Tường Vi Xinh Đẹp

Chương 51




  • Editor: Lục Nặc
Tôi run rẩy nhận lấy trọc dịch, cảm giác được tinh dịch nóng bỏng kịch liệt bắn vào trong cơ thể, kích thích ra càng nhiều xuân nước.

Một lát sau, tôi dần dần khôi phục lại, buông hai chân vẫn đang vòng quanh hông hắn xuống, có chút khó khăn đứng trên mặt đất, hai chân truyền đến cảm giác mỏi nhừ.

Tôi đẩy hắn ra, đỡ lấy tường, hoa huy*t kẹp lại chặt chẽ để không cho chất lỏng bên trong tràn ra ngoài. Hắn lấy giấy vệ sinh, ngồi xổm xuống, ôn nhu dịu dàng lau cho tôi.

“Đừng nhìn” tôi có chút ngượng ngùng, một tay cướp lấy giấy trong tay hắn nhanh chóng lau chùi hạ thân rồi mặc lại quần áo.

Tôi có chút lo lắng, tối hôm qua hắn cũng bắn vào trong, tôi còn chưa uống thuốc tránh thai.

“Vừa rồi anh có mua luôn thuốc tránh thai”. Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của tôi, lấy tay vuốt tóc tôi, chân thành nói: “Tường Vi, anh muốn em sinh con cho anh nhưng không phải bây giờ. Con gái uống thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe, sau này việc tránh thai cứ để anh lo”.

Nghe được hắn nói như vậy giống như có giòng nước ấm chảy qua nội tâm. Từ hồi mới học trung học, hắn vẫn đối xử rất tốt với tôi, những lúc sảy ra chuyện đều săn sóc chu đáo. Phúc đức ba đời nên kiếp này tôi mới có thể gặp được hắn.

Nắm chặt tay hắn, tôi ngửa đầu nhìn đôi mắt hoa đào ôn nhu, “Chiêu Quân, em…thật có lỗi”.

Thật sự có lỗi. Em từng không muốn gặp lại anh, uổng phí tình cảm chân thành anh dành cho em. May mắn anh không buông tay, cách xa vạn dặm tìm em cho bằng được.

“Còn nữa, em thích anh”. Thận trọng thổ lộ, cảm giác được trong lòng run nhè nhẹ, đây là lần thứ hai tôi thích một người.

Lần đầu tiên thổ lộ, Bạch Kỳ làm tổn thương tôi, làm tôi khổ sở thương tâm, bây giờ… Tôi gấp gáp nhìn chăm chú đôi mắt hoa đào của hắn, cẩn thận quan sát mỗi một biểu tình nhỏ của hắn.

Mỹ nhân xinh đẹp nở nụ cười giống như trăm hoa đua nở, xuân ý dạt dào.

“Tường Vi, anh yêu em, vẫn luôn yêu em”. Hắn dịu dàng tuyên bố, giọng nói tựa như tiếng suốt chảy róc rách, tựa như một giọng nói thần thánh tiến vào trong lòng của tôi, trong đôi mắt hoa đào tất cả đều là sự dịu dàng, như gió thu ấm áp tràn đầy nhu tình bao phủ lấy tôi.



Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Bạch Kỳ vẫn đang ngủ say, hô hấp đều đều vững vàng chứng tỏ hắn ngủ rất sâu. Đôi tay ôm chặt con gấu bông vào trong lòng, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên.

Tôi rón rén đến gần, sờ lên cái trán của hắn, đã bớt nóng, thuốc ban nãy uống đã có tác dụng rồi.

Xoay người nhận lấy thuốc và nước Chiêu Quân đưa tới, uống vào, “Chúng ta thu dọn đồ rồi đi thôi”.

“Được”. Hắn không hỏi gì, vui vẻ đáp ứng.

Tôi đặt chuông báo thức đến 12 giờ, nhẹ nhàng đặt xuống đầu giường Bạch Kỳ. Đợi đến buổi tối hắn tỉnh lại có thể từ cửa sổ rời đi, không làm ảnh hưởng tới bữa tiệc tối mai.

Chiêu Quân thu dọn xong đồ đạc đi ra cửa chờ tôi.

Nhìn thoáng qua Bạch Kỳ, cảm nhận được khổ sở trong lòng, đoạn thời gian vui vẻ khi ở bên hắn hiện lên trong đầu tôi, tôi đã mất đi hắn, hoàn toàn mất hắn. Hắn không bao giờ thuộc về tôi nữa. Hiện tại mỗi người sẽ có một cuộc sống riêng của mình.

“Tạm biệt Bạch Kỳ. Mối tình đầu của em”. Nhẹ giọng nói lời tạm biệt, xoay người, không chút lưu luyến đi ra ngoài, đi tới tình yêu mới của tôi.