Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 54




Cơ ngơi của Đoàn gia rất phong cách, tuy trước kia có thời gian qua lại với Đoàn U, nhưng Cố Tiểu Tịch chưa bao giờ nghĩ đến nhà ông ta lại hoành tráng đến mức này.

Cứ theo mấy quy tắc này nọ của thế giới ngầm thì hành động lần này của Đoàn U rõ ràng có chút không ổn. Lần trước vì chuyện của Cố Tiểu Tịch mà Ngụy Tiếu Ngữ bị mất mặt, giờ nếu muốn làm hòa thì cũng không nên mời bọn họ về nhà, nhưng Đoàn U đã làm thế, khiến Cố Tiểu Tịch cũng thấy vô cùng khó hiểu.

“Ông ấy rốt cuộc có muốn hòa giải với Ngụy gia không?” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi Ngụy Tiếu Ngữ.

Ngụy Tiếu Ngữ ôm y di chuyển trên lối đi băng qua vườn hoa, thấy Cố Tiểu Tịch lên tiếng, liền hỏi lại: “Em thích hòa giải không?”

Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Tôi chỉ hi vọng mình không bị thương gì, với lại tôi vừa mới khôi phục đó.”

Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên trán y: “Sẽ không đâu, tôi cam đoan.”

Cố Tiểu Tịch tỏ ra sầu muộn: “Tôi thật sự không muốn chết đâu.”

Lần này, Ngụy Tiếu Ngữ không đáp lại, bởi bọn họ đã tới cửa chỗ ở chính của Đoàn gia. Ngụy Tiếu Khiêm đi ở đằng trước, Cố Tiểu Tịch và Ngụy Tiếu Ngữ theo sau, Ngụy Thất còn đang đậu xe, cho nên chưa tới kịp.

Ngụy Tiếu Khiêm không mang theo cái hộp dài kia, với trên xe vẫn còn đặt thêm vài thứ nữa. Cố Tiểu Tịch không có can đảm nhìn kỹ, cứ lo lắng mãi nếu bị phát hiện sẽ ra sao. Nhưng một khi họ đã cầm theo, chắc sẽ không sợ người khác lục soát, hơn nữa Ngụy Thất đậu xe, nhất định có thể xử lý hết mấy cái đó.

Vào mùa đông, trời rất nhanh sẩm tối, lúc bọn họ đến đã là sáu giờ chiều.

Cửa chính mở rộng, ánh sáng từ ngọn đèn mạnh mẽ tiến ra, Cố Tiểu Tịch theo hai anh em họ Ngụy đi vào. Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Tiếu Ngữ thật nhã nhặn, lịch sự tựa như mọi khi. Ngay cả cách đi đứng cũng thoải mái, tự tại như ở nhà mình. Cố Tiểu Tịch không biết sự giáo dục của gia đình thế nào mới có thể khiến bọn họ dù đối mặt với nguy hiểm trước mặt nhưng vẫn có phong thái như thế.

Đại sảnh trừ hết người làm ra thì có bốn người đang đứng, một ông quản gia tuổi đã cao cùng các thành viên trong nhà họ Đoàn. Vợ Đoàn U mất sớm, nhưng đến giờ ông ta vẫn chưa đi bước nữa, cho nên làm bạn với Đoàn U chính là con trai Đoàn Thù và con gái Đoàn Nhã.

Đoàn U năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua như một vị địa chủ mới từ quê lên. Nói thực lần đầu Cố Tiểu Tịch gặp Đoàn U, Cố Tiểu Tịch cũng không tin ông ta lại là người chủ của Đoàn gia. Ông ta ăn mặc rất thoải mái, có chút bụng bia, chỉ cao chừng đến tầm vai Ngụy Tiếu Khiêm, khi cười to trông rất thân thiết. Thế nhưng hai đứa con của ông ta lại đẹp đến bất ngờ, có lẽ là do gen di truyền từ người vợ quá cố của ông ta.

Cố Tiểu Tịch nhìn thoáng qua Đoàn Nhã, trông cô có vẻ hơn Ngụy Hựu Tuyết độ mấy tuổi, ngoại hình rất khá. Giờ phút này đôi mắt cô nàng đang dán chặt trên người Ngụy Tiếu Ngữ, có vẻ có nhiều điều muốn nói với hắn lắm. Đứng cạnh Đoàn Nhã chính là cậu em trai Đoàn Thù. Cậu ta chỉ mặc áo sơmi đen, tay đút túi, ánh mắt thì bám rịt lấy y. Cố Tiểu Tịch không cảm thấy ánh mắt đó hoàn toàn là thù hận, căm phẫn, mà dường như còn có cái gì đó lóe lên. Nhưng Cố Tiểu Tịch vốn không thích đi đoán tâm tư người khác, nên chỉ nhẹ chuyển hướng nhìn đi.

Sự thật chứng minh, người nhà họ Ngụy dường như đều có thiên phú diễn xuất, ngay cả Ngụy Tiếu Khiêm cũng như thế. Bởi hai nhà có quan hệ nhiều đời với nhau, dựa theo vai vế thì Ngụy Tiếu Khiêm phải gọi Đoàn U là “bác”.

Đoàn U cười ha hả vỗ bọn họ khen càng lớn càng đẹp trai, hai anh em họ Ngụy cũng lễ phép đáp lại.

“Ở chỗ bác mấy ngày đi! Đã lâu không tới rồi, mà cũng chẳng thèm qua thăm bác,” Đoàn U vỗ vai Ngụy Tiếu Khiêm, “bác với bố tụi bây vẫn tốt lắm, giờ đến mấy đứa thì không thể xa cách được.”

Cố Tiểu Tịch kinh ngạc thấy một màn này, bàn tay của Đoàn U — Ngụy Tiếu Khiêm khủng bố như vậy mà ông ta cũng dám đập tay lên…

Đoàn U tiếp đón anh em họ xong, sau đó chuyển sang Cố Tiểu Tịch đứng cạnh bên Ngụy Tiếu Ngữ, đi tới: “Đã đến đây rồi thì cứ chơi thoải mái nhé, chuyện quá khứ thì cứ để nó đi đi.”

Cố Tiểu Tịch chỉ gật đầu một cái, bộ dáng yếu đuối ôm lấy bả vai Ngụy Tiếu Ngữ, thật giống một đứa trẻ chưa trải đời. Đoàn U cười cười, rồi mời bọn họ dùng bữa. Cố Tiểu Tịch ôm bả vai Ngụy Tiếu Ngữ, thấy Đoàn Thù trừng mắt với mình, y liền lè lưỡi lại với Đoàn Thù.

Đoàn U là người vô cùng khôn khéo, đầu tiên giả vờ giả vịt, sau đó mới thật phiền toái. Cố Tiểu Tịch nhận ra thủ đoạn của Đoàn U, ông ta ban đầu sẽ tỏ vẻ hết sức niềm nở, sau đó dù có đâm cho đối thủ một dao cũng khiến đối thủ không hề hay biết. Đương nhiên, trong ấn tượng của Diệp Thu Sinh, người này rất tốt, chẳng qua trước kia không chạm phải lợi ích của nhau, còn giờ thì rất khó nói trước.

Bữa tối coi như vui vẻ, Đoàn U rất nhiệt tình, mà anh em họ Ngụy cũng rất phối hợp. Vốn đều là người quen, nên cuộc trò chuyện trở nên tự nhiên vô cùng.

Đoàn U xin lỗi hai anh em họ Ngụy vì sự kiện bắt cóc lần này, hơn nữa còn thân thiết giữ họ lại chơi vài hôm. Đương nhiên chuyện này Ngụy Tiếu Ngữ vốn xử lý cũng có phần không ổn, nên càng phải để mặt mũi cho Đoàn U.

“À, tụi cháu đến đây mấy người thế?” Đoàn U hỏi.

Ngụy Tiếu Khiêm cười cười: “Bốn, còn Ngụy Thất.”

“Ngụy Thất, à, là thằng nhỏ đó,” Đoàn U gật gật đầu, “bác còn nhớ đã từng gặp qua cậu ấy ở nhà bố mấy cháu.”

“Dạ, bác,” Ngụy Tiếu Khiêm trả lời, “thời gian trước cậu ta có qua giúp việc cho bố cháu.”

“Dạo này Tiếu Khiêm bận không, công việc làm ăn chắc tốt lắm nhỉ?” Đoàn U vẻ mặt tươi cười.

Biểu hiện của Ngụy Tiếu Khiêm thật tao nhã lại khiêm tốn: “Cảm ơn bác đã quan tâm, công việc cháu vẫn bình thường.”

“Bác nghe nói… CIA cũng phải mượn người ở chỗ cháu?” Đoàn U đột nhiên hỏi.

Ngụy Tiếu Khiêm vẫn giữ giọng điệu hòa nhã như trước: “Bác nghe từ đâu thế ạ, sao CIA với nhà cháu lại có quan hệ được… Thỉnh thoảng cũng tới thu thập vài thông tin, còn chuyện mượn người, thì không có đâu ạ.”

Cố Tiểu Tịch rõ ràng cảm thấy trong mắt Đoàn U thoáng tỏ ra sửng sốt. Xem ra, họ Ngụy với CIA có quan hệ thật rồi.

Cố Tiểu Tịch biết công việc làm ăn ngầm của Ngụy gia không nhỏ, nhưng cũng không ngờ lại dính líu tới cả bộ máy chính quyền của nước Mỹ. Ngụy Tiếu Ngữ từng nói qua, thuế của vũ khí rất cao, cho nên đôi khi chính phủ Mỹ cùng các vùng lân cận cũng sẽ tới chỗ hắn lấy một ít hàng. Cố Tiểu Tịch cũng biết, dưới tay Ngụy Tiếu Khiêm có một tập đoàn sát thủ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, CIA cũng tới chỗ anh ta mượn người.

Vậy xem ra, căn bản Đoàn U không đấu với Ngụy gia bên lĩnh vực kinh tế..

Đổi lại nếu là ngày thường, khẳng định Diệp Thu Sinh sẽ vỗ vai ông ta rồi khuyên, ông cũng đã có tuổi rồi, làm gì cũng khó hơn, thôi nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chọc vào Ngụy gia. Nhưng hiện tại y là Cố Tiểu Tịch, không phải Diệp Thu Sinh, đương nhiên không thể nói gì.

Đoàn U vừa chuyển đề tài, rồi lại lập tức lái sang chuyện khác. Nhưng Cố Tiểu Tịch biết, thật ra Đoàn U vẫn nhớ đến. Quy tắc thế giới ngầm này thật phức tạp, mỗi người đều có phạm vi ảnh hưởng riêng, và cũng chẳng ai bằng lòng nhìn thấy thế lực đối phương vượt qua mình nhiều. Nhưng cũng không ai quan tâm chuyện giao chiếc ghế quyền lực cao nhất cho Ngụy gia, mà vấn đề là, họ Ngụy sẽ chừa lại có nhà khác bao nhiêu.

Họ Ngụy là đệ nhất gia trong xã hội đen thật, nhưng mấy gia tộc khác mà hợp lực thì nhất định cũng phải vượt qua nó, nếu không sẽ xuất hiện tình trạng như kinh tế bị lũng đoạn. Tuy vai vế của Đoàn U cực cao, nhưng đấu cùng anh em họ Ngụy thì chắc chắn không nổi, bây giờ Cố Tiểu Tịch sợ ông ta dùng trí.

Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch biết Ngụy Tiếu Ngữ khi đó là nhất thời xúc động mới muốn giết chết Đoàn Thù, cũng may Ngụy Thất đã không tuân lệnh. Cũng không phải Ngụy Tiếu Ngữ không thương Cố Tiểu Tịch, nhưng sự cân bằng kỳ diệu giữa các thế lực một khi bị đánh vỡ thì rất khó khôi phục, huống chi Ngụy Tiếu Ngữ cũng không phải đồ ngốc dễ bị kích động, đương nhiên hiểu được còn nhiều thời gian, để nợ đó rồi sau này tính lại.

Bữa tối vui vẻ dưới tình hình như vậy kết thúc.

Cố Tiểu Tịch và Ngụy Tiếu Ngữ ở chung một phòng, Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Thất chung nhau ở một phòng khác. Bốn người được sắp xếp tại căn bên cạnh tòa nhà chính.

Cố Tiểu Tịch ngáp một cái sau đó đem cửa đẩy ra. Căn phòng hoa lệ chẳng kém gì ở Dạ Ngữ, mới vừa nhích được một bước, Cố Tiểu Tịch đã bị Ngụy Tiếu Ngữ ôm lấy.

“Bảo bối, chờ một chút.” Ngụy Tiếu Ngữ đi vào trước, sau đó quan sát xung quanh, sờ chỗ này chỗ nọ, mấy khe hở trong ngăn tủ, đằng sau mấy vật trang trí, cầm một đống đồ trên tường, sau đó ném vào tủ, đóng lại, rồi mới vẫy vẫy Cố Tiểu Tịch đứng ở cửa: “Vào đi.”

“Đó là gì thế?” Cố Tiểu Tịch tò mò nhìn về ngăn kéo nọ.

“Một đống thiết bị theo dõi thôi,” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai.

“Để như vậy không sao chứ?” Cố Tiểu Tịch lo lắng hỏi.

“Không sao,” Ngụy Tiếu Ngữ ngồi lên sofa, mở TV, “Một khi Đoàn U đã biết thiết bị theo dõi bị phát hiện, đương nhiên sẽ không làm vậy nữa.”

Cố Tiểu Tịch nhíu mày, Ngụy Tiếu Ngữ vươn tay đem y ôm vào lòng: “Ăn no không.”

Cố Tiểu Tịch gật gật đầu: “…Bọn họ không soát người hả?”

Ngụy Tiếu Ngữ cười rộ lên: “Ông ta không muốn làm việc phức tạp thêm, đương nhiên không soát người.”

“Vì sao?”

“Trên người chúng ta chắc chắn có mang theo vũ khi, lỡ ông ta soát ra, với quan hệ hiện tại, ông ta sẽ trả lại cho ta, hay là không trả lại?” Ngụy Tiếu Ngữ cười hỏi.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “Vậy thì sao.”

Ngụy Tiếu Ngữ thơm lên trán y một cái: “Thì cứ để vậy thôi, rồi ông ta bày ra dáng vẻ một chủ nhà để khách được thoải mái, chúng ta đi ông ta cũng không ngăn cản, lỡ chuyện ầm ĩ lên, thì cũng chẳng có gì để bắt bẻ.”

“Ông ta cũng lắm mưu thiệt.” Cố Tiểu Tịch nói thật lòng, sau đó liếc Ngụy Tiếu Ngữ: “Anh còn giảo hoạt hơn.”

“Em hình dung tôi vậy sao?” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn nói.

Cố Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy anh muốn nuốt Đoàn gia.”

Ngụy Tiếu Ngữ vẻ mặt oan ức: “Tôi nào có dã tâm đó, không phải tôi đang nghĩ giúp em hết giận sao?”

“Không cần,” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng phán, “lần trước còn chưa tìm anh tính sổ, liên lụy đến tôi! Lần này lại lấy tôi làm lý do, mượn cớ chuyện của tôi nuốt luôn Đoàn gia chứ gì.”

“Sao em có thể nghĩ xấu cho tấm lòng của tôi thế!” Ngụy Tiếu Ngữ càng tủi thân.

Cố Tiểu Tịch hừ một tiếng, thoát khỏi hắn, để mặc hắn vẻ mặt ai oán ngồi tại chỗ đi vô nhà tắm tắm rửa. Nghe được tiếng cửa Cố Tiểu Tịch đóng lại, Ngụy Tiếu Ngữ thở dài, sờ sờ cái mũi: “…Ôi, thật chẳng đáng yêu tí nào.”