Tương Tư Bất Hối

Chương 58




Núi Triệu Phượng, tuyết phủ trắng ngần, gió lạnh trận trận ( hết đợt này tới đợt khác có xen kẽ lúc ngừng).

Trên tảng đá lớn ở lưng chừng núi, Thiết Diễm mặc một bộ chiến giáp trắng, trong tay là một cây thương. Hắn nâng thương bảo vệ cho Triệu Lang ở phía sau, khăn vải cột trên cánh tay thấm máu, sắc mặt xám như chì, môi tím ngắt. Nhưng bóng dáng che chở ngang tàng kia cũng thật kiên quyết, không cho phép ai xâm phạm. ( Sunny: tưởng tượng cảnh này thấy ca mạnh mẽ ghê ^^)

Trước mặt của hắn có mấy thi thể của quân Kim, còn đối diện chính là nữ nhân áo đỏ. Đứng phía sau nữ nhân áo đỏ là một đám quân Kim, mà cách đó không xa là thầy trò nam nhân áo trắng và nữ nhân áo xanh đang ở chung một chỗ.

Triệu Lang tay cầm đơn đao, đứng ở phía sau Thiết Diễm, trong mắt nàng hiện rõ dáng người cứng cỏi của hắn, tính tình người này vốn là quật cường như vậy. Ý chí người này đúng là kiên cường như vậy. Trấn quốc tướng quân như thế, e là nữ nhân đương thời cũng không mấy người có thể có được.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được những xúc động bất ngờ của Mị, cảm động vì phu quân nhà nàng thật quật cường, cảm động với sự kiên nhẫn của phu quân nhà nàng, cuối cùng nàng cũng lí giải được việc phu quân nhà nàng tại sao lại mạnh mẽ như vậy.

Vào thời khắc mấu chốt, hắn căn bản cũng không nghe mệnh lệnh của nàng. Hắn chỉ chăm chăm bảo vệ nàng, bởi vì nàng là quân, hắn là thần. Nhìn lớp vải bó trên cánh tay hắn thấm máu, muội muội ơi, đã một ngày một đêm mà muội vẫn còn chưa tỉnh lại sao?

Hãy mau đến đây sớm hơn đi! Nếu không đến, nàng thực sự sợ rằng muội muội sẽ hối hận cả đời.

Nhớ lại hôm đó đi ra ngoài động thì thấy trước mắt chính là bốn người của nữ nhân áo xanh kia cùng một đội quân Kim.

Liền ngay sau đó Thiết Diễm cười nhạt “Thì ra các vị là chó săn của quân Kim.”

Nữ nhân áo xanh sa sầm mặt “Hừ, tiểu tử nhà ngươi thì biết cái gì. Nha đầu kia đâu?” Nàng thấy bên tay áo của Thiết Diễm có một vết máu thì mừng thầm trong lòng. Một chưởng kia cuối cùng cũng đả thương nha đầu đó , nếu như hiện tại có thể nhổ cỏ tận gốc . . .

”Ngươi muốn Thập Bát Kỵ?” Thiết Diễm đã thấy sự tàn nhẫn trong mắt ả thì rùng mình trong lòng “Ta có thể lập tức đi theo ngươi.”

”A. . .” Thiên Kỳ mắt nhìn chăm chú Thiết Diễm cùng Triệu Lang mà nghĩ thầm, dựa vào việc nha đầu kia quan tâm với nam nhân này thì đích xác có thể dùng nam nhân này để cản trở nàng ta.

Hơn nữa, còn có hoàng đế này, dù sao cũng được lợi không ít.

Sau khi cân nhắc xong, Thiên Kỳ gật đầu đồng ý. Nhưng trong lòng vẫn còn một tính toán khác không nằm ngoài dự đoán của Thiết Diễm.

Ban đêm, Thiết Diễm thừa dịp sau khi Thiên Kỳ bố trí người trở về sơn động thì đã giết quân canh, đoạt lấy một cây thương rồi mang theo Triệu Lang chạy trốn, trong khi bỏ chạy đã giúp Triệu Lang cản được một mũi phi tiêu độc của nữ nhân áo đỏ Minh Phong.

Thiết Diễm lo lắng cho Mị, sợ Cốc Đông mang theo Mị đi trốn không đủ xa, vì vậy mang theo Triệu Lang bỏ chạy về hướng lên núi, hy vọng có thể chống đỡ được tới khi Mị tìm đến.

Đúng vậy, Thiết Diễm tin tưởng, Mị nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tìm đến hắn, nàng nhất định sẽ không bỏ hắn. Hắn tin nàng.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hành quân, cho dù võ công của Thiết Diễm không bằng Minh Phong, nhưng có khả năng che giấu tung tích, nhiều mưu kế nhỏ tránh né mà lần nào cũng đúng nên cũng giúp cho bọn họ chạy trốn được đến núi này.

Cuố cùng Thiên Kỳ mang theo thầy trò nam nhân áo trắng chạy tới, dồn ép bọn họ đến trên tảng đá lớn này ở lưng chừng núi. Đằng sau tảng đá lớn là vực sâu không thấy đáy.

Thiết Diễm múa cây thương giết cho quân Kim không cách nào tới gần người. Triệu Lang thì đoạt đơn đao, sóng vai cùng hắn chiến đấu. Thiết Diễm vẫn thỉnh thoảng giúp đỡ, hết sức bảo vệ nàng. Hắn vốn là như vậy, có lẽ không chỉ là che chở cho quân vương của hắn, hơn thế còn là che chở cho chiến hữu kề vai chiến đấu. Có như vậy hắn mới vượt qua được thân phận nam nhân, mới làm được Trấn Quốc tướng quân, làm chỗ dựa cho lòng quân.

Mặt của hắn bởi vì ăn uống thất thường, ngủ không đủ giấc và mất máu nên tái nhợt gần như đen lại, môi hơi bị khô nứt lại bởi vì độc tố lan ra mà xanh tím. Dù thế hắn vẫn kiên cường như vậy mà ngang nhiên chống cự lại quân Kim. Thương múa tới đâu, máu bắn tung tới đó, giống như Chiến Thần trông cực kỳ kinh hoàng.

Thương pháp can đảm như vậy, ý chí kiên cường như vậy đã thuyết phục sâu sắc Triệu Lang.

Thiên Kỳ thấy nhiều người như vậy mà lại không bắt được chỉ hai người, đang muốn tiến lên thì lại bị nam nhân áo trắng nãy giờ đang im lặng kia lại ngăn cản đường đi.

”Sư điệt cớ gì mà cản ta?” Thiên Kỳ một mực chưa từng để ý đến sư điệt này, chỉ là vừa ý với thuật bày trận cạm bẫy nên mời hắn hỗ trợ. Mà hắn cũng nể tình đồng môn nên không cự tuyệt. Mà đối với mệnh lệnh của nàng thì hắn cũng chưa từng cự tuyệt, đối với quyết định của nàng cũng chưa bao giờ can thiệp, nghe theo ngoài ý muốn nên rất có ích. Nhưng, hôm nay vì sao lại cản đường nàng?

“Sư điệt thỉnh sư cô buông tha cho hai người này được không?” Giọng nói dễ nghe của nam nhân áo trắng ở trên đỉnh núi trống trải này cực kỳ rõ ràng, làm cho Thiết Diễm đang đối kháng với Minh Phong không khỏi âm thầm thấy may mắn trong lòng.

Mặc dù không biết vì sao hắn lại giúp đở bọn họ, nhưng có thể cản được Thiên Kỳ lúc nào hay lúc đó. Mị . . Mị . . Hắn không biết có thể chống đỡ cho tới khi nàng tìm đến hay không.

”Sư điệt đang nói giỡn phải không? Biết rõ thân phận hai người này rồi thì ta quyết định sẽ không bỏ qua.”

”Nếu là sư điệt ta cố ý giúp họ?”

”Vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình.”

Vừa nói chuyện, hai người vừa cuốn lấy nhau đấu chung một chỗ, Lăng Oanh đứng một bên thấy sư phụ đối phó đã hơi cố hết sức, còn chính mình thì càng đã sớm không quen nhìn Thái sư cô luôn cậy già lên mặt nên tất nhiên nâng kiếm tương trợ.

Mà Thiết Diễm đang so chiêu cùng Minh Phong chú ý thấy Triệu Lang bị quân Kim vây quanh. Nay thấy phía sau Triệu Lang có quân Kim bất ngờ đánh tới thì vội vàng múa thương tới, lắc mình tương trợ nên không nhìn ra Minh Phong ở phía sau đang tung chưởng phong chí mạng.

Cùng lúc thương đẩy lui quân Kim thì Thiết Diễm cũng bị chưởng lực của Minh Phong chấn bay thật xa.

”Tướng quân. . .” Triệu Lang khàn giọng hét lớn, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Thiết Diễm bị đánh bay ra bên ngoài tảng đá lớn rơi xuống vực sâu . . .

******

Trong rừng rậm Phượng Khê Sơn, sắc mặt Mị tái nhợt nhưng hai mắt như thần. Mị tinh tế xem xét những dấu vết trên mặt đất.

Nàng nhớ kỹ cảm giác ấm áp vừa ngọt vừa tanh trong miệng lúc đó. Có lẽ là bởi vì huyết của Thiết Diễm đích xác đã bù đáp cho huyết khí không đủ của nàng, có lẽ là bởi vì là nàng rốt cục tới lúc thần công đại thành.

Khi phía chân trời mờ sáng thì nàng liền tỉnh lại, mà điều đầu tiên khi nàng mở mắt ra là tìm kiếm bóng dáng quen thuộc mà khiến nàng quyến luyến kia.

Nhưng bên cạnh nàng chỉ có một mình Cốc Đông. Sau khi nghe Cốc Đông giải thích xong, Mị lẳng lặng không nói gì mà chỉ ngồi xếp bằng vận khí điều hòa nghỉ ngơi.

Bởi vì nàng biết, hắn đang đợi nàng; nàng biết, hắn tin nàng sẽ hồi tỉnh lại; nàng biết, hắn biết nàng sẽ không bỏ hắn; cho nên, hắn dùng chính bản thân để đổi lấy an toàn của nàng.

Cuối cùng, Mị mang theo Cốc Đông bắt đầu truy tìm dấu vết bọn họ để lại trong rừng. Lần này tỉnh lại Mị không bị yếu đi như hai lần trước đây. Mặc dù sắc mặt bởi vì mất máu mà tái nhợt, nhưng nội lực bên trong vận chuyển không thôi khiến cho tinh thần nàng hăng gấp trăm lần, thể lực so với bình thường càng thêm dồi dào.

Cứ như vậy, hai người đi từng bước một trong rừng theo dõi dần dần tới gần núi Triêu Phượng.

Đi đến dưới chân núi Triêu Phượng, Mị bỗng dưng ngừng bước, ngăn cản động tác dò tìm của Cốc Đông. Chỉ chớp mắt một cái, bóng dáng của Mị giống như bỗng nhiên biến mất trước mặt Cốc Đông, trong không khí chỉ còn tiếng của Mị “Lên núi.”

Trong lúc Mị bay nhanh thì thấy rõ từ xa có đám người tranh đấu, nhưng cũng đồng thời nhìn thấy bóng dáng Thiết Diễm bị đánh bay. Nàng cực kỳ lo sợ, lập tức thúc dục nội tức như làn khói nhẹ bỏ qua mọi người mà tới. Không ai nhìn thấy thiếu nữ áo lam kia làm thế nào mà xuất hiện ở giữa không trung, không ai phát hiện thiếu nữ áo lam xuất hiện ở trong trận này từ khi nào.

Mọi người chỉ nghe thấy Triệu Lang quát to một tiếng, nhìn về phía hình bóng của Thiết Diễm bị đánh lên cao trong không trung, sau một khắc liền nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện đột ngột đã đón được Thiết Diễm rồi bay trở về trên tảng đá lớn. Tay áo lam vung lên, quân Kim vây quanh người Triệu Lang liền đồng thời bay về đủ hướng khác nhau, sau khi rơi xuống đất thì không gây ra một tiếng động nào nữa, đúng là đã bị mất mạng ngay lập tức. (Sunny: dã man….)

Thiếu nữ xinh đẹp áo lam này đúng là Mị, giờ phút này nàng ôm Thiết Diễm mà hai tay vẫn hơi run rẩy. Nàng không dám nghĩ nếu như đến chậm một bước thì sẽ ra sao.

”Mị . .” Từ khóe môi Thiết Diễm tràn ra huyết hồng, vào đúng lúc được nàng ôm lấy kia thì hắn liền biết đó là nàng. Trong lòng đột nhiên thả lỏng khiến trước mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ không nhìn rõ thứ gì, chỉ có thể khẽ gọi một tiếng để chờ mong được nàng đáp lại.

”Là ta, Diễm, là ta.” Mị để hắn dựa vào trên người nàng, đầu tựa vào vai nàng, giơ tay lau đi khóe môi đỏ sẫm của hắn rồi bắt đầu kiểm tra vết thương cho hắn. Nhìn thấy tấm vải trên cánh tay hắn dính máu, nàng cẩn thận gỡ ra, vết máu đen sẫm thấm qua ống tay áo trắng của hắn.

Mị cúi đầu ngửi ngửi, có độc. Nàng lần theo chỗ Thiết Diễm bị trúng mũi tên độc rồi nàng đưa cổ tay lướt qua đầu mũi thương đưa tới bên môi Thiết Diễm “Diễm. . .”

Trong mũi Thiết Diễm tràn ngập mùi máu tanh khiến hắn ý thức được đó là gì liền khẽ lắc đầu. Hắn không muốn, không thể . . .

”Diễm, có thể giải độc. Chỉ là chút chuyện vặt, không có việc gì đâu.” Mị dụ dỗ hắn, chính mình đã như vậy nhưng vẫn không quên Thiết Diễm đau lòng vì nàng từng khiến trái tim khép kín của nàng dần mở ra. Lúc này mới cảm giác được trong lòng Thiết Diễm là đích thật yêu nàng, nàng ôm hắn vào trong ngực .

Thiết Diễm nghe thấy nàng nói khẽ thì đồng thời rớt nước mắt, sau đó cũng ghé môi lên cổ tay của nàng, nhẹ nhàng hút một cái liền buông ra.

Mị hơi dở khóc dở cười, một ngụm nhỏ như vậy thì có thể làm được chuyện gì? Dùng ngón tay láu đi vết lệ trên má hắn, nàng nói ấm áp “Diễm, uống thêm hai ngụm.” Nàng dừng một chút rồi nói “Nếu vẫn không được thì ta lại cắt sâu hơn .”

Thiết Diễm vừa nghe lời này liền cúi đầu lại mút hai cái rồi tựa đầu vào vai nàng, không chịu hút thêm.

Mị thấy hắn đã bình thường nên cũng không ép buộc hắn, mà chỉ nói “Diễm, chịu khó chút.” Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Cốc Đông đã chạy tới che chở cho Triệu Lang, liền đi tới bên người bọn họ.

”Đau đấy.” Mị rạch ống tay áo của Thiết Diễm để lộ ra vết thương của hắn, nhẹ nhàng nói với Thiết Diễm ”Diễm, nhịn đau một chút.”

Nàng lấy kim châm từ trong ngực ra, nhấc cổ tay lên rồi cắm kim châm vào giữa. Như vậy có thể làm giảm bớt sự đau đớn của hắn.

Nàng cầm lưỡi đao đã được Cốc Đông dùng lửa hơ để cắt hết chỗ thịt ở vết thương đã bị độc xâm nhập hoàn toàn. Nghe được Thiết Diễm thầm rên trong lòng, Mị xuống tay càng thêm lưu loát, rắc thêm Kim Sang Dược ( thuốc trị thương) lên trên rồi dùng vải băng bó lại thật kỹ.

Lúc này mới nhìn về phía Thiết Diễm trong lòng thì thấy hắn cắn đến rách môi dưới bèn đau lòng lau đi vết máu trên môi hắn, cúi đầu bảo “Diễm, đau thì cắn ta, không nên gây tổn thương chính mình.”

Thiết Diễm không nói một tiếng, loại cự tuyệt không tiếng động này thì nàng đã sớm quen thuộc; Mị than nhẹ một tiếng, giả vờ đỡ hắn rồi cứ như vậy trước mắt bao người, song chưởng dán trên lưng hắn để giúp hắn vận công loại trừ chất độc còn lại trong cơ thể nhằm chữa trị tổn thương nội tạng do một chưởng vừa rồi gây ra.

Chỉ trong thời gian một nén hương, Mị thu hồi chưởng đưa tay kéo Thiết Diễm vào trong lòng. Đồng thời cũng ngước mắt nhìn về phía Minh Phong mà lạnh lùng hỏi “Chất độc này là ngươi hạ? Hắn, là ngươi làm bị thương?”

”Vậy thì sao?” Minh Phong ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng thầm suy đoán, võ công của nữ nhân này dường như lại mạnh lên, rốt cuộc nàng ta luyện loại công phu nào?

Còn không chờ nàng nghĩ xong thì chỉ cảm thấy ngực đau nhức, cả người bay văng ra ngoài được Thiên Kỳ phi thân tiếp đỡ. Vừa rơi xuống đất nàng liền phun huyết ra.

Mị xuất thủ ra sao thì không người nào nhìn thấy. Khi Minh Phong bay ngược ra thì nàng vẫn đang ôm Thiết Diễm tựa vào trong lòng mình, như thể cũng chưa từng chuyển động quá.

”Mị . .” Mị vừa đến thì tâm thần Thiết Diễm rốt cục có thể hoàn toàn thả lỏng, cả người cũng không xuất nổi một chút khí lực. Mấy ngày nay hắn lo lắng hãi hùng, hơn nữa hắn trong thời gian mang bầu, nếu không phải hắn là người có ý chí sắt đá thì làm sao sống nổi đến bây giờ.

Hôm nay thấy nàng vô sự thì mối lo lắng nặng nề nhất trong lòng đã được yên tâm hơn, nhưng hắn lại có cảm giác không rõ ràng lắm.

Mị xiết chặt cánh tay hắn, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói “Là ta, Diễm, ta không sao.” Biết hắn lo lắng, biết hắn nhớ mong nên nàng nhẹ nhàng lên tiếng trấn an sự không yên tâm của hắn.

Vẫn âm thanh đó nhưng mà lại khác xa với sự lạnh lẽo khi vừa rồi hỏi Minh Phong.

Mị kiên định ôm lấy cánh tay hắn để nỗi bất an của Thiết Diễm tiêu tan đi thật nhiều; còn Mị lại lo lắng thân thể của hắn, vừa rồi lúc bắt mạch cho hắn thì nằng phát hiện thân thể của hắn đã đến cực hạn. Lúc trước sợ hắn cậy mình còn mạnh chống đỡ giống như lúc bình thường, nhưng cũng không ngờ hắn đồng ý thả lỏng như vậy mà tựa vào trong lòng nàng. Điều này làm cho Mị an tâm rất nhiều, nàng đau lòng vì hắn, đồng thời cũng vui mừng khi thấy hắn ỷ lại nàng.

”Hư . . .” Thiết Diễm bởi vì được mùi hương quen thuộc thanh nhã của nàng mà khẽ cười. Rốt cục nàng đã trở về; ánh mắt mơ hồ, ý thức hỗn độn làm hắn dần dần mất đi ý thức trong lòng nàng, chỉ nhớ rõ đây là sự ấm áp quen thuộc, có thể ngủ say, liền ôm nó vào trong ngực.

a

”Diễm?” Thấy Thiết Diễm trong lòng đột nhiên nặng trĩu, Mị kinh ngạc một lát rồi lại thăm dò mạch ở cổ tay cho hắn lần nữa. Phù, chỉ là mệt nhọc quá độ, thân thể suy yếu nên hôn mê mà thôi.

Mị bảo Cốc Đông đở Thiết Diễm đang hôn mê đứng dậy, đối mặt với Minh Phong đang trị thương, sau đó nhìn về phía Thiên Kỳ.