đã kinh hãi đứng chết lặng ở nơi đó, thậm chí không ai phát ra tiếng hoan hô nữa. Âm Triêu Dương đơn giản đứng ở nơi đó, nhưng lại giống như đã trở thành trung tâm của thiên địa vậy.
Thủy Minh Nguyệt vào giờ khắc này phảng phất như già đi cả chục tuổi vậy, trên mặt toát ra một tia thần sắc sầu thảm:
- Hỗn Độn Chi Hỏa, có thật không?
Âm Triêu Dương không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn.
Thủy Minh Nguyệt gật gật đầu:

- Ta hiểu rồi, Thắng Quang Miện Hạ, ngài nói rất đúng, ta quả thật không có tư cách cùng ngài xưng là Chí Tôn Cường Giả. Muốn đánh muốn giết thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được. Nhưng mà, lần này Phong Vân đến đây là muốn giúp ta, xin ngài hãy buông tha cho nàng, để cho nàng rời đi.
Thân hình Lãnh Phong Vân chợt lóe lên, đi đến bên cạnh Thủy Minh Nguyệt:
- Không, Minh Nguyệt... Nếu như ta đã đến đây, là đã chuẩn bị tư tưởng cùng ngươi gánh vác hết tất cả hậu quả rồi.
Nói tới đây, bà ta quay sang nhìn Âm Triêu Dương, sắc mặt hung tợn nói:
- Âm Triêu Dương, ngươi đã có thực lực như vậy, thực lực đủ để quyết định hết tất cả, vì sao lại phải định ra ba trận thắng hai làm gì? Vì sao lại muốn trêu chọc chúng ta như thế? Giết người nhưng cũng không được sỉ nhục, ngươi không sợ sẽ gặp phải báo ứng sao?
Âm Triêu Dương nhàn nhạt nói:
- Các ngươi còn chưa hiểu rõ sao? Các ngươi cũng không phải bại bởi ta, mà là bại bởi chính bản thân mình. Hôm nay sở dĩ ta làm như vậy, cũng không phải là để trêu chọc các ngươi cái gì, cũng không có hứng thú mà trên chọc các ngươi. Ta chỉ là hy vọng, các ngươi có thể tự mình giác ngộ. Lúc trước ta đã nói rồi, trái tim các ngươi đã bị tham lam, dục vọng, ghen tị, những cảm xúc xấu xa kia làm cho mê muội. Các ngươi đã quên đi mục tiêu chân chính của ma sư. Cho dù trong trận tranh đấu ngày hôm nay với Ma Sư Công Hội, các ngươi giành được thắng lợi, nhưng tương lai không xa, các ngươi cũng sẽ bị hủy diệt mà thôi. Nếu ta muốn giết các ngươi, căn bản không cần phải nói với các ngươi làm gì. Cửu Quan, là cấp bậc mà bất cứ ma sư nào cũng thiết tha mơ ước, nhưng mà, các ngươi thật sự xem nó là đích đến cuối cùng hay sao? Các ngươi đã lãng phí sự chiếu cố của trời cao đối với các ngươi. Cửu Quan Ma Sư theo đuổi cái gì? Hiện tại ta có thể trả lời cho các ngươi, đó chính là bất tử. Thành Thánh thành Thần mà bất tử. Tuổi của ta tuy rằng lớn hơn các ngươi rất nhiều, nhưng mà chỉ cần thêm trăm năm nữa, các ngươi đều sẽ biến thành tro bụi, nhưng mà ta vẫn như trước còn lưu lại trên thế giới này. Sự theo đuổi đối với ngoại vật, chỉ khiến cho các ngươi lầm đường lạc lối mà thôi. Thân là Cửu Quan Ma Sư, trách nhiệm của chúng ta là cái gì? Thực lực càng cao, thì trách nhiệm chúng ta phải gánh vác cũng càng lớn, chứ không phải là lợi dụng sức mạnh của mình để giành được lợi ích.
Lúc trước, những lời nói thế này của Âm Triêu Dương, Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân căn bản là không để vào tai, bởi vì trong lòng bọn họ, căn bản là Âm Triêu Dương bởi vì Ma Sư Công Hội chiến thắng mà chế nhạo bọn họ.
Nhưng mà vào giờ khắc này đây, lại nghe Âm Triêu Dương nói những lời đó, cảm giác trong lòng bọn họ cũng đã xuất hiện những biến hóa vi diệu. Âm Triêu Dương đã dùng thực lực để chứng minh sự chênh lệch giữa Cửu Quan Ma Sư và Cửu Quan Ma Sư. Nhất là Hỗn Độn Chi Hỏa đã phá tan Âm Dương Song Thủy Tổ Hợp Kỹ của bọn họ, lại giống như một đòn nghiêm trọng, đánh mạnh vào lòng của bọn họ vậy.

Một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục. Đôi khi, chân lý cùng với sự sai trái chẳng qua chỉ cách nhau một lớp vải mỏng mà thôi. Sắc mặt Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt dần dần bình phục lại, ánh mắt của bọn họ lóe ra quang mang suy tư. Đủ chuyện trong quá khứ không ngừng xuất hiện trong đầu bọn họ.
Thân là Cửu Quan Chí Tôn Cường Giả, cuộc sống bọn họ trải qua tuyệt đại đa số đều là huy hoàng. Lúc trước cố gắng chăm chỉ tu luyện, thực lực không ngừng tăng lên, nhận được danh xưng thiên tài... Chẳng bao lâu trước, bọn họ vì phá tan cực hạn mà không tiếc tất cả, nhưng mà, từ khi tiến vào cảnh giới Cửu Quan xong, tâm tính bọn họ hoàn toàn thay đổi, trở nên không còn bình tĩnh, trở nên kích động. Giống như những lời Âm Triêu Dương nói vậy, bọn họ dùng lực lượng của bản thân mình mà giành tư lợi.
Cửu Quan cũng không phải là cực hạn, Cửu Quan theo đuổi sự bất tử... Hai câu nói này, giống như là hai luồng điện vậy, mạnh mẽ đánh thẳng vào trái tim bọn họ, cũng đồng dạng khiến cho tất cả mọi người ở đây vô cùng rung động.
Không chỉ có Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân, Cơ Trường Tín và Thượng Quan Ngâm Không cũng đồng dạng có cảm giác như thế. Tình huống của bọn họ mặc dù không giống với hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả, nhưng mà, nhiều năm tới bây giờ, phần lớn thời gian của bọn họ đều dành hết cho thế giới tình cảm của riêng mình. Lời nói của Âm Triêu Dương cũng không chỉ đánh thức đối thủ, mà cũng đánh thức bọn họ. Trong lòng của mỗi người đều hừng hực trước giờ chưa từng có.
Âm Triêu Dương xoay người lại, chậm rãi đi về phía của Cơ Động và Phất Thụy. Đằng Xà mang theo Âm Chiêu Dung từ bên cạnh cũng phóng tới:
- Âm Triêu Dương, ngươi lĩnh ngộ Hỗn Độn từ khi nào vậy? Ngay cả ta cũng không biết, cũng không cảm giác được chút nào?