Lộ Tri Nghi thốt ra những lời này từ trong tâm khảm, nhưng cô nói xong cả một lúc lâu, Trình Tố vẫn không phản ứng gì.
Nghĩ là do bản thân cô quá cảm tính, ngược lại còn khiến người ta nhất thời không biết đáp thế nào, Lộ Tri Nghi lại xấu hổ giải thích:
“Thật ra em chỉ muốn cảm ơn thầy đã giúp em mấy ngày hôm nay, không có ý gì khác…”
Trình Tố lại đột ngột mở miệng: “Lộ Tri Nghi.”
Lúc gọi tên, khuôn mặt đẹp đẽ của Trình Tố lộ ra sự dịu dàng, Lộ Tri Nghi đối diện với tầm mắt của anh, bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp.
Cô nhìn anh, “Dạ?”
Thật ra Trình Tố rất muốn nói một vài câu với cô.
Nhưng những lời đó chung quy anh vẫn không thốt ra.
Đêm cuối tháng tư, thời tiết hơi lẫn chút nóng bức của mùa hè, gió nhẹ trăng thanh, khuôn mặt cô gái nhỏ đang ở ngay trước mắt, Trình Tố rất khó để không động lòng.
Đó là loại động lòng một lần nữa được nhóm lên, là sự động lòng với cuộc sống, là sự động lòng với thế giới này.
Từ khi Trình Tố biết ghi nhớ đã không có quá nhiều cảm xúc nhiệt liệt.
Khi còn nhỏ vì tranh giành một phần no ấm đã hiểu được đạo lý cá lớn nuốt cá bé. Lúc hơi lớn một chút lại biết thì ra mình còn có người thân trên cõi đời này, nhưng bọn họ lại không sẵn lòng nhận mình. Sau này trưởng thành, mỗi ngày đều ở trong nơi xa hoa đồi trụy mà biết được đủ mặt xấu xí của thế gian.
Sự quạnh quẽ của Trình Tố đã sớm khắc vào trong xương, với người, với cuộc sống, đều nhạt nhẽo tới khôn cùng.
Anh không còn quan tâm đến bất kì thứ gì, không muốn bước vào thế giới của ai, lãnh địa của mình cũng không còn mở ra với ai.
Nhưng hiện giờ, tất cả hình như đều bởi vì một người mà đã từ từ thay đổi rồi.
Chỉ vì cô cảm ơn anh đã xuất hiện.
Chỉ vì, sự tồn tại của chính anh, cuối cùng cũng có ý nghĩa trong miệng người khác.
Nhưng Trình Tố không thể nói ra điều này.
Trong mắt Lộ Tri Nghi, anh là giáo viên dạy hóa được nhận giáo dục đại học, anh khoác lên thân phận của người khác mới đổi được những thứ này, nếu nói ra…
Đến bây giờ Trình Tố vẫn còn nhớ rõ ở Trương Ký, sau khi Lộ Tri Nghi nhìn thấy cuộc sống hằng ngày chân thật của anh đã có bộ dạng tránh còn không kịp.
Nếu Lộ Tri Nghi biết người thầy mình đối xử chân thành là loại người mà cô sợ hãi nhất, tất cả đều là giả, sự tin tưởng với thế giới này của cô vốn đã bị cha mẹ coi cô như bóng cao su đá qua đá lại làm sứt mẻ liệu có thể sẽ sụp đổ một lần nữa, bị tổn thương một lần nữa hay không.
Trình Tố không muốn phá hủy chút niềm vui vẻ còn sót lại này của cô.
Dù sao thầy Thành kia đã từ chức, còn Lộ Tri Nghi cũng sắp tốt nghiệp đi du học nước ngoài. Ngày tháng bọn họ còn ở cạnh nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sau này núi cao sông dài, sẽ không còn liên quan gì nữa.
Cho nên bây giờ sai thì cứ tiếp tục sai đi, có lẽ đã là lựa chọn duy nhất, cũng là tốt nhất.
Cho nên cuối cùng Trình Tố mở miệng nói: “Không có gì, chỉ là muốn nói với em…”
Anh hơi chững lại, cười nhẹ: “Tôi rất thích.”
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung của Lộ Tri Nghi mới rơi xuống, cô rũ mắt nhấp môi, “Thích là tốt rồi.”
Gió đêm phất phơ, hương thơm thoang thoảng, rất lâu sau khi Trình Tố nhớ lại màn này, nhớ đến khoảnh khắc Lộ Tri Nghi nói cảm ơn mình.
Mới phát hiện, có lẽ là đêm đó, vào một giây đó...
Trong lòng anh có đóa tường vi đang thầm lặng nở.
Hai tiếng thùng thùng, tiếng đập cửa vang lên đột ngột cắt ngang bầu không khí.
Trình Tố nhíu mày, nhìn về phía cửa chính.
Trì Duệ ở quán, Triển Triển đã bị anh cảnh cáo không cho tự ý đến, trừ hai người này, còn ai có thể tìm tới anh vào giờ này?
Trong phút chốc, Trình Tố lập tức cảnh giác mà nghĩ tới Chu Hành.
Tuy người dọa Lộ Tri Nghi lúc trước đã bị xử lý, nhưng vị thiếu gia này hơn phân nửa sẽ không cam tâm, chắc chắn sẽ còn đến gây phiền phức.
“Em ở đây chờ tôi.” Trình Tố định đi ra ngoài trước để xem thử.
Ai ngờ Lộ Tri Nghi cho rằng anh có khách đến, rất biết điều mà nói: “Thời gian không còn sớm, em nên trở về thôi, thầy ngủ ngon ạ.”
Cô xoay người lập tức đi về phía cửa, Trình Tố không kịp phản ứng, cũng không thể nhất quyết giữ cô lại, đành phải nhanh chóng đi theo sau, định tùy cơ ứng biến.
Ai ngờ người đến lại là Tiểu Ngọc.
Cô ta xách một túi chứa đầy thức ăn trong tay, nhìn thấy Trình Tố mở cửa, khẩu hình của câu anh Tố gần như đã tới miệng, Trình Tố lại lập tức quát cô ta:
“Câm miệng.”
Lộ Tri Nghi bị một tiếng lạnh lùng nghiêm nghị của anh dọa, cơ thể thậm chí còn run lên trong vô thức.
Cô ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ kia, lại nhìn Trình Tố, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tố chỉ là theo bản năng sợ Tiểu Ngọc gọi tên mình nhưng lại không chú ý đến giọng điệu của mình.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Lộ Tri Nghi, anh bỗng dưng cảm thấy áy náy, giọng mềm xuống, “Em về trước đi.”
Lộ Tri Nghi liếc nhìn Tiểu Ngọc một cái, gật đầu, xoay người đi về phòng mình của mình.
Sau khi xác nhận cô đã đóng cửa, Trình Tố lập tức kéo Tiểu Ngọc ra hàng hiên cách đó mấy mét, giấu cô ta sau cửa rồi mới lạnh lùng hỏi:
“Sao cô biết tôi ở đây?”
Tiểu Ngọc giọng khiếp đảm mà trả lời, “Em hỏi anh Duệ, xin lỗi, chỉ là em nghe nói hình như Chu Hành đã tới gây phiền phức cho anh, em thấy có lỗi, cho nên…”
Tiểu Ngọc đưa túi đồ ăn đang xách cho Trình Tố, “Anh Tố, em vẫn chưa cảm ơn anh thật tốt, nếu không phải bởi vì em...”
“Tôi nói lại một lần nữa là không liên quan tới cô!” Trình Tố hếch cằm ra ngoài cầu thang, “Về đi, đừng đến chỗ tôi nữa.”
“Anh Tố anh đợi một lát.” Tiểu Ngọc vội vàng chặn anh lại, “Em có thể…”
Cô ta cắn môi, ấp úng nửa ngày mới nói: “Em có thể, ở nhờ chỗ anh mấy ngày không?”
Trình Tố nhíu mày: “Cái gì?”
“Em ở một mình trong nhà cũng hơi sợ, sợ Chu Hành tìm em gây rối, anh có tiện cho em ở mấy ngày không ạ, em nằm trên sô pha cũng được.”
Tiểu Ngọc tới từ nông thôn, con người xinh xắn tươi mát, đôi con ngươi như chứa nước, đặc biệt là vào lúc cúi đầu muốn nói lại thôi như thế này, càng sinh ra cảm giác yếu đuối e thẹn nhìn mà thấy thương.
Sự e thẹn của cô ta mê hoặc Chu Hành, lại không có tác dụng với Trình Tố.
“Không tiện, còn nữa!” Giọng điệu của Trình Tố lạnh lùng, nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, “Đừng làm cái chuyện đến tìm tôi nữa.”
Tiểu Ngọc: “…”
-
Lộ Tri Nghi chạy về nhà rồi đóng cửa rất lâu mà trái tim vẫn còn nhảy bình bịch.
So với chuyện đêm khuya đột nhiên có một người phụ nữ tìm tới Trình Tố, một tiếng “câm miệng” vừa rồi của Trình Tố còn khiến tim cô đập nhanh hơn.
Anh vẫn luôn rất dịu dàng, sao lại đột nhiên nói chuyện hung dữ như vậy…
Lộ Tri Nghi có chút loạn.
Nhớ tới lúc trước hỏi Trình Tố, băng cá nhân có phải bạn gái đưa hay không, anh nói... ít nhất hiện giờ còn chưa phải.
Câu trả lời của anh để lại chỗ trống rất lớn.
Khi đó Lộ Tri Nghi đã biết, bên cạnh anh hẳn là có một cô gái mà anh và người đó đều có ý với nhau, nhưng quan hệ còn chưa tiến thêm một bước.
Có thể, chính là người phụ nữ vừa rồi nhỉ.
Cho nên bọn họ đang cãi nhau sao?
Cãi nhau?
Từ từ!
Chị ta đến muộn như vậy, có phải đêm nay bọn họ sẽ ở chung…
Lộ Tri Nghi càng nghĩ càng loạn, vò mái tóc dài, nghiêng đầu nhìn ra bóng đêm yên lặng ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Rõ ràng mấy phút trước còn rất vui, vì sao hiện giờ trong lòng lại như có một sợi gân bị kéo ra, ê ẩm, có chút chua chát.
Lộ Tri Nghi mở điện thoại, tìm được đoạn tin nhắn với Trình Tố.
Toàn bộ giao diện chỉ có hai câu.
Cô hỏi anh tối có ở nhà không, tìm anh có việc.
Anh chỉ trả lời được.
Ngơ ngác nhìn, Lộ Tri Nghi tắt điện thoại, lấy một quyển sách che mặt mình lại, nặng nề thiếp đi.
Thứ cảm xúc không trong sáng này vẫn duy trì cho đến lúc cô tỉnh lại vào hôm sau, quanh quẩn mãi trong trái tim của Lộ Tri Nghi. Như một sợi dây thừng đang không ngừng trói chặt lấy cô, cả người đều rầu rĩ, không có cách nào hào hứng lên được.
Sau khi rửa mặt như bình thường, Lộ Tri Nghi đeo cặp sách đi ra khỏi cửa. Lúc đi qua cửa phòng 902 cô nhìn thoáng qua một cái, cửa phòng đóng chặt, người bên trong chắc là vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Một sự mất mát không nói nên lời trào ra, Lộ Tri Nghi nhanh chóng thu lại ánh nhìn, đi về phía thang máy.
Thang máy từ từ đi xuống, Lộ Tri Nghi thất thần nhìn con số biểu thị số tầng, lúc cửa mở, cô không nghĩ nhiều đã bước ra ngoài.
Nhưng chờ sau khi cô đi được vài bước mới phát hiện, hình như có người đang đứng cạnh thang máy.
Hơn nữa bóng hình đó.
Lộ Tri Nghi lập tức dừng lại, quay đầu...
Khuôn mặt của Trình Tố cứ đột ngột không kịp đề phòng như vậy mà nhảy vào tầm mắt cô.
Anh mặc áo trắng quần đen tươm tất, đeo chiếc kính gọng vàng mà tối hôm qua cô tặng, vóc dáng phóng khoáng thẳng tắp, dịu dàng hờ hững.
Lộ Tri Nghi ngơ người, “Thầy Trình… Sao thầy lại ở đây ạ?”
Trình Tố rất thẳng thừng: “Đưa em đi học.”
“Cái, cái gì ạ?”
Lộ Tri Nghi không thể tin được mà há miệng thở d0c, trong khoảnh khắc đó thậm chí còn cảm thấy có phải mình đã nhìn thấy ảo giác, hay là đang nằm mơ chưa tỉnh hay không.
Sao thầy Trình có thể chờ mình dưới lầu vào lúc sáng sớm, còn nói đưa mình đi học?
Tình tiết vở kịch này mà khoa trương thêm một chút, có phải sẽ còn đưa cơm sáng đến trước mặt luôn không?
Lộ Tri Nghi dụi mắt, nghi ngờ mình chắc chắn còn chưa tỉnh ngủ.
Nhưng giây tiếp theo, trước mắt lại có thêm hai thứ.
“Sữa bò, cơm nắm.” Trình Tố đưa chiếc túi trong tay qua, “Nhân lúc còn nóng.”
Lộ Tri Nghi: “…”
Cho đến khi sóng vai rời khỏi tiểu khu cùng người đàn ông, đi trên con đường đến trường, Lộ Tri Nghi còn chưa hoàn hồn lại từ trong tình tiết câu chuyện buổi sáng sớm.
Đương nhiên Trình Tố biết cô đang nghi ngờ điều gì.
Là không yên tâm giao sự an toàn của cô cho người khác cũng được, hay là có lòng riêng cũng thế, tóm lại...
Nếu đã được cô gọi một tiếng “thầy”, anh muốn đích thân bảo vệ cô, đi cùng cô.
“Dù sao cũng phải chạy bộ buổi sáng, nên thuận đường đưa em đi.” Trình Tố tùy tiện lấp li3m.
“À, như vậy sao.” Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng đáp, cô cắn một miếng cơm nắm to, bỗng nhiên nhìn thấy hai người qua đường tối hôm qua giải vây giúp mình đang chạy tới từ con phố đối diện, lại còn giơ tay chào hỏi với mình.
Lộ Tri Nghi sững người, vội vươn tay vẫy lại.
Rồi sau đó lại lẩm bẩm, “Gần đây vì sao mọi người đều thích chạy bộ trên con phố này vậy.”
Trình Tố vừa đi vừa khẽ cong môi, nói: “Có thể là lúc trước không phát hiện ra nơi này có phong cảnh đáng cho bọn họ lưu luyến.”
… Dù sao vẫn là người làm thầy, sao lại nói ra mấy lời hay như lời thoại trong phim điện ảnh vậy.
Lộ Tri Nghi âm thầm liếc mắt, dùng một loại ánh mắt sùng bái nhìn về phía Trình Tố, lúc này một chiếc ô tô đột nhiên chạy tới từ phía sau hai người, Trình Tố theo bản năng duỗi tay che bả vai của cô, thuận tiện kéo người vào bên trong một chút.
Lộ Tri Nghi được anh kéo vào lồng nguc rồi mới buông ra, trái tim như chững lại một giây, sau liền lặng lẽ đập nhanh hơn.
“Đi bên trong đi.” Giọng Trình Tố bình bình, nhưng lẫn cả sự dịu dàng khiến người ta đắm chìm.
Lộ Tri Nghi cảm thấy hình như mặt mình đã đỏ lên, cô không dám ngẩng đầu, chỉ có thể dùng động tác ăn cơm nắm để che đi sự rung động khó nén của mình.
Hai người đổi vị trí xong thì tiếp tục đi chung, quãng đường sau đó im lặng lạ thường, im lặng đến nỗi Lộ Tri Nghi cảm thấy hô hấp đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, không thể không nói chuyện gì đó để phá vỡ bầu không khí kì quặc này được.
Cô hắng giọng, ra vẻ tùy ý hỏi: “Thầy đang cãi nhau với chị ấy sao?”
“Ai?” Trình Tố không xác định.
“Là, người tối hôm qua.” Lộ Tri Nghi có hơi cảm thấy xấu hổ vì sự nhiều chuyện của mình, nhưng cô lại khống chế không được mà muốn hiểu hết tất cả mọi thứ của anh, nghĩ rằng dù sao cũng đã hỏi, nên dứt khoát hỏi cho rõ ràng, “Chị ấy chính là người đưa băng cá nhân cho thầy sao?”
Trình Tố đi tới mép đường, không lập tức trả lời.
Anh không nói, Lộ Tri Nghi truy hỏi cũng không hay, nhưng mà trong lòng khó tránh khỏi có thêm vài phần xấu hổ, cảm thấy tâm tư của mình quá rõ ràng, chắc chắn anh đã phát hiện.
Chậm rãi đi được vài bước, người đàn ông bên cạnh hình như cười một cái, Lộ Tri Nghi ngẩng đầu theo bản năng, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt đưa qua của anh.
“Em hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“…”
Mặt Lộ Tri Nghi càng đỏ hơn, “Em, em tùy tiện hỏi thôi."
Ảo não cúi đầu, đi tới cổng trường, cô nhanh chóng chỉ vào trong nói: “Em vào trước đây ạ.”
“Lộ Tri Nghi.” Đi được hai bước, Trình Tố gọi cô lại.
“?” Lộ Tri Nghi quay đầu lại.
“Không phải cô ta.”
“…”
“Vào đi.” Anh nói, “Buổi tối sẽ chờ em ở đây.”
Lộ Tri Nghi cảm thấy tim mình đập nhanh đến nỗi nhảy ra luôn rồi, cái cảm giác kì diệu này không thể miêu tả, tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai như đang rọi vào đáy lòng cô, như bọt khí trong chai nước có ga nổi lên rồi nổ tung.
Cô nhìn Trình Tố.
Người đàn ông đứng dưới một cây ngô đồng đương màu xanh ngọc, trên nhánh cây mới có một cái mầm mới nhú ra, ánh mặt trời buổi sáng sớm xuyên qua khoảng cách giữa các bóng cây nhỏ một giọt sáng nhỏ trên người anh, giống như một bức họa, những khung cảnh được nhìn thấy đều đẹp đến nỗi không chân thực.
Trong nháy mắt đó, Lộ Tri Nghi bỗng nhiên nghĩ thông một vài chuyện.
Gặp được đã rất may mắn, không phải tất cả sự mong đợi đều có thể đạt được như ý nguyện. So với việc bối rối những vấn đề không rõ ràng đó, chi bằng sống cho hiện tại.
Sống ở từng phút từng giây được gặp anh.
Ánh mặt trời bỗng nhiên trở nên tỏa sáng trong veo, Lộ Tri Nghi cũng cười với Trình Tố, nói: “Được.”
Cô xoay người đi vào trường chưa được mấy phút, hai “người qua đường” chạy bộ buổi sáng đã chạy đến cạnh Trình Tố, ánh mắt theo anh cùng dừng lại ở bóng người của Lộ Tri Nghi.
“Anh Tố, chị dâu dễ gần ghê, em chào chị dâu là chị dâu thật sự vẫy tay lại với em luôn.”
“Ha ha ha ha mày con mẹ nó, làm khó chị dâu có đúng không! Người ta là đáng yêu!”
“Cút, tao nói thật mà.”
Hai người bên cạnh đang nói chọc cười, Trình Tố không phản ứng lại, anh châm điếu thuốc, chờ bóng dáng của Lộ Tri Nghi quẹo vào biết mất trong tầm mắt anh, mới nhàn nhạt nói một câu: “Đừng gọi bậy, em ấy không phải.”
“Hả? Không phải chị dâu?”
“Thật sao? Á đù, nếu nói như vậy…” Một người trong số đó hưng phấn xoa xoa tay, có chút ngại ngùng, “Anh Tố, em có thể theo đuổi cô ấy không?”
Không khí xung quanh không hiểu sao lại lạnh đi trong vài giây.
Sau một lúc lâu, Trình Tố mới lấy điếu thuốc từ trong miệng ra kẹp trên tay, quay đầu, liếc người kia rồi từ từ ném ra hai chữ.
“Không thể.”