Tương Tư Hệ Hữu Thời

Chương 8: C8: Tiến Vào Tổ Chức




Người dịch: Rabbitlyn


Trạch Mẫn không hề lo lắng cho sự an nguy của mẹ anh ta: "Không cần phải lo lắng, mẹ tôi sẽ không để cho mình bị thương."

Triệu Hữu Thời: "Em biết, em sợ dì không cẩn thận khiến người khác bị thương." Nói xong cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhìn lướt qua nửa con chim cút còn lại, không biết có nên ăn hay không, cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Đinh Sĩ Lỗi.

Trạch Mẫn không quan tâm đến lời nói của Triệu Hữu Thời, nhưng cũng cảm thấy có lí, anh ta đứng ở lập trường con cái, còn Triệu Hữu Thời đứng ở lập trường khác, nên câu hỏi tất nhiên là khác nhau. Anh ta "bộp" một phát đập vào gáy cô, sức lực không mạnh, nhưng vẫn khiến Triệu Hữu Thời giật mình, hại cô nhét đầy cơm vào miệng, quên cả nhai.

Trạch Mẫn ra lệnh: "Nhai đi, muốn anh giúp em ăn sao?" Nói tiếp, "Ở lại hai tiếng rồi tự về."

Trong hai tiếng này Trạch Mẫn vô cùng bận rộn, còn Đinh Sĩ Lỗi và Lí Giang lại thỉnh thoảng trò chuyện với Triệu Hữu Thời. Cô biết Đinh Sĩ Lỗi và Trạch Mẫn bằng tuổi nhau, khai giảng sẽ lên năm tư, Lí Giang là đàn anh của Trạch Mẫn, vừa thi đỗ nghiên cứu sinh. Không bao lâu sau có một cô gái gõ cửa bước vào, sau khi tự giới thiệu được Lí Giang mang vào một căn phòng phỏng vấn.

Đinh Sĩ Lỗi giải thích với Triệu Hữu Thời: "Lí Giang đã mở công ty này được gần một năm rồi, trước kia chỉ có một đối tác, sau khi tốt nghiệp thì rã đám, khi đó anh và Trạch Mẫn bận bịu giúp đỡ anh ấy. Công ty mới chuyển đến nơi này tháng trước, đồng nghiệp lại từ chức, tính lưu động lại quá lớn."

Triệu Hữu Thời khó hiểu: "Lại từ chức?"

Đinh Sĩ Lỗi cười: "Công việc ở chỗ bọn anh rất buồn tẻ, không có mấy cô gái có thể kiên trì được lâu."

Triệu Hữu Thời nửa hiểu nửa không gật đầu, Trạch Mẫn đột nhiên lên tiếng: "Cậu dong dài với em ấy làm gì."


Triệu Hữu Thời ăn không ngồi rồi, sau khi ăn xong thu dọn bàn một chút, động tác khẽ khàng, không dám quấy rầy đến bọn họ. Cô gái kia phỏng vấn thất bại, Lí Giang rất buồn bực: "Nhìn cách ăn mặc của cô ta đã biết là người không an phận rồi, tìm được ở đâu người an phận trung thực đây?"

Trạch Mẫn vừa gõ chữ vừa nói: "Thành thật hay không, không thể chỉ dựa vào cách ăn mặc, phải nhìn vào tiền lương, anh rút ngắn thời gian làm việc, tăng tiền lương, ai cũng có thể là người thành thật."

Lí Giang hơi đăm chiêu, lục một quyển sách bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Triệu Hữu Thời đứng ngồi không yên, lo chị gái không thấy cô sẽ sốt ruột, lại sợ sau khi về nhà sẽ bị chị gái răn dạy, Trạch Mẫn đẩy ghế ra nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở về nhanh thôi." Anh ta kéo lấy Triệu Hữu Thời đi ra ngoài.

Hôm nay Trạch Mẫn quá tốt bụng, không chỉ cứu cô đi ra mà còn muốn tiễn cô về nhà, Triệu Hữu Thời hơi cảm động, ánh mắt nhìn Trạch Mẫn cũng trở nên ôn hòa hơn, không còn chán ghét giống như trước, cô nói: "Em tự về là được rồi, hôm nay cám ơn anh."

Trạch Mẫn không nói lời nào nhét cô vào taxi, sau đó anh ta ngồi xuống: "Tôi sợ em không dám về nhà lại lưu lạc đầu đường."

Trạch Mẫn vốn nghĩ lúc này Triệu Hữu Thời hẳn là bất an không yên, sợ sệt khi về nhà, ai ngờ đi được nửa đường Triệu Hữu Thời đột nhiên hỏi anh ta: "Công ty các anh có thuê người làm thêm nghỉ hè không?" Thấy anh ta nhìn qua, Triệu Hữu Thời ngừng một chút nói tiếp, "Em rất an phận, thành thật."

Trạch Mẫn bật cười: "Nếu là trước đây em nhận thứ hai sẽ không có ai dám nhận thứ nhất, còn hiện tại..." Anh ta hơi nhích tới gần, nhìn vào mắt Triệu Hữu Thời, "Đã từng cầm dao chém người, sao em không biết xấu hổ nói mình an phận chứ?"

Triệu Hữu Thời cúi đầu: "Không thể bỏ qua sao, đã có người ngăn cản rồi mà." Không phải anh ta đã ngăn cô lại ư. Ngón tay cào cào quần bò, Triệu Hữu Thời chầm chậm nói tiếp, "Hảo hán Lương Sơn cũng là bị ép buộc."

Câu cuối cùng của cô rất khẽ khiến người ta dễ dàng bỏ qua, nhưng Trạch Mẫn lại nghe không sót từ nào, lập tức bật cười, nhìn cánh tay nhỏ bé của cô: "Hảo hán?" Dừng một chút cười, "Ừ, hảo hán!"

Thật sự là một hảo hán, Trạch Mẫn cười chảy cả nước mắt.


Triệu Hữu Thời về đến nhà cẩn thận mở cửa, nhìn qua khẽ hở trong nhà không có gì bất thường, chờ đến khi cô mở hết cửa ra mới thấy chị gái ngồi bên cạnh bàn ăn, gậy đặt ở bên cạnh, trên bàn đều là đồ ăn, món tôm vô cùng bắt mắt.

Trong lòng Triệu Hữu Thời run lên, vội vàng chạy vào: "Chị...A..."

Triệu Hữu Vi cầm gậy đánh vào lưng và mông cô, lúc đó Triệu Hữu Thời chưa kịp chuẩn bị, phản xạ có điều kiện hét lên, sau khi trúng mấy cái dần thích ứng, cô cắn chặt răng không cho mình kêu, thành thật chịu đánh hơn mười cái, nước mắt lại chảy ra.

Triệu Hữu Vi tức giận: "Bình thường chị dạy em như thế nào, sao em không nghe lời như vậy, đó là cậu ruột của chúng ta, mợ cũng đi cùng cậu, em quên trước kia mợ chăm sóc chúng ta như thế nào sao, vừa rồi mợ bị dọa đến bật khóc đấy!" Chị cô đánh đã mệt, bỏ gậy xuống, "Chị đã đồng ý cuối năm sẽ trả trước cậu hai vạn, đến lúc đó chị sẽ có tiền thưởng."

Triệu Hữu Thời kìm nén quay mặt rơi lệ, cắn răng không kêu tiếng nào.

Trạch Mẫn ở dưới lầu hút hết nửa điếu thuốc, nhớ tới rất lâu trước kia đi qua nơi này, thường xuyên nghe thấy tiếng Triệu Hữu Thời gào khóc thảm thiết. Cha mẹ Triệu hiền lành thành thật hiếm khi đánh chửi con, chỉ có chị gái cô đóng vai người ác, đánh người không hạ thủ lưu tình, bài thi bị xé rách từ trong cửa sổ nhà bếp bay ra. Buổi tối khi anh ta đi chơi bóng rổ trở về còn nhìn thấy Triệu Hữu Thời như quỷ ám âm trầm ngồi ở góc tường, ngơ ngác ngồi xổm, nhìn vô cùng khủng bố, anh ta thường ném hai đồng tiền xu, tiếng tiền xu trong trẻo rơi xuống đất, lúc đầu Triệu Hữu Thời không hiểu, sau khi hiểu cô tức giận đến mặt đỏ tía tai, còn có thể nhặt tiền xu lên ném lại anh ta.

Sau đó Triệu Hữu Thời càng ngày càng ngoan, tiền xu của anh ta đành phải ném cho ăn mày thực sự ở ven đường.

Không nghe thấy tiếng kêu đau trên lầu, Trạch Mẫn dập tàn thuốc, cười một tiếng rời đi.

Buổi tối khi Triệu Hữu Thời tắm xong, cố ý chui vào chăn của chị gái, ôm lấy lưng chị ngủ, Triệu Hữu Vi im lặng một lát, vỗ vai cô nói: "Không phải em cho là chị miệng cọp gan thỏ, vô cùng hèn nhát sao?"


"Không phải." Triệu Hữu Thời rầu rĩ.

Triệu Hữu Vi thở dài: "Em còn nhỏ, chị không trách em. Tiểu Thời, làm người phải hiểu được biết ơn, cố gắng không mang thù, như vậy mới có thể sống thanh thản. Em chỉ nhớ rõ điểm xấu của cậu, sao không nhớ rõ điểm tốt của cậu và mợ? Mợ vẫn đối xử rất tốt với chúng ta, rất nhiều chuyện mợ cũng rất bất đắc dĩ, dù cậu xấu xa thế nào cũng là chồng của mợ, đám ma của cha mẹ cũng là do một tay cậu lo liệu, làm cũng rất chu toàn. Ai mà không tham tiền chứ, chị cũng rất tức giận về khoản tiền bà ngoại để lại, nhưng vì tiền làm tổn thương đến tình cảm thì không đáng. Em nghĩ lại mà xem, lúc trước cha mẹ cũng chưa từng đòi cậu khoản tiền này, chúng ta dựa vào gì mà đòi chứ. Quả thật Kiện Kiện sắp kết hôn rồi, cậu cần tiền mới làm ra chuyện như vậy."

Triệu Hữu Thời im lặng, Triệu Hữu Vi cười: "Hơn nữa bọn họ là người thân duy nhất của chúng ta, hôm nay không thể biết được chuyện ngày mai, không ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ ngày nào đó chị xảy ra chuyện, em còn có người để dựa vào, nên giữ lại đường lui cho mình."

Triệu Hữu Thời lập tức ngồi dậy: "Chị nói bừa gì đấy!"

"Cái gì mà nói bừa." Triệu Hữu Vi nhéo mũi cô, cười nói: "Vậy chị càng phải nói, em đừng có chuyện gì cũng cố chấp như vậy. Em đó, dì Vương còn luôn khen em ngoan, ước gì em là con gái dì ấy, nhưng mọi người đều không biết tính cách em vô cùng bướng bỉnh." Nếu không trước đó chị cũng không dặn dì Vương đừng cho Triệu Hữu Thời xuống lầu.

Có người bình thường nhìn yếu đuối, không có uy hiếp gì, nhưng bùng nổ khi đối mặt với hiểm nguy mới khiến người ta khiếp sợ.

Triệu Hữu Thời vừa hoang mang, lại nghe thấy chị gái nói điềm xấu, buổi đêm lập tức gặp ác mộng, mấy ngày đều uể oải, lo lắng chị gái sẽ thực sự xảy ra chuyện gì. Cô trông giữ chị rất kĩ, tan tầm cố ý chạy tới tòa nhà Thời Đại đón chị, khi nhìn thấy chị gái đi cùng một người đồng nghiệp nam, cô yên lặng rời đi, mở cờ trong bụng.

Mấy ngày liên tiếp Đinh Sĩ Lỗi nhìn thấy Triệu Hữu Thời lén lút ở gần tòa nhà Thời Đại, hôm nay lúc đến công ty, anh ta hỏi Trạch Mẫn: "Cô bé lần trước, chính là cô bé cậu mang đến ấy, mấy ngày nay luôn lén lút ở gần đây, có phải có việc tìm cậu không?"

Trạch Mẫn nhướng mày: "Lén lút?"

"Cậu không thấy à? Hình như ba bốn lần đều trở về, cô bé không tìm cậu sao?"

"Bây giờ em ấy còn ở đó không?"

Đinh Sĩ Lỗi: "Vừa rồi lúc tôi tới còn nhìn thấy cô bé, hiện tại thì không rõ."


Trạch Mẫn khẽ cười: "Không sao, một tiếng sau là em ấy có thể thấy tôi rồi."

Một tiếng sau, Trạch Mẫn đi tới khách sạn Dật Dương ở Cửu Xuyên.

Khu vực nướng Cửu Xuyên ngay gần đó, lúc trước Tưởng Phương Dao đánh người ta đầu rơi máu chảy, hôm nay cô nhóc hẹn bạn bè tụ tập ở khách sạn của anh Dương để chúc mừng mình thi đỗ đại học Lô Xuyên.

Khi Trạch Mẫn tiến vào phòng nghe thấy Tưởng Phương Dao nói: ".... Tiền lương ở quán trà quả thật quá thấp, làm hai ngày nghỉ một ngày cậu cũng có thời gian, tìm thêm công việc nữa cũng không tồi, nhưng sao cậu phải vất vả như vậy chứ."

"Tớ muốn tự mình kiếm tiền sinh hoạt, tốt nhất là về sau lo được cả tiền học phí luôn." Cậu đòi nợ, cô không muốn để cho mình chị gái phải gánh vác, hơn nữa sớm hay muộn chị gái cũng sẽ kết hôn, không có một chút tiền gửi ngân hàng xem như đồ cưới sao được, cô còn học đại học bốn năm, không thể trở thành gánh nặng cho chị gái.

Tưởng Phương Dao còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy Trạch Mẫn đến lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ nói: "Đại ca, anh tới sớm vậy ạ, đám kia cũng sắp đến rồi, em ra cửa đón bọn họ, anh cũng ngồi đi, đồ ăn sẽ được mang lên ngay."

Tưởng Phương Dao chạy trốn rất nhanh, Triệu Hữu Thời nhìn cô ấy biến mất trong nháy mắt, lại nhìn Trạch Mẫn, giật giật môi, không biết rốt cuộc phải gọi anh ta như thế nào, gọi tên anh ta giống như trước hay gọi anh ta là đại ca theo bọn họ?

Cô còn đang do dự, ghế sô pha bên cạnh đột nhiên lõm xuống, giọng của Triệu Hữu Thời và Trạch Mẫn cùng vang lên: "Em tìm tôi?"

Dừng một chút, anh ta hỏi: "Em muốn nói gì?"

Triệu Hữu Thời chớp mắt mấy cái, cô tìm anh ta khi nào chứ? Trạch Mẫn đột nhiên ngồi sát, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Em gọi tôi là gì?"

Triệu Hữu Thời tựa vào ghế, nghiêm túc nói: "Đại ca."

Trạch Mẫn cười to, vỗ vào gáy cô: "Cô nhóc câm, châm trà cho anh!"