Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 130-2: Bạo Quân đấu Lôi Đế (Hạ)





Ngay khi Cơ Động chui ra khỏi luồng hỏa diễm, Phất Thụy đầu tiên là cả kinh, nhưng hắn dù sao cũng không hỗ là Đệ nhất thủ tịch cường đại nhất từ trước đến nay của Âm Dương Học Đường, toàn thân điện quang đại phóng, thân thể hắn đột nhiên rung lên một chút, tựa như Thần Long Đẩu Giáp vậy, vô số điện quang nháy mắt bùng nổ mạnh mẽ. Cơ Động chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, quang mang chói mắt làm hắn không thể không nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng mà, bàn tay trái mang theo luồng hỏa diễm đen nhánh kia đã bắt đầu đánh tới trước.
Đùng— Một thanh âm mạnh mẽ vang lên. Lúc này Phất Thụy nhìn qua giống như là biến thanh lôi điện vậy, thân thể lóng lánh phát ra quang mang chói mắt. Cả người hắn nhìn qua tựa như là Lôi điện trong suốt vậy. Một kích Ám Nguyệt Trảo kia của Cơ Động cũng bị mạnh mẽ hất văng đi mất. Cơ Động chỉ cảm thấy cánh tay hắn tê liệt một trận, ngay sau đó, một cỗ lực lượng tựa như long trời lở đất rất nhanh ập tới. Lôi điện nháy mắt phát sinh trên người Phất Thụy kia dường như đang hoàn toàn xâm nhập vào trong thân thể hắn vậy.
Đây đúng là tuyệt kỹ công phòng nhất thể của Phất Thụy, Lôi Quang Diệu Thể.
Lực xung kích khi nãy sinh ra do vụ nổ mạnh không những bị cái Lôi Quang Diệu Thể này của hắn triệt tiêu đi hết, hơn nữa Ám Nguyệt Trảo của Cơ Động cũng bị hất văng đi mất, hơn nữa lôi điện lực xuất hiện trên người của Phất Thụy cũng đã điên cuồng bao phủ thân thể của Cơ Động.
Một khi bị lôi điện lực của Lôi Quang Diệu Thể này xâm nhập, cho dù thực lực cường thịnh đến thế nào đi nữa, cũng ít nhất phải chịu ba giây tê liệt toàn thân.

Ba giây thời gian, đối với Lôi Đế mà nói, ít nhất có hơn một trăm phương pháp có thể khiến đối thủ nháy mắt bị tiêu diệt và bị thiêu cháy. Bằng vào một chiêu Lôi Quang Diệu Thể này, Phất Thụy đã đánh chết không biết bao nhiêu đối thủ rồi. Mà ngay cả Âm Chiêu Dung cũng đã từng tán thưởng, khen ngợi Lôi Quang Diệu Thể này tuy không phải là Tất Sát Kỹ, nhưng tuyệt đối là đỉnh cấp Mệnh Trung Kỹ.
Đằng Xà lúc này đã lắc đầu, Âm Chiêu Dung nhíu mày, Chúc Diễm thì thở dài một tiếng. Theo như bọn họ suy nghĩ, chênh lệch thực lực giữa hai người là quá lớn. Duy chỉ có mình Âm Triêu Dương là vẫn giữ nguyên vẻ mặt thâm trầm đạm bạc như trước kia, tựa hồ đối với mọi chuyện phát sinh trước mắt hắn cũng không thèm để ý đến vậy.
Ngay cả bản thân Phất Thụy cũng cho rằng trận chiến này đã chấm dứt. Bảy quan đối với bốn quan, theo suy nghĩ của hắn, kết cuộc như vậy hoàn toàn là bình thường. Phải biết rằng, Phất Thụy tự đánh giá, với thực lực bảy quan hiện tại của mình, cho dù đối mặt với đối thủ tám quan cũng có khả năng đối chiến. Tiểu sư đệ mặc dù là thiên tài, nhưng tu vi cuối cùng vẫn còn nhiều chênh lệch.
Thật sự là đã xong sao? Cơ Động cũng không cho là như vậy. Đối với hắn mà nói, trận chiến này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Cường quang chói mắt không thể nhìn, tay trái bị mạnh mẽ hất văng ra, lôi điện lực khổng lồ xâm nhập toàn thân, đối với tất cả những cái này mà nói, Cơ Động cũng không hề bị ảnh hưởng gì, cũng không có làm ra bất cứ động tác chống đỡ gì. Phản ứng duy nhất mà hắn làm ra, chính là công kích.
Tay trái bị hất ra, còn có tay phải. Một kích hắn thuần thục nhất, Liệt Dương Phệ, đã mang theo kim diễm vô cùng đậm đặc bùng phát ra. Trong nháy mắt này, trên đỉnh đầu Cơ Động đã hoàn toàn biến thành Dương Miện màu vàng kim. Hỏa diễm sáng chói trên người hắn nháy mắt hoàn toàn biến mất hết, hoàn toàn ngưng tụ lại trên nắm tay phải của hắn. Trong hai đại Pháp Trận sau lưng, Dương Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận hào quang đại phóng, mơ hồ trong đó còn nghe được tiếng Phượng kêu lảnh lót vang lên.
- Hử?
Phất Thụy hơi sửng sốt một chút, hắn cũng không cho rằng Cơ Động làm như vậy sẽ có tác dụng gì cả. Khi lôi điện đã xâm nhập cơ thể, toàn thân Cơ Động chắc chắn đã bị tê liệt, một cái công kích này làm sao có thể phát huy ra uy lực được?
Nắm tay của Cơ Động đã nói cho Phất Thụy biết, ý nghĩ của hắn hoàn toàn là sai lầm.

Quang mang màu trắng ngà trên bộ Chu Tước Nội Giáp bắt đầu lưu động, mỗi một sợi lông vũ giống như là sống lại, nhẹ nhàng luật động. Đám lôi điện lực kia bao trùm tới, vừa mới tiếp xúc với tầng Chu Tước Nội Giáp kia, thế nhưng bị hất văng đi khắp bốn phía, căn bản không có một tia lôi điện nào có thể xâm nhập vào cơ thể Cơ Động cả.
Lôi Quang Diệu Thể đúng là một cái kỹ năng cường đại, khiến cho đối thủ tạm thời mất đi năng lực thị giác, công phòng nhất thể. Nhưng mà, nó lại có một khuyết điểm, trong chớp mắt phóng thích ra đã bị Cơ Động đoán được khuyết điểm đó. Đó chính là tính công kích phân tán.
Cơ Động cho đến bây giờ cũng không có suy nghĩ rằng trong chiến đấu cần phải phòng thủ. Chỉ có tấn công mới là cách chiến đấu của hắn, nhưng không có nghĩa là hắn chỉ biết công kích mù quáng. Trải qua thời gian dài tu luyện, hắn đã sớm có thể dễ dàng khống chế Chu Tước Biến, đối với khả năng phòng ngự mà thân thể có thể thừa nhận đạt đến trình độ nào, hắn hoàn toàn hiểu rõ ràng. Lôi Quang Diệu Thể tuy rằng sẽ tạo thành áp lực năng lượng đánh mạnh vào, nhưng thuộc tính lôi điện lại không đủ để phá vỡ tầng phòng ngự của Chu Tước Nội Giáp.
Phất Thụy tự nhiên sẽ không để cho một quyền của Cơ Động đánh trúng người mình. Tay phải hắn để ngang ngực, lòng bàn tay va chạm với đầu nắm tay của Cơ Động. Trong phút chốc, bàn tay phải to lớn của Phất Thụy đã nhanh chóng biến thành màu lam tím trong suốt, cái đó căn bản đã không giống như bàn tay nữa, mà càng giống Lôi nguyên tố ngưng tụ thành năng lượng chi thể hơn.
Một tiếng vỡ vang ầm ầm vang lên, Phất Thụy không chút sứt mẻ gì, thân thể Cơ Động lại bắn ngược ra phía sau. Ngay trong nháy mắt thân thể bay ngược ra sau, hai tay hắn khẽ vung một vòng, không ngờ đã hóa giải gần hết xung lượng ma lực còn lại. Đồng thời nương theo lực bắn ngược của thân trên, một cước đá thẳng vào cằm của Phất Thụy.
Phất Thụy vẫn như trước chỉ dùng có tay phải, khẽ phất nhẹ xuống đã đẩy chân Cơ Động ra, đồng thời bàn tay khẽ co lại, làm thành hình trảo chụp tới phía Cơ Động. Một tiếng sấm ầm vang, lấy thân thể Phất Thụy là khởi điểm, toàn bộ không gian phái sau hắn không ngờ đã hoàn toàn biến thành màu lam tím. Toàn bộ khu vực phía ven biển giống như là một mảng không gian lôi điện vậy. Từ trên một trảo này của Phất Thụy, năm đạo lôi điện phóng ra, ngưng tụ thành một cái Lôi Trảo cực lớn, trực tiếp chụp lấy thân thể Cơ Động.
So sánh với Hỏa Diễm Chi Trảo lúc trước Hoàng Lê Minh thi triển ra, một trảo này của Phất Thụy rõ ràng là cường đại hơn rất nhiều. Lôi điện vốn có hấp lực rất lớn, khiến cho thân thể Cơ Động giữa không trung chợt trì trệ hẳn lại. Tốc độ của Lôi điện, hiển nhiên là nhanh hơn hỏa diễm rất nhiều. Cơ hồ là quang mang lóe lên một chút, cái Lôi Điện Chi Trảo kia đã phóng đến trước người Cơ Động rồi.
Chúc Diễm đứng ngoài nhìn thấy, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, thì thào nói:
- Tiểu tử Phất Thụy này, không ngờ đã cường đại đến mức thế này rồi. Xem ra cho dù hắn không có cưỡi Tử Lôi Diệu Thiên Long, ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn a!
Âm Triêu Dương khẽ liếc hắn một cái:

- Vinh quang lắm sao?
Sắc mặt Chúc Diễm chợt ngưng trệ lại, vội vàng hướng ánh mắt nhìn về phía chiến trường, cũng không dám mở miệng nói nữa.
Lúc này, tình huống mà Cơ Động đối mặt so với lúc trước càng thêm khó khăn hơn nhiều. Bị Lôi Điện Chi Trảo chụp lấy, thân thể lại đang ở trong không trung, cho dù là muốn tránh né cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng mà, không được quên, hắn còn có một cặp cánh chim, cặp cánh có thể trợ giúp trong không trung.
Chu Tước Song Dực chợt dang rộng, đối mặt với Lôi Điện Chi Trảo khổng lồ còn lớn hơn cả thân thể của mình, cặp cánh sau lưng Cơ Động khẽ vẫy nhẹ vài cái, Dương Miện trên đỉnh đầu chợt bộc phát ra kim quang chói mắt. Cả người nhờ vào thế vẫy động của cặp cánh xoay tròn kịch liệt lên.