Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 249-2: Hồi phục chưa? Tiến lên lần nữa đi! (Hạ)





Chân phải Âm Triêu Dương đạp nhẹ trên mặt đất. Phốc phốc hai tiếng, Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân vốn đã chìm sâu xuống mặt đất đều bị chấn bay lên. Lúc hai người hạ xuống mặt đất, không xa không gần, đều đứng sóng vai cách mười thước trước mặt Âm Triêu Dương.
Chật vật, chỉ có thể dùng hai chữ chật vật để hình dung hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả lúc này. Thủy Minh Nguyệt đã không còn hai cánh tay áo, hai cánh tay lõa lồ bên ngoài. Lãnh Phong Vân dù sao cũng là nữ nhân, Âm Triêu Dương cũng có chút hạ thủ lưu tình, không có phá rách y phục của bà ta. Nhưng mà mặt mày bà ta cũng đã hoàn toàn xám tro, bộ dáng so với Thủy Minh Nguyệt cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nhìn hai người, Âm Triêu Dương nhàn nhạt nói:
- Các ngươi hiện tại trong lòng vô cùng hối hận, vừa rồi cũng không có liên thủ phát động công kích, tiến hành Âm Dương Song Thuộc Tính Tổ Hợp Kỹ, nên mới bị ta dùng ưu thế ma lực mà đánh tan từng người, có đúng không?

Cho đến lúc này, Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân mới có thể đem Cực Hạn Dương Hỏa xâm nhập trong cơ thể hoàn toàn bức ra hết. Hai người cũng biết rõ, vừa rồi chính mình đã đi đến giới hạn của sinh tử. Tại một khắc vừa rồi, Âm Triêu Dương chỉ cần búng ngón tay một cái, liền kết thúc sinh mệnh của bọn họ, thậm chí ngay cả một mảnh vụn thân thể cũng không còn lưu lại.
Sự kinh hãi do Âm Triêu Dương mang đến cho bọn họ, tuyệt đối là có tính điên đảo. Bọn họ cho đến bây giờ cũng không nghĩ tới, sau khi đạt đến cấp bậc Cửu Quan, mình lại còn thua thê thảm đến như thế. Mỗi người chỉ tiếp xúc có hai lần với Âm Triêu Dương mà thôi, nhưng chỉ là hai lần tiếp xúc kia, bọn họ cũng đã thất bại thảm hại rồi.
Những lời của Âm Triêu Dương nói, đúng là những suy nghĩ hiện tại trong lòng của Thủy Minh Nguyệt và Âm Triêu Dương. Bọn họ đối với thực lực của Âm Triêu Dương, đã có sự nhận thức hoàn toàn mới. Nhưng cho dù là như vậy, nhưng bọn họ cũng không tin rằng, nếu hai người toàn lực liên thủ lại, cũng sẽ không thắng được Âm Triêu Dương. Dù sao Âm Dương Song Thuộc Tính Tổ Hợp Kỹ cấp bậc Chí Tôn Cường Giả, đó tuyệt đối là thực lực tăng lên gấp bội phần. Âm Triêu Dương cho dù có cường đại đến thế nào, hắn cũng chỉ có một mình, có một thuộc tính mà thôi.
Âm Triêu Dương nhàn nhạt nói:
- Suy nghĩ của các ngươi ta cũng hiểu được. Như vầy đi, ta cho các ngươi thời gian mười phút, hồi phục lại, công kích một lần nữa.
Hồi phục lại, công kích một lần nữa? Đơn giản tám chữ, nhưng lại giống như tám thanh đao nhọn, hung hăng đâm thẳng vào trong tim của Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt. Tôn nghiêm của bọn họ vào giờ khắc này giống như là bị tám chữ kia hoàn toàn đánh nát vậy. Sắc mặt của hai người, đều vì quá phẫn nộ mà trở nên khó coi.
Âm Triêu Dương vẫn đạm mạc như trước:

- Nếu các ngươi ngay cả cảm xúc của mình cũng không thể khống chế được, như vậy thậm chí ngay cả tư cách tiến lên một lần nữa cũng không có. Các ngươi vẫn như trước không thể đỡ nổi ba chiêu của ta đâu.
Cơ hồ là phải dùng đến khí lực toàn thân, Thủy Minh Nguyệt thở sâu, mạnh mẽ đem sự khuất nhục cùng với lửa giận trong lòng của mình hoàn toàn đè ép xuống, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù mỗi một câu nói của Âm Triêu Dương đều giống như là một thanh cương đao sắc bén chém thẳng vào người bọn họ vậy, nhưng mà dù sao hắn cũng nói đúng. Nếu trong tình huống cảm xúc không ổn định, bọn họ càng không có cơ hội chiến thắng.
Bất luận là ma sư của Ma Sư Công Hội hay là Ma Kỹ Công Hội, giờ khắc này ánh mắt tất cả mọi người đều bắt đầu hướng về phía trận chiến trước mắt này. Thân là ma sư, sự theo đuổi thực lực có thể nói là mục tiêu của mỗi người bọn họ. Chiến đấu giữa các Cửu Quan Cường Giả với nhau, đối với bọn họ mà nói, đều là chìa khóa mở ra cánh cửa tu luyện mới. Chiến đấu như vậy, không hề nghi ngờ là sẽ khiến cho sự tu luyện của mỗi người bọn họ trong tương lai ít nhất sẽ không đi theo đường vòng. Cho nên, cho dù tình huống lúc trước là không thể nhìn thấy rõ tình hình chiến đấu, nhưng bọn họ đều cố gắng tập trung tinh thần, hy vọng có thể cảm nhận được vài phần nào đó.
Cảm xúc hưng phấn do chiến thắng của Ma Sư Công Hội lúc này đã biến mất, cảm giác thất bại, sỉ nhục của Ma Kỹ Công Hội lúc này cũng đã không còn. Trận chiến giữa Âm Triêu Dương và Thủy Minh Nguyệt, Lãnh Phong Vân đều khiến cho bọn họ có một loại cảm nhận giống nhau. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, quyền lực thì là cái gì chứ? Lực lượng một người có thể chiến thắng cả hai gã Chí Tôn Cường Giả, nếu như Âm Triêu Dương muốn, hắn thậm chí có thể tự mình xuất thủ, dẹp tan toàn bộ Ma Kỹ Công Hội, thậm chí là cả Ma Sư Công Hội nữa. Trên thế giới này còn có cái gì mà hắn không thể đạt được nữa?
Âm Triêu Dương mặc dù cũng không có nói với đám ma sư đang đứng xem cuộc chiến kia bất cứ thứ gì, nhưng mà hắn lại đang dùng hành động của mình để nói cho đám ma sư kia hiểu, thân là một gã Âm Dương Ma Sư, cái gì mới là thứ nên làm. Cũng không phải là sự theo đuổi đối với quyền lực, mà là làm thế nào để gia tăng thực lực của mình, để cho bản thân mình một ngày nào đó có thể có được thực lực như giống như hắn.
Ánh mắt của mỗi người ở đây đều trở nên sáng đứng lên. Lĩnh hội sâu nhất, sẽ là Cơ Trường Tín, Thượng Quan Ngâm Không, Cơ Động, Phất Thụy... những người là Chí Tôn Cường Giả hoặc là những người thiên phú dị bẩm, có được Cực Hạn Ma Lực. Một trận chiến đấu đơn giản lúc nãy, đã khiến cho bọn họ nhìn ra được rất nhiều thứ, cũng hiểu rõ hơn rất nhiều thứ.
Thời gian mười phút cũng không lâu lắm, cơ hồi chốc lát là đã xong. Đối với những Chí Tôn Cường Giả có năng lực khôi phục ma lực cực kỳ cường đại này, mười phút thời gian, đủ để cho Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân khôi phục hoàn toàn đến trạng thái tốt nhất. Không chỉ là về mặt ma lực, mà tinh thần của bọn họ cũng sẽ trở nên cực kỳ tinh thuần. Chân chính lãnh giáo qua thực lực của Âm Triêu Dương, lúc này đây, bọn họ cũng sẽ không khinh thường nữa.

Tay phải Lãnh Phong Vân nắm lấy tay trái của Thủy Minh Nguyệt. Khi hay bàn tay bọn họ nắm lại một chỗ với nhau, khí thế của hai người nhất thời trở nên hoàn toàn bất đồng. Khí tức rộng rãi mênh mông từ trên người bọn họ đồng thời nở rộ ra. Giờ khắc này đây, bọn họ giống như là có được suối nguồn nước vô hạn như biển rộng, hoặc như là tất cả ngọn nguồn của tất cả sông hồ ao trạch trên thế giới vậy. Một tầng sương mù chậm rãi chợt từ nắm tay của hai người bắt đầu tản mát ra, tràn ngập khắp nơi. Sự chật vật lúc nãy vào giờ khắc này tựa hồ đã hoàn toàn thay đổi.
Hai người đồng thời nghiêng người một chút, động tác vô cùng đồng bộ, hai bàn tay còn lại của Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt cũng đã cùng nắm lại một chỗ, đồng thời nâng lên, chỉ về phía Âm Triêu Dương xa xa. Trong phút chốc, một cỗ bạch quang đường kính chỉ khoảng nửa thước chợt từ chỗ nắm tay của hai người điện xạ mà ra, phóng thẳng đến trước ngực của Âm Triêu Dương.
Cơ Động mở to hai mắt nhìn. Thân là một gã Âm Dương Song Thuộc Tính ma sư, hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được Tổ Hợp Kỹ do hai Chí Tôn Cường Giả Cửu Quan liên thủ phát ra sẽ có uy lực như thế nào. Hắn không rõ, vì sao Âm Dương Song Thủy Cực Hạn Ma Lực cấp bậc Cửu Quan kết hợp lại phát ra, lại biến thành một màu trắng thuần, chứ không phải là màu tím cùng với màu trong suốt xoắn chặt với nhau. Giống như là Cực Hạn Âm Dương Song Hỏa của hắn sẽ biến thành hai màu hắc kim song sắc vậy.
Nhưng hắn có thể mơ hồ đoán được, đây mới chân chính gọi là Âm Dương Song Thuộc Tính Cực Hạn Tổ Hợp Kỹ. Đối mặt với Âm Triêu Dương, bọn họ không có khả năng không toàn lực ứng phó được. Chỉ có thể hoàn toàn đánh bại Âm Triêu Dương, bọn họ lúc này mới có thể hoàn toàn rửa sạch được những sỉ nhục lúc nãy. Giờ khắc này, bất luận là Thủy Minh Nguyệt hay là Lãnh Phong Vân, trên mặt đều toát ra một tia thần sắc kiên quyết. Ma Lực Căn Nguyên của bọn họ thậm chí đã hoàn toàn dung hợp thành một thể. Phía sau lưng bọn họ, Đồ Đằng Thiên Hậu tượng trưng cho Nhâm Thủy Hệ và Đồ Đằng Huyền Vũ tượng trưng cho Quý Thủy Hệ vô cùng rõ ràng phiêu phù ở đó. Thiên Hậu đứng trên lưng Huyền Vũ, giống như là một gã ma sư cưỡi trên lưng ma thú tọa kỵ của chính mình vậy.