Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 10-11: Người ở trong lòng (11)




Công việc gia sư của Tô Nhất ở nhà họ Cung rất thuận lợi, học sinh của cô tuy nghịch ngợm nhưng cũng rất thông minh. Thành tích học tập của cậu bé không tốt là vì thiếu tập trung và cẩu thả. Sau khi biết ưu và nhược điểm của học trò, cô chuyên tâm dạy bảo, khiến kết quả học tập của cậu bé nhanh chóng đi lên. Kì kiểm tra giữa kì vào tháng Tư, điểm của cậu bé đã vượt lên top 10.

Ông Cung rất vui, phóng khoáng trả lương chẵn một nghìn tệ. Ông hài lòng nói với Tô Nhất: “Ban đầu nghe nói tầng dưới có sinh viên chuyển đến, chú đã muốn mời cậu ấy dạy cho Minh Minh, gần như vậy cũng tiện. Nhưng cậu ấy lại giới thiệu cháu. Thằng bé Minh Minh này vốn nghịch ngợm, thoạt đầu chú còn lo cháu không quản được nó, nào ngờ cháu giỏi thật. Trình Thực giới thiệu người chuẩn quá.”

Tô Nhất cũng rất cảm ơn Trình Thực đã giới thiệu cho mình một gia đình tốt như vậy. Vừa xuống lầu, cô đã mừng rỡ chạy đến gõ cửa nhà cậu. “Phát tài rồi, phát tài rồi! Chú Cung đưa cho mình những một nghìn tệ. Đi thôi tối nay mình mời cậu ăn khuya, cậu chọn chỗ nào đắt một chút cũng được.”

Được thêm hai trăm tệ, Tô Nhất không ngần ngại nâng cao tiêu chuẩn tiếp đãi lên một chút. Trình Thực nhìn bộ dạng hào hứng của cô, mỉm cười theo. “Vậy mình phải mài dao mới được.”

Dĩ nhiên cậu chỉ nói vậy thôi chứ không làm cô cháy túi, cuối cùng, họ đi ăn lẩu xiên Ngọc Lâm.

Lẩu xiên Ngọc Lâm là quán “lẩu mini” có tiếng ở Thành Đô. Ở những quán lẩu thông thường, người ta thường bỏ nguyên liệu vào nồi, chờ nước lẩu chín thì vớt đổ ra đĩa, những món ăn đều tính tiền theo đĩa. Còn với “lẩu xiên”, thì nguyên liệu được xếp thành từng xiên, bỏ vào nồi chờ nước lẩu chín là ăn được, giá cả tính theo xiên. Rau hay thịt đều mỗi xiên một xu1, rất rẻ, có ăn no căng bụng cũng không hết bao nhiêu tiền. Lẩu xiên Ngọc Lâm vừa kinh tế lại vừa ngon miệng, là nơi lí tưởng cho đa số thực khách.

1. Một xu bằng ba trăm năm mươi đồng Việt Nam.

Khi Tô Nhất và Trình Thực đến nhà hàng thì thấy rất đông khách, bàn nào cũng chật người. Khắp nhà hàng là tiếng người náo nhiệt, như đang trong một biển người hừng hực khí thế. Họ phải chờ một lúc mới có bàn. Sau khi yên vị, biết Trình Thực không ăn được cay, Tô Nhất đã gọi một nồi lẩu uyên ương.

Thức ăn ở đây vô cùng phong phú: rau, cá, thịt bò, thịt dê, thịt gia cầm, đồ biển... loại gì cũng có. Tuy mỗi xiên đều chỉ có ít nhưng hương vị thì rất tuyệt vời. Tô Nhất thích nhất thịt bò, sách bò và ốc ở quán này. Cô ăn không phải tính từng xiên mà tính theo từng nắm. Tay phải một nắm, tay trái một nắm, thêm vài nắm nữa để trong khay, sau đó bỏ từng xiên một vào nồi lẩu, đến nỗi nửa bên nồi nước lẩu đỏ ớt của cô chi chít que. Trình Thực cũng bắt chước cô, ăn từng nắm. Cậu cũng thích ăn thịt bò, ngoài ra mì căn, củ sen, măng, khoai môn, cậu cũng thấy rất ngon.

Cuối cùng khi thanh toán, nhìn nhân viên bốc từng nắm xiên trong thùng lên đếm, nhanh đến nỗi Trình Thực phải tròn mắt thán phục. Tổng cộng có một trăm sáu mươi bảy xiên. Một lúc ăn hết hơn trăm xiên đồ lẩu, Tô Nhất cười, nói: “Đúng là hai cái thùng cắm xiên.”

Tổng cộng tiêu hết hai mươi bảy tệ, bao gồm cả nồi nước lẩu uyên ương mười tệ, nước trà được miễn phí.

Tô Nhất trả tiền, nhìn lên đồng hồ, giật mình hốt hoảng. “Mau đi thôi, ăn hơn một tiếng đồng hồ, về muộn là kí túc xá đóng cửa đấy.”

Trình Thực nhanh chóng lái xe đưa cô về trường, cuối cùng cũng về đến nơi trước giờ kí túc xá đóng cửa. Dưới sân, họ vô tình bắt gặp Chu Hồng đầu tóc bù xù, mặc một chiếc áo khoác trắng dài đến gối, dưới cằm không biết vì sao mà lấm lem một mảng, chân xỏ một đôi dép lê màu cánh sen có thêu hoa, hình như là dép đi trong nhà. Bộ dạng lôi thôi như vậy, rõ ràng là đã vội vàng chạy khỏi nhà không kịp thay quần áo.

Thấy họ, Chu Hồng tỏ ra bất ngờ thấy rõ, nhưng sau đó, mặt cô lập tức trở nên lạnh như băng. Tô Nhất định hỏi thăm sao muộn thế này mà cô ấy lại ăn mặc như vậy về kí túc, có phải đã chuyện gì xảy ra không, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị sắc mặt lạnh lùng của Chu Hồng làm cho đông cứng. Cô mím chặt môi không hỏi nữa, vì biết dù có hỏi thì Chu Hồng cũng sẽ không trả lời.

Quay ngoắt đầu đi, Chu Hồng làm bộ như không nhìn thấy họ, đi thẳng lên lầu. Trình Thực nhìn theo bóng dáng Chu Hồng, chợt hỏi Tô Nhất: “Có sợ cô ấy hiểu lầm không?”

Cô nhún vai vẻ bất lực, đáp: “Cậu ấy có hiểu lầm thì mình cũng chẳng biết làm sao. Cậu ấy muốn nghe gì, mình cũng chẳng thể nào ngăn được, chỉ còn cách kệ cậu ấy thôi. Chẳng qua đã từng là chị em thân thiết, giờ lại thành ra thế này, cũng thấy khó xử.”

Quả thực là khó xử, đặc biệt là khi Chu Hồng quay trở về ở trong kí túc, tình hình lại càng khó xử hơn. Rõ ràng là Chu Hồng không mang theo chìa khóa, cô đứng trước cửa phòng, mặt lạnh tanh chờ Tô Nhất mở cửa.

Vào đến nơi, cô cởi áo khoác vắt lên thành ghế, trên người chỉ có mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu hồng nhạt, rất hợp với đôi dép lê dưới chân. Tô Nhất không hiểu, cũng không thể hỏi vì sao Chu Hồng lại ra ngoài trong bộ dạng như vậy. Chu Hồng coi như không có mặt cô trong phòng, còn cô nghiễm nhiên cũng không dại gì mà rước vạ vào thân. Như hai con người xa lạ ở trong một căn phòng, hai người ai làm việc nấy, chẳng ai thèm để ý đến ai.

Sáng sớm hôm sau, Chu Hồng lôi những bộ quần áo cũ ra mặc lên lớp. Cô ngồi ở dãy trên, cạnh một cậu con trai, mượn di động của cậu ta, cúi đầu bấm máy một hồi, không biết đang nhắn tin cho ai.

Hứa Tố Kiệt liếc nhìn Chu Hồng, lấy làm lạ, liền kéo Tô Nhất lại thì thầm: “Này, sao Chu Hồng lại trở về đây nhỉ? Đã từng mặc những bộ đồ hàng hiệu hàng nghìn tệ, giờ còn có thể mặc những bộ đồ hàng chợ vài chục tệ sao?”

Tô Nhất thầm thì kể lại chuyện xảy ra tối hôm trước. Hứa Tố Kiệt như chợt hiểu ra điều gì, nói: “Chắc là cãi nhau với bạn trai nên bỏ đi, vội đến nỗi chẳng mang gì nên đành phải mặc đồ cũ vậy.” Trầm ngâm một hồi, cô lại như nghĩ ra điều gì, lần nữa liếc nhìn Chu Hồng rồi nói: “Phải rồi, em bảo tối qua nó nhìn thấy Trình Thực đưa em về kí túc. Có khi nào nó lại đi mách lẻo với Chung Quốc không?”

Lời của Hứa Tố Kiệt khiến Tô Nhất giật mình, cô không hề nghĩ đến chuyện này.

“Chắc không đâu.” Cô do dự nói.

“Chẳng biết được. Có một lần thì sẽ có hai lần. Dù sao nó cũng từng làm như một lần rồi, thêm lần nữa cũng là điều dễ hiểu. Em gọi cho Chung Quốc thử xem.”

Tô Nhất bán tín bán nghi gọi ngay cho Chung Quốc. Thật lạ, đầu dây bên kia là một giọng nữ từ tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...”

Tắt máy ư, không thể! Chung Quốc chưa bao giờ tắt máy. Cậu từng nói với Tô Nhất rằng sẽ chờ điện thoại của cô mọi lúc.

Cô nghi ngờ mình gọi nhầm số nhưng nhìn lại chẳng thấy sai chỗ nào, màn hình hiển thị rõ tên người cần gọi là Chung Quốc. Tại sao cậu lại tắt máy?

Hứa Tố Kiệt thì thầm: “Thôi xong, chắc chắn Chu Hồng lại vừa đi mách lẻo. Chung Quốc giận rồi, giận đến mức tắt cả máy không thèm nghe em nói nữa.” 

Tô Nhất nghĩ rất có thể là như vậy, bởi lần trước cô cũng từng ghen với Diệp Kha mà cố tình tắt máy, không nghe điện thoại của Chung Quốc. Từ trước tới giờ, Chung Quốc chưa từng giận cô, càng chẳng bao giờ tắt máy, lần này xem ra cậu giận thật rồi.

Tô Nhất cũng giận, rất rất giận. Cô trợn mắt nhìn Chu Hồng đang ngồi phía trước, côn giận dữ trong lòng bùng lên như một vụ nổ lớn. Cô vụt đứng dậy, đi thẳng đến, chẳng nói chẳng rằng đưa tay giằng lấy chiếc di động của anh chàng ngồi cạnh Chu Hồng, bấm tìm tin nhắn gửi đi. Trong hòm thư, tin nhắn mới nhất là của ngày hôm qua, nhưng rõ ràng hồi nãy Chu Hồng đã gửi tin nhắn cho ai đó, hẳn là gửi xong đã cố ý xóa ngay.

Những điều ngờ vực ở trong lòng gần như đã có lời giải đáp, Tô Nhất nhìn Chu Hồng, hỏi: “Cậu lại vừa nhắn tin cho Chung Quốc phải không?”

Chu Hồng lật giở cuốn sách trong tay, chẳng buồn ngẩng đầu lên. Dù có người đứng ngay trước mặt nhưng đối với cô, người đó không hề tồn tại. Hứa Tố Kiệt nói đúng, điệu bộ như chẳng nhìn thấy ai của cô quả thực rất khó coi, Tô Nhất bực bội đập mạnh tay xuống bàn. “Mình đang nói chuyện với cậu đấy.”

Lần này, cô đã làm kinh động đến tất cả sinh viên ở giảng đường, rất nhiều người ngẩng đầu lên, nhìn về phía họ. Chu Hồng giờ mới lạnh lùng thốt lên một câu: “Tôi không muốn nói chuyện với cậu, cậu đừng làm phiền tôi nữa.”

Tô Nhất miễn cưỡng kiềm chế cơn giận. “Tôi cũng không muốn nói chuyện cậu, nếu sau này cậu không nhắn tin bừa bãi cho Chung Quốc nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nói với cậu một từ.”

Cô đã quá thất vọng với người chị em này rồi. Đúng như Chung Quốc nói, không tháo gỡ được hiểu lầm thì tránh càng xa càng tốt.

Chu Hồng lại lạnh lùng đáp trả: “Nhắn tin bừa bãi? Tôi đâu có nhắn tin bừa bãi, những gì tôi nhắn cho Chung Quốc chẳng có từ nào là sai cả. Bản thân tôi đã tận mắt chứng kiến. Cậu có thể phủ nhận được sao?”

Rốt cuộc Chu Hồng cũng thừa nhận. Tô Nhất không kiềm chế được nữa. Cô như quả địa lôi bị người ta đạp phải, bùng nổ, gạt hết sách bút của Chu Hồng xuống đất, tức giận nói: “Chu Hồng, cậu đừng có ép người quá đáng! Trình Thực không thích cậu là việc của cậu ấy, đừng có lấy tôi ra trút giận!”

Tô Nhất chẳng kiêng kị gì nữa, từ trước tới giờ, cô luôn cẩn thận chăm sóc cho sự tự trọng của Chu Hồng, đến nỗi tự cho rằng mình nợ cô ấy, làm việc gì cũng như kẻ có tội. Nhưng cô có tội tình gì chứ? Không lẽ vì Chu Hồng thích Trình Thực mà cô phải tránh cậu ta như tránh dịch SARS sao? Thân với cậu ta một chút mà Chu Hồng đã trở mặt như vậy, còn cố tình phá hoại tình cảm của cô và Chung Quốc nữa.

Tô Nhất vừa dứt lời, Chu Hồng đã như phải bỏng, đứng phắt dậy, mặt mũi trắng bệch, trợn mắt nhìn Tô Nhất. Đột nhiên Chu Hồng giơ tay, giáng một cái tát thật mạnh về phía cô.

Tô Nhất lùi lại theo phản xạ nhưng không kịp, những đầu ngón tay của Chu Hồng mang theo tiếng xé gió quệt vào má cô, những móng tay dài và sắc nhọn sượt qua da khiến cô cảm thấy hơi xót. Tô Nhất vừa bất ngờ vừa giận dữ, không thể chịu thiệt thế này, cô không suy nghĩ mà giơ tay đánh lại. “Chu Hồng, mình sẽ không nhịn cậu nữa đâu.”