Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 12: Khoảng cách xa nhất thế giới




Trong bóng tối, Trình Thực nghe thấy tiếng nước mắt rơi. Nước từ trong trái tim cuối cùng đã ào ạt tràn ra qua khóe mắt, lăn trên má, chảy dài thành hai dòng suối bi thương.

Đã rất nhiều năm rồi cậu không rơi lệ. Giây phút này, cậu dường như trở lại là cậu thiếu niên ngồi khóc một mình dưới bầu trời sao giữa nơi hoang dã năm nào.


1

Đầu tháng Chín năm 2004, trường học bắt đầu khai giảng, nhưng vì dư âm của Olympic Athens vẫn chưa nguôi ngoai nên rất nhiều nam sinh vẫn tụ tập trong lớp học bàn luận sôi nổi về kì Olympic vừa qua. Cái tên Lưu Tường được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Tô Nhất cũng hào hứng tụ tập cùng hội nam sinh trao đổi cảm nhận về Olympic. Ngoài dự đoán của cô, Hứa Tố Kiệt cũng ngồi cùng họ, bình luận vô cùng rành mạch và logic về những trận đấu đặc sắc.

“Chẳng phải chị nói sẽ không xem Olympic sao?” Tô Nhất tò mò hỏi.

Hứa Tố Kiệt nhún vai, nói: “Không còn cách nào khác, trong thời gian thực tập ở tòa soạn, chị bị phân công phụ trách mảng tin tức thể thao mà. Không theo dõi Olympic làm sao được! Trừ phi không muốn làm nữa.”

“Phải rồi, em cũng quên hỏi chị thực tập tại tòa soạn thế nào.”

Hứa Tố Kiệt mặt mày hớn hở, đáp: “Cũng được. Lãnh đạo tòa soạn rất hài lòng về chị, đợi chị tốt nghiệp, sẽ ưu tiên cân nhắc nhận chị vào làm.”

“Vậy chẳng phải là đã đặt trước được một vị trí tốt sao, chúc mừng chị.” Tô Nhất mừng thay cho bạn nhưng lại chợt nhớ ra, hỏi: “Nhưng nếu chị về Nam Xương làm việc thì chẳng phải chị với anh Chu sẽ mỗi người một nơi sao?”

Hứa Tố Kiệt ậm ừ cho qua. “Vẫn chưa chắc chắn, đến lúc đó hẵng hay.”

Trong học kì mới, Tô Nhất vẫn tiếp tục làm gia sư cho cậu bé Minh Minh nhà họ Cung. Cô đã giúp cậu bé thi đỗ vào một trường trung học lí tưởng, hơn nữa bài vở ở trường trung học nhiều hơn nên ông Cung tiếp tục mời cô làm gia sư cho con.

Tô Nhất vui vẻ nhận lời vì vợ chồng nhà họ đều rất tốt, Minh Minh mặc dù hơi nghịch ngợm nhưng không đến nỗi đáng ghét, tất cả chỉ biểu hiện cho sự thông minh, lanh lợi của cậu bé thôi. Tô Nhất rất thích cậu bé, nhiều khi nhìn  dáng vẻ nghịch ngợm của cậu, cô lại cảm thấy rất giống Chung Quốc hồi còn nhỏ.

Khi cô kể với Chung Quốc về cậu bé này, cậu cười lớn, nói: “Hồi bé anh nghịch khỏi nói rồi, hồi đấy em rất ghét anh còn gì! Sao bây giờ nhìn thấy cậu nhóc nghịch ngợm ấy thì lại thích?”

Cô cũng cười, nói: “Lúc này lúc thế khác mà!”

Lần này quay về trường, Tô Nhất mang cho Trình Thực khá nhiều thịt bò khô. Suốt một thời gian dài đi nhờ xe của cậu, nếu không có gì đáp trả thì trong lòng cô thấy không yên.

Lúc nhận đồ, Trình Thực cảm ơn rối rít, vô cùng khách sáo.

“Đừng cảm ơn mãi thế, mình phải cảm ơn cậu mới đúng, cứ khách sáo thế mình không dám đi nhờ xe cậu nữa đâu.” Tô Nhất tươi cười, nói. Còn Trình Thực thì lại không để cô nhìn thấy đôi mày đang chau lại của mình. Môi cậu khẽ mấp máy, giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời.

Một buổi chiều tối của mấy hôm sau, khi Tô Nhất đang chờ đi nhờ xe Trình Thực như thường lệ thì thấy trong xe cậu có một cô gái có khuôn mặt tròn và đôi mắt rất to. Trông thấy cô, Trình Thực có vài phần ái ngại, nói: “Xin lỗi cậu, hôm nay mình có chút việc phải về nhà. Cậu tự đi nhé.”

Tô Nhất lập tức đoán ra được phần nào nguyên nhân.

Nhoẻn miệng cười, cô thấp giọng nói với Trình Thực: “Có người yêu rồi phải không? Chúc mừng nhé! Cậu cũng nên tìm một cô bạn gái rồi, không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng được. Được rồi, cậu cứ bận việc của mình đi, mình không làm phiền cậu nữa.”

Nhìn bóng dáng Tô Nhất rời đi nhẹ như không, đôi mắt Trình Thực u tối lạ thường. Cậu không nói một lời, lái xe ra khỏi khuôn viên trường. Cô gái ngồi bên cạnh cứ líu lo như một con chim sơn ca, còn cậu thì chỉ lơ đãng nghe, thỉnh thoảng ậm ừ cho có lệ.

Cô gái có vẻ không vui, nói: “Trình Thực, hình như anh nói chuyện còn ít hơn so với lúc ở nhà, sao anh càng ngày càng kiệm lời thế?”

Trình Thực không trả lời.

Hôm sau, Tô Nhất không đi nhờ xe của Trình Thực nữa. Cô gửi cho cậu một tin nhắn: “Sau này mình sẽ tự đi đến nhà họ Cung, không phiền cậu nữa đâu, có thời gian thì ở bên cạnh bạn gái nhé.” Cuối lời nhắn, cô thêm một hình mặt cười lớn.

Rất lâu sau, Trình Thực mới khó nhọc nhắn lại một chữ: “Ừm.”

Kéo giãn khoảng cách với cô chẳng phải là điều mà cậu mong muốn sao? Vậy tại sao khi cô chủ động làm việc đó cậu lại thấy buồn đến vậy?

Năm học cuối đã bắt đầu một thời gian mà cuộc sống của Tô Nhất vẫn không thay đổi mấy, vẫn là ngày ngày đi dạy vào buổi tối, vẫn là cho thời gian rảnh thì ôm que đan áo. Cô đã đồng ý với Chung Quốc, chăn len, tất len, găng tay đều sẽ không thiếu một cái nào. Kĩ thuật đan của cô bây giờ đã trở nên vô cùng điêu luyện, chỉ mất mấy đêm, một chiếc chăn len đã dần dần hiện ra được ngón tay cô. Mỗi ngày, cô đều thông báo tiến độ hoàn thành công việc với Chung Quốc.

Chung Quốc rất hài lòng, nói khi gió lạnh về, sẽ đắp chăn len mới, còn đi cả tất và găng tay mới nữa. Trang bị đầy đủ vũ khí rồi, mùa đông giá lạnh của Bắc Kinh ắt phải chịu thua trước cậu.

Hai ngày gần đây, Tô Nhất cảm thấy bụng đau âm ỉ. Cô nghĩ chắc hẳn sắp đến kì đèn đỏ nên đã nhét một miếng băng vệ sinh vào túi, đề phòng khi cần thiết. Sự chuẩn bị của cô thật không lãng phí, sau khi đến nhà họ Cung được hơn nửa tiếng, quả nhiên cô có cảm giác “bà dì” đã đến. Cô lập tức chui vào nhà vệ sinh rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Nhưng càng lúc bụng cô càng đau dữ dội. Lạ thật, trước giờ đến kì, chưa bao giờ cô bị đau như vậy. Cô cắn răng chịu đựng cho đến khi hết giờ, hi vọng về kí túc xá ngủ một giấc sẽ đỡ hơn.

Nhưng mới bước xuống mấy bậc cầu thang, cô đã thấy bụng đau nhói như bị gai nhọn đâm. Cảm giác đau đớn quen thuộc này khiến cô chợt nhận ra căn bệnh sỏi thận lại tái phát.

Bác sĩ đã nói bệnh sỏi thận có tỉ lệ tái phát tương đối cao, Tô Nhất nghe nhưng lại bỏ ngoài tai, cho rằng mình còn trẻ, sức khỏe rất tốt, chắc sẽ không đen đủi đến mức bị tái phát bệnh này. Ai ngờ lại thành ra như vậy. Giờ phút này, giữa đêm hôm khuya khoắt, cô chỉ có một thân một mình ở ngoài đường, trong khi bệnh cũ tái phát.

Cô một tay ôm bụng, một tay bám vào tay vịn, lê từng bước xuống cầu thang. Đến tầng dưới, cô nhìn thấy cửa phòng của Trình Thực, liền nghĩ bụng có thể nhờ cậu giúp, nhưng sau đó nghĩ lại thì chắc hẳn cậu không có nhà mà đang ở cùng người yêu. Có lẽ cô nên quay lên nhờ ông Cung đưa đến bệnh viện.

Trong lúc còn đang nghĩ tới nghĩ lui thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Trình Thực nhìn thấy bộ dạng của cô thì sững ra một lúc, rồi vội chạy đến hỏi: “Cậu làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”

Trình Thực không những đang ở nhà mà còn mở cửa rất đúng lúc, Tô Nhất đúng là chết đuối vớ được cọc, nói: “Bụng mình đột nhiên đau quá, có lẽ là bệnh sỏi thận tái phát.”

Thấy cô đau đến mức không đứng nổi, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, vô cảm của Trình Thực lộ vẻ căng thẳng, cậu nói một cách quyết đoán: “Thế thì phải nhanh chóng đến bệnh viện thôi.”

Trình Thực lái xe với tốc độ nhanh nhất đưa Tô Nhất đến bệnh viện. Bác sĩ nghe cô tự thuật bệnh sử xong, khám xét chi tiết, hỏi han biểu hiện của bệnh và chu kì sinh lí của cô.

Bác sĩ hỏi rất tự nhiên trước mặt Trình Thực khiến Tô Nhất vô cùng bối rối.

Cậu cũng lúng túng không kém gì cô, mặt đỏ bừng lên, nói: “Mình ra ngoài đợi cậu nhé.”

Cô chẳng mong đợi gì hơn, vội nói: “Ừ.”

Tô Nhất đã có kinh nghiệm từ lần đi khám trước, biết bác sĩ đang vòng vo hỏi xem cô có khả năng mang thai ngoài tử cung không. Trình Thực vừa đi ra ngoài, cô liền nói chu kì sinh lí của mình hoàn toàn bình thường, chỉ có thể là bệnh sỏi thận tái phát. Câu trả lời chắc như đinh đóng cột của cô khiến bác sĩ không hỏi thêm gì nữa mà kê đơn cho cô đi tiêm luôn.

Trình Thực giúp Tô Nhất trả tiền và lấy thuốc, còn đặc biệt đặt riêng một giường bệnh để cô nằm thoải mái hơn. Từng giọt thuốc truyền vào cơ thể, cơn đau cũng dần giảm đi. Chẳng bao lâu sau, Tô Nhất đã bất giác chìm vào giấc ngủ.

Trình Thực ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô. Cô ngủ rất say, trên chiếc chăn đơn trắng tinh lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hai hàng lông mi vừa đen vừa dày cong vút lên trông như cánh bướm, hắt bóng xuống đôi má trắng ngần như tuyết. Không kìm lòng được, cậu đưa đầu ngón tay ra khẽ chạm lên gương mặt cô, cảm giác mịn màng như nhung nhưng cậu lại cảm thấy như bị điện giật, vội vã thu tay về.

Đi ra hành lang, Trình Thực chán nản châm một điếu thuốc. Khói thuốc mỏng manh thoát ra từ môi cậu trông như những tiếng thở dài màu xanh lam, bủa vây lấy cậu rất lâu mà không tan được. Trong làn khói, đôi mắt cậu giống như sa mạc và mặt biển mùa đông, ngập tràn cô đơn và cằn cỗi.