Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 250: Chỉ trời cắt đất, hỗn độn chi hỏa (Thượng)





Màu sắc của hai đại Đồ Đằng Thiên Hậu và Huyền Vũ phiêu phù ở sau lưng Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân cũng có màu sắc tương đồng với ma lực do hai đại Chí Tôn Cường Giả phát ra, đều là màu trắng. Đây mới chân chính là Âm Dương Song Thủy Tổ Hợp Kỹ, chân chính là dung hợp hoàn mỹ về mặt ý nghĩa. Đạo bạch quang âm trầm kia, giống như muốn xuyên thủng cả thiên địa vậy, cũng không phải cực nhanh, thậm chí còn có chút thong thả mà bắn về phía ngực của Âm Triêu Dương.
Sắc mặt Âm Triêu Dương thoáng có chút ngưng trọng, tay trái của hắn chậm rãi nâng lên, lòng bàn tay hướng ra phía trước. Lúc này đây, màu sắc trên bàn tay hắn rốt cuộc cũng thay đổi. Có thể chứng kiến rõ ràng, Đồ Đằng Bính Hỏa Hệ Chu Tước cũng phát hào quang chói chang, ngưng tụ sau lưng của hắn. Dương Miện màu vàng kim trên đỉnh đầu cũng hóa thành một đạo kim quang dung nhập vào trong bàn tay. Đối mặt với liên thủ của hai Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả, vị Thắng Quan Miện Hạ này rốt cuộc cũng đã dốc toàn lực.
Hào quang màu vàng kim mênh mông kia bắt đầu ngưng tụ lại trên lòng bàn tay. Ngay khi luồng bạch quang kia bắn tới trước người, tay trái của Âm Triêu Dương giơ ra phía trước, chặn luồng bạch quang xâm nhập. Nhưng mà, giờ khắc này đây, chung quanh thân thể của hắn chợt dâng lên một tầng sương mù màu trắng nồng đậm. Nhiệt độ không khí trên Thiên Thanh Thảo Nguyên chợt tăng lên với tốc độ khủng bố. Cỏ xanh trên mặt đất nháy mắt đã biến thành từng mũi băng mâu sắc cạnh, hơn nữa còn rất nhanh lan tràn ra bốn phía. Rất hiển nhiên, đây là do Âm Triêu Dương không thể hoàn toàn chống lại được ma lực công kích của Cực Hạn Âm Dương Song Thủy Tổ Hợp Kỹ dung hợp toàn diện kia, nên vận chuyển ma lực bộc phát xuống dưới đất.
Ngàn vạn lần không được xem thường một đạo bạch quang đơn giản kia. Đó mặc dù là công kích ma lực đơn giản nhất, nhưng nếu muốn dùng cấp bậc Ma kỹ để đánh giá, nó đã hoàn toàn vượt qua cấp bậc Trung cấp Siêu Tất Sát Kỹ rồi, tiến nhập vào cảnh giới Cao cấp Siêu Tất Sát Kỹ.

Nhưng mà, Âm Triêu Dương vẫn như trước chính diện ngăn chặn. Hai chân hắn vẫn vững vàng đứng im trên mặt đất, thần sắc trên mặt cũng không có nửa phần biến hóa. Tay trái của hắn, giống như là một tấm chắn cực kỳ chắc chắn che ở trước ngực.
Giữa không trung, Hỏa Long Vương đã ngừng việc thân thiết với đứa con mới nhận lại của mình, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn về phía chiến trường, chăm chú nhìn. Giờ khắc này đây, cũng không ai có khả năng nhúng tay vào trận chiến đấu này nữa rồi. Nếu ai đó có ý đồ nhúng tay vào, quấy nhiễu trận chiến này, như vậy, dưới sự dẫn dắt kia, sẽ lập tức dẫn động toàn bộ công kích của ba vị Chí Tôn Cường Giả về phía mình. Đây là hậu quả mà không có bất luận kẻ nào có thể thừa nhận nổi. Cho dù là vợ chồng Cơ Trường Tín liên thủ cũng không làm được, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi trận chiến này đi đến hồi kết thúc.
Bất luận là người của Ma Sư Công Hội hay là Ma Kỹ Công Hội, đều cảm thấy Âm Triêu Dương lúc này đang sai lầm. Hắn quả thật cường đại, dưới tình huống một chọi một, nơi này e rằng cũng không có bất cứ một vị Chí Tôn Cường Giả nào có khả năng chống lại hắn. Nhưng mà, lúc này hắn đang đối mặt dù sao cũng là Âm Dương Song Thủy Chí Tôn Cường Giả kết hợp a! Hắn thậm chí còn tự đại khiến cho người ta hoàn mỹ đem ma lực Song Thủy hệ hoàn toàn dung hợp lại, hình thành công kích cực mạnh.
Nếu kết quả trận chiến này là Âm Triêu Dương đại bại, thậm chí là chết đi, như vậy, hoàn toàn đều là do hắn tự cao tự đại gây ra. Nhìn xem luồng hàn khí nồng đậm lan tỏa ra bên ngoài kia, ai cũng có thể nhìn ra, ma lực Âm Triêu Dương tuy mạnh, nhưng cũng không đủ để chống đỡ lại Âm Dương Song Thủy Tổ Hợp Kỹ. Nếu như không có kỳ tích gì phát sinh, thất bại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cái gì là thực lực? Thực lực chân chính là do nhiều yếu tố cấu tạo thành, tuyệt không chỉ có giới hạn trong ma lực mà thôi. Cũng chính bởi vì vậy, Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong rõ ràng đã ở vào tình thế chiếm được thượng phong nhưng vẫn như trước không dám có nửa phần lơi lỏng. Bọn họ cũng đều biết, nếu như Âm Triêu Dương có nửa phần cơ hội thở dốc, kết cuộc của trận chiến này có thể sẽ thay đổi. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy cho đến bây giờ sắc mặt Âm Triêu Dương tựa hồ vẫn chưa có thay đổi, ma lực phát ra càng mạnh mẽ thêm vài phần nữa. Tiềm lực con người là vô hạn, dưới áp lực cực lớn, thường thường sẽ dễ dàng đem tiềm lực cơ thể hoàn toàn kích phát ra. Không hề nghi ngờ, Âm Triêu Dương mang đến áp lực cho bọn họ là cực lớn, thậm chí có thể nói là khủng bố nữa. Giờ khắc này đây, bất luận là Thủy Minh Nguyệt hay là Lãnh Phong Vân, đều đã cảm giác được ma lực giữa hai người đã hòa hợp đến mức trước giờ chưa từng có, trình độ đã gần như tiếp cận hoàn mỹ.
Mặc dù là như vậy, nhưng Âm Triêu Dương đứng ở nơi đó lại vẫn như cũ ổn định. Tuy rằng hoàn cảnh bên ngoài đã chịu ảnh hưởng đến tận cùng của ma lực Song Thủy hệ, nhưng mà bản thân hắn vẫn lại như trước lẳng lạng đứng ở nơi đó, thân thể của hắn cũng không hề có nửa phần ảnh hưởng gì.

Tay trái ngăn cản công kích, tay phải Âm Triêu Dương thế nhưng lại dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người ở đây mà chậm rãi giơ lên cao. Động tác của hắn rất chậm, trên tay phải nâng lên cũng không có nửa phần ma lực ngưng tụ. Chỉ là như vậy đơn giản nâng lên, cánh tay phải duỗi thẳng, nâng lên đến đỉnh đầu. Bàn tay phải nắm lại, ngón trỏ vươn ra, chỉ về phía chân trời.
Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên đúng lúc đó, không biết vì cái gì, trái tim Cơ Động đột nhiên kịch liệt nhảy lên một cái, trong mơ hồ, hắn tựa hồ cảm giác được gì đó, ánh mắt không khỏi càng trừng lớn hơn một chút.
Ba vị Chí Tôn Cường Giả lần thứ hai giao đấu, cũng không có dẫn động khiến cho không khí vặn vẹo đi, mà hoàn toàn hiện rõ ràng ra trước mặt của mỗi người. Lực chú ý của mọi người cũng đều tập trung trên bàn tay phải của Âm Triêu Dương, ngay cả hai vị đối thủ kia của hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn muốn làm cái gì? Hiện tại trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng... Chẳng lẽ, dưới tình huống như vậy, hắn vẫn còn dư lực để phát động công kích hay sao?
Ánh mắt vốn dĩ luôn luôn bình tĩnh của Âm Triêu Dương rốt cuộc cũng vào lúc đó phát sinh biến hóa. Ánh mắt bình thản đột nhiên trở nên phát ra tinh quang bắn ra bốn phía. Cho dù là Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân vốn đã áp chế hắn rồi, lúc này đều phải nheo hai mắt lại, không dám nhìn thẳng hắn.
Cũng đúng lúc này, bàn tay phải vốn đang giơ lên cao của Âm Triêu Dương đột nhiên biến thành màu trắng, màu trắng này hoàn toàn khác với màu trắng của ma lực Cực Hạn Song Thủy trước mặt kia.

Đó là một màu trắng oánh nhuận không cách nào hình dung nổi, tựa hồ giống như màu của khối Thiên Chi Ngọc mà Cơ Động lúc trước lấy được vậy, thậm chí càng thêm tinh thuần, càng thêm trong suốt hơn nữa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt đều rất nhanh co rút lại. Ngay sau đó, một đốm lửa màu trắng nhỏ, ôn nhu, cao khoảng một tấc chợt nhẹ nhàng xuất hiện trên đầu ngón trỏ tay phải của Âm Triêu Dương. Không có bất cứ ma lực ba động nào, ngọn lửa màu trắng nhỏ kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống thậm chí còn không nhìn rõ ràng được nữa. Nhưng mà, ngay khi nó xuất hiện, cơ hồ trong nháy mắt, Cơ Trường Tín, Thượng Quan Ngâm Không, Lãnh Phong Vân, Thủy Minh Nguyệt, Cơ Động, Phất Thụy thế nhưng lại đồng thời mở to hai mắt mà nhìn.
Ngay sau đó, Âm Triêu Dương làm ra một động tác vô cùng đơn giản, ngón trỏ tay phải vốn đang chỉ lên trời, chợt hạ xuống, mang theo đốm lửa màu trắng nhỏ kia, chầm chậm hướng về phía luồng ma lực Âm Dương Song Thủy Tổ Hợp Kỹ màu trắng ở trước mặt.
Thời gian vào giờ khắc này tựa hồ như đọng lại, trời đất trong lúc đó tựa hồ cũng theo động tác hạ tay xuống này của hắn mà xuất hiện biến dị. Cột sáng ma lực Âm Dương Song Thủy Tổ Hợp Kỹ màu trắng đang không ngừng công kích kia vừa mới tiếp xúc với ngọn lửa màu trắng nhỏ, trong nháy mắt giống như là một cây băng trụ đọng lại giữa không trung, ngay sau đó... vỡ tan ra.