Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 153: Hắc Ám Viện Quân, Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ (Thượng)





Lấy thủ làm công, đây chính là kế sách của Cơ Động. Mắt thất từng đạo bạch quang kia dần dần hóa thành hư ảo, Cơ Động chợt hét lớn lên một tiếng, hai nắm tay đồng thời nâng lên trên không trung, một thanh âm tê minh bén nhọn nhưng thập phần dễ nghe chợt từ trên người Cơ Động vang lên. Chỉ thấy tầng hắc diễm đã có chút tàn phá trên Ám Viêm Ma Vương Chi Thể cùng với Âm Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận sau lưng hắn chợt dung hợp lại, hóa thành một con Đằng Xà màu đen dài hơn bảy thước, bay thẳng lên trời, lao đến thân thể Ô Thiết Ma Thứu Vương.
Sau khi phát ra một kích kia, Cơ Động và Hạt Tử đều đồng thời cảm giác được ma lực mà mình ngưng tụ được đã gần như toàn bộ tiêu hao hết. Thân thể Hạt Tử mềm nhũng, suýt chút nữa từ trên người Cơ Động rơi xuống. Mà Cơ Động lại theo bản năng đưa tay chụp lại, hai tay ôm chặt lấy đùi Hạt Tử. Mặc dù hiện tại hắn có mang cặp găng tay Nhật Nguyệt Song Huy, thế nhưng khi hai tay hắn chụp lên cặp đùi thon dài, mềm mại mà choáng đầy lực lượng kia của Hạt Tử, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được làn da Hạt Tử rất nhẵn nhụi. May mắn là, không có ma lực truyền vào, nên bảy mũi gai nhọn trên găng tay Quân Ma Âm Dương Khải cũng đã biến mất, nếu không, một cái chụp này của hắn, chỉ sợ cũng đã cào rách da của Hạt Tử rồi.
Đằng Xà màu đen không ngừng bay múa trên không trung, chỉ trong giây lát đã phóng đến trước mặt Ô Thiết Ma Thứu Vương.
Một chim một rắn cứ như vậy chiến đấu kịch liệt trên không trung. Thuộc tính áp chế của Cực Hạn Âm Hỏa lúc này hoàn toàn thể hiện ra. Huống chi, lúc trước sau khi phát ra Siêu Tất Sát Kỹ, Cơ Động cũng không phải là không có thu hoạch. Tinh thần lực của hắn đã được tăng cường thêm rất nhiều, khống chế một con Đằng Xà có thể nói là không hề có vấn đề.
Ô Thiết Ma Thứu Vương lúc trước đã tiêu hao phần lớn ma lực, chỉ vô ý một chút, cổ nó đã bị cái đuôi của Đằng Xà quấn lấy.
Bị Cực Hạn Âm Hỏa quấn lấy, kết quả sẽ là gì? Đó chính là sự thôn phệ thiêu đốt vô hạn.
Thanh âm chói tai, rên rĩ, gào thét không ngừng vang vọng trên không trung. Ô Thiết Ma Thứu Vương đã không còn khả năng tạo thành uy hiếp nữa. Ma lực của Đằng Xà do Cơ Động biến thành, đang từng chút từng chút một rót vào trong thân thể nó. Sự thôn phệ vô hạn kia, cho dù là Cực Hạn Canh Kim cũng chưa chắc có thể thừa nhận nổi, huống chi nó chỉ là một con Canh Kim Hệ ma thú bình thường mà thôi.

Oanh--
Khi thân thể khổng lồ của Ô Thiết Ma Thứu Vương rơi thẳng xuống mặt đất, hắc diễm lạnh như băng kia lại càng thêm thiêu đốt mãnh liệt hơn. Cơ Động và Hạt Tử theo bản năng cùng thở dài một hơi. Cơ Động nắm chặt hai tay mình lại, nhất thời cảm nhận được một trận co dãn thập phàn mềm mại. Hạt Tử thì đau quá kêu lên một tiếng. Cơ Động lúc này mới chợt nhớ ra, hai tay mình còn đang ôm chặt đùi người ta, vội vàng buông tay ra.
Bịch một tiếng, mất đi lực chi trì, mông Hạt Tử nhất thời đập thẳng xuống mặt đất cứng.
- Khốn kiếp, ngươi đúng là đồ man rợ mà.
Hạt Tử cực kỳ phẫn nộ hét lên.
Khóe miệng Cơ Động thoáng co giật một cái:
- Ta không cố ý.
Hạt Tử cả giận nói:
- Không cố ý? Ngươi rõ ràng là tính toán trước mà. Tên man rợ, ngươi đúng là đồ man rợ mà. Dù sao Ô Thiết Ma Thứu Vương cũng đã chết rồi, ngươi có thể qua sông rút ván mà. Nếu muốn giết ta, vậy thì động thủ đi.
Cơ Động quay người lại, có chút không nói gì nhìn Hạt Tử:
- Ngươi đúng là Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ sao?
Hạt Tử ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên!
Cơ Động than nhẹ một tiếng:

- Nhìn ngươi hiện tại, nói thế nào ta cũng chỉ thấy ngươi giống như một mụ đàn bà chanh chua đanh đá đang chửi lộn ngoài chợ thôi.
- Ngươi, ngươi mới là mụ đàn bà chanh chua đanh đá đó.
Hạt Tử tức đến nổi nói không nên lời, suýt chút nữa là bị nghẹn chết. Trước giờ chưa từng có người nào dám nói nàng như thế cả.
- Ngươi dám nói ta là mụ đàn bà chanh chua đanh đá?
Cơ Động nhún vai một cái, phốc một tiếng, đã ngồi xuống trước mặt Hạt Tử không xa:
- Ngươi có thể gọi ta là tên dã man, vì sao ta lại không thể gọi ngươi là mụ đàn bà chanh chua đanh đá? Ngươi cho rằng, hiện tại ta còn đủ khả năng giết ngươi hay sao? Ngươi mặc dù hơi đanh đá không nghe lời một chút, nhưng mà ít ra ma lực Cực Hạn Ất Mộc của ngươi cũng không tệ lắm. Chúng ta tạm thời liên thủ xem như là thành công. Chuyện hôm nay bỏ qua, lần sau gặp lại, chúng ta sẽ lại là kẻ thù sinh tử như trước.
Nghe câu đầu của Cơ Động, Hạt Tử không khỏi phẫn nộ, nhưng sau khi nàng nghe xong câu cuối cùng, không khỏi ngẩng người ra.
- Ý của ngươi là, hôm nay ngươi cũng không giết ta?
Cơ Động nhàn nhạt nói:
- Ta trước giờ không có thói quen qua cầu rút ván. Nếu như vừa rồi chúng ta không hợp tác với nhau, hiện tại cũng ta cũng chỉ là hai cổ thi thể rồi.
Không biết vì sao, khi Hạt Tử nghe xong những lời Cơ Động nói, lửa giận trong lòng nàng đột nhiên tiêu thất. Nhìn chăm chú vào Cơ Động, nàng đột nhiên nói:
- Têm dã man, cho ta nhìn mặt ngươi một chút.
Cơ Động liếc nhìn nàng một cái:

- Để làm gì? Muốn tìm ta trả thù à?
Hạt Tử mạnh mẽ nói:
- Ngươi không muốn cho ta xem không, vậy ta và ngươi trao đổi đi. Ta cũng cho ngươi nhìn thấy mặt ta.
Cơ Động lắc lắc đầu, vẻ không thèm để ý, nói:
- Mặt của ngươi có gì hay mà nhìn, ta không có hứng thú. Trước giờ bộ ngươi vẫn tự tin vào nhan sắc của ngươi như vậy sao?
- Ngươi, ngươi....
Hạt Tử chụp lấy một hòn đá kế bên mạnh mẽ chọi thẳng về phía Cơ Động. Một ném này đương nhiên cũng không có bất cứ lực sát thương nào, nhưng có thể biểu lộ sự tức giận trong lòng nàng.
Cơ Động cũng không để ý đến nàng nữa, nhắm hai mắt lại, tiếp tục hồi phục ma lực. Tuy rằng không cần phải nghi ngờ, vị Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ Hạt Tử này nhất định là một tuyệt thế mỹ nữ, nhưng đối với sắc đẹp trước mắt, hắn cũng tuyệt không có bất cứ tơ tưởng nào, cũng như Lam Bảo Nhi lúc trước cũng không cách nào đả động đến trái tim hắn vậy, tim của hắn, sớm đã choáng đầy hình bóng của Liệt Diễm rồi. Nếu nói hắn thật sự có cảm giác đối với Hạt Tử mà nói, như vậy, dùng hai chữ tán thưởng để hình dung thì thỏa đáng hơn. Từ lúc hai người vừa mới tiến nhập vào Thánh Tà Chiến Trường gặp nhau, chiến đấu giữa hai người cũng đã bắt đầu. Hạt Tử bất luận là trên thực lực, tốc độ phản ứng cùng với tâm kế.... đều khiến cho Cơ Động không thể không thừa nhận, Hạt Tử đúng là một ma sư cường hãn. Cơ Động có thể khẳng định, cho dù là những ma sư Sáu Quan trở lên của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục lần này tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, cũng không cách nào đối phó nổi với nữ nhân trước mặt này. Dạ Tâm đồng dạng cũng là năm mươi tám cấp, lại càng không thể là đối thủ của nàng.
Sau khi Cơ Động thi triển xong Siêu Tất Sát Kỹ nhìn thấy nàng, cũng không khỏi chấn động trong lòng. Nữ nhân này đương nhiên không có khả năng trùng hợp như vậy xuất hiện ở nơi này, khả năng duy nhất có thể giải thích chính là nàng ta đã luôn đi theo sau mình, tìm cơ hội mà hạ sát mình. Bản thân sự ẩn nhẫn cùng với tâm lý đối mặt cường địch không lùi bước cộng thên khả năng ẩn nấp khiến mình không thể phát hiện kia, đều khiến trong lòng Cơ Động không khỏi tán thưởng. Nếu không phải Siêu Tất Sát Kỹ Nhật Nguyệt Âm Dương Giới của hắn có phạm vi công kích lên đến một ngàn thước xung quanh, chỉ sợ chưa đến lúc Ô Thiết Ma Thứu Vương xuất hiện, Hạt Tử đã ra tay hạ thủ với mình rồi. Tới lúc cuối cùng, khi Ô Thiết Ma Thứu Vương xuất hiện, Hạt Tử lại không chút do dự lựa chọn cùng mình liên thủ, hơn nữa lại dùng phương pháp trực tiếp nhất, đem toàn bộ ma lực vừa mới ngưng tụ được rót hết vào cơ thể mình, trợ giúp mình đối kháng với con ma thú Ngũ Giai Đỉnh Cấp kia. Cơ Động tự xét, nếu đổi lại là mình, chính mình quyết không thể nào làm tốt hơn Hạt Tử được.