Tường Vy Khống

Chương 31




Phỏng đoán này chợt lóe lên nhưng cô không có cơ hội xác thật.

Bởi vì sau khi Kỷ Lâm Thâm rời khỏi Văn Tinh, ngay sau đó anh đi công tác ở Munich- Đức một tuần.

Sau đó cô mới biết được, ngày đó anh vội vã như vậy là vì gấp rút chạy tới sân bay, đăng ký đường bay riêng

Ôn Noãn tiếp tục bận rộn với công việc

Tần Lâm giao cho cô vài hạng mục, cô ở công ty từ sáng đến tối mới về nhà. Đôi khi cả ngày chuẩn bị tài liệu cuộc họp cần thiết, ngay cả ăn uống cũng quên, cũng không quan tâm đến việc liên lạc với Kỷ Lâm Thâm.

Tối thứ tư, Ôn Noãn lại ở lại làm thêm giờ, đồng hồ trên tường đã chỉ đến 8:20.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tạm thời kết thúc công việc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Lúc cầm lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình hiện bảy tám cuộc gọi nhỡ của Kỷ Lâm Thâm.

Cô khẽ nhướng mày, bấm nút gọi lại

Bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng điệu không tốt lắm: "Sao không nghe điện thoại? "

Tiếng ồn ào náo nhiệt trong âm loa dần dần nhỏ đi, anh bước nhanh đến một nơi yên tĩnh khác.

"Em còn phải làm việc, không phải lúc nào cũng nghe điện thoại được" Ôn Noãn bất mãn, sau đó hỏi "Có chuyện gì sao?"

Kỷ Lâm Thâm không trả lời.

Kỳ thực anh muốn nói, không có việc gì thì không gọi được sao?

Hơn nữa, cô cũng không chủ động gọi điện thoại cho anh.

Anh trầm mặc, suy nghĩ muốn nói chuyện khác.

Gió đêm uốn quanh, thổi đến lạnh lẽo. Cuối cùng, không có gì để nói.

Anh nheo mắt: "Cúp máy. "

"Ừm, cúp máy đi."

"......"

Điện thoại bỗng truyền một tiếng nói: "Sao trốn ở đây lén gọi điện thoại? Không cho mấy anh em nghe cùng với. "

Anh quay đầu lại, thấy Khúc Lăng từ trong phòng đi ra.

Nghe nói Kỷ Lâm Thâm vừa đàm phán thành công dự án, là lĩnh vực anh mới đặt chân vào, đám bạn bè vừa vặn chạy tới Đức xem trận đấu bóng đá, nên náo loạn nhất định phải mở tiệc chúc mừng.

Nói là chúc mừng, thật ra là cái cớ để ăn uống vui chơi nhân tiện quẹt thẻ của anh. Đêm nay hẹn nhau tới quán bar, vừa xem đá bóng vừa náo loạn.

Lúc ở trong phòng, Khúc Lăng chú ý anh nhìn chằm chằm điện thoại di động, điện thoại vang lên tiếng đầu tiên, anh liền bắt máy, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Kỷ Lâm Thâm cất điện thoại: "Không có gì, gọi điện thoại nói chuyện thôi. "

Khúc Lăng mỉm cười nhìn anh.

Cậu biết cuộc gọi này nhất định không phải là việc công, nào có chuyện ông chủ gọi điện cho cấp dưới hỏi công việc, huống chi là ông chủ có phong cách quản lý cường ngạnh như anh

Chỉ có thể là gọi cho người nào đó.

"Kỷ tổng lén nuôi kim ốc tàng kiều. Không nỡ cho anh em thấy sao” Cậu trêu chọc anh.

Anh rũ mắt xuống, trầm mặc một lát rồi nói: "Không phải cậu chưa thấy qua. "

Khúc Lăng kinh ngạc, đầu óc xoay vòng vòng, đoán được đáp án: "Không phải là....".

Anh gật đầu.

“Thật sự là Ôn tiểu thư a!” Khúc Lăng kêu lên.

"Ngoài cô ấy thì còn ai." Kỷ Lâm Thâm xoay người về phía cửa sổ, tay chống lên lan can, thản nhiên nói.

Khúc Lăng lắc đầu, thở dài: "Cậu..."

Cậu biết bề ngoài anh thanh sơ lãnh đạm, nhưng nội tâm chấp niệm rất sâu.

Anh là một người không dễ dàng buông tay.

Lúc trước khởi nghiệp, bọn họ hợp tác đấu thầu, đó là lần đầu tiên Kỷ Lâm Thâm tự mình đảm nhận dự án.

Từ sau khi giành được hạng mục này, anh tự mình điều chỉnh kế hoạch hết lần này đến lần khác, chịu khó xác nhận ngân sách. Cuối cùng khi nhìn thấy hàng trăm phiên bản đấu thầu trên máy tính, anh gần như khuỵu xuống.

Dự án chiếm được ưu thế tuyệt đối, trở thành nền tảng khởi nghiệp của anh.

Sau đó, anh bắt đầu tham gia vào các lĩnh vực khác, dần dần đầu tư khắp nơi.

Khúc Lăng từng nghi ngờ, liệu anh có làm lớn quá hay không. Nhưng bây giờ mới hiểu, đó là bởi vì lúc ấy anh không xác định được sau này Ôn Noãn tham gia vào ngành nào, cho nên mới mở rộng vô hạn để bản thân trở nên lớn mạnh, chặt chẽ giữ lấy cô dù thế nào chăng nữa.

Vì anh không dễ dàng buông tay.

Khúc Lăng hỏi tiếp: "Bây giờ hai người thế nào, ở bên nhau sao? "

Anh không trả lời rõ: "Không tính là vậy. "

" Ôn tiểu thư không may mắn chút nào. Ôn gia suy tàn rồi. Ngay cả chỗ ở cũng bị thế chấp bán đấu giá. "

"Tôi muốn cho cô ấy chuyển về."

"Cái gì..." Khúc Lăng bỗng nhớ tới, lập tức bừng tỉnh "Cho nên cậu mới lấy lại căn biệt thự kia hả? Tôi nói một mình cậu ở căn nhà lớn như vậy làm gì! Thì ra là vì chuyện này! "

Khúc Lăng còn nhớ rõ, lúc ấy bọn họ đang đàm phán thu mua dự án ở Paris, Kỷ Lâm Thâm luôn làm việc nghiêm cẩn chuyên chú thế nhưng phá lệ làm cùng lúc hai việc, một bên đàm phán, một bên gọi điện thoại bày mưu tính kế cho trợ lý xen vào việc tịch thu tài sản.

"Ừm." Anh không chút kiêng dè thừa nhận.

Khúc Lăng xem như hiểu được, lần đó ở bệnh viện, ruột gan cậu lo lắng hoàn toàn dư thừa.

Kỷ Lâm Thâm không phải lần nữa hãm vào, mà con mẹ nó cho tới bây giờ chưa từng buông xuống.

Cậu lắc đầu, không nói gì nữa, thuận tay từ trong túi lấy ra gói thuốc lá, rút ra một điếu đưa qua.

Kỷ Lâm Thâm không nhận lấy: "Không hút nữa. "

Khúc Lăng nhìn anh, tầm mắt ngưng lại. Cậu còn nhớ rõ dáng vẻ anh hút thuốc khi học đại học, khói hun khói che giấu cảm xúc trong mắt anh.

Nhưng từ sau khi Ôn Noãn ở bên cạnh anh, anh không hút nữa.

Khúc Lăng thu tay về, châm lửa, thở ra hơi khói: "Kỷ tổng oai phong gặp được Ôn tiểu thư liền biến thành cẩu. "

Anh mặc kệ lời chế giễu của cậu, tầm mắt nhìn ra xa, nhìn về phía ngàn dặm, nơi ánh đèn le lói.

——

Ngày về nước, vừa xuống máy bay, Kỷ Lâm Thâm phải tham gia cuộc họp thường kỳ. Ngay sau đó bận rộn lao vào công việc, xử lý hết thảy công việc trong nước trong tuần rồi.

Sau một ngày lịch trình dày đặc, những người xung quanh cuối cùng đã giải tán. Anh ngồi một mình trong văn phòng, nhắm mắt tựa lưng vào ghế

Trần Lượng gõ cửa tiến vào, hỏi anh cần ăn cơm hay không.

Anh khoát tay, anh không có khẩu vị.

Ngồi một mình trong phòng, ngón tay anh vô thức gõ lên bàn, nhìn điện thoại.

Anh nhấc điện thoại lên, nhắn tin cho cô: [Tôi về nước rồi]

Lúc gọi điện thoại anh có nhắc tới ngày trở về, không biết cô còn nhớ hay không.

Một lúc lâu sau, cô chỉ trả lời: À.

Anh đợi lâu vậy mà nhận được câu trả lời này, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhất thời không biết nên tức giận hay nên cười, nỗi uất ức trong lòng không có chỗ nào để phát tiết.

Lúc này, màn hình bật sáng lên, cô gửi một tin nhắn: [ Anh muốn em đến gặp anh sao? 】

[ Ừm 】

Cô trả lời rất nhanh: [Trừ phi anh phái xe đến đón.]

Ngữ điệu kiêu ngạo, không sợ anh chút nào.

Ánh mắt anh trầm xuống, không trả lời cô, ném điện thoại lên bàn.

Ôn Noãn gửi tin nhắn xong, không quan tâm anh nữa, tiếp tục lao vào công việc. Cho đến khi tan tầm, cũng không nhận được tin nhắn nào của anh.

6 giờ tối, cô thu dọn đồ đạc, ra khỏi công ty.

Cô cùng một đồng nghiệp vừa nói vừa cười, chuẩn bị đi đến ga tàu điện ngầm. Đột nhiên cô dừng bước, nhìn chiếc xe màu đen đang đỗ ven đường.

Chiếc xe lặng lẽ dừng ở ven đường, ẩn giấu dưới bóng cây, cùng bóng đêm hợp thành một thể.

Rõ ràng là thương hiệu khiến người ta líu lưỡi, nhưng khiêm tốn đến mức không cho phép người ta phát hiện ra.

"Làm sao vậy, Tiểu Ôn, đi thôi." Đồng nghiệp thúc giục.

Ôn Noãn quay đầu nở nụ cười: "Xin lỗi, tôi nhớ ra hôm nay phải đi nơi khác "

"Đột ngột vậy sao? Được rồi, chú ý an toàn nhé. "

"Ừm."

Sau khi chia tay đồng nghiệp, Ôn Noãn đi đến chiếc xe.

Cửa sổ xe thiết kế rất kín, cô không nhìn thấy bên trong, nhưng bước chân không chút do dự nào.

Lúc đến gần ghế phụ, nghe được tiếng mở khóa, cô không chút nghĩ ngợi mở cửa xe ngồi vào.

Kỷ Lâm Thâm ngồi ghế lái.

Ý cô muốn nói để anh phái người đến đón cô, không nghĩ anh tự mình lái xe tới đón

Thế nhưng, chỉ đậu xe ở đây, không nhắn tin nói cho cô biết, cũng không chủ động chạy tới trước mặt cô.

Nếu cô không chú ý đến mà cứ đi ngang qua...

Không biết anh nghĩ thế nào.

Kỷ Lâm Thâm không nói lời nào với cô, thấy cô thắt dây an toàn xong, anh khởi động xe chạy ra ngoài, đến căn hộ của anh..

Anh đổi giày đi vào, quay đầu tự nhiên hỏi cô: "Ăn cơm chưa? "

"Chưa."

Anh gật đầu, đi về phía phòng khách, gọi điện thoại bảo người mang đồ ăn tới.

Cô có chút bối rối, mang cô tới đây chỉ ăn cơm thôi sao?

"Chờ 20 phút." Anh cúp điện thoại nói với cô, nhìn biểu tình của cô, đoán được cô đang suy nghĩ cái gì "Ôn Noãn, không phải lúc nào tôi cũng muốn lên giường. "

Ôn Noãn nhún nhún vai, không nói gì, không phải là tốt nhất.

Anh ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển từ xa lên, ném cho cô: "Em mở đi "

Cái TV này, anh chưa bao giờ sử dụng.

Cô nhìn anh, ngoan ngoãn đi tới ấn nút nguồn. Sau đó trở lại ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh anh, cầm điều khiển điều chỉnh lại tv.

"Muốn xem gì?" Cô hỏi.

"Tùy tiện."

Cô ấn nút trái phải, chọn hạng mục phía trên, phim truyền hình, phim điện ảnh, tạp kỹ...

Cô không biết sở thích của anh, chờ anh kêu dừng lại.

Nhưng năm phút trôi qua, anh không nói ý kiến gì. Cô phải tự quyết định.

Cô không có tâm tình xem phim truyền hình dài dòng, trượt dài xuống..

"Chúng ta chơi trò chơi đi." Cô thốt lên.

"Trò chơi nào?" Anh có chút hứng thú nhướng mày.

"Để xem..." cô ấn nút xuống “Cái này! "

Cô chọn trò mình chơi giỏi nhất, hỏi anh: "Battle boy, anh chơi cái này chưa?"

"Chưa."

Cô đơn giản giải thích quy tắc cho anh. Là trò chơi chiến đấu kiểu PK hai người, thanh máu của ai hết trước sẽ thua.

"Chơi cái này đi, vui lắm."

Không biết vì sao, khi ở chung với anh, ngoài mặt cô đang ở thế yếu nên muốn ở chỗ nào đó đấu với anh một ván.

Đánh bại anh trong trò chơi cũng được.

Nhìn bộ dáng của anh, cô cảm thấy rất sảng khoái.

Anh không biết ý đồ của cô, thản nhiên ừ một tiếng, đồng ý.

Ôn Noãn lục lội dưới bàn tìm hai tay cầm, kết nối Bluetooth, đưa cho anh một cái.

Ván thứ nhất, anh không quen lắm, cô không nhường người mới, đánh anh đầy thương tích

Màn hình hiển thị K.O, cô đắc ý nhìn anh. Nhưng vẻ mặt anh vẫn thờ ơ, không thèm để ý

Ván thứ hai nhanh chóng bắt đầu.

Ván này, anh chơi tốt hơn ván thứ nhất, biết hết các thao tác cơ bản. Nửa đường cô mắc sai lầm, để cho anh thắng.

Ôn Noãn liếc anh một cái, có chút tức giận, trách mình quá khinh địch..

Ván thứ ba, cô đủ sức lật ngược thế cờ.

Nhưng ván thứ tư, Kỷ Lại Thâm lại thắng. Ván này cô không có sai lầm, anh thuần thục hơn trước, dùng kỹ xảo cô không dạy anh, anh tự mò mẫm tìm ra

Ván thứ năm, cô thắng.

Ván thứ sáu, anh thắng.

......

Dần dần, cô nhận ra điều không ổn.

Cô nhìn thanh chiến tích bên góc, thắng thua rất có quy củ.

Một người thắng một ván, một người thua một ván.

Không tệ chút nào, giống như là cố ý.

Nhưng mỗi một ván, cô chưa từng nhường anh.

Ôn Noãn quay đầu nhìn Kỷ Lâm Thâm, thấy anh dựa lưng vào sofa, dù thắng hay thua, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

"Có phải anh cố ý không?" Cô nhịn không được hỏi anh.

Anh không trả lời, lắc lắc tay cầm, hỏi ngược lại: "Tiếp tục? "

Cô mím môi, không nói gì, bắt đầu một ván mới.

Cô thắng.

Dù cho cô hoài nghi, anh vẫn không chút kiêng dè tiếp tục dùng quy luật này.

Như trả lời câu hỏi của cô- Phải, anh cố ý.

Để cô thắng một lần, để cô thua một lần.

Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Từ ván thứ hai anh đã hiểu trò chơi này, từ đó về sau thao túng tiết tấu giữa hai người.

Như con cá trong ao, bị anh dùng mồi trêu chọc.Cô không muốn chơi nữa, đặt tay cầm xuống.

"Không chơi nữa?"

Cô bĩu môi: "Không thú vị gì cả "

Kỷ Lâm Thâm thấy thế, cũng buông tay cầm xuống.

Anh không rõ vì sao cô lại mất hứng, anh nhìn lướt qua thanh chiến tích, số lần cô thắng nhiều hơn một ván.

Trò chơi này đối với anh, quả thật quá mức đơn giản, ván đầu tiên đánh được một nửa đã hiểu luật, còn cố tình nhường cô.

Ôn Noãn đứng dậy rót nước, thấy anh cúi đầu nhìn điện thoại.

"Anh không cần điều chỉnh múi giờ sao?"

Cô vừa mới nhớ tới vấn đề này, nghĩ nghĩ sao tinh thần anh tốt đến vậy?

"Không cần, ở trên máy bay điều chỉnh rồi” Anh không ngẩng đầu lên, ngón tay trượt trên màn hình

Đây là cách thường ngày của anh để đảm bảo hiệu quả công việc. Nhưng bây giờ là để gặp cô.

"Munich kém bên này bao nhiêu?" Cô thuận miệng hỏi.

"7"

Cô à một tiếng, không tiếp tục tán gẫu nữa. Biết chuyện này cũng vô ích, dù sao ngoài trừ công việc, cô cũng không có khả năng có cơ hội ra nước ngoài.

Cô cầm ly nước, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm sàn nhà, ăn không ngồi rồi.

Phòng khách im lặng, đồng hồ kêu tích tắc. Hương hoa từ ban công nhè nhẹ bay vào, tràn ngập vào không khí.

Kỷ Lâm Thâm không nói gì, tựa vào sô pha, ánh mắt dừng lại trên người cô, nhìn đường cong mềm mại cùng vành tai trắng nõn của cô.

Anh thất thần...

Sở dĩ nhớ rõ chênh lệch múi thời gian là bởi vì lúc ở Munich, mỗi lần làm việc anh đều nghĩ đến

Cô đang làm gì vậy?

Cô ăn món gì?

Công việc có bận không?

Ai ở cùng với cô?

Tham lam hơn một chút, cô có nghĩ đến anh không?

==============