Tương Tư Bất Hối

Chương 66




Hoàng thượng chiến thắng quay về kinh, thanh thế tất nhiên có chút đồ sộ, dọc đường dân chúng tràn ra khắp các đường hẻm mà hoan nghênh.

Nhưng Triệu Lang đang ngồi trong long xa lại vô cùng nhớ chiếc xe ngựa nhỏ nhắn kia a.

Nhớ tới lúc lên đường, Mị nói sẽ mang theo Thiết Diễm cùng thầy trò Mai Thư Nhã từ từ theo sau, nàng không thể đi theo hướng của đại quân mà phải chọn con đường ít gồ ghề hơn, sợ Thiết Diễm chịu không được xóc nảy trên đường.

Nàng cũng biết Mị yêu phu quân đến nghiện, mà bộ dáng thê thảm của Thiết Diễm nàng cũng gặp qua, thật sự không được tốt lắm; lại nhìn thập bát kỵ đi theo bên cạnh long xa, nàng trong lòng vẫn là có chút cảm khái(bùi ngùi), bởi vì lo lắng cho an nguy của mình, Mị đã để thập bát kỵ hộ tống mình dọc đường, còn nàng thì nói là bên cạnh mình có Diễm Ảnh cùng ám vệ, vậy là đủ rồi.

Aiz, Mị đi chậm như vậy, mà nàng lại cũng không biết Mị đi đường nào, không có nàng làm bạn thật đúng là nhàm chán a!

Trên đường, một chiếc xe ngựa chậm rãi mà đi, xe ngựa bề ngoài mặc dù đơn giản, nhưng vừa nhìn liền biết là xe ngựa của nhà giàu, không phải loại bình thường

Người lái xe đúng là Cốc Đông, cùng cưỡi kỵ mã đi theo, là Cốc Nam, Cốc Tây cùng Cốc Bắc.

Trong xe ngựa rộng rãi , Mị ngồi dựa vào tấm đệm mềm mại , nằm trong lòng là Thiết Diễm mơ màng ngủ say . Ở giữa là một cái bàn, bên trên là đồ ăn vặt cùng các loại trái cây rực rỡ muôn màu.

Mai Thư Nhã dựa vào đệm, vừa thong thả ăn đồ ăn vặt, vừa đánh giá chiếc xe ngựa, trong xe còn có một giá sách, trong lòng không khỏi kêu lên, người này thật đúng là biết hưởng thụ, trong xe có sách, có bàn cờ,vừa có thức ăn lại còn cả thức uống.

Bên trong xe ngựa này không giống các xe ngựa khác, cửa vào trong xe cũng đã được thay bằng cửa gỡ có thể chắn gió, bên trong bày đệm chăn đủ loại dày mỏng, xung quanh đều đặt đệm ngồi, ở giữa lại còn có một cái bàn ăn lớn.

Phía dưới xe ngựa có thiết kế kiên cố, lại bỏ thêm một cái hỏa lò, mặc dù xe ngựa có xóc nảy cũng sẽ không rớt than ra ngoài, bên trong xe lúc nào cũng ấm áp thoải mái,không có một chút gió lạnh nào có thể xâm nhập.

Chỉ là loại sách này, Mai Thư Nhã thật không hứng thú, trả lại vào chỗ cũ của giá sách, hắn nhìn sơ qua một lần, aiz, đều là binh thư mưu lược, hắn không có có hứng thú. Nhìn nhìn lại đồ đệ Lăng Oanh bên người , đôi mắt nhìn chăm chú Mị ngồi đối diện đến ngẩn người, không khỏi thở dài, lại là một người si tình a.

Mị nhìn Mai Thư Nhã đang chán chường nhìn giá sách, thăm dò nhìn mặt hắn, cũng không muốn làm phiền hắn, trong lòng là Thiết Diễm toàn thân vô lực vừa nôn mửa cháo gà mới ăn xong đang ngủ say.

Như vậy cũng tốt, nàng vốn lo lắng xe ngựa xóc nảy sẽ làm tăng thêm bệnh trạng nôn ọe của hắn, thân thể hắn dựa vào trong lòng của nàng cũng là gầy đi không ít, bụng cũng đã to lên, hắn cũng đã mang thai ba tháng , tuy nói là bởi vì bị một chưởng của Minh Phong làm động thai khí, mới có thể nôn ọe, nhưng bị nặng như vậy thật làm nàng lo lắng.

Đứa con sắp chào đời này không nhu thuận như Lạc Lạc, khiến Thiết Diễm chật vật như thế, nếu là nữ nhi, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt một phen, Mị oán hận nghĩ, nếu nàng không phải là một nữ nhân tài ba xuất chúng sau này, làm sao chưa ra đời đã ầm ĩ hồ nháo như vậy? Nếu là người tài ba, cũng không thể lãng phí,nàng nhất định sẽ hảo hảo mà đem nàng “khổ luyện” thành tài.

Rốt cục, sau khi Mai Thư Nhã nhìn hết tựa sách trên giá xong, dần dần bắt đầu cảm giác được nhàm chán , hắn chán chường nằm dài trên bàn. Bộ dáng phong tình vạn chủng kia, khiến Mị cảm giác có chút quái dị, dù sao khuôn mặt kia cùng mình quá mức giống nhau, khiến nàng thật nhìn không quen lắm.

“Nhàm chán như vậy, đánh cờ đi.” Mị chỉ chỉ bàn cờ đặt trên kệ.

“Ta không biết.” Mai Thư Nhã mặt nhăn mày nhíu, chán ghét nói, tiện tay lấy một miếng điểm tâm, cắn một miệng nhỏ, tiếp theo mới lại cắn một miếng lớn.

Mị đã biết thói quen của hắn , ăn cái gì cũng vậy, miếng đầu tiên luôn cắn nhỏ để nếm thử, nếu thích thì mới tiếp tục ăn.

“Vậy, để hài nhi dạy cho phụ thân chơi trò này rất đơn giản nha?” Mị đưa tay thay hắn rót một chén trà, tay nghề điểu khiển xe của Cốc Đông càng ngày càng tốt, bình ổn vững vàng .

“A, rất đơn giản sao?” Mắt Mai Thư Nhã sáng rực lên , hắn chán ghét nhất là làm mấy chuyện phức tạp khó khăn nha.

“Ân, vô cùng đơn giản.” Mị ý bảo hắn lấy ra bàn cờ vậy, trải ra xong , liền bắt đầu giảng cách chơi cờ ca rô, tất cả là do nàng trước kia nhìn mẹ chơi trên internet mà học lỏm được vài chiêu.

“Cứ như vậy?” Mai Thư Nhã ngẩng đầu, có chút kinh ngạc hỏi lại, “Nam cái này cứ đặt vậy là thắng?”

“Đúng vậy, tùy tiện người muốn đặt như thế nào liền đặt như vậy, ngang cũng được, thẳng cũng được, xéo cũng được.” Mị nhường hắn quân trắng đi trước.

Mai Thư Nhã hứng trí bừng bừng đi bước đầu tiên, hai người liền như vậy chơi tiếp, Lăng Oanh cũng xích lại gần một chút, hứng thú nhìn. (Giong một đại gia đình quá a :”> )

“Di? Tại sao có thể như vậy? Ta không phát hiện a.” Mai Thư Nhã ảo não ném cờ vào hộp, than thở nói, “Không được, chơi thêm ván nữa.” (Haha, bác này cũng có tính hiếu thắng của con nít này =))

“Hảo!” Nhìn bộ dáng của phụ thân giận dỗi như trẻ con, Mị cười vui vẻ, liền bồi hắn chơi đùa vài ván nữa.

“Mị…” Thiết Diễm vốn vẫn ngủ ở trong lòng nàng tựa hồ bị đánh thức , mơ mơ màng màng gọi người đang ôm hắn .

“Diễm.” Mị bỏ xuống con cờ trong tay, cúi đầu kiểm tra Thiết Diễm trong lòng đang từ từ mở mắt ra , “Lại khó chịu sao?”

“Không, ta tốt lắm.” Thiết Diễm nắm tay Mị ngồi dậy, “Các ngươi chơi cờ vây?” Hắn nhìn cờ trên bàn, kinh ngạc hỏi, hắn chưa bao giờ từng thấy nàng chơi cờ bao giờ.

“Không phải, chúng ta chơi cờ năm quân( cờ ca rô đó)” Mai Thư Nhã xếp cờ vào trong hộp, thay Mị trả lời hắn, sau đó lại giục Mị, “Tiếp đi, tiếp đi.”

“Ác? Đó là cái gì?” Thiết Diễm khuynh thân nhìn về phía mặt bàn, có chút tò mò, hắn chưa từng nghe qua cái gì là cờ năm quân.

“Chàng thích? Ta dạy cho chàng.” Mị dìu hắn ngồi đàng hoàng, sửa lại đệm chăn, chính mình liền ngồi xếp bằng tại một bên, có cái gì có thể giúp hắn quên cũng tốt.

“Hảo.” Thiết Diễm cười, trong mắt có chờ mong, tinh tế nghe Mị giảng giải một lượt, liền cùng Mai Thư Nhã chơi thử.

Thiết Diễm dù sao cũng có đã từng chơi cờ vậy,sau một ván liền mò lấy bí quyết, qua vài ván, thua ít, thắng nhiều hơn, bộ dáng càng ngày càng buồn bực bộ của Mai Thư Nhã càng khiến Mị củng Lăng Oanh không nhịn được cười.

Bên trong xe truyền ra tiếng cười, khiến cho Cốc Đông đang đánh xe cũng vui vẻ cười một tiếng, Cốc Tây cùng Cốc Bắc cũng bèn nhìn nhau cười, hy vọng từ đây sẽ mại mãi yên bình như vậy. Nơi dừng chân của đám người Mị không phải là dịch quán như Triệu Lang, mà là một khách điếm của Hỗn Nguyên cung.

Đám người Mị ở một viện riêng, tất cả đồ bên trong phòng đều đầy đủ, tất cả đều cố gắng sắp xếp tốt nhất, chủ tử nhà mình khó có dịp đi thăm, tất nhiên bọn họ là phải chuẩn bị chu toàn.

Thiết Diễm uống thuốc bổ do nàng nấu mỗi ngày, bắt đầu cuộc sống hằng ngày bình thường, Cốc Đông cùng ám vệ từ sơm đã đi chuẩn bị, những khách điếm sẽ nghỉ ngơi dọc đường cũng đều kêu người bắt đầu chuẩn bị , để chờ khi chủ tử tơi liền an tâm mà nghỉ ngơi.

Mà mỗi lần Mị cùng Mai Thư Nhã cùng nhau đi vào trong điếm thì đều sẽ khiến mọi người chú ý, trình độ hai người này giống nhau không thua gì sanh đôi, huống chi sư môn của Mai Thư Nhã võ công quái dị, khiến gương mặt của hắn tựa như chỉ có hai mươi tuổi, càng là giống nhau đến dị thường .

Lăng Oanh mỗi lần đối với việc như vậy đều sẽ thờ ơ, yên lặng đứng bên hai người đứng bên hai người như đóa hồng lạnh lùng buổi sớm.

Mà đương sự hai người cũng dường như không thấy có việc gì, cho dù bị người ta đánh giá.

Mai Thu Nhã cũng là vừa lòng mặt mày hớn hở, nhiều năm như vậy , lần đầu tiên đi xa liền được sống tốt như vậy; chẳng những có mỹ vị món ngon, còn có giường cao gối mềm.

Ở trên xe, Thiết Diễm thường hay chơi cờ năm quân vơi Mai Thư Nhã, mỗi lần Mai Thư Nhã không thắng, liền ném con cờ không chịu chơi với Thiết Diễm, Mị sẽ lại cùng hắn đánh cờ.

Mị đánh cờ, cũng đơn giản là bởi vì rèn luyện suy nghĩ, trò chơi này, trước kia cha nàng cũng đã từng mời đệ nhất kỳ thủ tới, dốc lòng truyền thụ cho nàng.

Mà tâm tính của Mị lại rất tùy ý không thích bị bó buộc, hạ kỳ toàn là tùy theo ý mình, không hề có chiến lược gì, sư phụ dạy kỳ cho nàng cũng không cách nào bình luận được thuật đánh cờ của nàng, chỉ có thể nói câu “Tâm tính trẻ con nên mới như thế.”

Nhưng cùng với Thiết Diễm đánh cờ Mị cũng không thể quá mức tùy ý , nam nhân này làm mọi việc đều rất chăm chú, nếu là thuật đánh cờ của chính mình quá mức tùy ý, khiến hắn lo lắng mình đánh quá tệ sẽ không tốt.

Vì vậy,nàng liền cùng với Thiết Diễm đánh cờ, hạ xuống hạ xuống, trong lòng nàng liền kêu lên, quân cờ của hắn tha hộ mà tung hành xâm nhập, đến khi sắp tàn cuộc mới lộ ra ý đồ, mỗi một quân cờ đều ẩn chứa binh pháp bày trận a.

Mị hạ kỳ lại chỉ là tùy tâm mà tới, tìm kiếm nhược điểm, sau đó đánh vào đó, dù trận pháp có chu toàn cỡ nào cũng sẽ có chỗ yếu.

Hai người đánh cờ, cũng có thua có thắng, chẳng phân biệt được cao thấp, Thiết Diễm lại biết Mị lo cho thân thể của hắn, không có đem hết toàn lực, mà thuật đánh cờ của nàng cũng là hắn chưa bao giờ từng gặp qua, vì vậy, hắn tựa như võ lâm cao thủ rốt cục lại tìm được một quyển bí tịch mà mình tha thiết ước mơ, mà nàng, nhạc sĩ lại như có được một quyển nhạc phổ đã sớm thất truyền, hắn cuối cùng cũng tìm được một người không giống người thường đối thủ.

Từ đó, mỗi lần ở trên xe, Thiết Diễm đều sẽ lôi kéo Mị cùng hắn đánh cờ, bộ dáng hứng thú của hắn, khiến Mai Thư Nhã thực lấy làm kỳ lạ, nam nhân trậm mặc ít noi kia, khi hắn đánh cờ thì y như nhập sa trường, đánh cờ thì y như gặp đại địch, có lúc thì lại vẫn mơ hồ lộ ra một cổ sát khí a.

Nhìn nam nhân này đem bàn cờ tường thành hai quân đang đấu trận, Mai Thư Nhã âm thầm lắc đầu, nam nhân bề ngoài hừng hực anh phí như vậy thực hiếm thấy, tuy nói hôm nay sắc mặt có tái nhợt chút, nhưng dịch nhân nào gặp khí thế áp đảo kia, làm sao có thể đem hắn cùng các tiểu nam nhân yếu ớt khác so sánh được.

Nhưng nhìn Mị ngồi ở bên cạnh hắn, thấy hắn nhíu mi trầm tư , liền đưa qua một chút điểm tâm, hoặc là một chén thuốc trà, khiến hắn tại lúc bất tri bất giác (không có ý thức) kia ăn, ánh mắt êm dịu của nàng, khiến Lăng Oanh một bên không thể rời mắt.

Hắn kỳ thật cũng là dị thường mâu thuẫn, nàng hấp dẫn hắn ở tình yêu của nàng đối với nam nhân kia, tình yêu của nàng khiến hắn đau lòng, hắn cũng muốn tình yêu của nàng chỉ dành cho hắn; hắn đến tột cùng muốn như thế nào cho phải?

Ánh mắt phức tạp của hắn, Mị không phải không có cảm giác, nhưng hôm nay nàng nếu nói cái gì cũng đều sẽ không hợp, vì vậy, lựa chọn phớt lờ, hiện tại, còn không phải thời cơ a!

Lăng Oang quái dị như vậy , coi như Thiết Diễm có ngốc, cũng không có khả năng phát hiện không được, mà nhiệt tình đánh cờ của hắn, cũng tùy thời dần dần mất đi, bệnh trạng nôn ọe vốn đã chuyển biến tốt đẹp , dĩ nhiên trở nên thường xuyên hơn.

Thiết Diễm thay đổi lại làm cho Mị lại lần nữa lòng tràn đầy sầu lo, cách kinh thành càng ngày càng gần, nhưng Thiết Diễm lại bởi vì nôn oẹ mà vô lực ăn cơm, càng ngày càng suy yếu.

Hắn là làm sao vậy? Đến khi đặt chân vào khách điếm, Mị liền ngồi một mình trong viện tinh tế tự đánh giá, nàng thay hắn bắt mạch, trừ thân thể hư nhược, thì tâm thần của hắn không được tốt lắm, đây là mạch tượng do ưu tư quá nặng. Hắn đang lo lắng cái gì?

Đột nhiên, Mị đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi vào trong phòng.

Cũng lúc đó, Thiết Diễm tỉnh, đang cố gắng muốn ngồi dậy , Mị bước nhanh tiến lên, giúp hắn đứng lên.

“Làm sao vậy?” Mị nhẹ giọng hỏi, tinh tế dò xét mặt mày hắn, hắn trước đây dù có khổ cực đến mấy cũng có thể ngăn chận cơn ói, cố gắng ăn cơm, hôm nay, chuyện gì khiến hắn tâm thần đại loạn?

“Mị, ” Thiết Diễm không biết vì sao không ngủ yên, trong lòng hoảng hốt, tỉnh lại không thấy nàng tại trong phòng, lúc này mới nghĩ muốn đứng dậy tìm nàng, “Như thế nào còn không ngủ?”

Hắn không biết muốn như thế nào mở miệng hỏi nàng, hắn còn nhớ rõ ban đầu trên đại điện, nàng sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, nói với hắn cả đời chỉ cùng hắn một đôi, nhớ kỹ đêm thành thân đó, bóng đêm yên lặng vẫn không che được vẻ tươi cười sang rỡ trên mặt nàng; hắn nhớ kỹ mỗi lần hoan ái, nàng đều ghé vào lỗ tai hắn mềm mại đáng yêu gọi tên của hắn.

Nàng từ lâu đã ở trong lòng hắn, hắn bắt đầu không xác định, bắt đầu lo lắng, lo lắng nàng cuối cùng sẽ không còn yêu nam nhân đã sớm không còn trẻ như hắn nữa, lo lắng nàng vẫn thích những nam nhân mềm mại đáng yêu hơn hắn.

Hắn…

“Diễm? Diễm?” Mị thấy hắn cái gì cũng không nói, chỉ là ngơ ngác nhìn nàng sững sờ như vậy , vẻ mặt dĩ nhiên có chút đau khổ, hắn rốt cuộc làm sao vậy?

“Mị…” Chỉ khi nhẹ giọng gọi nàng như vậy, trong lòng vẫn còn vương vấn cảm giác hoảng hốt khi vừa tỉnh lại không gặp nàng, Thiết Diễm phát hiện nước mắt chính mình dĩ nhiên khống chế không được, hai dòng lệ chậm rãi chảy xuống, nhất thời khiến Mị khiếp sợ…