Tương Vọng Đào Hoa

Chương 93




Đúng lúc thấy một bóng người đi ngang, nàng cố sức vươn tay gọi lên:

- Cứu....cứu tôi!

Người kia nghe gọi, dừng lại, tiến đến gần bờ sông.

Người kia đưa đèn lồng soi đến khuôn mặt của Anh Ngọc, sau đó khẽ gọi lên:

- Là Mạnh công tử sao?

Anh Ngọc đang sắp hôn mê, nghe người kia nhận thức được mình, khẽ mỉm cười nhìn lên nói:

- Là Ngô cô nương sao! Thật may quá! Cứu ta, ta...bị hạ dược!

Sau đó nàng ngất đi.

Ngô Tố Liên bỏ đèn lồng xuống đỡ Anh Ngọc đưa đi. Về đến Thái An dược phường, liền dìu Anh Ngọc vào phòng, cũng căn dặn gia nô giúp nàng đun nước, chuẩn bị dược liệu. Ngô Tố Liên xem mạch, cũng biến sắc khi biết Anh Ngọc bị trúng loại dược gì. Nàng ấy cẩn thận cởi y phục ướt cho Anh Ngọc, lại dùng nước ấm cùng dược liệu lau khắp thân thể nàng. Nàng đang bị dâm dược phát tác, lại ngâm mình xuống nước sông lạnh giá, vừa nóng vừa lạnh khiến khí huyết tổn thương. Ngô Tố Liên một bên làm ấm cho nàng, lại cẩn thận đút nước thuốc giải dâm dược kia cho nàng. Chỉ nhưng, nàng không ngờ đến dâm dược kia lại mạnh đến mức độ này. Sau khi cơ thể Anh Ngọc ấm lại, hỏa dục liền bắt đầu công phát. Nàng mở to mắt nhìn Ngô Tố Liên đang ngồi bên cạnh mình rồi bất ngờ kéo nàng ấy ngã xuống.

Ngô Tố Liên kinh hoảng. Nàng không hề nghĩ tới người kia lại đột nhiên cuồng phát như thế. Anh Ngọc lúc này đã bị thuốc làm mất hết lí trí, trong mắt nàng chỉ có lửa ham muốn cuồn cuộn quần quật trong người nàng. Nàng ôm lấy Ngô Tố Liên, một đường hôn xuống nhưng trong đầu đều là hình bóng của Đinh Mộng Khuê. Nàng hôn lên môi Ngô Tố Liên, lại dời môi xuống cổ, lại xé y phục của Tố Liên, bên miệng luôn miệng gọi lên:

- Mộng Khuê, cho ta! Ta muốn nàng!

Ngô Tố Liên bị nàng đè đã hoảng sợ lắm. Lại còn bị hôn cường bạo đến thế, nàng thật sự không dám tưởng tượng. Thế nhưng làn môi của Anh Ngọc càng tiến công, trong lòng Ngô Tố Liên càng dấy lên một trận hỗn loạn cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nàng có nghĩ cũng không dám nghĩ đến sẽ có lúc nàng bị người kia đối xử như thế này. Ấy nhưng, cảm giác này...thật sự... rất tốt.

Anh Ngọc mất lí trí rồi, hoàn toàn không biết mình là đang làm gì. Nàng thật sự muốn chiếm lấy người bên dưới thân. Nàng muốn hòa tan cùng người kia để dịu đi cổ ham muốn đang muốn nổ tung trong người nàng. Thật sự khó chịu quá, thứ thuốc gì lại khiến người ta muốn điên lên như vậy? Nàng vừa hôn, vừa cắn, lại xé hết y phục của Ngô Tố Liên nhưng trong đầu nàng đều nghĩ đến là Đinh Mộng Khuê. Nàng không thể tỉnh táo cho nên không biết chuyện nàng sắp làm ra so với vừa rồi với Diễm Yên càng là đáng chết hơn. Nàng mút, rồi lại cắn lên cổ Ngô Tố Liên lúc này đã bị nàng cởi hết. Ngô Tố Liên vốn là rất tỉnh táo thế nhưng bị nàng hôn mút một hồi, lại thêm phần tâm tư đối với nàng thật có lưu luyến. Cho nên, nàng chạm vào nàng ấy, nàng ấy liền mềm lòng lả đi. Ấy nhưng, Anh Ngọc luôn miệng gọi đến vẫn là tên Đinh Mộng Khuê. Người mà kẻ cuồng dã đang đè trên người nàng tưởng niệm đến chỉ có thể là Đinh Mộng Khuê. Ngô Tố Liên tận lực đè nén tâm tình cùng du͙ƈ vọиɠ của mình xuống. Nàng không thể không biết xấu hổ, thừa lúc người kia mất lí trí mà để phát sinh ra chuyện không nên có, để rồi giữa cả hai ngay cả bằng hữu cũng không thể làm. Nàng mím môi, rút ra cây ngân châm sau búi tóc một nhát đâm xuống sau cổ Anh Ngọc. Kẻ đang phát cuồng kia vừa trúng châm lập tức ngã xuống, nằm bất động trên thân Ngô Tố Liên. Ngô Tố Liên ngồi dậy, tự nhìn lên chính mình, sau đó tự tát vào mặt mình:

- Ngô Tố Liên! Uổng cho ngươi là một đại phu, còn là một khuê nữ! Ngươi suýt nữa thì...

Nàng nhìn lại vị nữ nhân suýt tí nữa thì đã chiếm đoạt thân nàng, vừa thương vừa đau. Nàng thở dài, xuống giường mặc lại y phục cho chính mình, rồi cũng giúp người kia thay tốt y phục. Nhìn kẻ kia nằm ngủ say, thỉnh thoảng giật giật khóe môi. Tuy rằng không nói ra lời nhưng Tố Liên vẫn đọc được khẩu hình, người đó vẫn là đang gọi tên người trong lòng tha thiết nhất, Đinh Mộng Khuê!

Ngô Tố Liên thở dài, ngồi xuống bên giường, bàn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt mê man kia, đôi mắt lại không kìm được rơm rớm nước. "Cao cô nương, một người tốt như ngươi, thật sự khiến người ta yêu mến. Nếu như ngươi là một nam nhân..."

- ----

Trên giường lớn, Trần Thị Oanh vừa tỉnh dậy, vươn tay xoa nhẹ thái dương của mình. Nàng cảm thấy đầu thật đau đớn. Không rõ đêm qua đã uống bao nhiêu, say đến thế nào. Chỉ thấy bây giờ đầu thật đau nhức, hơn nữa không chỉ là đầu, hình như tay chân, cả thân đều như không nhấc lên nổi. Nàng lười biếng nghiêng người, muốn nhấc chân xuống giường thì kinh hãi. Ách! Đêm qua nàng ngủ như thế nào, tại sao trên người lại không một mảnh vải?

Trần Thị Oanh cảm thấy mình hình như không được tỉnh táo. Nàng xoa xoa mắt, sau đó thu chăn, nhìn một lượt quanh giường, sau đó thì lập tức hét toáng lên:

- Trần Hòa Nghĩa! Ngươi ra đây cho bổn cung!

Tiếng hét kinh thiên của nàng không chỉ khiến Trần Hòa Nghĩa ở bên ngoài hết hồn vội đẩy cửa lếch vào, mà còn làm cho vị còn lại trên giường của nàng hoảng sợ giật bắn mình ngồi dậy. Sư cô Diệu Ân đang cuộn mình thu người trong góc giường, còn đang say ngủ. Nghe Trần Thị Oanh hét lên, nàng giật mình nhìn ra. Đập vào mắt nàng là một nữ nhân không một mảnh vải, tóc xõa đến thắt lưng. Còn bản thân nàng, nàng nhìn lại còn kinh hoảng hơn. Nàng so với nữ nhân kia còn trần trụi hơn. Hai nữ nhân đối mắt nhìn nhau, sau đó cùng lúc hét to lên khiến Trần Hòa Nghĩa vừa mới vào đến, bị hai tiếng thét cùng lúc làm hoảng sợ, vội quì sụp xuống lạy lấy lạy để:

- Tiểu thư tha tội! Trần Hòa Nghĩa ở đây! Tiểu thư....tiểu thư...người...

Trần Hòa Nghĩa lúng ta lúng túng, nhìn nhìn lại thấy tiểu thư nhà mình vẫn hoàn hảo ngồi quấn chăn trên giường. Lão mới đảo mắt nhìn sang bên góc giường kia thì lập tức, người trong góc giường lại thét thêm một tiếng kinh hoàng nữa, làm lão sợ hãi chỉ biết cúi đầu sát đất:

- Ta...ta...ta...Tiểu thư...

Trần Hòa Nghĩa thật sự hết đường binh. Lão không làm sao biết mới sáng sớm tiểu thư hét to gọi lão vào phòng là để lão gặp phải cái cảnh này! Thật là hại chết lão! Lão đúng thật là thái giám nhưng chuyện này ngoài tiểu thư ra không ai biết hết. Tiểu thư gọi lão vào lúc này, làm dọa chết vị ni cô kia rồi!

Trần Thị Oanh sau một lúc hoảng hốt cũng tự trấn tỉnh lại. Nàng thở ra, khoát tay bảo Trần Hòa Nghĩa:

- Ngươi lui ra ngoài đi! Không cho ai đến gần!

Trần Hòa Nghĩa được đại xá, mừng quá, lạy tiểu thư một cái rồi bò bằng cả tay chân ra khỏi phòng, cũng không dám quay đầu lại đã đóng cửa.

Trần Thị Oanh cố hết sức trấn tỉnh. Từ từ nhớ lại chuyện đêm qua, mặt nàng từ xanh sang đỏ, sau đó lại thành trắng rồi lại biến thành tím thay đổi đến chính nàng cũng không thể tin. Nàng nhớ đêm qua nàng uống rượu cùng vị ni cô kia. Sau mấy tuần rượu, vị ni cô đó tỉ tê kể với nàng về chuyện của nàng ấy và đứa nhi nữ bị thất lạc lúc trước. Sau đó, hai người uống thêm một hồi. Nàng bắt đầu cảm thấy hoa mắt, mới nằm gục trên bàn. Nàng nhìn qua vị ni cô kia. Thật không tin được, vị ni cô đó khuôn mặt quá giống với Mạnh Kì Phong. Nhất là khi nàng ấy cười, thật sự rất giống. Trần Thị Oanh không thể tự chủ, nghĩ đến Mạnh Kì Phong, trong lòng nàng vừa đau vừa nhớ. Nàng cũng không biết tại sao, nàng rướn lên ôm lấy vị ni cô đó xem là Mạnh Kì Phong mà hôn xuống. Vị ni cô kia say quá, không có phản kháng chỉ yếu ớt nhăn mặt tỏ ý phản đối. Trần Thị Oanh càng hôn càng hăng, dần dần một lúc từ bên bàn rượu mang vị ni cô kia lên giường...

Bây giờ nghĩ lại, Trần Thị Oanh thật sự không dám tin đêm qua nàng nghiễm nhiên lại...

Ni cô Diệu Ân khóc đến đỏ mắt. Nàng ôm chân, ngồi thu người sát góc giường, mặt cúi sát xuống gối vừa khóc vừa sợ hãi không dám nhìn Trần Thị Oanh. Trần Thị Oanh thở dài, mắng thầm Trần Hòa Nghĩa không biết cho nàng uống thứ rượu gì, sao nàng một nữ nhân đường đường chính chính, lại có thể phát cuồng, làm ra loại hành vi không phải bình thường đến như thế? Nàng nhìn nhìn ni cô kia, lại nghĩ đến Mạnh Kì Phong. Trong lòng lại thêm chua xót oán hận. "Mạnh Kì Phong, nếu đêm qua thật là ngươi thì tốt rồi! Ta bây giờ...biết làm thế nào đây?"

Trần Thị Oanh bỏ mặc ni cô kia ngồi đó, nàng bước xuống giường cẩn thận mặc y phục của mình. Diệu Ân nhìn Trần Thị Oanh xuống giường, nàng lại càng sợ hãi hơn. Nàng đã nép đến tận cùng giường rồi, Trần Thị Oanh cũng không hề để tâm đến nàng, mặc xong y phục nam nhân của mình mới đưa tay búi lại mái tóc dài của mình.

Ánh mắt của Diệu Ân vô tình nhìn thấy cây trâm cài tóc của nam nhân còn trên giường. Nàng không kịp suy nghĩ đã chụp lấy cây trâm kia hướng lên cổ mình muốn tự tận. Cây trâm đã đâm đến cổ rồi, chợt bị một bàn tay giữ chặt. Trần Thị Oanh mạnh mẽ dứt khoát đoạt lấy trâm, lãnh diễm kiêu ngạo trừng mắt với Diệu Ân hỏi:

- Ngươi làm sao phải tự tận? Người xuất gia bộ không biết tự tận là đại tội phải đọa địa ngục sao?

Diệu Ân nghe Trần Thị Oanh nhắc đến chuyện nàng là người xuất gia, càng thêm ủy khuất, nàng cắn môi, vừa khóc vừa mếu nói:

- Thí chủ, người hủy hoại thanh bạch của ta. Ta...ta đã phạm phải dâm giới! Ta còn mặt mũi nào còn sống trên đời. Tội lỗi này, ta làm sao dám nhận là đệ tử của phật tổ!

Trần Thị Oanh làm mặt lạnh bĩu môi một tiếng. Thật ra thì trong lòng nàng cũng rất rối rắm. Nàng cũng không biết đêm qua thật ra nàng có làm gì với ni cô kia hay không. Nhưng tình thế này, tốt nhất là phải lạnh lùng một chút, ra vẻ một chút mới áp chế được ni cô kia. Dù sao thì nếu nàng không có làm cái việc xấu kia, thì vô lại một chút cũng không sao. Nhưng nếu thật có làm...thì lỡ đen rồi, đen thêm chút nữa....cũng không sao!

Trần Thị Oanh hắng một tiếng, to mắt nói dối bảo ni cô:

- Ngươi ngốc như thế là ni cô cái gì chứ? Phạm dâm giới là cái gì? Ngươi cũng nhìn thấy ta....ta cũng như ngươi, là nữ nhân. Ngươi nghĩ ta có thể làm gì được ngươi mà bảo là phạm dâm giới? Nhảm nhí!

Diệu Ân nghe Trần Thị Oanh nói, nàng cũng không biết phản biện thế nào, đưa mắt khổ sở nhìn Trần Thị Oanh, lắp bắp hỏi:

- Ngươi...ngươi nói...thật?

Trần Thị Oanh liếc dài xem thường hỏi lại:

- Ngươi làm nữ nhân cũng đến tuổi này rồi, lại từng sinh con. Không lẽ đêm qua có làm gì hay không, thân thể ngươi, ngươi lại không rõ? Ngươi không rõ thì cũng thôi đi nhưng mà ta là nữ nhân đó. Ngươi bảo, ta làm sao làm gì ngươi?

Trần Thị Oanh hết sức thể hiện vẻ mặt của một tên vô lại, phủ nhận hết chuyện đêm qua.

Diệu Ân ngốc nghếch nhìn trộm Trần Thị Oanh, rồi cúi đầu nhìn xuống thân mình. Trên người nàng đầy dấu vết hoan ái. Ở nơi đó còn có một chút khó chịu. Người kia lại nói không có làm gì ư? Nhưng mà đều là hai nữ nhân với nhau, thật sự người kia sao có thể làm gì với nàng? Diệu Ân không ngừng thút thít. Nàng thật sự không biết phải nói sao, phải đối diện ra sao với vị nữ tử mặc nam trang trước mặt. Đêm qua cả hai người đều say đến hồ đồ. Sáng ra, người kia bình thản, tự nhiên đến như vậy, còn nói là không có chuyện gì? Ừ, mà đều là hai nữ nhân, thật sự sẽ không thể xảy ra chuyện gì? Diệu Ân cố tự trấn an mình. Tay vẫn không ngừng nắm chặt góc chăn, bao kín toàn thân, cẩn trọng trộm liếc nhìn người đang đứng trước mặt.

Trần Thị Oanh cũng không nhiều kiên nhẫn mà chờ ni cô kia chịu tỉnh táo mà tiếp nhận sự thật. Nàng nhặt bộ y phục để lên giường cho Diệu Ân, nhàn nhạt nói:

- Ngươi còn không mau mặc y phục? Ngươi không phải nói muốn gặp Mạnh Kì Phong, xác nhận lần nữa hay sao? Bổn cung...bổn công tử không có rãnh mà đứng chờ ngươi cứ ngồi khóc như vậy được đâu!

Nghe nhắc đến có thể gặp được Mạnh Kì Phong, Diệu Ân cố gắng nín khóc, lúng túng xoay lưng nép sát vào trong giường mặc lại y phục. Trần Thị Oanh quay mặt ra hướng ngược lại, nàng thè lưỡi thở ra một hơi. Cũng may là lừa được ni cô kia. Thiệt khổ! Nàng hận chính mình sao lại uống say đến mức không biết xảy ra chuyện gì mới thảm. Thật sự nếu nàng đã có...gì đó với ni cô kia, mà ni cô kia lại còn vì vậy mà tự sát thì hỡi ơi, tội này nàng đọa địa ngục không biết bao lâu mới hết!

Trong Thái An dược phường, Anh Ngọc cũng vừa tỉnh giấc. Nàng vừa mở mắt ra, trong tiềm thức vẫn nhớ lại hiện trường hoàn cảnh trước lúc bị dâm dược hoàn toàn khống chế lí trí. Nàng nhớ đêm qua là nàng cùng với Diễm Yên ở chung khoang thuyền...Nàng hỏa tốc bật thẳng ngồi dậy. Nàng nhìn lại y phục chính mình liền điếng hồn. Không phải bộ y phục hôm qua. Là ai đã thay y phục cho nàng? Là Diễm Yên sao? Anh Ngọc nghe trong lòng lộp bộp. Sau đó, nàng nóng nảy chạy thẳng ra cửa phòng. Cửa vừa bật mở ra, nàng đâm thẳng vào người từ bên ngoài bước vào.

Ngô Tố Liên đưa tay ôm mặt, vừa nhăn nhó vừa hờn trách hỏi Anh Ngọc:

- Mạnh công tử, người vội đi đâu vậy?

Anh Ngọc nhìn Ngô Tố Liên mới ngớ người ra. Nàng từ từ nhớ lại, đêm qua hình như nàng còn gặp Ngô Tố Liên kia mà. Vậy là Ngô Tố Liên đưa nàng về đây? Ôi trời ơi tốt quá! Như vậy thì...ở chỗ của nàng ấy, nàng ấy là đại phu, hẳn là thuốc kia cũng do Ngô Tố Liên giải cho nàng? Anh Ngọc ôm ngực thở ra mừng rỡ, mỉm cười ngượng ngùng với Ngô Tố Liên:

- Thật xin lỗi, vừa rồi ta vội quá! Đêm qua, nàng lại cứu ta một mạng nữa rồi! Tình nghĩa của Ngô cô nương, Mạnh Kì Phong thật sự cảm kích cả đời!

Ngô Tố Liên gượng cười, đầu cúi thật thấp. Nàng mang hai lọ thuốc vào trong phòng, đặt lên bàn, sau đó rót chung nước, rồi đưa đến cùng hai viên thuốc cho Anh Ngọc nói:

- Người hạ dược cho công tử quả thật nặng tay quá. Đêm qua, Tố Liên chỉ có thể dùng ngân châm làm công tử mê đi mới qua cơn cuồng phát. Nhưng dược lực vẫn còn. Bất quá sẽ không nghiêm trọng như đêm qua. Đây là thuốc giải, công tử phải chịu khó uống. Phải đến bảy ngày, dược lực của dâm dược kia mới hoàn toàn hết.

Anh Ngọc muốn xanh mặt. Diễm Yên chơi lớn vậy sao? Dùng thuốc mạnh đến như vậy với nàng. Chẳng may, nàng không kiềm chế được, có khi nào sẽ vật chết nàng ta?

Ngô Tố Liên cũng nhìn ra hoang mang của Anh Ngọc, nàng bình thản bồi thêm một câu:

- Thật ra nếu như đêm qua công tử phát tiết được thì không cần uống thuốc giải, tự nhiên cũng giải được dâm dược kia!

Anh Ngọc trợn to mắt. Nhưng nghe như vậy nàng mới thở phào. Nếu như vậy, rõ ràng đêm qua nàng tuyệt đối không có làm bậy! Thật là phải tạ ơn trời đất, tạ ơn Ngô bồ tát kịp thời ứng cứu, nếu không thì nàng thật không thiết sống nữa. Anh Ngọc mừng đến muốn khóc. Nàng quay qua, nắm tay Ngô Tố Liên, thậm trọng nhìn nàng, thân thiết nói:

- Ngô cô nương, nàng là người bạn thân duy nhất và tốt nhất của ta. Tình nghĩa của nàng, ta không biết thể hiện làm sao? Nhưng là nàng chính là tri âm tri kỉ quý nhất trên đời này của ta!

Ngô Tố Liên gượng mỉm cười. Nàng biết, nàng hiểu, người kia thật sự chính là xem nàng là bằng hữu tốt nhất tin cậy nhất. Đúng vậy, nàng chỉ có thể là bằng hữu của người kia mà thôi! Mãi mãi chỉ có thể là bằng hữu!

Anh Ngọc bày tỏ cảm kích xong, sực nghĩ đến một chuyện liền hỏi Ngô Tố Liên:

- Ngô cô nương, ta có việc này. À, ta muốn tìm một số dược liệu nguồn gốc từ Tây vực. Thái An dược phường có qua lại với người Tây Vực, hẳn là nàng có thể giúp ta? Ta để lại tên và mô tả của dược liệu, nàng tìm giúp ta được không?

Ngô Tố Liên khẽ gật đầu:

- Mạnh công tử đã xem trọng Tố Liên như vậy. Là tri kỉ, Tố Liên sao có thể không giúp công tử?