Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 205-2: Sinh mạng của ngươi là tất cả đối với ta! (Hạ)





Mái tóc dài màu vàng kim, buông thả sau lưng, cũng giống như mái tóc đỏ của Liệt Diễm, cũng có dạng cuộn sóng. Chẳng qua so với mái tóc dài của Liệt Diễm thì ngắn hơn một chút. Thân thể cũng cao xấp xỉ với Liệt Diễm, dáng người nóng bỏng càng thêm khoa trương hơn so với Liệt Diễm, nhất là bộ ngực cùng với cái mông kinh người, lại choáng đầy lực hấp dẫn mạnh mẽ, tuyệt đối không hề kém hơn so với Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ Hạt Tử. Nhưng dáng người như vậy, loại choáng đầy một sức mạnh hài hòa tuyệt mỹ. Dáng người nóng bỏng xứng với dung nhan lạnh như băng, khuôn mặt trái xoan băng lãnh. Cặp lông mày tỉ mỉ màu lam nâu, cái mũi cao hơn so với người bình thường một chút, nếu bảo Cơ Động dùng lời nói để hình dung, hắn sẽ sử dụng bốn chữ để đánh giá, đó chính là: tuyệt sắc nhân gian.
Đúng vậy, chính là nhân gian tuyệt sức. Ở trong lòng Cơ Động, Liệt Diễm là nữ thần, không ai có thể hoàn mỹ bằng nàng. Nhưng cô gái trước mắt này, lại có thể nói là hoàn mỹ gần như là Thần vậy. Trong số những nữ nhân mà Cơ Động từng gặp qua, luận dáng người, luận dung mạo, nàng tuyệt đối có thể xếp thứ hai, chỉ thua Liệt Diễm, so với Hạt Tử và Lam Bảo Nhi còn hơn mấy phần.
Không cần phải hỏi, vị giai nhân tuyệt sắc mắt lam tóc vàng này chính là người lúc trước toàn thân được che trong bộ giáp Toàn thân khải màu vàng kim, A Kim. Nàng không biết đã đứng đó bao nhiêu lâu rồi, chẳng qua nàng một mực không hề nói tiếng nào cả.
Những gì mình nói với Liệt Diễm cũng đã bị A Kim nghe hết, Cơ Động không khỏi có chút xấu hổ, cười khổ, nói:
- Đến đây hồi nào sao không chịu nói?
Mặc dù A Kim cũng không có hoàn mỹ choáng đầy cảm giác khiến người ta rung động như Liệt Diễm, nhưng với nhan sắc tuyệt diễm của nàng mà đi ra ngoài, cũng đồng dạng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.

Nhìn thấy dung mạo của A Kim, Liệt Diễm cũng không quá kinh ngạc, tựa hồ như nàng đã sớm nhìn qua rồi. Cơ Động tuy rằng bởi vì nhan sắc của A Kim mà thoáng ngây người một chút, nhưng rất nhanh cũng đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt cũng trở lại bên người Liệt Diễm. Chuyện này khiến cho Liệt Diễm không khỏi toát ra một nụ cười thấu hiểu, quay sang nói với A Kim:
- Giúp chúng ta đóng cửa lại, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi. Thân thể của ngươi vừa mới khôi phục lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
- Vâng.
A Kim cung kính trả lời, tiện tay đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
Đã không có A Kim nhìn nữa, Cơ Động nhất thời thả lỏng rất nhiều. Từ khi đi đến thế giới này, hiện tại có thể nói đây là lần hắn vui sướng nhất, nét cười trên mặt không thể nào ngừng lại được.
Nhìn bộ dáng của hắn, khuôn mặt Liệt Diễm đỏ lên, sẳng giọng nói:
- Đừng nhìn nữa, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.
Cơ Động hạ giọng, nói:
- Hiện tại chúng ta ngồi xuống tu luyện hay là ngủ?
Vừa nói, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn về phía cái giường tròn lớn mê người kia.
- Cơ Động...
Sắc mặt Liệt Diễm không hài lòng nhìn hắn.

Cơ Động vội vàng giải thích:
- Liệt Diễm, ngươi đừng hiểu lầm, ngươi hãy nghe ta nói. Ý của ta là, ngươi xem cái giường này lớn như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể mỗi người ngủ một bên, cách xa nhau, hoàn toàn không đụng tới nhau mà. Cái giường này nhìn qua cũng không tệ, không ngủ một giấc thì hình như hơi đáng tiếc đó.
Liệt Diễm hơi sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nhìn Cơ Động:
- Ngươi thật sự không có mục đích gì khác chứ?
Cơ Động hiên ngang lẫm liệt, nói:
- Đương nhiên là không có. Trước khi ngươi thật sự chấp nhận ta, ta làm sao có thể mạo phạm ngươi?
Liệt Diễm hừ một tiếng:
- Một ý tưởng nào cũng đều không có sao? Ánh mắt của ngươi có thể nói cho ta biết, những lời này của ngươi cũng không có thành thật đó.
Cơ Động cười khổ, nói:
- Liệt Diễm, nữ nhân nhân loại bình thường cũng đâu có thông minh như vậy chứ. Kỳ thật, ta chỉ là có chút suy nghĩ bậy bạ mà thôi. Nếu có thể ở trên cái giường lớn này, ôm ngươi ngủ, cảm giác đó sẽ sung sướng đến thế nào. Đương nhiên, chỉ đơn giản là ôm ngươi thôi.
Vừa nói, hắn vừa mang theo vài phần hi vọng cùng mấy phần không yên liếc trộm Liệt Diễm, quan sáng thần sắc của nàng.

Đôi môi đỏ mọng của Liệt Diễm khẽ mím lại, bất mãn nhìn Cơ Động, không hề chú ý đến hắn nữa, xoay người đến bên cạnh chiếc giường tròn kia, cởi giày nằm xuống một bên, kéo một góc cái chăn, cũng là hình tròn, đắp lại.
Nàng không nói gì, là đồng ý phải không? Hay là đã cự tuyệt? Cơ Động đứng ở bên giường, suốt nửa ngày cũng không có làm gì cả. Ý niệm trong lòng hắn không ngừng xoay chuyển mạnh mẽ. Nếu nói hắn không động tâm, tuyệt đối là không có khả năng. Hắn vô cùng hy vọng có thể thật sự được ôm Liệt Diễm mà ngủ một đêm. Trong lòng hắn quả thật cũng không có những ý tưởng nào khác, chỉ là đơn giản hy vọng có thể như vậy mà ôm nàng mà thôi.
Nhưng mà, không được Liệt Diễm trực tiếp cho phép, hắn đúng là vẫn không dám làm như vậy. Hắn thật sự không hy vọng mình thật vất vả mới bồi đắp được một chút cảm tình của Liệt Diễm, nhưng lại vì mình lỗ mãng mà phá hỏng nói đi. Hôm nay có thể ôm được Liệt Diễm, trong lòng hắn đã là thập phần thỏa mãn.
Hắn chậm rãi đi về phía bên kia của cái giường, nhẹ nhẹ nhàng nhàng nằm lên trên đó. Cảm giác thoải mái, sạch sẽ cùng với mùi hương nhàn nhạt khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Trên giường này chỉ có một cái chăn. Mặc dù cái chăn này rất lớn, nhưng nếu hai người đều ngủ rất xa như vậy liền không đủ. Nói thế nào cũng không có khả năng đắp hết người được, dù sao đây cũng là một cái chăn đôi a! Cho dù là với tính cách của Cơ Động, lúc này trong lòng dục vọng cũng đã dâng lên mãnh liệt.
Cảm giác mệt mỏi dần dâng lên. Suốt cả ngày mệt mỏi, lúc này thoải mái nằm trên cái giường, dần dần được phóng thích ra. Ánh mắt của hắn một mực nhìn về phía bóng lưng Liệt Diễm, trong lòng âm thầm thỏa mãn, dần dần tiến vào giấc mộng đẹp.
Mặc dù đã quay lưng về phía Cơ Động, kỳ thật Liệt Diễm vẫn đang một mực mở to hai mắt. Cơ Động đang làm gì, nàng không cần phải dùng ánh mắt nhìn cũng có thể biết rõ. Lúc trước Cơ Động cẩn cẩn thận thận leo lên giường, trong lòng nàng thật sự có chút khẩn trương, có chút sợ Cơ Động lăn qua, nhưng cũng có chút mong chờ vòng tay ấm áp của hắn choàng qua thân thể mình.
Tiếng hít thở đều đều từ phía bên kia giường truyền đến. Liệt Diễm chậm rãi xoay người lại, nhìn Cơ Động mang theo vẻ thỏa mãn mỉm cười mà ngủ say, trong lòng nàng không ngừng truyền đến sự xúc động mãnh liệt. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được lúc trước khi ngủ, Cơ Động khát vọng được ôm mình ngủ đến mức nào. Nhưng cuối cùng hắn cũng không có làm như vậy, dưới tình huống mình cũng không có rõ ràng cự tuyệt cũng không có làm như vậy. Hắn chính là đang quý trọng mình, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác yên tâm cùng với xúc động.
Liệt Diễm nhẹ nhàng ngồi dậy, không phát ra chút tiếng động nào, lặng lẽ cầm lấy bàn tay Cơ Động lên, khẽ tựa vào lòng ngực hắn, sau đó để cánh tay Cơ Động đặt lên hông mình, thân thể mềm mại thoáng cuộn mình lại, rúc vào trong lòng hắn. Mang theo một nụ cười mỉm cùng thỏa mãn nhàn nhạt, khẽ nhắm hai mắt lại. Chỉ chốc lát sau, tiếng thở đều đặn đồng thời nhẹ nhành vang lên.