Tương Tư Bất Hối

Chương 67




“Diễm, “ Thấy hắn rơi lệ , Mị vội vàng khuynh người trước mặt hắn, cũng đồng thời đưa tay lau đi nước mắt của hắn, “Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Thiết Diễm không nói, để mặt tựa vào đầu vai nàng, cố gắng hít sâu, bình ổn chính mình.

Mị cũng không biết hắn là làm sao vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của hắn, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, “Diễm, có cái gì không thể nói với ta sao?” Nàng dừng một chút, lại nói tiếp, “Ta thật sự đoán không ra chàng đang phiền não cái gì, không biết chàng đang lo lắng cái gì, nhưng, ta lo lắng cho chàng lắm, ta…” Nàng ôm cánh tay đang buộc chặc của hắn , cũng không biết phải như thế nào nói ra nỗi lòng của bản thân.

Nếu như không thể thật sự bạch đầu giai lão cùng hắn, nàng cũng muốn thời gian bên nhau, hắn tin tưởng chính mình.

Nàng từng cho rằng mình võ công cái thế không cần sợ bất cứ thứ gì, nhưng nàng phát hiện, nàng vẫn còn biết sợ, những chuyện liên quan tới hắn, nàng đều sẽ sợ, sợ đến nỗi không dám nghĩ, nếu mất đi hắn, nàng phải như thế nào mà sống…

Thiết Diễm đưa tay ôm nàng, nàng nói như vậy khiến hắn cảm giác tâm an, nàng vẫn luôn quan tâm hắn, không phải sao?

Kỳ thật hắn biết, biết nàng lo lắng cho hắn nhiều bao nhiêu, tất cả lòng của nàng cơ hồ đều đặt trên người hắn, bởi vì hắn thường hay nôn ọe, nên lại khiến nàng lo lắng không thôi.

Vốn đường quay về kinh chỉ cần đi một tháng, mà bởi vì cố kỵ hắn, còn là thường xuyên không cách nào đúng hạn chạy tới khách sạn kế tiếp là vì mới giữa trưa Mị liền bảo dừng xe để hắn nghỉ ngơi. Kết quả, gần hai tháng, bọn họ mới sắp tới Kinh thành.

Mà bụng của hắn lúc đầu còn nhỏ, hôm nay đã lớn hơn gấp vài lần, nếu là một bào thai, thì bụng của hắn so với bình thường lớn hơn rất nhiều, Mai Thư Nhã từng nghi có lẽ là hắn sẽ sinh đôi. (Vâng, sinh đôi :”> )

Chỉ có nàng, nàng lo lắng thân thể của hắn không thể chịu đựng được.

Lăng Oanh cố gắng tiếp cận , nàng tựa hồ cũng không từng để ý, cũng không từng đáp lại, hơn phân nửa thời gian của nàng đều ở cùng hắn nói chuyện.

Nhưng hắn vẫn lo lắng, dù sao, nam nhân phong hoa tuyệt đại giống như Lăng Oanh như vậy , lại có mấy nữ nhân có thể cự tuyệt đây? Nếu cự tuyệt, lại có thể cự tuyệt bao lâu chứ?

Nàng có thể vẫn yêu hắn như vậy bao lâu chứ? Suy nghĩ miên man như vậy một hồi, cho đến khi bỗng thây trên gương mặt ấm áp, gọi trở về suy nghĩ của hắn, lúc này hắn mới cảm giác được hai gò má chính mình ấm áp mà ươn ướt, hắn, cư nhiên lại rơi lệ sao? Hắn, cư nhiên không chút nào phát giác.

Nhìn Mị thay hắn lau đi nước mắt mị, nhìn trong mắt nàng tràn đầy nhu tình cùng lo lắng, Thiết Diễm nghiêng người, hôn môi nàng, thở dài, vẫn là loại mềm mại ấm áp trong trí nhớ ; giống như qua khứ, hắn chỉ có như vậy mới có thể cảm giác được chính mình là có được nàng, nàng là thuộc về hắn.

“Diễm.” Mị đỡ lấy Thiết Diễm, ngửa người ra sau, nhìn hắn chảy nước mắt mà hôn chính mình,môi của hắn khô nứt, hắn tại trên môi nàng mà thở dài, đều khiến tâm nàng co quắp đến phát lạnh.

Vì sao phải như vậy hôn nàng, vì sao phải chảy nước mắt, thở dài mà hôn nàng, vì… Mị thân thể chấn động, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, chẳng lẽ là… Bởi vì… Lăng Oanh?

“Diễm.” Mị đở lấy hắn, muốn lại lần nữa hôn Thiết Diễm, thấy rõ trong mắt của hắn bất an, thấy rõ hắn xấu hổ, thấy rõ hắn khát vọng, nàng thở dài , lại lần nữa kêu một tiếng “Diễm.”

Mị buông lỏng tay đang ôm hắn, mặc hắn lại lần nữa hôn lên môi nàng, tay trượt xuống phía dưới, nâng lưng hắn, ổn định hơi thở không yên của hắn, hưởng thụ được cảm giác chủ động khó có của hắn.

Thiết Diễm mút môi Mị, thử thăm dò đưa đầu lưỡi vào, Mị phối hợp mở miệng, mặc hắn thăm dò đi vào, hắn có chút ngập ngừng dừng lại, lại thăm dò sâu thêm một chút, liền dừng lại, không biết phải như thế nào tiếp theo .

Mị quấn quanh lưỡi hắn, càng gia tăng sự ngọt ngào của nụ hôn, nàng hình như đã lâu rồi không có hôn hắn như vậy a!

Thiết Diễm mềm nhũn tựa vào trên người Mị, ôm lấy tay Mị , bắt đầu có chút vụng về cởi trang phục của thê chủ.

“Ngô… Diễm… Ngô…” Mị lùi lại một chút, nghĩ muốn ngăn cản động tác của Thiết Diễm , hắn hiện tại thân thể hư nhược, như thế nào có thể…

Nhưng, Thiết Diễm bướng bỉnh không chịu thối lui, lại lần nữa để môi lên môi của nàng, tay không có chút khí lực lại kiên định cởi ra ngoại bào của nàng, mò mẫm tìm cách thoát dây lưng của nàng.

Hắn bướng bỉnh như vậy , khiến Mị nghĩ tới đêm đó động phòng , hắn bướng bỉnh muốn cùng nàng hoàn thành đêm động phòng hoa chúc, thật là một người bướng bỉnh, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.

Mặc hắn hôn, hơi thở của hắn quay chung quanh nàng, khiến thân thể của nàng cũng dần dần nóng lên, “Diễm… Không được… Thân thể của chàng…” Mị vỗ về mặt của hắn, hô hấp dồn dập, đôi mắt van xin nhìn Thiết Diễm.

Thiết Diễm hạ xuống cảm giác hỏa thiêu trên mặt , cố gắng cỡi dây lưng của nàng, nhưng ngón tay vẫn vô lực cứng đờ không làm gì được, hắn giơ lên đôi mắt vẫn đang ướt át nhìn phía Mị.

Ánh mắt xin giúp đỡ của hắn khi Mị hoàn toàn rơi vào tay giặc , nàng thoát giày, nghiêng người trên giường, hạ màn.

Thiết Diễm lẳng lặng ngồi ở trong giường, đưa mắt nhìn tâm màn buông xuống đem nơi này cách biệt hoàn toàn với bên ngoài,bên trong chỉ có hai người, bờ môi hơi mở như khêu gợi, đôi mắt do vừa khóc nên còn hơi đỏ, tuấn mỹ tuyệt luân, tất cả càng khiến Mị bị mê hoặc đến khó kìm chế.

“Mị…” Thiết Diễm nhìn Mị, cố gắng mỉm cười, bất an trong lòng khi Mị ôm hắn vào lòng, tất cả đều tiêu tán .

Nhẹ nhàng mà gắt gao ôm lấy Thiết Diễm, Mị ôn nhu hôn hắn, Thiết Diễm bởi vì mang thai mà thân thể càng mẫn cảm hơn trước vô lực để nàng hôn.

Cách lớp quần, Mị đụng chạm đến phân thầnbừng bừng phấn chấn của hắn , “Mị…” Thiết Diễm bởi vì nàng đụng chạm mà run rẩy, hôn lên mặt của nàng.

Mị ôm thân thể nóng bỏng của hắn, một bên hôn, một bên rút đi quần áo hắn , một tay xoa cái bụng tròn xoe của hắn, Thiết Diễm đỏ mặt, thở gấp gáp, khuôn mặt nóng hồng chôn vào hõm vai nàng.

“Để chàng chịu khổ cực rồi .” Mị thương tiếc cúi người hôn cái bụng tròn tròn của hắn.

“Sẽ không, ta rất vui vẻ mà.” Rất vui vẻ vì có hài tử của nàng, rất vui vẻ, vì nàng đã cho ta có được những hài tử đáng yêu như vậy.

“Đứa ngốc…” Mị cười quyến rũ, cúi đầu hàm trụ hạt đậu đỏ trước ngực hắn, nhẹ nhàng trêu chọc. (Á =)) *đỏ mặt* )

“Ngô…” Thiết Diễm lại bởi vì động tác của nàng mà khẽ ngẩng đầu lên, thân thể đổ hướng cánh tay của nàng, hắn cảm thấy một dọng khí nóng chạy loạn khắp người, trong nháy mắt, hắn đứa tay cầm tay còn lại của Mị đặt trên ngực mình, ý bảo nàng khiêu khích một khỏa đậu đỏ khác, khi mang thai không ngờ thân thể hắn lại mẫn cảm như vậy a.

Thiết Diễm giờ phút này trừ ra cảm giác khó chịu mềm nhũn dựa vào nàng, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể cùng phối hợp với môi lưỡi của nàng cùng đầu ngón tay có chút bá đạo trước ngực.

Cảm giác được hắn động tình, cảm giác được hắn cho dù đã ý thức hôn mê, vẫn bướng bỉnh ôm cánh tay của nàng, trong cơ thể Mị trừ ra khoái cảm vô tận, liền dâng lên thương tiếc thật sâu .

Nhẹ nhàng kéo Thiết Diễm vào trong lòng, khiến hắn nằm nghiêng ở trên giường, sau đó kéo qua đệm chăn lót dưới hạ thân hắn, nàng không muốn đụng vào bụng của hắn, sau đó liền nhẹ nhàng xả hết y phục của mình.

Mị trèo lên trên người Thiết Diễm , cúi đầu thở hổn hển mà hôn hắn, từ cánh môi mềm đến hai dấu sưng đỏ phập phồng trước ngực, trong đầu nhớ đến biểu tình mời gọi của hắn với nàng, không khỏi càng chìm sâu vào tình dục, mút, cắn đến nơi đó đến sưng đỏ.

Thiết Diễm thở gấp , đứt quãng khẩn cầu nàng, “Không nên… Mị… Nơi đó… Không… Ân…” Âm thanh cầu xin liền im bặt khi Mị chuyển sang khòa đậu đỏ khác.

Mị một tay dao động trên cái lưng mẫn cảm của hắn, khẽ vuốt, trước sau công kích khiến Thiết Diễm thống khổ, đôi mắt lại dần ngấn nước.

Đến khi Mị thẳng người lên, ngồi xuống thì Thiết Diễm bỗng dưng run rẩy kịch liệt, tứ chi cũng có chút co quắp, thút thít mà rên khóc. (Ai biểu anh “mời” chị =))

Mị khuynh thân nhìn Diễm kích động đến sắp ngất, nhịn xuống ý muốn tiếp tục làm, cúi người sát tai hắn, nói nhỏ, “Diễm sợ cái gì?” Phải sử dụng phương thức quen thuộc , thanh âm quen thuộc ép hỏi hắn, khiến Mị trong lòng có một chút cay đắng.

Nàng cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy buộc hắn nói ra, nhưng càng lo lắng cho tính tình ngang bướng của hắn, nàng đành phải dùng thôi a.

“Sợ nàng… Không…yêu… ta … nữa…, hảo… sợ… a…” Cùng với giọng nói nghẹn ngào của hắn, nước mắt lại lần nữa lăn xuống.

“Diễm, không khóc, ” Mị vội vàng lau nước mắt của hắn, “Sẽ không đâu, ta như thế nào sẽ không thích chàng, trừ Diễm ra, ai ta cũng không thích.”

“Thật sự?” Thiết Diễm ánh mắt mơ hồ không rõ nhìn nàng, bướng bỉnh như trẻ con mà hỏi, “Kia… Lăng oanh thì sao? Hắn… đẹp… như vậy… lại còn… Aaa…”

Tiếng chất vấn của Thiết Diễm biến mất, Mị khiêu khích được điểm mẫn cảm của hắn, nàng lại muốn rồi. Nhưng động tác lại rất ôn nhu, sợ sẽ làm bị thương đến hắn cùng đứa con.

Nhìn khuôn mặt thon gầy tuấn tú tái nhợt nhiễm đỏ ửng , trong lòng Mị lại bắt đầu khởi động ham muốn, đứa ngốc nàya, ghen cũng ngốc như vậy, chỉ biết làm khổ chính mình, cứ để ở trong lòng, liền ngay cả thân thể của mình cũng không quan tâm, chỉ biết dùng loại phương pháp ngốc nghếch kia dày vò bản thân.

Thiết Diễm cảm giác được thân mình chính mình phảng phất như muốn bốc cháy, huyết dịch cũng sôi trào, hỏa diễm trong cơ thể hình như muốn hắn bị đốt thành tro, chất chồng cùng với khoái cảm tăng vọt , ý thức hắn dần dần mơ hồ, nhưng bên tai vẩn còn văng vẳng câu vừa rồi của Mị, “Trừ Diễm ra, ai ta cũng không thích.”

Cảm giác ngọt ngào thâm nhập nội tâm , khiến hắn càng thêm kích động, càng thêm mẫn cảm, càng thêm không cách nào tự kềm chế, trong đầu trừ những lời này của nàng thì chỉ còn tình dục…

Đến khi tất cả kết thúc thì, Thiết Diễm đã sớm ý thức lẫn lộn , mơ mơ màng màng cố gắng xích tới gần hơi thở đã sớm quen thuộc kia, bên tai nghe thấy lời nói mềm nhẹ của nàng, “Đứa ngốc, tin ta được không? Diễm là phu quân duy nhất của ta, người yêu duy nhất, sẽ không có Diễm thứ hai đâu, ta chỉ muốn cùng Diễm, sống đến đầu bạc giai lão.”

“Ân.” Hắn mơ mơ hồ hồ đáp lời, trong lòng thả lỏng, chỉ cảm thấy buồn ngủ nặng nề, lẩm bẩm nói, “Hảo, sống đến đầu bạc giai lão.” Lập tức liền tiến vào mộng đẹp. Ngày hôm sau, Mị tại ánh mắt chế nhạo của Mai Thư Nhã ôm Thiết Diễm còn ngủ gật lên xe ngựa, để hắn an an ổn ổn ngủ ở bên cạnh chính mình , sau đó dặn dò Cốc Đông đi chậm một chút.

Mà chính Mị cũng dựa vào vách tường xe , nhắm mắt dưỡng thần. Tối hôm qua cùng hăn ngủ muộn, cũng không thấy hắn có bệnh trạng nôn oẹ nữa , vẫn còn ngủ thật sự an ổn, xem ra là tâm bệnh mà thành.

Giống như bình thường, Mị theo thường lệ làm lơ ánh mắt của Lăng Oanh, vẻ mặt như thường, nhưng trong tâm lại có chút phiền não, hắn không có nói cái gì, nàng cũng khôngthể làm gì a. Nam nhân kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a?

Liền im lặng một hồi, Mị bị Thiết Diễm bên người kinh động, thấy hắn từ từ mở mắt ra, hắn nhìn Mị, mặt có chút đỏ, nhẹ giọng hỏi, “Mị, có… gì ăn không?”

Mị vừa nghe đến lời của hắn, nhãn tình sáng lên, “Chàng đói bụng?”

“Ân.” Thiết Diễm gật đầu, không biết vì sao, vừa tỉnh, dĩ nhiên liền cảm giác được bụng đói khó nhịn, mấy tháng qua, đây vẫn là lần đầu tiên cảm giác được cơn đói a.

“Có, có đây.” Mị vội vàng đở hắn ngồi dậy, từ trong tủ lấy ra thức ăn, dọn xong thức ăn, liền lấy ra vài cái chén.

Thiết Diễm vẫn thật là đói bụng, cầm lấy chiếc đũa liền bắt đuầ ăn, Mị thấy hắn khẩu vị tốt như vậy , ý cười trong mắt nồng đậm, đổ ra một chén cháo gà, hai tay cùng cầm, vận hành nội lực , chỉ chốc lát sau chén cháo liền nóng hôi hổi. (Võ công cao chỉ dùng để… hâm cháo == )

Nhìn hắn ăn sạch tất cả thức ăn, uống hết canh, cuối cùng, tựa vào trên vách xe, ánh mắt khép hờ, tựa hồ lại mệt rã rời, Mị lắc đầu thở dài, đở hắn nằm xuống. Một lát sau, hắn liền hô hấp trầm ổn mà ngủ thiếp đi.

Tự ngày hôm đó, khẩu vị của Thiết Diễm dị thường tốt, cho dù là cái gì đều sẽ ăn hết, nhưng sau đo liền ngủ say đến kỳ lạ.

Cho đến ba ngày sau, hắn sau khi ăn no rồi, ngồi ở bên trong xe cùng Mị nói chuyện phiếm , mỗi lần thấy hắn vẻ mặt hoảng hốt nhìn hướng Lăng Oanh, Mị sẽ chủ động ôm hắn, kéo lại thần trí của hắn, khiến hắn không có thời gian suy nghĩ miên man .

Liền lại đi như vậy nửa tháng, xe ngựa rốt cục đã vào thành , nhìn ngã tư đường và đường cái hai bên phồn hoa , hai người rốt cục cũng có cảm giác về đến nhà .

Khi xe ngựa chậm rãi chạy nhanh đên gần Thiết phủ, một tiếng la tinh tế ôn nhu truyền đến, “Nương… Phụ thân…”