Mặt trời đã lên giữa khung trời cao vút, Địa Uy vẫn mải mê với cuốn sách cực kỳ quý giá trên tay mình.
Hắn dở nhẹ từng trang, trong đầu hắn lại tự mô phỏng ra những quỹ tích diệu kì của một thanh kiếm.
Mỗi lần đọc lại là mỗi lần hắn lại hiểu sâu hơn về môn tuyệt học vẫn lưu truyền bao đời này.
Địa Uy chợt ngẩng đầu, tấm mành che được vén lên, hắn thấy được khuôn mặt đăm chiêu của đồ đệ mình.
Duệ Tuân đi tới ngồi cạnh sư phụ, nó chống cằm lặng im nhìn bầu trời xa xăm.
Địa Uy lại tiếp tục nghiền ngẫm cuốn sách của mình, hắn biết đứa bé kia vẫn chưa thể bình tĩnh được, thế giới quan của nó đang bị đả kích mãnh liệt.
Địa Uy cũng không lo lắng cho lắm, hắn biết với tính cách của đứa trẻ này nó sẽ mau chóng tìm ra con đường vốn thuộc về nó.
-Sư phụ! Không phải tu hành giả xuất hiện trên thế gian này để khiến cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Vì điều gì mà những kẻ tự xưng là tiên nhân kia lại luôn bóc lột những phàm nhân yếu ớt vậy ạ?
Cuốn sách trên tay Địa Uy dần hạ xuống, để lộ ra gương mặt đầy vẻ phong sương, hắn nhìn sang tiểu đồ đệ đang dằn vặt với những suy nghĩ của mình.
Hắn nhẹ giọng nói:
-Cuộc sống tốt đẹp là ước muốn của riêng con chứ không phải toàn bộ con người trên thế gian, dù cho đấy là ước muốn đúng đắn nhất trên cõi đời này.
Tại sao tiên nhân lại làm như vậy ư? Chỉ đơn giản bởi vì chúng là những kẻ bị ám ảnh bởi dục vọng.
Địa Uy thở nhẹ một cái rồi lại nói tiếp:
-Một con người bình thường bị dục vọng xâm chiếm đã rất đáng sợ, nhưng một người tu hành bị ám ảnh bởi dục vọng thì thực sự rất rất đáng sợ.
Những kẻ như vậy tồn tại chỉ vì bản thân mình, chúng sẽ tìm mọi cách để thoả mãn bản thân mặc cho điều ấy sẽ khiến người khác đau khổ.
Không phải tất cả tiên nhân trên thế gian này đều xấu xa, nhưng những tư tưởng mà họ tiếp thu đều rất nhỏ nhen.
Điều ấy cũng không có nghĩa là những tu hành giả không phải tiên nhân thì đều là người tốt, có những kẻ còn thối nát hơn cả cái đám tiên nhân.
Duệ Tuân lặng im lắng nghe những điều sư phụ nó nói, những tri thức vừa mới xuất hiện trong đầu nó đã cho nó biết rất nhiều điều về thế giới này, nó hiểu rõ hơn về giới tu hành, về những lưu phái tồn tại trong thế giới ấy và cả về thứ đáng sợ mang tên ma kiếp kia.
Nó đang rất mông lung, nó đang có rất nhiều thắc mắc, nó buồn bã hỏi lại:
-Vậy tại sao những kẻ luôn khát khao một cuộc sống tốt đẹp như chúng ta lại không xoá bỏ khổ đau cho những phàm nhân ấy?
-Vì những kẻ tham lam cùng ích kỷ tồn tại quá nhiều trên thế giới này! Những kẻ như chúng ta thực sự rất ít ỏi.
-Nhưng những con người yếu ớt ngoài kia không đáng phải chịu đựng những dày xéo ấy!
Duệ Tuân vừa nói nó vừa khóc, đứa bé ấy dốt cuộc cũng không mạnh mẽ được nữa rồi.
— QUẢNG CÁO —
Nước mắt của đứa bé kia rơi lã chã trên bàn đá.
Địa Uy trìu mến nhìn nó, đứa bé ấy quá nặng lòng với những con người khốn khổ ngoài kia, hắn đưa tay lên xoa xoa đầu đứa trẻ rồi trầm giọng nói:
-Ta vẫn hay nói với con về sức mạnh có thể thay đổi thế giới.
Những thứ trong đầu con chính là thứ giúp con có thể làm được những điều ấy.
Hãy luôn nhớ kĩ những mong ước ấy của con, đó chính là thứ sức mạnh lớn lao nhất giúp con đi đến cuối con đường của mình đã chọn.
Địa Uy dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp:
-Những tiền bối đi trước của Kiếm Thủy Môn vẫn luôn không thể thay đổi cái trật tự thối tha của thế giới này, ta cũng như họ không thể làm được.
Nhưng ta thật sự mong con có thể làm được điều mà chúng ta luôn cố gắng, ta biết sẽ có rất nhiều chông gai trên con đường ấy, nhưng mà chân cứng thì đá cũng phải mềm.
Đừng bao giờ từ bỏ!
Trên gương mặt non nớt kia dần hiện hữu sự kiên định khó thấy ở một đứa trẻ.
Nó cắn răng nói với sư phụ mình:
-Con nhất định sẽ thay đổi thế giới này!
Địa Uy cười thật lớn.
Đứa trẻ kia vẫn luôn ước mong rất nhiều điều cho thế gian, trước kia những điều ấy chỉ là những mơ mộng xa xôi.
Nhưng giờ đứa trẻ ấy đã biết nó có khả năng làm được, con đường trước kia vốn chỉ mơ hồ vài đường nét nay đã hiện lên một cách rõ ràng.
Vấn Thiên đứng trước bàn đá nhìn gương mặt kiên nghị của đứa bé, hắn đang rất thắc mắc tại sao đứa bé ấy sau này lại trở thành một phần tử trong đám người mà nó cực kì ghét bỏ kia.
Hắn biết những giấc mơ của mình được tạo ra bởi thứ gì, phải chăng thứ ấy đã khiến đứa bé kia khi lớn lên lại từ bỏ bản ngã của chính mình.
Vấn Thiên trầm ngâm quan sát, có lẽ giấc mơ này sẽ cho hắn biết rất nhiều điều.
-Sư phụ! Tu hành thực ra là cái gì?
Duệ Tuân trở về với bản thân nó của thường ngày.
Nó thắc mắc hỏi sư phụ.
— QUẢNG CÁO —
-Mỗi người lại có cách nhìn nhận khác nhau về tu hành.
Có người coi đó là việc đi tìm bản thân hoàn thiện nhất, có người lại coi tu hành là việc truy cầu cái cực hạn của bản thân, dù có nhìn nhận ra sao nó đều hướng đến chính bản thân mỗi người.
-Theo ý của người, ai cũng có thể tu hành phải không ạ?
Địa Uy vừa nghe câu hỏi ấy của Duệ Tuân, hắn liền gật đầu, đứa bé này quả thật rất sáng dạ, hắn lại nhẹ giọng đáp:
-Đúng vậy, tu hành vốn dĩ là tu tâm, tâm ngươi muốn sửa vậy ngươi liền tu hành.
Nhưng rồi thế đạo xoay vần, thế gian này chợt ban phát cho một số người cái thứ được gọi là linh căn, rồi những con người đó phát hiện ra thân thể mình dựa vào linh căn có thể trở lên mạnh mẽ, quá trình ấy là tu thân.
Từ đó khái niệm về tu hành dường như bị biến chất, có những kẻ chỉ biết tu thân mà bỏ quên việc tu tâm nhưng cũng dám coi mình là một tu hành giả.
Cho đến bây giờ khái niệm về một tu hành giả thật sự đã bị hiểu sai mất rồi.
Câu trả lời của sư phụ khiến Duệ Tuân trầm ngâm một lúc.
Nó nhận ra những kẻ tự xưng là tiên nhân kia thực chất không phải là tu hành giả đúng nghĩa.
Nó nói chắc nịch với sư phụ:
-Con muốn trở thành một tu hành giả nhưng mà là một tu hành giả đúng nghĩa.
Địa Uy gật đầu hài lòng với tiểu đồ đệ của mình, hắn lại ôn tồn nói:
-Tu tâm thực ra mới là thứ cốt lõi nhất của một tu hành giả, một kẻ có cả thân sức mạnh nhưng tâm lại bất chính thì kẻ đó cũng chỉ là mầm hoạ cho thế giới này mà thôi.
Con muốn trở thành một tu hành giả chân chính trước hết phải tu tâm cho thật kỹ.
Mặt trời kia cũng dần leo tới đỉnh thiên không, ánh nắng chói chang khiến không khí xung quanh dần nóng hơn, nhưng ở trên núi, mấy cơn gió cũng chẳng keo kiệt cho lắm, nói chung vẫn mát mẻ hơn ở dưới rất nhiều.
Dưới hiên nhà gỗ, một đứa bé đang bước từng bước đầu tiên trên con đường mà nó đã chọn, con đường của một tu hành giả thực sự.
Nó liên tục hỏi sư phụ nó những thắc mắc nó gặp phải, sư phụ nó thì kiên nhẫn ân cần chỉ dạy nó từng ly từng tí.
Rồi cuộc hỏi đáp ấy cũng tạm kết thúc vì cái bụng của đứa bé kia bắt đầu biểu tình.
Con người khi bắt đầu thực hiện một thứ gì đó mà mình yêu thích thì quả thực sẽ cực kỳ say mê.
Bởi vì khi bắt đầu, thứ thôi thúc chúng ta không chỉ bởi đam mê, nó còn có cả những mơ mộng xa xôi nữa, cho đến khi đối mặt với thực tại phũ phàng, ta chợt nhận ra con đường ấy không chỉ toàn là màu hồng.
Có rất nhiều người sẽ vội từ bỏ nhưng cũng có người vì cái thực tại ấy mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Đứa bé tên Duệ Tuân kia cũng đang bắt đầu con đường tu hành của mình, nó đang bắt đầu đi trên con đường thay đổi thế giới.
Nếu để một tu hành giả nào đó nghe về ước mơ của Duệ Tuân, chắc chắn người ta sẽ cười, cười vì sự ngây ngô của một đứa trẻ, cười vì sự mỉa mai về một giấc mộng hão huyền.
Nhưng rất may mắn, cái người đầu tiên tiếp xúc với những ước mơ của nó lại là Địa Uy, một kẻ luôn dằn vặt với những tín niệm như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn đứa bé kia nhắm mắt minh tưởng, Địa Uy chợt thấy cao hứng.
Hắn đã tồn tại rất lâu trên cái tu hành giới này, thật ra có những lúc những tín niệm nơi hắn đã lung lay, hắn đã từng coi những tín niệm ấy chỉ là những chấp niệm đáng thương của bao đời môn chủ.
Hắn đã đi vào màn sương đen kia, hắn vi phạm tổ huấn, hắn cũng đã suýt chết, nhưng cũng vì lần suýt chết ấy khiến bản thân hắn tin tưởng nhiều hơn về tín niệm của mình.
Hắn trân trọng việc bản thân được sống, vậy thì cuộc sống của những con người khốn khổ ngoài kia cũng nên được trân trọng.
Thế giới này nên được thay đổi để công bằng hơn với tất cả.
Cuốn sách cũ kĩ kia vẫn nằm trên tay Địa Uy, hắn đang hệ thống lại tất cả để có thể truyền thụ cho đứa bé đáng yêu này.
Dưới mái hiên nơi căn nhà gỗ, một đứa bé đang nhắm mắt ngồi yên ở một góc, trên cái bàn đá một gã trung niên cứ lặng yên đọc sách.
Mặt trời cũng dần hạ bóng, bầu trời vốn trong xanh giờ đây đã thay bằng một màu hồng rực rỡ.
Đứa trẻ kia từ từ mở mắt, cơ thể nó đang có những biến hoá vi diệu mà nó chẳng thể tưởng tượng được.
Nó giờ đây cảm nhận được những luồng lực kì diệu đang luân chuyển liên tục khắp thân thể.
Nó đứng dậy, nắm chặt bàn tay của mình lại, nó thấy bản thân mình đang dần trở nên mạnh mẽ.
Địa Uy nhẹ nhàng gấp lại quyển sách, hắn bình tĩnh nhìn những hành động của đứa bé kia, hắn nhẹ giọng nói:
-Pháp lực mà linh căn vừa sinh ra sẽ từ từ cải tạo thân thể.
Con sẽ thấy bản thân mình trở nên dẻo dai hơn, mạnh mẽ hơn.
Rồi con sẽ thích nghi với những thay đổi ấy.
Giờ thì chuẩn bị học kiếm.
Duệ Tuân nghe xong liền nhảy cẫng lên, rốt cuộc thì nó cũng được học thứ mà nó yêu thích nhất.
Nó vội chạy đến bên sư phụ, nó dùng đôi mắt long lanh đầy xúc cảm ấy nhìn sư phụ của mình rồi dõng dạc nói:
-Thanh kiếm của con sẽ thay đổi thế giới này!.