Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 121: Bắt đầu mới (Thượng) - Tập IX: Long Xà Tuyệt Kỹ





Bất luận Cơ Vân Sinh có gì để giải thích, Cơ Động đều không muốn nghe nữa. Bất luận phát sinh chuyện gì, trẻ con cũng là vô tội, mà theo trí nhớ của Cơ Động để lại cho hắn, từ lúc năm tuổi, hắn cũng đã biến thành một cô nhi, chỉ có thể dựa vào ăn xin nơi đầu đường xó chợ mà sống. Chỉ riêng một điểm này, hắn liền không có bất cứ hảo cảm gì đối với Bình Đẳng Vương. Cơ Vân Sinh nào đâu biết rằng, Cơ Động chân chính đã chết rồi, hiện tại mặc dù hắn nhìn đến là thân thể Cơ Động, nhưng linh hồn lại là của một đời Tửu Thần Lý Giải Đống đến từ thế giới khác.
Nghe những gì Cơ Động nói, sắc mặt Cơ Vân Sinh không khỏi đại biến, nếu không phải có mặt Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung ở đây, với thân phận Bình Đẳng Vương của hắn, chỉ sợ đã trực tiếp phát tác rồi. Nhưng mà lúc này hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn mà thôi. Từ việc sau khi Cơ Trường Tín nghe xong những gì Âm Triêu Dương nói sắc mặt đại biến, đến việc hai vị Chí tôn cường giả không ngại cùng với Trung Thổ Đế Quốc đối địch chỉ vì hắn, có thể hiểu được Cơ Động quan trọng đến mức nào.
- Cơ Động, ta biết trước đây ngươi đã chịu không ít thống khổ. Nhưng mà chảy xuôi trên người của ngươi chính là máu tươi của Cơ gia. Ta có thể khẳng định, ngươi chính là thành viên của nhất mạch Cơ gia. Ta chính là ông nội thân sinh của ngươi a!
- Ông nội thân sinh?
Thần sắc Cơ Động vốn đã lạnh như băng, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, nhưng mà, khi nghe đến nhưng lời này của Cơ Vân Sinh, quang mang trong mắt hắn nhất thời choáng đầy khí tức thô bạo.
- Ngươi là ông nội thân sinh của ta? Ta nói cho ngươi biết, Cơ Động sớm đã chết từ lâu rồi, ở mười năm trước khi bị các ngươi vứt bỏ cũng đã chết rồi. Ngươi là ông nội thân sinh của ta? Như vậy, ta hỏi ngươi, lúc ta ở bên hè phố ăn xin, ngươi ở nơi nào? Lúc ta ăn không đủ no, ngươi ở nơi nào? Lúc ta áo mặc không đủ che thân, ngươi ở nơi nào? Lúc ta bị người khác chê cười là phế vật Âm Dương Cân Bằng, vị ông nội thân sinh Bình Đẳng Vương điện hạ này lại an hưởng vinh hoa phú quý. Ngươi chưa bao giờ nhớ đến đứa cháu nội Cơ Động này a. Ta nói cho ngươi biết, chảy xuôi trên người ta, không phải là máu tươi của nhất mạch Cơ gia các ngươi, mà là máu tươi của chính ta. Máu của ta ít nhất là nóng, tràn đầy ân nghĩa, mà cái dòng máu các ngươi gọi là nhất mạch hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng kia, chẳng qua là một loại máu tươi lạnh như băng mà thôi. Đối với các ngươi mà nói, trong lòng ta chỉ có một sự thù hận.

Mọi người có mặt ở đây, không ai không phải là cường giả, Cơ Động lúc này mười lăm tuổi, thế nhưng những lời hắn nói y như chém đinh chặt sắc, tràn ngập lực lượng, ngay cả Cơ Vân Sinh một câu cũng không thể trả lời. Sắc mặt của vị Chí tôn cường giả một đời Bắc Đẩu Cơ Trường Tín đang phiêu phù trong không trung cũng đã khó coi vô cùng, thế nhưng ngay cả một câu cũng không thể trả lời.
Thắng Quang Âm Triêu Dương nhìn Cơ Động, khẽ gật gật đầu, quay sang Cơ Trường Tín nhàn nhạt nói:
- Trường Tín huynh, những lời đứa nhỏ này nói ngươi cũng đã nghe rồi. Nếu như đã tìm được Cơ Động về, mọi chuyện hôm nay xem như bỏ qua. Khiến cho quý quốc gặp phiền toái, hiện tại ta hướng mọi người xin lỗi. Đơn giản hiện tại cũng không gây ra cho quý quốc bất cứ tổn thất gì. Đương nhiên chúng ta cũng sẽ cấp cho quý quốc một cái công đạo. Chiêu Dung, từ giờ trở đi, ngươi rời khỏi Thiên Can Học Viện vậy. Chúc Dung, Chúc Diễm, Phất Thụy các ngươi cũng như vậy luôn đi. Hỏa Hệ Đổng Sự tại Thiên Can Học Viện, để cho Nam Hỏa Đế Quốc một lần nữa phái sang đi. Nếu như Thiên Can Học Viện không muốn chứa Hỏa Hệ chúng ta nữa, như vậy ta cũng có thể đại biểu cho Nam Hỏa Đế Quốc để cho Hỏa Hệ rời đi.
- Không được.
Cơ Trường Tín vội vàng cao giọng nói, nếu như Hỏa Hệ thật sự rời khỏi Thiên Can Học Viện, như vậy, cái học viện đứng đầu đại lục này, học viện vì phục vụ cho Thánh Tà Chiến Trường mà sinh ra này chỉ sợ cũng phải thật sự giải tán:
- Triêu Dương huynh, thật ra cũng không cần phải như thế, chuyện này cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Âm Triêu Dương lắc lắc đầu:
- Trường Tín huynh, bất luận nói thế nào, Cơ Động cũng đã đánh chết Hoàng Thái Tôn của quý quốc, mặc dù là trong tình huống tỷ thí, nhưng mà dù sao cũng đã xúc phạm đến danh dự của quý quốc. Nếu như Thiên Can Học Viện vẫn còn chịu dung hạ được Hỏa Hệ chúng ta, như vậy Hỏa Hệ vẫn sẽ tiếp tục xuất lực. Chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, chúng ta cũng cáo từ.
Sắc mặt Cơ Trường Tín thật sự có chút khó coi, những người khác lại càng không nói được lời nào. Đứng ngoài nghe, tựa hồ như Âm Triêu Dương nói rất có đạo lý, nhưng mà, điều kiện tiên quyết phải là Cơ Động bình an vô sự trở về mới được. Mọi người nhớ rõ, từ trước đến giờ, vị Thắng Quang Miện Hạ này thế nhưng cũng chưa từng phản đối việc Âm Chiêu Dung muốn ra tay hủy diệt cả một tòa thành thị a!
Cái gì là đạo lý? Theo như bọn họ đánh giá, thực lực tuyệt đối chính là đạo lý.

Đối diện với hai vị Chí tôn cường giả, Cơ Trường Tín còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nói với Âm Triêu Dương:
- Triêu Dương huynh, xin yên tâm, địa vị của Hỏa Hệ trong Thiên Can Học Viện vĩnh viễn cũng không thay đổi, chuyện này ta có thể cam đoan với ngươi.
Âm Triêu Dương gật gật đầu:
- Như vậy tốt rồi. Chúng ta đi.
Nói xong, hắn khẽ phất tay một cái, Thập Giai Hỏa Long Vương khẽ đập cánh bay thẳng lên trời, tốc độ cũng không mau lắm, nhưng mà, ngay khi thân hình của con Siêu cấp ma thú này vừa động, mây đen trên bầu trời tự động tách ra, lộ ra một mảnh không trung đỏ bừng, khí thế đại thịnh, thiên địa biến sắc. Phàm những ai thấy được một màn này, đều khắc sâu trong lòng một màn trước mắt. Cho dù là Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà cũng không có bay đi trước, mặc dù về mặt cấp bậc thì nó rất cao, thế nhưng có thêm Âm Triêu Dương ở đây, ngạo khí của nó cũng không khỏi phải thu liễm lại.
Đây chính là thực lực. Thực lực của một đời chí tôn cường giả.
Âm Chiêu Dung bay ngay sát theo đó. Đằng Xà vừa chở bà ta vừa chở luôn Cơ Động, kế đó mới là hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm cùng cỡi Hỏa Long Cửu Giai, cuối cùng mới đến phiên Lôi Đế Phất Thụy. Trước khi bọn họ rời đi, cũng không nhịn được quay đầu nhìn về Thiên Can Học Viện, nơi bọn họ đã từng sống qua nhiều năm. Lúc này mới nhanh chóng bay đi.
Nhìn theo bọn họ lần lượt rời đi, thần sắc của Bắc Đẩu Cơ Trường Tín lại có vẻ thập phần lạnh lùng. Đám người của Trung Thổ Đế Quốc cũng không ai nhìn ra tâm tình hiện tại của vị Chí tôn cường giả này.
Chậm rãi hạ xuống mặt đất, không đợi Cơ Trường Tín mở miệng, Cơ Minh Tuyên đứng một bên đã chạy tới:
- Đại ca, chẳng lẽ lại bỏ qua như vậy hay sao? Dật Phong là người thừa kế hoàng thất duy nhất, nam nhân duy nhất cuối cùng kế thừa huyết mạch trực hệ hoàng thất. Chẳng lẽ để cho nó chết vô ích như vậy sao?

Cơ Trường Tín lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lại chuyển sang phía Hoàng đế Cơ Vân Sinh của Trung Thổ Đế Quốc:
- Các ngươi dạy ra con cháu thật xuất sắc. Với thân phận của Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung, lại còn đặt điều nói dối hay sao? Minh Tuyên, ngươi cũng dám giấu diếm ta nguyên nhân phát sinh mọi chuyện. Không bỏ qua như vậy, ngươi muốn làm thế nào? Đại danh Âm Triêu Dương chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ sao? Năm đó khi tiến hành cuộc tỷ thí giữa mười người có được chuyên chúc danh hiệu, hắn là người duy nhất không một cường giả nào dám khiêu chiến. Hơn năm mươi năm nay, trong số những Chí tôn cường giả, có thể đối diện với hắn, cũng không quá ba người. Cho dù hôm nay cũng chỉ có một mình hắn ở đây, cũng không phải ta có khả năng ngăn cản. Muốn báo thù, ngươi trước hết nên nghĩ đến thực lực của mình đã. Về việc xử lý chuyện này, các ngươi làm ta vô cùng thất vọng. Âm Triêu Dương có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, đã là nể mặt ta lắm rồi. Sao ngươi không lo lắng chuyện không còn hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm, Thiên Can Học Viện sẽ tổn thất như thế nào?
Sắc mặt Cơ Minh Tuyên âm trầm bất định, nhưng đối mắt với Cơ Trường Tín, hắn thật sự không dám phác tác. Bản thân Cơ Vân Lộc tuy rằng là Đế vương, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nắm chặt hai tay, không dám có chút phản bác nào. Ánh mắt Cơ Vân Sinh chuyển sang Cơ Vân Sinh, hàn quang trong mắt đại thịnh:
- Vân Sinh, ngươi đi theo ta. Về chuyện của Cơ Động, nếu như ngươi không thể cấp cho ta một lý do thỏa đáng, chức Bình Đẳng Vương này của ngươi cũng không cần phải làm nữa. Cơ Trường Tín ta trên Ngũ Hành Đại Lục này cũng là một đời hào kiệt, hôm nay bị một đứa con cháu chỉ thẳng vào mặt mà mắng, thế nhưng chẳng có chút lý do để cãi lại. Giỏi lắm, ngươi giỏi lắm a!
Sắc mặt Cơ Vân Sinh trắng bệch nhìn Cơ Trường Tín, thân là cháu nội, hắn biết rõ, hiện tại ông nội mình đã thực sự nổi giận.
Mặc dù lúc này hai huynh muội Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung đã rời đi, thế nhưng trong hoàng cung của Trung Thổ Đế Quốc cũng vẫn như trước là một mãnh bão nổi. Bất luận trong lòng bất mãn đến như thế nào, Cơ Minh Tuyên cũng chỉ có thể ẫn nhẫn mà thôi. Cho dù tu vi của hắn còn cách cấp bậc Chí tôn cường giả có một đường nhỏ mà thôi, nhưng mà, chỉ một đường chênh lệch nhỏ nhoi này lại làm cho hắn ngay cả tư cách mở miệng trả lời cũng không có.