Về đến phòng trọ đã thấy Huỳnh Chấn Vũ ngồi bên hiên nhà, mắt đăm đăm nhìn cái khách điếm phía xa xa kia.
Vấn Thiên đi tới bên cạnh, Huỳnh Chấn Vũ nghe động liền quay đầu, thấy là Vấn Thiên mỉm cười nói:
-Huynh đi làm về rồi à!
-Nói thừa! Ta ở đây thì tất nhiên là đi làm về rồi!
Huỳnh Chấn Vũ bĩu môi nói:
-Cái đấy là xã giao huynh ơi! Thế vậy huynh bảo xem phải nói thế nào mới đúng?
-Phải nói là “A! Huynh về rồi à! Có mệt không nhỉ, để đệ vào rót nước cho huynh!”.
Nói vậy có phải là mát tai không!
Vấn Thiên đi đến bên khung gỗ, tựa người vào, mắt lơ đãng nói.
-Vấn Thiên! Huynh có nhầm không đấy! Đệ đâu có phải là cô vợ nhỏ của huynh mà lại nói như vậy!
Vấn Thiên nghe vậy bỗng thấy đúng đúng, liền cấn cấn trong lòng.
Hắn cũng chẳng dám nghĩ thêm nữa vội gạt đi:
-Thôi không nói cái đấy nữa! Hôm nay hai kẻ kia có dị động gì không?
Huỳnh Chấn Vũ cũng thôi không trêu chọc nữa, mắt lại nhìn về khách điếm nay đã đèn đuốc sáng trưng bình tĩnh nói:
-Hai kẻ kia vẫn là ở lì trong đó, nhưng hôm nay người chúng đang đợi có vẻ như đã bắt đầu động thân.
-Đệ nói rõ xem nào!
Thấy sự sốt sắng trên mặt Vấn Thiên, Huỳnh Chấn Vũ cũng không định rề rà thêm mà nói tiếp:
-Chiều nay, có một tên cũng là tu hành giả, chỉ là tu vi khá thấp tới khách điếm kia gặp hai kẻ ấy.
Sau một lúc thì tên đó rời đi.
— QUẢNG CÁO —
-Đệ có chắc tên đó đến để gặp hai kẻ kia không?
Vấn Thiên hơi nóng vội hỏi lại.
-Đệ tận mắt nhìn thấy mà.
Huynh biết cái này chứ!
Vừa nói Huỳnh Chấn Vũ vừa chỉ lên con mắt phải của mình, nó đang sáng lên bởi thứ lam quang yêu dị.
Vấn Thiên vừa nhìn là nhận ra nó là gì, cũng giống như lần đó Duệ Tuân cùng gã nam tử cao gầy sử dụng để đuổi giết hắn với Khánh Điệp.
-Là Thông Nhãn Phù!
Vấn Thiên gật đầu nói nhưng rồi lại nhận ra điều chưa hợp lý vội hỏi lại:
-Nhưng kẻ thực sự nhìn thấy là...
-Tất nhiên là con Bảo Bảo Phi Tùng Thử rồi! Nó vốn nhát chết nên khả năng ngụy trang rất có nghề, nếu hai kẻ kia không dụng tâm mà để ý chẳng thể nào tìm thấy nó được.
Vậy nên đệ đệ đây sớm đã cho nó chui vào trong đó để ý hai kẻ kia.
À! Nó bay về rồi này.
Nghe Huỳnh Chấn Vũ nói, Vấn Thiên liền hướng mắt theo nơi Huỳnh Chấn Vũ đang nhìn, một điểm đen bé nhỏ đang cẩn thận mà liệng bay qua từng nóc nhà, cứ ngỡ như một con chim nào đó mệt quá bay không đủ sức vậy, cứ được một đoạn lại hạ xuống, rồi lại bay lên, một lúc sau cuối cùng nó cũng bay được tới khung gỗ mà hai người Vấn Thiên đang đứng.
Đúng là con sóc nhỏ hôm trước Vấn Thiên thấy nhưng giờ này lông của nó lại đen tuyền một mảnh.
Vấn Thiên thích thú định vuốt ve con vật đáng yêu ấy, nó thấy thế vội chui tọt vào trong tay áo của Huỳnh Chấn Vũ làm rơi ra một tấm phù bé tí hin nhẹ bay bay trong gió.
Huỳnh Chấn Vũ vừa thấy tấm phù ấy rơi ra liền vội đưa tay chụp lấy.
Nhìn vào cánh tay áo đang rung lên bần bật cười khổ nói:
-Đừng sợ đái cả ra áo tao đấy nhớ!
-Nó nhát chết thế mà dám theo dõi hai kẻ kia luôn à?
Vấn Thiên hiếu kì nhìn vào chỗ tay áo của Huỳnh Chấn Vũ hỏi.
— QUẢNG CÁO —
-Nó đần lắm! Nào biết hai kẻ kia nguy hiểm ra sao? Cho nó chút đồ ăn ngon nghẻ là nghe lời răm rắp à!
-Thằng chủ của nó cũng tốt tính nhỉ?
-Hehe! Sao lại nói tiểu đệ như vậy! Đệ đang giúp huynh mà.
Vấn Thiên nghe vậy thì cười tươi, sau một lúc lại dần đăm chiêu nhìn về khách điếm nơi xa.
Huỳnh Chấn Vũ biết Vấn Thiên đang suy tư cái gì bèn lên tiếng:
-Thanh kiếm kia vẫn rất quan trọng với huynh!
-Có lẽ vậy, mà cũng không hẳn là vậy, dù có lấy lại được nó thì Kiếm Thủy Môn vĩ đại vẫn không thể sống dậy, nhưng mà không lấy lại nó thì Kiếm Thủy Môn cũng chẳng còn lại gì trên thế gian này.
Kẻ đang cầm nó không xứng đáng để cầm, những tín niệm cao cả chất chứa trong đó phải được tung hoành nơi màn sương đen tối, chứ đâu phải thảnh thơi ở chốn này.
Vấn Thiên nắm chặt tay lên khung cửa, như để phát tiết chút tâm tình vốn chẳng phải mang, chẳng biết từ bao giờ, bản thân hắn lại có cái chấp niệm “gàn dở” tới vậy.
Huỳnh Chấn Vũ đang định mở lời thì Vấn Thiên lại bỗng dưng nói tiếp:
-Thực ra còn có một nguyên do khác nữa khiến ta nhìn chằm chằm vào hai kẻ kia không buông.
Tên nam tử tuấn tú “xinh đẹp” cực kì mạnh mẽ kia là kẻ đầu tiên trên đời này...ta thống hận không thôi!
Huỳnh Chấn Vũ quay sang liền nhìn thấy đôi mắt vốn thuần khiết kia nay đã đỏ hoen từ lúc nào.
Y hơi bất ngờ, gã thiếu niên thường ngày hoà ái cũng chẳng thấy bao giờ tức giận mà phát tiết lại có thể thống hận một ai đó không thôi.
Y bỗng nhớ ra điều gì đó mà Vấn Thiên từng kể vội hỏi:
-Có phải tên đó là kẻ năm đó đuổi giết cha mẹ huynh không?
Vấn Thiên thở dài một hơi não nề, mắt hắn giật giật mấy cái như để nhớ lại chút kí ức đau buồn, trầm giọng nói:
-Đúng là lần vây công năm đó có mặt hắn, nhưng cha mẹ ta vẫn an toàn mà thoát đi.
Bản thân ta hiện tại nhìn thấy đám tiên nhân năm đó cũng không thống hận nhiều đến vậy.
Vấn Thiên dừng lại một chút ổn định tâm tình đang cuộn trào không ngưng, rồi lại nói:
-Đệ biết không, ngày còn bé ta đã xấu xí như này rồi, cũng vì vậy mà chẳng đứa bé nào trong giáp dám lại gần ta, cũng chẳng có ai dám cho con của họ tiếp xúc với ta, họ nói ta là xui xẻo, là ác quỷ hoá thân.
Thực ra ta biết tất cả điều họ nói về mình, dù muốn chơi với những đứa trẻ cùng trang lứa nhưng vì vậy mà ta cũng chỉ lủi thủi chơi với mấy huynh đệ trong nhà.
Nhà ta vốn đông con, thực ra ta chẳng thấy cô đơn chút nào, chỉ là thấy bản thân bị ghét bỏ cũng có đôi chút tủi thân.
Chỉ là...
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên bỗng cười một cái, đôi mắt đỏ hoen của hắn theo đó mà rạng ngời thêm chút ít.
-Chỉ là, không phải tất cả mọi người đều ghét ta.
Trong giáp có một đôi tỷ đệ mồ côi từ nhỏ, trong một lần tình cờ thấy ta lang thang chơi bên góc sân liền rủ ta chơi cùng, cũng không vì ta xấu xí mà sợ hãi, cũng không vì đám trẻ xung quanh mà ảnh hưởng.
Từ hôm đó ta ngày nào cũng theo họ vào núi mà kiếm sống, họ rất nghèo, nghèo lắm, có điều, họ luôn cười, nhất là người tỷ tỷ xinh đẹp ấy, tỷ vốn tên Như Hoa, lúc cười lên chẳng khác nào một bông hoa tươi rực rỡ nở thắm cả nơi núi non đại ngàn.
Đó là những ngày tháng mà ta chẳng bao giờ quên, đi khắp núi cao lộng gió, chui khắp rừng hoang bạt ngàn, cười cả ngày dài ủ ê.
Âm thanh của Vấn Thiên bỗng ngưng bặt, hắn cúi đầu xuống, nơi khoé mắt, hai hàng lệ theo đó mà nhẹ rơi, Vấn Thiên khóc rồi.
Lần đầu tiên hắn khóc ở thực tại là khi nhìn thân xác gầy guộc của tỷ tỷ nhẹ đưa giữa gian nhà xơ xác, nay hắn lại khóc vì nỗi nhớ kia không giữ được nữa.
Huỳnh Chấn Vũ lặng yên mà nghe, thấy Vấn Thiên xúc động tới vậy y cũng chẳng nói gì, y biết người thiếu niên thường ngày vốn chẳng động dung này bây giờ cần phát tiết nỗi niềm trong tim.
-Nhưng mà thế giới này quả thực rất tàn nhẫn, cho ta thời gian tươi đẹp, nhưng cũng lấy nó đi một cách chóng vánh chẳng kịp níu giữ dù chỉ là chút nhỏ bé cỏn con.
Ngày đám tiên nhân kia đến cũng là ngày thế giới trong mắt ta liền chết đi một nửa, cha mẹ ta phải bỏ con mà đi, tỷ tỷ thì bị...vấy bẩn mà quẫn chí đoạn mệnh.
Nhìn người tỷ tỷ xuân xanh mới đây thôi vẫn còn tươi cười mà e ấp nay khổ sở chết đi trong tủi nhục khôn cùng.
Ta hận, hận kẻ đáng chết kia vì dục vọng dơ bẩn của hắn, hận thế gian điêu tàn không thấy công đạo giờ đã chết ở chốn nao.
Ta chưa bao giờ muốn giết người, ta luôn nghĩ sống trên đời này cũng nên có một lối quay đầu, nhưng nhìn kẻ kia vẫn đang nhởn nhơ mà sống, ta bỗng thấy cái ý niệm ngây thơ ấy ngu xuẩn đến mức nào!
Vấn Thiên càng nói giọng lại càng run, đôi mắt nhoà đi vì buồn kia không thể giữ thêm được.
Hắn bỗng thở dài, hắn muốn than thở, kẻ vốn lạc quan nay cũng không còn giữ được khuôn mặt vui tươi hoà ái với thế gian này nữa.
Mặt Vấn Thiên âm trầm, đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe nhìn chằm chằm nơi khách điếm vẫn ngập sáng đằng kia.
Bỗng hắn thấy quanh mình có vài đốm sáng nhỏ vờn quanh, hắn cười như đứa trẻ nhẹ đưa tay bắt lấy.
Tỷ tỷ từng nói ,đom đóm nhỏ sáng tỏ cả lòng ta, nó giống như những hi vọng nhỏ bé vẫn cố sáng lên giữa bao la khổ đau tăm tối, nó cũng là sức sống bé nhỏ quật cường soi sáng thế gian đang điêu tàn sắp tắt, còn nhìn thấy đom đóm là còn thấy thế gian này tươi đẹp không thôi.
Nhưng mà thế giới đen tối này, đom đóm nhỏ bay mỏi cánh cũng chẳng thể soi sáng, rồi nó lại tối đen vùi sâu trong đó.
Huỳnh Chấn Vũ bị những dòng cảm xúc chan chứa của Vấn Thiên ảnh hưởng, y cũng vì thế mà mắt đã hoen hoen.
Y vốn quanh quẩn nơi góc nhà o ép, chẳng thấy nhiều tình cảnh éo le, không biết rằng thế gian này có nhiều điều khổ đau tới vậy.
Nhìn người thiếu niên xúc động như thế, y bỗng nhận ra cuộc sống của mình hạnh phúc đến nhường nào.
Thấy Vấn Thiên tâm tình đã ổn, y nhẹ nhàng nói:
-Vậy huynh phải cố gắng mà tiến lên, mối hận kia tương lai vẫn có thể từ từ mà tính sổ.
Giờ thì đi ăn cái đã, có thực thì mới vực được đạo.
Nghe Huỳnh Chấn Vũ nói, Vấn Thiên cũng dần thoát khỏi cảm xúc đang nổi trôi của mình.
Ngày hôm nay tâm tình của hắn chẳng ổn, hết bị Từ Hiếu Sinh giảng đạo, nay lại bị nỗi nhớ trong tim mà lệ nhoè đôi mắt, ngày hôm nay chẳng ngờ lại lê thê vì lòng kia trĩu nặng.
Hắn dụi dụi đôi mắt đang đỏ hoe của mình mỉm cười nói:
-Đế Đô lắm bụi quá, đỏ hết cả hai mắt rồi!
Huỳnh Chấn Vũ cười cười, cũng không bóc trần, từ tốn khoác vai kéo Vấn Thiên đi xuống nhà dưới..