Tương Tư Thành Cuồng

Chương 7




“Dật Tường!”

“Trời ạ!” Kha Dật Tường nghe được kêu to, hé ra khuôn mặt tươi cười rất nhanh suy sụp xuống.

“Đại tiểu thư lại tới nữa, ngươi thật đào hoa a!” Hồ Quảng Chí ám muội lấy tay khều khều Kha Dật Tường.

“Quảng Chí, đừng nói nói mát. Dật Tường, trốn mau trốn mau!” Trần Ương Tranh liếc Hồ Quảng Chí một cái, bọn họ cũng không thích Phương gia Đại tiểu thư, chính là nàng cố tình đeo bám Kha Dật Tường, khiến cho bọn họ không muốn nhìn thấy cũng không được.

“Quên đi, trốn tránh cũng không phải biện pháp, chính là cho các ngươi thêm phiền toái.” Kha Dật Tường bất đắc dĩ thán khí, y liên lụy hai bằng hữu cũng không phải biện pháp, Đại tiểu thư này tính tình chính là vừa gặp người liền mắng!

Hồ Quảng Chí cùng y là cô nhi, y vừa tới nơi này Hồ Quảng Chí trợ giúp y không ít. Bọn họ cùng nhau hơn một năm làm việc cực nhọc, cố gắng góp tiền cùng mở cửa hàng buôn bán, mấy tháng sau vẫn chưa vào quỹ đạo, bọn họ gặp vấn đề bế tắc, nhưng không có ai chỉ trướng cho.

May mắn Trần Ương Tranh xuất hiện đúng lúc bọn họ đang nhức đầu, Trần Ương Tranh cái gì cũng nổi trội, làm cho y có cảm giác giống Vương Quang Huy.

Trần Ương Tranh đáp ứng lưu lại theo chân bọn họ kết phường, điều kiện duy nhất là hắn cùng Đàm Thanh Trữ làm việc. Y không có ý kiến, Hồ Quảng Chí cũng không phản đối nhưng thật ra có chút để ý, bởi vì Đàm Thanh Trữ cũng là nam.

Sau đó, bọn họ mới biết được Trần Ương Tranh nguyên lai cũng là đại thiếu gia lắm tiền, hắn mang theo Đàm Thanh Trữ bỏ trốn khỏi nhà, trong nhà nhiều thế hệ kinh thương, chỉ trướng loại việc nhỏ này căn bản không làm khó được hắn. Nhờ phúc của hắn, bọn họ từ tiểu nhân lương chậm rãi thành lớn.

Nếu không phải gặp được quý nhân Trần Ương Tranh này, bọn họ không có khả năng trong hai ba năm ngắn ngủi làm giàu, y cũng đừng nghĩ năm nay có thể trở về đón Vương Dĩ Cẩn.

Đã năm năm y rời xa Vương Dĩ Cẩn, Vương Dĩ Cẩn không biết như thế nào?

“Dật Tường! Đám chưởng quầy thối tha không cho ta tiến vào!”

Kha Dật Tường vừa mới nói hoàn, Phương Di Đình liền tức giận xông tới.

“Phương tiểu thư, bên trong vốn không cho khách nhân đi vào.” Kha Dật Tường khách khí ứng đối, y thầm nghĩ tránh xa Phương Di Đình, y muốn đi đón Vương Dĩ Cẩn trở về, không thể làm cho Vương Dĩ Cẩn hiểu lầm y cùng người khác có quan hệ ám muội.

“Ngươi như thế nào có thể coi ta là khách nhân!” Phương Di Đình mất hứng, vừa nói vừa muốn hướng bên cạnh Kha Dật Tường dựa vào, nhưng nàng tiến phía trước một bước Kha Dật Tường liền lui một bước, điều này làm cho cơn tức giận của nàng bùng phát.

“Kha Dật Tường!” Phương Di Đình tức giận đến dậm chân, nàng không hiểu Kha Dật Tường như thế nào không muốn gần nàng?

“Phương tiểu thư, ngươi nếu không phải đến tệ điếm thăm, thứ chúng ta không phụng bồi.” Kha Dật Tường không để ý nhiều tới Phương Di Đình, trên thực tế y vội vã muốn rời đi, y đã thu thập hảo, tính toán xuất phát đi đón Vương Dĩ Cẩn, y hảo muốn gặp hắn!

“Vậy ngươi hai ngày trước không phải có hàng mới đối nhĩ sức thực đặc biệt……” Phương Di Đình không cam nguyện mới nói ra mục đích chủ yếu của bản thân.

“Đại tiểu thư, ngươi chậm bước a, nhĩ sức kia có người cầm đi.” Hồ Quảng Chí đánh gãy lời Phương Di Đình, cười đến mức mặt mày nhăn nhó.

Hắn biết Phương Di Đình khẳng định là coi trọng nhĩ sức tinh xảo, đáng tiếc Kha Dật Tường giành trước, chuẩn bị đưa cho người trong lòng y.

Hắn có điểm không hiểu Kha Dật Tường, một người bất quá có hai lỗ tai, từ lúc Trần Ương Tranh dẫn bọn hắn xem loạt hàng trang sức châu báu, Kha Dật Tường liền chọn ngay hai mươi đôi nhĩ sức, tốt nhất, đặc biệt nhất đi rồi, bọn họ còn không cần việc buôn bán a?

Có điều điểm kỳ quái chính là hắn nhớ rõ người trong lòng Kha Dật Tường là nam nhân, y mua nhĩ sức để làm chi?

“Ai?” Phương Di Đình tức giận trừng mắt Hồ Quảng Chí, nàng nhớ rõ là đã nhìn kỹ, căn bản không có mang lên, như thế nào có thể bị người khác chọn a?

“Là Dật Tường, hắn muốn tặng cho người trong lòng hắn.”

“Thật vậy chăng? Mau giúp ta đeo.” Phương Di Đình vẻ mặt hoan hỉ.

Ba đại nam nhân đồng thời sửng sốt. Không bao lâu Trần Ương Tranh cùng Hồ Quảng Chí lăn lộn cười.

“Các ngươi cười cái gì!” Phương Di Đình thẹn quá hóa giận trừng mắt hai người, người trong lòng Kha Dật Tường không phải nàng còn có người khác sao?

“Thôi, trễ rồi.” Kha Dật Tường vỗ vỗ bả vai hai vị bằng hữu liền vội vàng rời đi, y không rảnh cùng Phương Di Đình so đo, xuất phát càng nhanh y có thể càng sớm nhìn thấy Vương Dĩ Cẩn.

“Dật Tường……” Phương Di Đình vội vã đuổi theo Kha Dật Tường lại bị Trần Ương Tranh ngăn lại, cơn hờn giận tới cực điểm.

“Phương tiểu thư, Dật Tường cho tới bây giờ đều vô tình với ngươi, trên đường cái đuổi theo nam nhân rất khó xem, tốt xấu gì cũng chừa chút thanh danh cho chính mình.” Trần Ương Tranh nhíu mày, Phương Đại tiểu thư này trên đường cái làm ra hành động không thể chấp nhận như vậy, muốn gả đi cũng khó!

“Ngươi nói bậy! Dật Tường rõ ràng thích ta, hắn chính là ngượng ngùng đi về phía cha ta cầu hôn!” Phương Di Đình tức giận phản bác, cha cũng nói, Kha Dật Tường nếu không cầu hôn sẽ đem nàng gả cho người khác, nàng không nghĩ tới ai khác, nàng phải gả cho Kha Dật Tường.

“Đại tiểu thư, ngươi cũng làm cho người ta an ổn một chút a? Dật Tường không có khả năng thú ngươi, hắn vội vàng trở về đón thê tử thanh mai trúc mã của hắn, trong lòng hắn cũng chỉ có một người, trong mộng đều gọi tên ái nhân a!” Hồ Quảng Chí mắt trợn trắng, tự mình đa tình cũng có cái hạn độ!

“Gạt người! Nào có một nữ nhân như vậy, Dật tường cho tới bây giờ không đề cập qua.”

“Sự thật chính là sự thật, Dật Tường trở về sẽ đem theo người, đến lúc đó ngươi lại đến xem. Người ta chính là đại mỹ nhân, gặp qua hắn rồi cũng đừng tự ti na!”

Trần Ương Tranh chịu không nổi phiết phiết thần, bọn họ cũng không nói là nữ nhân a, hơn nữa Kha Dật Tường không phải không có nói qua, y là không cùng nàng đề cập qua.

“Hừ!”

Phương Di Đình tức giận tận trời xoay người lao ra đi, lưu lại Trần Ương Tranh cùng Hồ Quảng Chí liên tục lắc đầu, loại này nữ nhân ai dám lấy a? Thú nàng căn bản là khổ thân thôi!

* * *

“Ương Tranh! Không tốt rồi!” Hồ Quảng Chí kích động vọt vào tự trạch bên trong vườn, khi hắn nhìn thấy Đàm Thanh Trữ đỏ mặt vội vàng né tránh chỉ biết chính mình phiền toái lớn, hắn khẳng định là quấy rầy đến chuyện không nên quấy rầy.

“Có chuyện gì nói mau!” Trần Ương Tranh vẻ mặt hờn giận trừng mắt Hồ Quảng Chí, người này chọn đúng lúc này, cố ý sao?

“Phương Đại tiểu thư tính toán giết người, hiện tại làm sao bây giờ?” Hồ Quảng Chí cũng cố không nhìn Trần Ương Tranh đang bất mãn, giúp Kha Dật Tường ngẫm lại biện pháp quan trọng hơn.

“Tùy nàng ta, dù sao cũng không biết người ở đâu, chờ Dật Tường đem người đón trở về, hết thảy liền định án, không cần nàng đến loạn!” Trần Ương Tranh không kiên nhẫn khoát tay, hắn không muốn để ý tới cái loại nữ nhân da mặt dày này.

“Ách……” Hồ Quảng Chí vẻ mặt xấu hổ, hiện tại chính là có phiền toái a!

“Không là ngươi nói lỡ miệng đi?” Trần Ương Tranh chịu không nổi trừng mắt Hồ Quảng Chí, người này miệng như thế nào không bền chắc như vậy a!

“Làm sao bây giờ?” Hắn cũng không muốn đem phiền toái cho Kha Dật Tường a, ai giáo chính mình chịu không nổi kích động, nhất thời nói ra.

“Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ, nhanh lên thu thập hành lý xuất phát, Dật Tường tám phần đã đến, nữ nhân mặt dày kia đuổi theo. Nếu gặp phải vừa phiền toái vừa dễ gây hiểu lầm!”

“Ngươi không cùng ta đi sao?”

“Họa là từ miệng ngươi, đương nhiên chính ngươi giải quyết tốt hậu quả.” Hắn không cần đi vô giúp vui, hắn tình nguyện lưu lại cửa hàng, huống chi khó có dịp chỉ còn hắn cùng Thanh Trữ ở nhà, hắn như thế nào có thể không hảo hảo nắm chắc cơ hội này.

“Ngươi tốt lắm ở nhà khoái hoạt! Ta về sau khẳng định càng ngày càng không tốt, các ngươi đều có đôi có cặp, chỉ có ta còn là người cô đơn.” Hồ Quảng Chí thương xót ai oán liếc về phía Trần Ương Tranh, lúc trước ở cùng một chỗ là bởi vì hắn cùng Kha Dật Tường đều là cô nhi, muốn nói ở cùng một chỗ có thể chiếu cố nhau, coi nhau như thân nhân, hiện tại bọn họ đều có đôi có cặp, ai cùng hắn chiếu cố a?

“Ít nhiều lời, mau cút đi!” Hắn không muốn để ý Hồ Quảng Chí không ốm mà rên, sợ tịch mịch sao không tự tìm bạn a!

“Không nghĩa khí!” Hồ Quảng Chí oán giận, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn thu thập hành lý xuất môn, hắn cũng không muốn hại Kha Dật Tường.

Kha Dật Tường đi qua ngã tư quen thuộc, trong lòng càng ngày càng khẩn trương, tiếp cận đại môn Vương phủ y lại càng bất an.

Y không phải không có thiết tưởng tình huống có thể, Vương Tự Đức có thể không cho y gặp Vương Dĩ Cẩn, y nên như thế nào làm cho Vương Dĩ Cẩn biết y trở về đón hắn?

Mặt khác càng làm cho y bất an, y cũng có nghĩ tới Vương Dĩ Cẩn có thể yêu thương người khác, hắn có lẽ không đợi y, nếu thật sự là như vậy y sẽ thực thương tâm.

“Hứa quản gia!” Nhìn thấy Hứa Đông Khánh mở cửa đi ra, Kha Dật Tường vội vàng gọi.

“Ách? Dật Tường!” Hứa Đông Khánh sửng sốt một hồi lâu, giống như là bị dọa đến hoảng sợ trừng mắt nhìn Kha Dật Tường.

“Ta đã trở về, ta sẽ cầu lão gia cho ta đón tiểu thiếu gia.” Kha Dật Tường thực lo lắng, Hứa Đông Khánh phản ứng làm cho y cực bất an.

Vương Tự Đức không muốn thấy y, cũng không cho y tái tiếp cận Vương Dĩ Cẩn, hiện tại y nên làm cái gì bây giờ? Cầu Vương Quang Huy giúp y có thể chứ?

“Ngươi……” Hứa Đông Khánh nói không nên lời, này rõ ràng không phải hắn ảo giác a?

“Hứa quản gia, ngươi sững sờ ở cửa làm gì?” Vương Quang Huy kỳ quái thấy Hứa Đông Khánh ở cửa không nhúc nhích, chậm rãi tiến lên, khi hắn nhìn thấy ngoài cửa chính là Kha Dật Tường, phản ứng cùng Hứa Đông Khánh không có sai biệt.

“Dật Tường!” Vương Quang Huy trừng lớn mắt, đầu óc trống không, không thể tự hỏi, không thể phản ứng.

“Đại thiếu gia, van cầu ngươi, ta muốn gặp tiểu thiếu gia.” Kha Dật tường đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Vương Quang Huy, chỉ cần có thể cho y nhìn thấy Vương Dĩ Cẩn, bảo y như thế nào cầu y đều nguyện ý.

“Ngươi không chết?” Một hồi lâu sau, Vương Quang Huy mới phun ra những lời này, trong giọng nói vừa kinh ngạc, vừa không xác định.

“Sao?” Kha Dật Tường ngơ ngác nhìn Vương Quang Huy, đây là ý tứ gì? Bọn họ hy vọng y chết sao?

“Đi theo ta!” Vương Quang Huy vội vàng giữ chặt tay Kha Dật Tường kéo đi, ổn trọng xưa nay hoàn toàn biến mất vô tung, chính là lo lắng cùng hoảng hốt.

“Đại thiếu gia!” Kha Dật Tường vẫn không hiểu ra sao, nhưng đây là tỏ vẻ y có thể nhìn thấy Vương Dĩ Cẩn a?

“Cha!” Vương Quang Huy giống như tiểu nam hài vô thố lôi kéo Kha Dật Tường thẳng hướng đại sảnh.

“Quang Huy, bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy……” Vương Tự Đức mới nói ra trách cứ giương mắt nhìn ngay thấy Kha Dật Tường, liền trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Kha Dật tường, chỉ sợ là chính mình nhận sai.

“Lão gia, van cầu ngươi cho ta gặp tiểu thiếu gia, ta thật sự thực thương hắn, ta hiện tại chăm sóc hắn được, ta sẽ không làm cho hắn chịu khổ chịu tội, ta……”

“Từ từ!” Vương Tự Đức rất nhanh ngăn cản lời Kha Dật Tường chưa nói xong, trước mắt người này quả thật là Kha Dật Tường, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì?

“Lão gia, ngươi tin tưởng ta, ta đối tiểu thiếu gia là thật tâm.” Kha Dật Tường quỳ trước mặt Vương Tự Đức, chỉ cầu hắn có thể thành toàn y cùng Vương Dĩ Cẩn.

“Ngươi đứng lên trước, ngươi năm ấy không lên chiếc thuyền kia sao?” Vương Tự Đức chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu người, sau hơn một tháng lật thuyền, hai thi thể khác lần lượt phát hiện, bọn họ vẫn nhận định chưa tìm lấy được thi thể thứ ba chính là Kha Dật Tường, bọn họ đều cho rằng hắn đã chết, không ai suy nghĩ hắn còn sống.

“Thuyền? A, có a, thuyền trở mình, ta mạng lớn tìm về một mệnh. Ta chỉ nhớ rõ ta đáp ứng tiểu thiếu gia phải về đón hắn, ta chỉ cố gắng hướng bờ biển du, chính là nước quá siết, ta vẫn trôi đến hạ du mới lên bờ, một vị đại sư đã cứu ta.” Kha Dật Tường đơn giản kể rõ cảnh ngộ mình rời đi vài năm này, cũng hiểu được bọn họ phản ứng kinh ngạc như vậy vì tưởng y đã chết.

“Ai! Nếu Dĩ Cẩn hiện tại què chân, mù mắt, ngươi còn muốn hắn sao?”

“Phải! Mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì ta đều đón hắn, ta sẽ chiếu cố hắn, cầu ngươi cho ta gặp hắn.” Kha Dật Tường bối rối, vài năm nay Vương Dĩ Cẩn đã xảy ra chuyện gì sao?

” Dĩ Cẩn nghĩ ngươi đã chết, nó điên rồi, lúc nghiêm trọng ngay cả mọi người trong nhà cũng nhận thức không rõ, lúc hảo một chút lại tới hoa viên tìm ngươi.

Năm hắn mười sáu tuổi điên cuồng nghiêm trọng nhất, cả ngày hỏi người hắn mấy tuổi, có một ngày nửa đêm còn chạy đến hoa viên thắt cổ, may mà phát hiện sớm, về sau cũng chỉ có thể cả ngày trông hắn.”

Vương Tự Đức vẻ mặt sầu ý lắc đầu, hiện tại nói cái gì, làm cái gì có thể đều quá muộn.

“Kia…… nhất định là bởi vì hắn nghĩ đến mình hai mươi, đó là kỳ hạn cuối cùng hắn cho ta, hắn chỉ chờ ta đến khi hắn hai mươi mới thôi.” Kha Dật Tường nghe được sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay hơi hơi run đứng lên.

“Các ngươi……” Vương Tự Đức không thể tin được bọn họ lấy sinh tử ước hẹn.

Này cũng là nguyên nhân Kha Dật Tường ra sức theo giang lý du lên bờ, y không muốn bỏ lại Dĩ Cẩn một mình.

“Lão gia, cầu ngươi cho ta gặp tiểu thiếu gia.” Y hiện tại thầm nghĩ gặp Vương Dĩ Cẩn, đều là y không tốt, là y không đủ cố gắng.

“Nó hẳn là ở hoa viên, ngươi có biện pháp nào làm cho nó ăn một chút gì.” Vương Tự Đức thở dài một hơi, hy vọng đứa con nhìn thấy Kha Dật Tường còn có thể nhận được, sẽ vui vẻ là tốt rồi.

“Dật Tường……” Vương Dĩ Cẩn lo lắng ở hoa viên chạy lung tung vòng quanh, quần áo trên người vừa bẩn vừa nhăn, mái tóc dài rối tung còn dính lá cây cùng bùn đất.

“Dĩ Cẩn không cho những người khác chạm vào nó, chỉ có lúc thanh tỉnh mới có thể tự mình tắm rửa, ăn cơm cũng không, có khi oa ở bụi hoa ngủ một đêm, nếu đem nó lôi ra nó sẽ bắt đầu khóc nháo, cũng chỉ có thể tùy nó.” Vương Quang Huy lắc đầu thở dài, xem Dĩ Cẩn như vậy tất cả mọi người thực thương tâm, chính là bọn họ cái gì cũng thay đổi không được.

“Dật Tường, ngươi đi thử xem, Dĩ Cẩn liền giao cho ngươi.” Vương Tự Đức vỗ vỗ vai Kha Dật Tường, hắn thấy Kha Dật Tường nhìn đứa con trong mắt vô cùng đau đớn, hắn tin tưởng Kha Dật Tường đối đứa con là thật tâm, đứa con cũng vậy, là hắn năm đó làm sai.

“Lão gia! ngươi…… ngươi……” Kha Dật Tường cảm thấy khiếp sợ, còn có chút không thể tin được, Vương Tự Đức ý tứ là nguyện ý cho y mang Vương Dĩ Cẩn đi sao?

“Năm đó là ta sai lầm rồi, ta nghĩ cho các ngươi tách ra đối với các ngươi đều hảo, một thời gian sau sẽ dần dần phai nhạt, nhưng sự thật chứng minh không phải như thế.

Ta chỉ hy vọng Dĩ Cẩn vui vẻ, hy vọng nó có thể hảo hảo sống, có lẽ nó nửa đời sau sẽ điên điên khùng khùng như vậy, nếu ngươi cho rằng hiện tại Dĩ Cẩn sẽ trở thành gánh nặng của ngươi ta có thể lý giải, ta sẽ không bắt buộc ngươi nhất định phải chiếu cố nó, nó không phải trách nhiệm của ngươi, là ta bức nó điên.”

Vương Tự Đức rất rõ ràng đây là sai lầm của mình, hắn không biết bọn họ để ý đối phương như vậy.

“Là ta sai, ta nên báo bình an, là ta không đủ cố gắng, không thể sớm một chút trở về đón hắn. Ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì nữa ta đều thương hắn, ta sẽ tận lực làm cho hắn vui vẻ. Lão gia, cám ơn ngươi, cám ơn của ngươi thành toàn.”

Kha Dật Tường quỳ xuống, đối Vương Tự Đức dập đầu lạy ba cái, thực cảm kích hắn thành toàn, y hiện tại chân chính có được Vương Dĩ Cẩn.

“Đi thôi, Dĩ Cẩn đang đợi ngươi.” Vương Tự Đức mỉm cười, như vậy hắn xem như thêm một cái đứa con đi!

“Vâng!.” Kha Dật Tường hai mắt phiếm lệ, ánh lên ý cười rất nhanh hướng Vương Dĩ Cẩn chạy tới.

“Dật Tường, ngươi ở đâu, vì cái gì cũng không trả lời ta?” Vương Dĩ Cẩn ngồi dưới đất, hai mắt phiếm hồng, nước mắt dĩ nhiên đã đầy khóe mắt.

“Dĩ Cẩn thiếu gia!” Kha Dật Tường đứng ở phía sau Vương Dĩ Cẩn nhẹ giọng gọi, nhìn thấy Vương Dĩ Cẩn loại bộ dáng này chỉ có tràn đầy đau lòng.

“Ân?” Vương Dĩ Cẩn ngẩng đầu, hai xuyến nước mắt ngã nhào, chính là ngơ ngác nhìn Kha Dật Tường không phản ứng gì.

Kha Dật Tường ngồi xổm xuống, muốn sờ khuôn mặt Vương Dĩ Cẩn, Vương Dĩ Cẩn lại kích động lui về phía sau, điều này làm cho y trong lòng một trận khổ sở, Vương Dĩ Cẩn ngay cả y cũng đã quên sao?

“Cẩn, là ta, Dật Tường, ta đã trở về.” Kha Dật Tường không hề ý đồ tiếp cận, y không muốn dọa Vương Dĩ Cẩn.

Trong trí nhớ y Vương Dĩ Cẩn trông thấy y luôn cười đến thực vui vẻ, hơn nữa Vương Dĩ Cẩn thực xinh đẹp, hắn không có khả năng sẽ làm chính mình tóc tai bù xù nơi nơi chạy, y hiện tại chỉ hy vọng hắn có thể nhận ra y.

“Dật Tường! Ngươi đi đâu? Ta tìm ngươi đã lâu a!” Vương Dĩ Cẩn lăng lăng nhìn chằm chằm Kha Dật Tường một hồi lâu, đột nhiên nhào vào trong lòng Kha Dật Tường nhanh chóng ôm y, nước mắt cùng bất mãn, oán giận không ngừng tuôn trào.

“Thực xin lỗi, ta về trễ.”

Kha Dật Tường ôm chặt thân hình gầy yếu trụ trong lòng, cảm thấy được hảo tâm đau, Vương Dĩ Cẩn thiệt gầy, năm năm này đến tựa hồ cũng không lớn hơn chút nào, vẫn là cùng trong ấn tượng y nhỏ xinh như nhau.

“Về sau không được như vậy, không được tái làm cho ta tìm không thấy.” Vương Dĩ Cẩn khóc lóc dặn dò, tìm không thấy Kha Dật Tường làm cho hắn hảo khổ sở, tâm tình đau đớn, hắn sợ cái loại cảm giác này.

“Sẽ không, ta về sau đi nơi nào đều mang theo ngươi, không hề rời ngươi.” Y không bao giờ rời hắn nữa, sống cùng sống, chết cùng chết.

“Không được gạt ta a!” Vương Dĩ Cẩn giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Kha Dật Tường, trong mắt mang theo hoài nghi cùng bất an.

“Tuyệt đối không lừa ngươi, ta yêu ngươi, hảo yêu, hảo yêu ngươi, cả đời chỉ yêu một người là ngươi.” Kha Dật Tường hôn khuôn mặt lem luốc của Vương Dĩ Cẩn, y kỳ thật muốn hôn môi hắn, nhưng Vương Tự Đức cùng Vương Quang Huy đều còn đứng cách đó không xa xem bọn hắn, y nếu làm càn tựa hồ có vẻ không tôn trọng bọn họ.

“Ta cũng chỉ thích ngươi, ngươi đáp ứng ta phải làm a, ngươi gạt ta, ta sẽ thương tâm chết.”

“Ta nhất định làm được, ta luyến tiếc ngươi khổ sở.” Kha Dật Tường phát hiện Vương Dĩ Cẩn vẫn như hài tử, vài năm qua hắn hoàn toàn không có trưởng thành, có lẽ là Vương Dĩ Cẩn theo bản năng biến thành dạng điên điên khùng khùng vì không muốn đối mặt chuyện thương tâm khổ sở.

“Dật Tường, ta dẫn ngươi đi xem chim nhỏ, vừa mới nở a!” Vương Dĩ Cẩn vui vẻ lôi kéo Kha Dật Tường hướng dưới tàng cây đi, nắm chặt tay không buông.

“Cẩn, ăn cơm trước a?” Kha Dật Tường giữ chặt Vương Dĩ Cẩn, hắn thật sự không ăn cơm sao? Gầy như vậy rất thái quá!

“Ta không đói bụng a.”

“Ngươi không ăn điểm tâm, hiện tại phải ăn cơm trưa, như thế nào không đói bụng?”

“Ta không ăn điểm tâm a…… nhất định là ngươi không có theo giúp ta, ta mới không ăm cơm.” Vương Dĩ Cẩn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trong đầu trống trơn, hắn không nhớ rõ cũng không muốn đứng dậy.

“Thực xin lỗi, là ta không tốt, không cần giận ta, hảo hảo ăn cơm a?”

“Ngươi phải uy ta, ta mới ăn.”

“Hảo, ta uy ngươi.”

“Dật Tường, tay ta bẩn bẩn, quần áo cũng bẩn bẩn, ta phải tắm rửa.” Vương Dĩ Cẩn nhìn chằm chằm tay chính mình, trên mặt biểu tình có chút quái dị, như là không rõ tay mình lúc nào dơ như vậy.

“Ăn cơm xong ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị nước ấm a?” Kha Dật Tường nhặt lá cây dính trên tóc Vương Dĩ Cẩn, vẻ mặt là hoàn toàn sủng nịch.

“Ta muốn tắm rửa trước.”

Vương Dĩ Cẩn kiên quyết, hắn chính là muốn tắm rửa trước, không biết vì cái gì hắn bẩn như vậy, hắn té ngã sao? Hắn như thế nào không đứng dậy?

“Vậy ngươi phải ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta đi đun nước ấm.” Y có chút lo lắng Vương Dĩ Cẩn sẽ yêu cầu đi theo y đun nước, năm hắn tám tuổi cũng kiên trì phải đi theo y, còn kém điểm bị phỏng, quay về hù chết y!

“Ngươi có trở về không?” Vương Dĩ Cẩn thần sắc ảm đạm, lòng tràn đầy lo sợ nghi hoặc, hắn vì cái gì sẽ cảm thấy được Kha Dật Tường rời hắn đi sau sẽ không trở về?

“Ta không có đi đâu, ta chỉ đi đun nước.” Kha Dật Tường chạm khuôn mặt Vương Dĩ Cẩn ôn nhu trấn an, y nên làm như thế nào mới có thể khiến hắn an tâm?

“Ân, phải nhanh một chút, không được bỏ lại ta một mình, ta sẽ sợ.” Vương Dĩ Cẩn gật gật đầu, nhưng không cách nào hoàn toàn tin tưởng, bỗng nhiên cảm thấy được chính mình suy nghĩ cùng cảm giác đều có chút hỗn loạn, hắn là làm sao vậy?

“Sẽ không, ta sẽ không bỏ lại ngươi, ta đáp ứng cùng ngươi cả đời, ngươi phải tin tưởng ta.”

“Ân.” Vương Dĩ Cẩn có chút không chút để ý, trong lòng có cảm giác quỷ dị bất an không tan.

“Cẩn?” Kha Dật Tường lo lắng đứng lên, có thể hay không tỉnh một chút, Vương Dĩ Cẩn lại quên y trở về đón hắn, lại không nhận ra y?

“Vậy ngươi giúp ta tắm rửa, ta một bên tắm rửa vừa ăn cơm.”

“Ta thử xem xem, xem có biện pháp nào một bên giúp ngươi tắm rửa một bên uy ngươi ăn cơm.” Kha Dật Tường nở nụ cười, này khả khó khăn!

“Dật Tường, vì cái gì ngươi cũng không sinh khí? Mặc kệ ta tùy hứng như thế nào, cáu kỉnh như thế nào, có khi ngay cả cha sẽ sinh khí, ngươi vì cái gì đều không?” Hắn không rõ Kha Dật Tường tính tình như thế nào tốt như vậy, cho dù hắn thật sự là cố tình gây sự, Kha Dật Tường cũng chưa bao giờ lớn tiếng với hắn.

“Bởi vì ta thích ngươi, ta so với bất luận kẻ nào đều thích ngươi, chỉ cần là ngươi muốn, ta đều cố hết sức làm cho ngươi.” Y không cần sinh khí, trên thực tế y thích Vương Dĩ Cẩn đối y tùy hứng, cùng y làm nũng, làm cho y cảm thấy được chính mình đối hắn mà nói là đặc biệt, y thực vui vẻ, chỉ cần không cáu kỉnh không để ý tới y là tốt rồi.

“Ngươi phải đãi ở bên ta, vĩnh viễn không ly khai ta, chỉ thích ta, không được thích người khác!”

“Ta nhất định làm được, nếu ngươi thích bầu trời, mặt trăng ta sẽ không biện pháp, ta chỉ có thể họa bức tranh cho ngươi.” Kha Dật Tường cười cười, kỳ thật đây mới là y muốn cầu, vài năm nay y thường lo lắng Vương Dĩ Cẩn thích người khác, hắn là đáp ứng rồi sẽ chờ y, y vẫn là lo lắng Vương Tự Đức giúp hắn thành hôn thì làm sao bây giờ?

Một khi Vương Dĩ Cẩn có thê tử, cho dù hắn còn thích y cũng không có thể cùng y đi, hắn có trách nhiệm gia đình, thê tử chính là trách nhiệm của hắn.

Bất quá hiện tại cũng không còn lo lắng, bọn họ trong lúc này đã không có gì trở ngại, y không muốn Vương Dĩ Cẩn điên điên khùng khùng, bất luận hắn biến thành bộ dáng gì đi nữa đều là Cẩn của y.

“Ta không cần mặt trăng, ta cái gì cũng không cần, ta chỉ cần ngươi theo giúp ta.”

“Cái gì cũng không cần a, ta đây có lễ vật muốn tặng ngươi, ngươi cũng không muốn sao?”

“Ngươi muốn đưa ta lễ vật a, lễ vật gì?” Vương Dĩ Cẩn nở nụ cười, hai mắt lóe sáng thẳng nhìn Kha Dật Tường.

“Chờ ngươi tẩy qua, cơm nước xong, ta sẽ đưa cho ngươi.” Kha Dật Tường nắm tay Vương Dĩ Cẩn muốn đưa hắn trở về phòng, Vương Dĩ Cẩn lại kéo lấy hắn không chịu đi.

“Cõng ta!”

“Hảo.” Kha Dật Tường cười, ngồi chồm hổm cúi người cho Vương Dĩ Cẩn nằm úp sấp trên lưng y, trong trí nhớ sức nặng cải biến, biến đổi rất nhiều, cảm giác cũng càng gầy nhỏ, hết thảy đều làm cho y đau lòng không thôi.

“Cẩn, cám ơn ngươi chờ ta!”c