Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 161-2: Thiên Chi Ngọc, Diệt Thần Kích (Hạ)





Luồng bạch quang nhàn nhạt kia cuối cùng cũng đã thu liễm lại. Ngoại trừ khí tức ra, những biến hóa trên người Cơ Động đều khôi phục lại như cũ. Chỉ có duy nhất Âm Dương Ngư đang chậm rãi xoay tròn trong lồng ngực hắn vẫn duy trì hai màu hắc bạch song sắc, không trở về hắc kim song sắc như trước mà thôi.
Mở hai mắt ra, cái đầu tiên mà Cơ Động nhìn thấy chính là ánh mắt thân thiết của Lam Bảo Nhi:
- Thế nào, là Siêu Tất Sát Kỹ chứ?
Thanh âm Lam Bảo Nhi mang theo vài phần hồi hộp cùng hưng phấn, hỏi.
Cơ Động toát ra một tia cười khổ:

- Thiên Chi Ngọc đã dung hợp hoàn toàn với thân thể ta rồi, những gì lưu trữ trong đó cũng đã khắc sâu trong tinh thần lực của ta. Bất quá, nó cũng không phải là Tất Sát Kỹ gì cả. Nếu theo các tiêu chuẩn bình thường của ma kỹ mà đánh giá, có thể xem nó là một Cơ Chuẩn Kỹ mà thôi, cũng không được tính là một cái Mệnh Trung Kỹ nữa.
Lam Bảo Nhi rõ ràng sửng sốt:
- Không thể nào. Ma kỹ ẩn chứa trong Thiên Chi Ngọc, mà chỉ là Cơ Chuẩn Kỹ thôi à?
Cơ Động nói:
- Các loại ma kỹ, có thể phân ra làm ngoại phóng hoặc là nội liễm, cũng có thể phân biệt thành công kích tầm xa hay là cận thân công kích. Các loại Cơ Chuẩn Kỹ đều là cận thân công kích, cũng không thể ngoại phóng ra ngoài. Diệt Thần Kích ghi trong Thiên Chi Ngọc này, cũng chỉ có thể tấn công tầm gần mà thôi, mà ngay cả tấn công tầm gần cũng chưa chính xác lắm. Bởi vì khi sử dụng nó, không hề có bất cứ một tia ma lực nào thoát ly ra khỏi cơ thể cả... Nhất định phải đụng tới thân thể đối thủ, mới có khả năng phát huy tác dụng của nó.
Lam Bảo Nhi kinh ngạc, nói:
- Như vậy đến tột cùng là dạng kỹ năng gì chứ?
Cơ Động nói:
- Chính xác mà nói, Diệt Thần Kích hẳn là có thể coi như là một loại phương pháp sử dụng lực mà thôi. Nó hướng dẫn chúng ta cách đem ma lực bản thân khi thi triển ma kỹ hoàn toàn nội uẩn vào trong, đến khi đụng đến thân thể đối thủ, mới có thể trong nháy mắt phóng thích ra. Đây là những gì được ghi lại trong Thiên Chi Ngọc. Trước mắt ta cũng chỉ biết có bấy nhiêu mà thôi, những ảo diệu bên trong nhất thiết phải tiến hành tu luyện thực tiễn mới biết được. Bảo Nhi, khi nào chúng ta rời khỏi Thánh Tà Đảo, ta sẽ ghi ra một bản nháp đưa cho ngươi xem.
Lam Bảo Nhi vội vàng lắc đầu:

- Không cần đâu, con Minh Âm Ma Lang này là do ngươi giết, những gì thu được từ đó cũng tự nhiên là của ngươi.
Cơ Động phì cười, nói:
- Chỉ là một cái kỹ năng thôi mà. Chúng ta là bằng hữu, có đồ tốt phải cùng hưởng chứ.
Lam Bảo Nhi mím chặt đôi môi đỏ mọng, cũng không tiếp tục từ chối, khẽ gật đầu, nói:
- Vậy cũng được, cám ơn ngươi.
Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại thầm nghĩ, có thể có được kỹ năng giống với hắn, tựa hồ cũng là chuyện tốt mà.
Hai người tiếp tục lên đường. Có kinh nghiệm của Minh Âm Ma Lang, Cơ Động mới chân chính hiểu rõ câu nói kỳ ngộ trên Thánh Tà Đảo là cái gì. Mặc dù mình đã chém giết rất nhiều ma thú mới nhặt được một kiện báu vật, nhưng như vậy đã là vận khí không tệ rồi. Đối với người khác mà nói, Thiên Chi Ngọc chỉ là một loại báu vật hỗ trợ tu luyện mà thôi. Nhưng đối với hắn mà nói, tuyệt không thua gì một kiện Thần khí. Hỗn Độn Chi Hỏa gia tăng trên diện rộng, cái này tuyệt đối là chuyện có thể ngộ chứ không thể cầu. Đồng thời nó cũng khiến cho tinh thần lực của mình tăng lên rất nhiều, về phương diện khống chế ma lực tự nhiên sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn nhiều. Cơ Động mơ hồ cảm giác được, Âm Dương Ngư chuyển hóa màu sắc, biến thành hình dạng Thái Cực Đồ, như vậy hai loại Cực Hạn Ma Lực của mình khi tiến hành chuyển hoán sẽ càng thêm dễ dàng hơn nhiều. Âm Dương thuộc tính Tổ Hợp Kỹ tiến hành công kích càng thêm dày đặc hơn nữa, uy lực tự nhiên cũng sẽ càng thêm lớn hơn. Trải qua lần thử nghiệm này, đánh chết được Minh Âm Ma Lang, hắn phát hiện ra uy lực của Lục Trọng Chú Sát không kém hơn một Tất Sát Kỹ chút nào, nhưng khi thi triển lại cực kỳ tiết kiệm ma lực. Điều này không hề nghi ngờ, khiến cho hắn mở ra một cánh cửa mới, đồng thời cũng đã định hướng cho con đường tu luyện trong thời gian sắp tới của hắn. Hiệu quả tích cực mà Thiên Chi Ngọc mang đến cho hắn không thể nghi ngờ làm cho phương diện tu luyện này của hắn càng thêm dễ dàng hơn. Về phần Diệt Thần Kích, chắc hẳn phải chờ đến sau khi rời khỏi Thánh Tà Chiến Trường mới có thể nghiên cứu. Từ ấn ký ghi lại trong đó, cái kỹ năng này tựa hồ vô cùng đơn giản, hoàn toàn không xứng chút nào với tên gọi của nó. Nhưng mà, có thể được ẩn giấu trong Thiên Chi Ngọc, thật sự lại đơn giản như vậy sao?
Hiện tại cũng có nhiều việc, về phần sự huyền bí của Diệt Thần Kích, chờ đến lúc nào rỗi rảnh rồi hãy nghiên cứu cũng không muộn.
Số lượng ma thú trên tầng bảy Thánh Tà Đảo cũng không tính là nhiều, dù sao cũng đều là Lục Giai Ma Thú, mỗi đầu ma thú đều có lãnh địa hoạt động riêng của mình. Cơ Động và Lam Bảo Nhi trên đường đi, dưới vài tình huống không thể tránh né, Cơ Động trước sau đánh chết thêm bốn đầu Lục Giai Ma Thú nữa. Rốt cuộc hai người cũng đã tới được nơi giao nhau giữa tầng bảy và tầng tám.
May mắn là, ở tầng thứ bảy hai người cũng không gặp phải đầu ma thú nào vượt cấp bậc ở tầng này. Cho dù có gặp phải một đầu Thất Giai ma thú, bọn họ cũng không thoải mái di chuyển như vậy. Thất Giai ma thú cường hãn hơn Lục Giai ma thú rất nhiều. Một con Thất Giai ma thú, sức chiến đấu ít nhất cũng tương đương với mười đầu Lục Giai ma thú cộng lại. Đó cũng là nguyên nhân vì sao khi Cơ Động đối mặt với Bạch Kim Thiên Bằng lại chẳng hề lưu lại, toàn lực công kích nó. Một khi để cho đầu Thất Giai ma thú cường đại kia phát huy toàn bộ uy lực của nó, chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội sống sót.

Trong số năm khỏa Lục Giai Tinh Hạch đạt được, Cơ Động đem hai khỏa Thủy Hệ Tinh Hạch đưa cho Lam Bảo Nhi. Lúc hắn đối mặt với Lục Giai Ma thú cũng là có chọn lọc. Nếu chỉ có một mình hắn, hắn sẽ tận hết khả năng lựa chọn ra tay với các đầu ma thú Hỏa Hệ, có thêm Lam Bảo Nhi ở đây, tự nhiên sẽ là Thủy Hệ và Hỏa Hệ ma thú. Trước sau mấy lần sử dụng Lục Trọng Chú Sát, đối với cái Tổ Hợp Kỹ liên hoàn này, Cơ Động đã càng ngày càng thuần thục hơn nhiều.
Hắn phán đoán cũng không sai, Hỗn Độn Chi Hỏa sau khi được Thiên Chi Ngọc bồi dưỡng, đã tăng lên rất nhiều, Cực Hạn Dương Hỏa cùng với Cực Hạn Âm Hỏa của hắn khi chuyển hoán cũng càng thêm dễ dàng hơn trước, thậm chí cũng không gây ra bất cứ khó khăn nào đối với thân thể hắn nữa. Uy lực của Lục Trọng Chú Sát cũng từ đó càng thêm kinh người hơn. Nếu như nói cái kỹ năng này có khuyết điểm gì, thì đó chính là khoảng cách. Nếu như muốn phát động được, nhất định là phải tiếp cận, để một kích đầu tiên có thể trúng được mục tiêu.
Đi đến chỗ giao nhau giữa tầng bảy và tầng tám, sự biến hóa rõ ràng nhất chính là địa hình. Đứng trên một sườn núi, Cơ Động nhìn xa xa về phía trước. Chỉ thấy cách đó không xa đã có một ngọn núi cao ngất, ẩn hiện trong mây che chắn tầm nhìn. Mây mù mờ ảo tựa hồ chỉ ở lưng chừng núi mà thôi. Khí thế hùng tráng đập thẳng vào mắt. Núi non trên tầng bảy không thể nào so sánh được với nó.
Hai người dừng lại một chút. Mỗi khi tiến đến chỗ tiếp giáp giữa hai tầng, bọn họ đều tạm ngừng lại một chút, điều chỉnh thực lực bản thân, đơn giản ăn uống chút lương khô, khôi phục lại trạng thái tốt nhất để có thể dễ dàng đối mặt với các đối thủ cường đại hơn. Điều khiến cho Cơ Động có chút kỳ quái chính là, dọc trên đường đi, bọn họ cũng không hề gặp phải bất kỳ ma sư nào của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục.
Đang lúc Cơ Động và Lam Bảo Nhi nghỉ ngơi, đột nhiên một thanh âm nổ vang đinh tai nhức óc chợt từ trên ngọn núi xa xa truyền đến. Thanh âm gầm rú kịch liệt kia, giống như là mấy trăm luồng lôi điện cùng lúc đánh xuống vậy. Khí thế bốc lên, vang vọng lại cực kỳ kinh người.
Tiếng sấm nổ lên kịch liệt liên hồi, khoảng một chút sau thì dần dần tan đi. Ngoại trừ thanh âm nổ to khủng bố kia, trên bầu trời mây đen cũng kịch liệt ba động lên. Đám mây mù trên lưng chừng núi cũng bị thổi quét đi, lộ ra ngọn núi trắng phau.