Tường Vi Xinh Đẹp

Chương 7




Khiếp sợ nhìn đống đồ hoa lệ, cảm giác hoa mắt, cuối cùng tôi chọn một chiếc đầm màu lam, nhìn vào gương, dáng người thon dài,màu lam của váy càng tôn lên màu da tuyết trắng làm tăng cho tôi thêm xinh đẹp động lòng người. Trước cổ, bộ ngực sữa hoi lộ ra, lúc bước đi có thể nhìn đến đùi đẹp. Mái tóc dài dừng trên vai, đôi mắt đẹp toả ra tia sáng, chiếc mũi cao cao và đôi môi đầy đặn đỏ mọng.

"Đây...là mình sao?" Tôi kinh ngạc nhìn mĩ nhân trong gương, quả nhiên là người đẹp vì lụa. Thì ra, tôi cũng có thể xinh đẹp như thế. Tôi vui vẻ động đậy, mĩ nhân trong gương cũng theo tôi làm động tác giống nhau.

"Thật đẹp, thật muốn đem em làm tàng hình, không cho người khác nhìn thấy!" Ngoài cửa có tiếng nói vang lên, không biết Bạch Kỳ đứng nơi đó nhìn được bao lâu. Ngượng ngùng cúi đầu, hai má hơi ửng hồng.

"Thỉnh đi theo ta, công chúa xinh đẹp." Tay hắn làm động tác mời. Tôi đi theo hắn qua hành lang hoa lệ, đi xuống lầu tiến tới đại sảnh hoa lệ. Tôi bị hắn gắt gao ôm tại bên người, bị bắt uống một ly lại một ly rượu vang, nghe những âm thanh chúc mừng sinh nhật hắn, ngà ngà say.

"Học trưởng, em muốn đi vệ sinh một chút." Tôi thì thầm bên tai hắn, nhẹ giọng nói. "Để anh đi cùng em." " Không cần, anh hiện tại rất bận, khẳng định đi không được. Em lập tức sẽ trở lại" Tôi thuận theo hướng hắn chỉ rời đi, không thể để cho hắn chăm sóc, tôi đã tính kỹ, hy vọng lấy được cái cớ này mà rời đi, rời khỏi Bạch Kỳ. Đêm nay, hắn cho tôi uống rất nhiều rượu, tôi lo chính mình tỉnh táo không được đối hắn xuống tay. Hậu quả tôi không chịu nổi, tôi mất lí trí, sẽ bắt Bạch Kỳ cùng tôi ở một chỗ. Đã sai càng thêm sai, không thể vãn hồi...Suy nghĩ phiêu xa, kéo lại ảo tưởng, bước lên lầu quay lại phòng thử đồ vừa rồi.

Kỳ thật, ở một nơi không khí ăn uống linh đình hay ẩn núp nguy cơ không nói được. Bạch Kỳ tuấn tú phiêu dật làm cho tôi cảm thấy nguy hiểm nồng đậm. Hắn đối với tôi rõ như lòng bàn tay, ba ngày này khiến tôi cảm thấy không thực tế, trực giác nói cho tôi tốt nhất nên thoát đi khỏi người này.

Tôi vào trong khoá kỹ cửa, tìm được quần áo của mình, cởi ra lễ phục, đang chuẩn bị thay, gương phản xạ lại rèm cửa sổ bị gió thổi. Nam tử đứng ở sau rèm hai tròng mắt gắt gao nhìn nhất cử nhất động của tôi.

"A..." Tôi sợ hãi thét lên một tiếng, bởi vì quá kích động, thanh âm cũng không lớn. "Bạch Kỳ? Em đang thay quần áo, mời anh ra ngoài." Tôi ôm chặt quần áo che người. Trực giác của ta quả nhiên không có sai, hắn à một người rất nguy hiểm.

Tôi bực tức nhìn hắn đi tới, thân thể chạy nhanh về phía cửa. Hắn nhanh chóng đi tới đem tôi kéo đến trong tủ quần áo, một tay siết chạt miệng tôi, một tay đóng cửa tủ lại đem chúng tôi vào trong.