Tương Tư Bất Hối

Chương 30




“Ngươi nói cái gì?” Mị thanh âm trong nháy mắt tăng lên, không để ý vết thương sau lưng, mạnh ngồi dậy, nhưng lại bị Triệu Lang đè lại.

Hai người đều không có chú ý tới, bởi vì Mị tăng lên thanh âm mà làm Thiết Diễm khẽ nhíu mày .

“Nói rõ ràng.” Triệu Lang trầm giọng nói, nhiều Thái y canh giữ ở nơi đó như vậy , sẽ có chuyện gì được đây?

“Thái y nói, tiểu công tử vì sinh non, nên thân mình rất nhược, lại không thể dùng dược, chỉ sợ sẽ……” Cốc Đông dừng lại.

“Như thế nào?” Triệu Lang mặt cũng trầm xuống dưới.

“Chỉ sợ sẽ chết non.” Cốc Đông một mạch nói ra.

Triệu Lang không nói gì, chỉ là nhìn về phía Mị.

Mị cũng là đã nhận ra Thiết Diễm có biến hóa, hắn, tỉnh, bởi vì hắn bắt được tay nàng, mí mắt run run, chắc là vì mệt quá không thể mở đi. [Sunny: ôi Diễm ca thiệt thảm==]

Mị thanh âm trầm thấp, nói,“Cốc Đông, đi đem tiểu công tử ôm đến.”

Cốc Đông tuân mệnh rời đi.

“Diễm,” Mị ở bên tai Thiết Diễm kêu, hắn chắc là bị thanh âm của nàng làm tỉnh giấc, lại nghe Cốc Đông nói, mới có thể kích động như thế đi! Dược nàng hạ đã dùng phân lượng đủ làm cho hắn có thể hảo hảo ngủ một giấc, hiện tại sợ là rất khó tỉnh đi?

Nhưng là, ánh mắt Thiết Diễm lại bỗng nhiên mở, vừa chuyển, liền nhìn vào phượng mắt của Mị , nắm tay nàng cũng hơi hơi dùng sức, môi khẽ run, nói,“Cục cưng……”

“Không có việc gì,” Mị đưa tay nắm chặt hắn,“Có ta ở đây, cục cưng nhất định không có việc gì.” Người này, lại dùng cường hãn ý chí của hắn đến đối kháng dược tính, aiz!

Thiết Diễm không nói, chính là gắt gao nắm lấy tay nàng.

Trong chốc lát, Cốc Đông liền ôm cục cưng tiến vào, phía sau đi theo là vẻ mặt lo âu của Trung hiếu vương Thiết Dũng cùng người vừa tiến cung Vương Quân, ba người CốcNamtheo sau cùng tới.

Mị đưa tay tiếp nhận cục cưng, đặt ở trên giường, thay hắn bắt mạch, lại cởi bỏ xiêm y, tinh tế nghe lồng ngực, trầm ngâm một lúc sau, nàng bảo Cốc Đông lấy đến giấy bút, viết xuống loại thuốc.

“Theo đây mà đi bốc thuốc, nấu nước bưng tới, thay tiểu công tử ngâm thuốc.” Mị phân phó, đem tên thuốc đưa cho Cốc Đông, chính mình bắt lấy cánh tay nhỏ của con, thử đưa vào một chút Hỗn Nguyên Công, dù sao công lực này cũng bá đạo, không biết con chịu nổi hay không nên nàng cũng chỉ dám đưa vào một chút, không dám đưa nhanh.

Mọi người chỉ thấy nàng chống khuỷu tay ghé vào trên giường, song chưởng đặt ở trên người cục cưng, nàng cầm cái tay nhỏ bé của đứa trẻ mới sinh một , vẫn không nhúc nhích, không biết nàng đang làm cái gì, nhưng vẻ mặt tập trung của nàng lại làm cho người ta không dám quấy rầy.

Thiết Diễm cũng chỉ là lẳng lặng nằm, không nháy mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tro tàn nhỏ nhắn của con .

Một lát sau, sắc mặt cục cưng dần dần hảo chuyển, tuy nói không hơn hồng nhuận là bao nhiêu, nhưng cũng không lại là sắc tro tàn xanh trắng nữa, hô hấp cũng dần dần có thể nghe rõ.

Mị cũng là một đầu mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng, nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, yếu ớt của con , nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia tái nhợt , hốc mắt nàng bỗng nóng lên, này, là con trai của nàng! Trong lòng hình như có cái gì bắt đầu nổi lên.

Cha, mẹ, hai người chắc cũng không thể tưởng được ta cũng làm mẹ đi? Loại cảm giác kỳ quái bắt đầu nổi lên trong lòng ta này chính là tình thương của mẹ sao? Huyết thống thật là kỳ diệu a! Nàng vốn cũng không yêu thích tiểu hài tử, thế nhưng lại cảm thấy vật nhỏ trước mắt dị thường xinh đẹp.

Cúi người, nhẹ nhàng mà thân ái nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của con, Mị ôn nhu nở nụ cười, đây là, con trai của nàng. [Sunny: hạnh phúc của người mẹ…. Ôi!]

Những người khác không thể thấy vẻ mặt của Mị, nhưng Thiết Diễm nằm nghiêng ở bên cạnh thân thể của nàng, chăm chú nhìn từng biểu hiện trên gương mặt Mị. Thê chủ xinh đẹp của hắn, cánh tay thon dài cầm tay nho nhỏ của con , bên môi nở rộ nụ cười cực nhu, cực ấm. Ánh mắt nhu hòa ấm áp, thân thể của nàng phảng phất ra khí chất nhu hòa, đem nàng cùng con đều quay chung quanh tại thiên địa ấm áp kia. Hình ảnh này chặt chẽ khắc ở trong đầu Thiết Diễm , mặc kệ qua bao nhiêu tuổi đi nữa cũng không quên được.

*** ***

Bốn người Cốc Đông đem dục thủy, nâng vào phòng.

Mị cho các nàng đem thủy bồn đặt ở bên giường, dưới sự trợ giúp của Cốc Đông ngồi dậy. Nàng cẩn thận một tay nâng cục cưng đặt ở bồn tắm, nhẹ nhàng dùng dược thủy ngâm thân thể gầy nhỏ của hắn, tay kia thì để đặt ở trong bồn, thầm vận Hỗn Nguyên Công, bảo trì độ ấm của dược thủy, để dược tính có thể phát huy hết tác dụng.

Mọi người lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏ kia, thời gian dần dần trôi qua.

Khi Mị rốt cục cũng đem cục cưng ôm ra, tiếp nhận vải bông Cốc Tây đưa sang, tinh tế lau khô thân thể nho nhỏ, dùng tã lót đã chuẩn bị sẵn, đặt ở bên người Thiết Diễm.

Để Cốc Tây Cốc Bắc đem tất cả thu thập sạch sẽ, mọi người vây quanh lại đây, kinh ngạc không thôi.

Bị Thái y tuyên bố sẽ chết non , cục cưng nay sắc mặt ửng đỏ, hô hấp thông thuận, từ từ nhắm hai mắt, nặng nề ngủ.

Thiết Dũng ánh mắt rối rắm nhìn nữ tử ghé vào trên giường, Thiết Diễm cùng đứa trẻ mới sinh trong lòng hắn, đứa con dâu mà nàng vẫn không vừa lòng lắm . Tinh tế xinh đẹp còn chưa tính, lại còn chỉ là tiểu nhạc sĩ biết đánh đàn làm khúc , nếu không phải vì hạnh phúc của con , Thiết gia huyết mạch, hơn nữa còn do Hoàng Thượng tứ hôn, nếu không nàng căn bản sẽ không đem đứa con trai con mình gả cho nàng.

Thứ duy nhất đáng giá để nàng khen ngợi là, con dâu này chưa bao giờ từng sợ hãi nàng, ngay cả con của mình cũng đều không có dám đối kháng nàng như vậy bao giờ.

Nhưng, hai ngày này phát sinh nhiều chuyện làm cho nàng khiếp sợ không ngừng, tiên vương đúng là chết vào tay Mị, mà nàng còn dám đứng trước mặt Hiền vương cùng Tể tướng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trần thuật khuyết điểm của tiên vương ; Hiền vương cùng Tể tướng kéo nàng đi theo yết kiến là vì muốn nàng duy hộ thiết gia, lại trùng hợp lúc Thiết Diễm tiến cung nghị sự, hắn vừa nghe xong nhưng lại kiên trì muốn diện thánh; Nhưng ở phía trên đại điện, Hoàng Thượng lại cam nguyện buông tha vương vị, cũng muốn bảo trụ nàng; Trong điện Cấm Uyển , người vừa tinh tế nhưng lại nhu nhược như nàng, nhưng lại thừa nhận tất cả, còn đồng ý chịu bát hạ tử long tiên; Nay lại dùng diệu thủ hồi xuân, cứu trở về tiểu ngoại tôn mà chúng Thái y đều thúc thủ vô sách ; Nàng, làm sao có thể chính là một cái nho nhỏ nhạc sĩ? Làm sao có thể chỉ cam nguyện làm một nhạc sĩ nho nhỏ ?

Rốt cục cũng yên tâm, mọi người lẳng lặng rời khỏi phòng, đem một mảnh trời đất trả lại cho một nhà ba người trên giường vừa mới trải qua hoạn nạn mới gặp được nhau kia.

Trong phòng, Mị cùng Diễm đều không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cục cưng nằm ở trong lòng các nàng. Mị chậm rãi đưa tay cầm tay Thiết Diễm, hai người quan trọng nhất của đời nàng, nay, đều nằm cạnh ở thân thể của nàng, làm bạn nàng, chính là như vậy, nàng đã thỏa mãn, không còn cầu gì hơn.

Thiết Diễm để nàng gắt gao nắm tay hắn, hai ngày nay phát sinh nhiều chuyện cũng đã đồng dạng rung động hắn, nàng rốt cuộc là người như thế nào lại làm cho Hoàng Thượng vì nàng ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần? Vì sao nàng bị tử long tiên làm da tróc thịt bong mà lại không có nội thương? Vì sao nàng chỉ cần cho hắn thay nàng bôi thuốc, không cần Thái y dâng kim sang dược tốt nhất của hoàng gia? Vì sao dược hương kia lại quen thuộc như thế? Vì sao khi nàng nói ra cục cưng nhất định không có việc gì, hắn liền cảm thấy yên tâm ?

Hắn từng nghĩ, nàng cần huyết để trị thương, vậy, tám năm trước người cứu hắn là nàng sao? Nhưng tám năm trước nàng chỉ là tiểu cô nương tám tuổi, mà Cổ thần y kia cũng là đã nữ tử tuổi trẻ rồi; Hắn từng nghĩ tới, nàng có lẽ là người ba năm trước đến ở Tiết phủ giúp hắn, sau lại là công tử áo trắng cứu hắn, nhưng này, thế gian như thế nào lại có nữ tử giả trang nam tử, nếu thật sự là nàng, nàng vì sao không cho hắn biết?

Thiết Diễm trong lòng tựa hồ có rất nhiều thắc mắc, lại như thế nào cũng không có đáp án.

“Diễm,” Mị nhẹ giọng gọi hắn.

“Ân?” Thiết Diễm nhìn về phía nàng, bất luận như thế nào, hắn biết, hắn trong lòng đã muốn có nàng, có tiểu thê chủ tuổi còn nhỏ nhưng lại vô cùng đáng tin cậy .

“Vì cục cưng, ngươi chỉ sợ phải đích thân cho con bú sữa rồi.” Mị nghĩ giống như mẹ nói qua, chính là bởi vì mẹ kiên trì cho nàng bú sữa mẹ, nàng mới khỏe mạnh như vậy, mới có thể đủ sức chống lại người cha dã man kia. Thân thể của con nhược như vậy, không ngại phải thử xem rồi. [Sunny: ta tự hỏi, tác giả có cần nhắc khúc này k== Biến thái hết sức=]]]]]]

“Ân,” Thiết Diễm mặt ửng đỏ, khẽ lên tiếng, dừng một chút, vẫn là hỏi,“Nàng có thể hay không…… Bởi vì là…… Con……” [Sunny anh Diễm quá dễ thương luôn :”>]

Mị thấy hắn do do dự dự nửa ngày, ấp a ấp úng chỉ phun ra vài từ, liền đã hiểu tâm tư của hắn, không khỏi nở nụ cười,“Chỉ cần là chàng sinh, nam hay nữ ta đều thích.” Nàng dừng lại, đảo mắt ôn nhu nhìn con, nói, “Huống chi, ta thực thích con.”

“Ân.” Thiết Diễm không nói gì thêm, hai người chính là như vậy một tả một hữu mặt đối mặt, nghiêng người nằm, nhìn mặt con hơi hơi phiếm hồng ngủ say.

*** ***

Triệu Lang không thể không lại cảm thán thể chất quái dị của Mị , tiên thương như vậy, ngũ ngày sau liền đã đóng vảy, nàng đã có thể hoạt động như thường.

Vì thế, nàng liền mang theo Thiết Diễm cùng con hồi phủ, còn xin Triệu Lang cho mình và Thiết Diễm ba tháng nghỉ ngơi, nói là phải giúp Thiết Diễm ở cữ, cấp con dưỡng thân mình, thuận tiện nói một câu, nếu muốn dùng người, lục tỷ nhà nàng có thể tùy tiện cầm dùng.

Triệu Lang đáp ứng, còn tặng kèm một xetrân quý dược liệu , dù sao Thiết Diễm sinh non là vì chính mình nhất thời đần độn, trúng kế của Hiền vương các nàng .

Aiz! Nàng càng ngày càng cảm thấy làm hoàng đế không bằng làm nhạc sĩ, nàng thì có năng lực tìm ai đi xin nghỉ đây? [Sunny: càng ngày càng thấy Triệu Lang dễ thương =]

*** ***

Mị từ khi trở lại trong phủ liền chỉ vây quanh Thiết Diễm cùng con, giúp Thiết Diễm cùng con bổ thân. Lại còn đi theo phụ thân học như thế nào chăm sóc đứa nhỏ, đổi tã, …… Chính mình không có việc gì cũng thường thường cấp con tắm dược, giúp hắn cường thân.

Thái y trong cung còn đến nhờ nàng cách truyền huyết, nàng đơn giản bảo Cốc Tây cùng Cốc Bắc đến hoàng cung, dù sao trước đây nàng cũng đã dạy bọn họ, vì thế, các Thái y cũng chỉ có thể nhận sự chỉ đạo của hai gã nam tử này.

Mấy ngày nay, Thiết Diễm chỉ cần nằm ở trên giường tẩm bổ, cho con bú sữa, còn lại đều do Mị lo, chuyện có liên quan đến Thiết Diễm cùng con , Mị cũng không mượn tay người khác giải quyết.

Nàng thậm chí còn chạy tới cùng các tỷ phu học thêu thùa, Thiết Diễm thuở nhỏ đã học cách cầm thương, những việc do nam nhi làm chắc chắn cũng không biết. Cũng may Mị thiên tư thông minh, không cần học hết mười bước, đã làm ra một kiện tạm được quần lót, cho dù bị Thiết Nguyệt cười nhạo, vẫn là vui vẻ cho con mặc vào, cũng may vật liệu nàng làm quần áo cho con cùng Thiết Diễm giống nhau, sẽ không làm bị thương nộn nộn da thịt của con .

Thiết Dũng cùng Thiết Quảng nhìn nàng liên tiếp lắc đầu. Nàng căn bản là không giống nữ tử, đã vậy còn đi học gia sự của nam nhân.

Làm cho Thiết Dũng vui mừng là, Hoàng Thượng ban một đạo thánh chỉ cho Thiết Quảng, tứ phong Bình Bắc nguyên soái, chưởng quản kinh đô, sở hữu binh mã.

Nhưng Vương Quân cùng chúng gia tỷ phu cũng là càng thêm yêu thích Mị, cảm thấy Thiết Diễm thật sự là gả cho thê chủ tốt, thương Thiết Diễm như vậy, liền cũng cùng nàng học chút phương pháp nấu nướng, học đánh đàn làm khúc, cuộc sống bình thản cũng là hơn vài phần lạc thú.

Mị lại vô tư bày ra một đống phương pháp bí truyền, ở phòng Thiết Diễm lúc nào cũng đều có thể truyền ra tiếng hoan hô của chúng gia nam nhi , làm cho Thiết Diễm cũng hiểu được trong nhà dần dần có tiếng cười vui.

Trước đêm trăng tròn, Mị vào cung, không bao lâu liền cầm một đạo thánh chỉ trở về phủ.

Thiết Dũng kinh dị, Thiết Diễm nhìn thánh chỉ, hốc mắt ẩm ướt, thánh chỉ viết, ban thưởng con của trấn quốc tướng quân họ Thiết , nam nhi Thiết gia từ đó đều có thể mang họ Thiết , mặt khác, nhạc sĩ Mị, vì ở rể thiết gia, ban thưởng lấy họ Thiết.

Vì thế, Mị từ đó liền tên là Thiết Mị.

Như vậy, thánh chỉ ban ân cho nam tử không thể có họ trong triều đại này, là cực kì cao thượng, Thiết Nguyệt lại khóc lóc nỉ non, tiếng khóc không ngừng, hắn cũng rốt cục có thể quang minh chính đại mang họ Thiết.

Thiết Mị đối với những nam tử ở trong phòng khóc này cũng không thấy lạ, không nghĩ tới là, ngay cả Thiết Diễm luôn luôn không để lộ ra cảm xúc cũng đỏ mắt, lệ trong suốt. Nàng không khỏi nghĩ đến nên nói Triệu Lang sửa giáo điều vô nhân đạo này. Họ còn phải được ban cho, đây là nhân quyền cơ bản cơ mà!

Vì thế, khi trăng tròn, Hoàng Thượng ban thưởng họ Thiết, Trung Hiếu vương phủ nổi danh khắp nơi. Vì Lạc, con từ nay về sau sẽ tên là Thiết Lạc, Thiết Mị lại thường gọi hắn, Lạc Lạc.