Chán chường mà ngủ suốt buổi chiều, ăn tối xong, Triệu Ngang lại hỗn loạn login.
Nhân vật vẫn đứng chỗ Tiền Hoành Vũ Tô Châu, trước tiên Triệu Ngang hủy nhận vụ đã thất bại hôm qua, trở về sư môn.
Dù sao sau chuyện ban sáng, cậu cũng không còn tâm tư làm gì khác, dứt khoát đi nhận nhiệm vụ sư môn đã vứt bỏ mấy ngày.
Vừa đến bên người Mạnh Long thì thấy một thân ảnh xem như quen thuộc —— mèo ngủ nướng!
Ngay sau đó nhận được thông báo, mở ra.
“Người chơi mèo ngủ nướng thêm ngài làm hảo hữu.”
Vì vậy Triệu Ngang cũng thêm cô ấy, bên kia rất nhanh gửi qua một bưu kiện.
“ Tiểu Ngang Ngang! Người ta hôm nay đã trút giận cho cậu nà! Áu áu áu áu! Tuy mấy tên thiếu não kia chỉ cần chém một cái đã chết ”
Triệu Ngang có chút không hiểu được, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
“Cậu nói các cậu hôm nay giết Điệp Y?”
“Ô, hình như có một người tên Điệp Y! Trong đội kia chỉ có mình cô ta là hơn 60, tớ với Gió phải cùng nhau mới chém chết được cô ta…”
Triệu Ngang cả kinh, vô thức mở khung hảo hữu nhìn nhìn —— cả tâm tình cũng rất hống hách: “Giết thiếu não cần lý do sao?”
Triệu Ngang không biết nên có phản ứng gì, lẽ ra, đám người này nhận lấy giáo huấn, cậu phải rất vui vẻ, nhưng nếu như vậy Tây Bắc không phải vì cậu mà kết thù với bạn họ sao?
Vội vàng hồi một tin tạm biệt cho Mèo ngủ nướng, Triệu Ngang liền gửi bưu kiện cho cô ấy.
“Tây Bắc… cám ơn!”
Bất kể nói thế nào, cám ơn là nhất định phải nói.
Tuy cậu cũng không phải thuộc loại tính cách có thù tất báo, cũng lười quan tâm bọn họ cố tình gây sự, nhưng, có người vì mình kết thù với người ta, vẫn khiến cậu không tránh được dâng lên chút cảm động.
Có điều, vừa nghĩ tới bản thân Tây Bắc thật ra là nữ, Triệu Ngang không nhịn được hắc tuyến, cậu đã chậm chạp đến cả so với nữ sinh còn kém hơn?
Tây Bắc rất nhanh trả lời lại: “一. 一? Cám ơn tớ làm gì, chẳng qua do bọn thiếu não này chuyển họng pháo qua tớ, tớ mới muốn giáo huấn một chút! Tới đánh phụ bản không?”
Được rồi… Thật đúng là không có biện pháp xem cô ấy như nữ sinh, Triệu Ngang cười cười, trực tiếp xin vào đội ngũ.
Rất nhanh được thông qua, thêm cậu vừa đủ sáu người, ngoại trừ lúc trước ở Cổ Mộ tổ qua còn có một nhân vật nam —— kín đáo mà sâu sắc.
[Đội] [Tây Bắc]: Ngang Ngang đến Đôn Hoàng, nhanh!
[Đội] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: A, đến đây!
Triệu Ngang từ Nga My sơn thẳng qua Kiếm Các đến Đôn Hoàng.
Trên bản đồ tìm được mấy điểm xanh lục, cậu vội vàng chạy tới chỗ đó. Trên đường cát vàng khắp nơi, vài người chơi cũng cưỡi tọa lỵ vượt qua mặt.
Ưm, xem ra nên mua một con phượng hoàng…
Vừa tới bên cạnh bọn họ, lập tức được truyền tống đến phụ bản.
[Đội] [Tây Bắc]: Ngang Ngang đừng đánh quái, cẩn thận máu mình.
[Đội] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: A, được!
Triệu Ngang mở danh sách đội ngũ, được rồi… Sáo trúc bọn họ so với lần gặp trước lại thăng mấy cấp, tại sao cậu thăng cấp cứ khó khăn như vậy?
[Mật] [Điệp Y] nói với các hạ: Không biết xấu hổ! Bản thân chửi không lại tìm người khác ra mặt thay!
Đang đứng phía sau đội ngũ cọ kinh nghiệm, Triệu Ngang đột nhiên thấy một câu như vậy của cô ta, nhất thời lại bắt đầu bực mình.
[Mật] các hạ nói với [Điệp Y]: Ngại thật, tôi không rảnh như cô…
Thật ra Triệu Ngang không nghĩ muốn cãi qua cãi lại với một tiểu nữ sinh hư hư thực thực, nhưng loại tình huống này không thể mặc kệ, chỉ một cái trò chơi thôi, thật sự quá ấm ức.
[Mật] [Điệp Y] nói với các hạ: Ít giả bộ giùm tôi! Không nói cậu bảo tiểu suất đe dọa Kiêu sao? Tôi cho cậu biết, đừng đắc ý! Sớm muộn gì tôi cũng khiến cậu không thể chơi nữa!
Triệu Ngang hơi sửng sốt.
[Mật] các hạ nói với [Điệp Y]: … Cô nói Nguyệt Ảnh Phong nói với Kiêu ngạo?
[Mật] [Điệp Y] nói với các hạ: Đừng có làm bộ! Cậu chờ đấy!
Hàng lông mày thanh tú của Triệu Ngang hơi nhăn lại, tại sao cậu có thể hy vọng xa vời người như thế sẽ nói chuyện đàng hoàng với mình?
[Mật] các hạ nói với [Điệp Y]: Cô còn như vậy cẩn thận tôi chụp bản ghi chép trò chuyện cho cậu ấy xem!
Bên kia dường như rơi vào im lặng, Triệu Ngang liếc mắt khinh thường, sức quyến rũ của tên kia đúng là lớn, cả nữ sinh quen biết trong game cũng hết lòng vì cậu ấy như vậy.
[Đội] [Tây Bắc]: Ngang Ngang! Theo kịp!
Triệu Ngang nhìn thấy tên mình mới phát hiện đã cách mọi người rất xa, vội vàng chạy qua.
Điệp Y nghẹn một hồi lại phát tin qua.
[Mật] [Điệp Y] nói với các hạ: Cậu chờ đấy!
Triệu Ngang bĩu môi, trực tiếp xem nhẹ lời cô ta.
Thật ra vừa rồi trong đội ngũ bọn họ vẫn luôn nói chuyện phiếm, nhìn giọng điệu của bọn Sáo trúc, hình như người tên Kín đáo mà sâu sắc có quan hệ gì đó với Tây Bắc?
Cậu thẳng thắn nói ra nghi vấn của mình.
[Đội] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: Sâu sắc và Tây Bắc là bạn bè nam nữ?
Lời cậu vừa đánh ra, màn hình game hình như bất động trong chốc lát, sau đó xuất hiện một đống dấu chấm lửng.
[Đội] [Tây Bắc]: …
[Đội] [mèo ngủ nướng]: …
[Đội] [sáo trúc]: …
[Đội] [gió trời lả lướt]: …
[Đội] [kín đáo mà sâu sắc]: Cậu nói bậy gì đó a, không thấy tôi với anh Bắc đều là nam à!
Anh… Bắc? Khóe miệng Triệu Ngang giật giật.
[Đội] [sáo trúc]: Ô la la~ điều này nói rõ mắt quần chúng là sáng như tuyết! Sâu sắc anh theo Bắc Bắc đốn củi đi, làm một mụ đốn củi đi
Triệu Ngang cảm thấy đầu óc mình hình như không đủ dùng…
[Đội] [Tây Bắc]: Được rồi, đừng giỡn nữa, sắp giết tặc đầu, Ngang Ngang cậu tránh xa một chút.
Anh Bắc vừa mở miệng, bọn họ lập tức yên tĩnh lại, Triệu Ngang đổ mồ hôi lạnh, cậu thậm chí nhịn không được hoài nghi lần kia trên YY có phải nghe lầm không.
[Mật] [Tây Bắc] nói với các hạ: Trong game trừ bốn người bọn họ ra không ai biết tớ là nữ, tớ cũng không thích để bất luận người nào khác ngoài bọn họ biết, vậy nên… Ngang Ngang, tớ tin cậu chắc sẽ không nói lung tung chứ?
Triệu Ngang càng thêm xấu hổ, một nữ sinh, giả nam quản lý toàn bang hội, còn được nam sinh cung kính gọi anh —— nữ sinh này mạnh mẽ bao nhiêu a!
[Mật] các hạ nói với [Tây Bắc]: Vâng, anh Bắc
[Mật] [Tây Bắc] nói với các hạ: …
Lúc này, ô hảo hữu nhấp nháy, Triệu Ngang mở ra, thấy tên người gửi, trong lòng không khỏi xao động, mặt không khống chế được lại đỏ lên.
Là Nguyệt Ảnh Phong… Cậu nhớ lại lời Điệp Y nói, cậu ấy thật sự vì mình mà đi tìm Kiêu ngạo?
“Ở đâu, tôi dẫn cậu đi thăng cấp.”
Sau khi đọc xong, nắm chặt tay tiếc nuối nhìn đội ngũ đã đầy người, bất đắc dĩ hồi âm.
“Tớ đang đánh phụ bản…”
“Với ai?”
“Mấy người Tây Bắc…”
Tiếp theo bên kia không có động tĩnh gì, Triệu Ngang chống má, nhìn bọn Tây Bắc ngược boss, bất ngờ phát hiện Phản Tặc Đầu Mục lại lợi hại như vậy.
Ưm, nhưng so với Nhạc Doanh Phong còn kém chút.
Phản Tặc Đầu Mục rất nhanh bị ngược chết, Triệu Ngang nhặt bao trên mặt đất, bên trong chỉ có một cái Hạ Thiền…
Nhưng lượng kinh nghiệm đạt được lại khiến cậu từ từ thăng tới cấp 45.
Hệ thống lập tức phát tới thông báo chúc mừng —— xuất sư.
Thật đúng không dễ dàng, đây hình như là lần đầu tiên cậu xuất sư, Triệu Ngang có chút kích động, điều này chứng minh, cậu cách đại hào lại gần thêm một bước?
Mọi người rất nhanh tìm được Phản Tặc tiếp theo, vào phụ bản, Triệu Ngang lần này dứt khoát đi theo Mèo ngủ nướng, nhàn nhã xem bọn họ xông pha chiến đấu.
Di động đột nhiên vang lên, Triệu Ngang tiện tay nhấc lên, đặt bên tai, “Alô…”
“Ha ha, Ngang Ngang, đang làm gì?” Là Nhạc Doanh Phong!
Triệu Ngang trong nháy mắt căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh nắm thật chặt điện thoại, “Không… không làm gì.” Luống cuống tay chân tắt âm thanh, trời ạ, không biết vừa rồi cậu ấy có nghe được âm thanh không, cậu ngồi ngay cạnh loa nghe điện thoại a!
“Sao tớ nghe thấy có tiếng đánh nhau trong game, cậu đang chơi gì?” Giọng Nhạc Doanh Phong có chút hoài nghi.
Đúng thật sợ điều gì gặp điều đó, Triệu Ngang kiên trì nói đối, “Ách… Không có, vừa rồi xem tiểu thuyết, bắn ra một web giới thiệu trò chơi… Giờ tớ tắt rồi!” May mắn cậu luôn có thói quen tắt bối cảnh âm nhạc, chỉ mở tiếng đánh nhau, vậy nên… cậu ấy hẳn là không nghe ra?
“Ồ, vậy à.” Nhạc Doanh Phong cười nhẹ.
Triệu Ngang liền vội vàng gật đầu, nhưng lập tức nhớ tới đối phương căn bản không nhìn thấy động tác của mình, nhanh chóng trả lời, “Ừm, cậu, cậu có chuyện gì sao?”
Nhạc Doanh Phong dường như không hoài nghi gì nữa, “Ừ, không có gì thì không thể tìm bạn học cũ liên hệ tình cảm sao?”
“A?” Triệu Ngang suýt chút nữa bị sặc chính nước miếng của mình, bắp thịt toàn thân càng thêm cứng ngắc, “Đương, đương nhiên có thể, ha ha…” Sao cậu cảm thấy cuộc đối thoại của bọn họ có chút kỳ quái?
Nhạc Doanh Phong bên kia dường như lại cười, giọng nói không giống trước kia, “Không đùa cậu nữa, chẳng qua muốn nói với cậu, mai ăn cơm tất niên sớm một chút, tớ tới tìm cậu.”
“Hửm… Ừ!” Triệu Ngang lúc này mới nhớ tới, mai là ba mươi âm lịch, mà bọn họ cũng đã sớm hẹn trước cùng đi xem pháo hoa.
Hai ngày nay bị chuyện trên game phiền đến thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng này.
Triệu Ngang nệm hai cái lên mặt, dùng sức lắc lắc đầu, “Tớ biết rồi, còn chuyện gì không?”
“Ưm, vậy, cũng không có việc gì…” Giọng Nhạc Doanh Phong khôi phục trầm thấp, xuyên qua ống nói càng lộ từ tính, “Vậy mai gặp.”
“Ưm, mai gặp…” Triệu Ngang hận không thể véo mình mấy cái, cách hỏi của bản thân không rõ ràng khiến người ta cúp máy sao?
Buồn bực nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi trên di động, mới vừa vặn 1 phút a. Bực bội ném điện thoại lên gối đầu bên cạnh, Triệu Ngang chuyển tầm mắt lần nữa vào game.
Tiểu quái vẫn còn chưa giết hết, cậu nhàm chán tiện tay nhấn nhấn tay nải, khung hảo hữu… Sau đó nhìn tên Nguyệt Ảnh Phong mà sững sờ.
Tên này, vừa rồi còn ở trong game nói muốn dẫn cậu đi thăng cấp, tiếp theo lại gọi điện cho cậu —— rốt cuộc là ‘cậu’ nào mới có quan hệ mật thiết với cậu ấy đây?
Hay là nói, cậu ấy bất kể với ai cũng đều như thế? Tâm tình Triệu Ngang mới vì cuộc gọi kia mà dâng cao, không tự chủ được lại bắt đầu xìu xuống… Vốn chính là như vậy, rốt cuộc mình đang nghĩ lung tung cái gì?
Có điều, rốt cuộc tại sao cậu ấy lại hẹn mình cùng đi xem pháo hoa? Lại vì sao đe dọa Kiêu ngạo kia? Còn có… Triệu Ngang vuốt vuốt cằm, mình đối với cậu ấy, rốt cuộc có thể hơn bạn bè một chút không?
Quả nhiên, giao tình cảm cho một người, luôn sẽ có ít ảo tưởng… nhưng có lẽ cũng chỉ là ảo tưởng thôi.