Mị biết mình là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng , cũng biết mình là tri âm của chúng quan sau gia quyến . Nhưng ở Thiết phủ, mình nhất định không phải người tâm phúc, cũng không phải nhạc sĩ biết âm luật, vậy nên tiểu tử Thiết Nguyệt kia không biết rốt cuộc làm cái quỷ gì, không có việc gì lại luôn dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn nàng chòng chọc.
Nàng ở Thiết phủ thực là tuân thủ quy củ, ngay cả cha mẹ kiếp trước của nàng cũng chưa từng thấy qua bộ dáng nhu thuận như vậy của nàng đâu , nàng như vậy lại là làm sao trêu chọc vị tiểu thiếu gia này chứ?
Mị mỗi ngày lý đều hồi phủ từ sớm, chuẩn bị bữa tối. Từ khi nàng vào Thiết phủ, đồ ăn hằng ngày của Thiết Diễm đều là do nàng tự mình nấu nướng, bất quá nam tử ngốc nghếch kia, thật đúng là dễ chịu, không kiêng ăn, cấp cái gì ăn cái đó, đến bây giờ cũng chưa phát hiện mọi việc, chỉ là cảm thấy hương vị thức ăn so với bình thường ngon hơn nhiều, liền nghĩ ngay đến tay nghề của An thúc đã có tiến bộ. Nhắc tới vị An thúc này, phòng bếp là địa phận làm việc của hắn, nhưng nàng lại mỗi ngày đến, muốn không quen thân với An thúc cũng không được. An thúc đối với trù nghệ của nàng rất khâm phục, mỗi lần nàng nấu nướng, hắn đều đứng một bên học hỏi. [Sunny: Nhớ lại hồi đó Mị tỷ chỉ có đánh nhau vs luyện tập thể lực ở doanh trại quân đội j j đó, làm sao học được tay nghề vậy chứ? Chắc lại là vì Diễm ca rồi :-
Đang nấu, nàng lại cảm giác được có một loại này ánh mắt quỷ dị nhìn mình, nhiều ngày làm lơ như vậy, nàng cảm thấy, nàng hẳn là nên đối mặt với nó một chút, ít nhất, cũng tránh được một cái đuôi.
Mị quay mình nhìn về phía cửa, quả nhiên, vị Thiết Nguyệt thiếu gia kia đang đứng ở cửa ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm nàng. Mị chỉ đơn giản đi đến trước mắt hắn đứng thẳng, mặc hắn nhìn, nàng cũng đánh giá vị Thiết Nguyệt thiếu gia từ trên xuống dưới này , để mọi người nhìn thấy dù sao cũng tốt.
Nói thật, vị Thiết Nguyệt thiếu gia này không ngờ là đáng yêu thành cái loại này, khuôn mặt nhỏ nhắn, mày liễu, mắt to, khi trừng người khác đúng là rất hiệu quả, dù sao nàng cũng đã nhìn quen nên cũng không còn cảm giác gì nữa rồi. Cái đầu nhỏ, mới cao đến bả vai của nàng. Tuy rằng hắn chưa bao giờ đối xử hòa nhã với mình, nhưng bất quá Mị thật ra không chán ghét hắn, dù sao người có tính tình thẳng thắn như vậy , muốn chán ghét, cũng rất khó đi.
Huống chi, Thiết Diễm cũng rất thương người cháu này, hơn nữa hắn còn cho rằng nếu không phải bởi vì hắn, lục tỷ phu sẽ không vì lâm bệnh rồi qua đời, lục tỷ sẽ không vì vậy mà nản lòng thoái chí nguyện cả đời lễ Phật, cho nên Diễm càng thương hắn gấp bội. Ngốc tử nhà nàng a, trách nhiệm gì cũng đưa lên vai. Nhưng trách nhiệm của phu quân thì lại quên…… Quên đi, nàng cùng hắn so đo chuyện này làm gì chứ?
“Ngươi nhìn cái gì?” Thiết Nguyệt bị nàng nhìn như vậy, nổi giận quát.
“Di? Ngươi xem ta sao lại không thể?” Mị cười quyến rũ, tiểu tử này còn rất bá đạo a.
“Ngươi……” Lại tới nữa, như thế nào lại là loại quỷ dị ánh mắt này.
“Ngươi……” Di! Biểu tình như thế nào lại thay đổi rồi?
“Ngươi……” Mị lộ vẽ xem thường, hắn rốt cuộc muốn nói gì a!
“Ngươi……” Còn……
“Ngươi cái gì ngươi, ngươi rốt cuộc muốn nói gì, nhanh chút, ta đang bận.” Mị không kiên nhẫn nói, chỉ nói thôi cũng khó như vậy, Thiết gia các nàng như thế nào người người đều như vậy chứ!
Nhìn trù án phía sau nàng , lại nhìn nàng, Thiết Nguyệt đơn giản hỏi:“Ngươi thật sự hứa với tiểu cậu ta rằng “cả đời nhất thế một đôi nhân” sao?”
Không thể nào? Hắn theo nàng nhiều ngày như vậy chỉ vì việc này? Lúc này, đến phiên Mị dùng quỷ dị ánh mắt nhìn hắn. [Sunny: =] hai người này hài thật =]
“Có phải hay không?” Thiết Nguyệt mở to mắt trừng Mị, dậm chân hỏi.
Mị phát lạnh, trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, tức giận nói,“Ừ!” Không có việc gì lại dậm chân, Thiết Diễm nhà nàng sẽ không có loại tật xấu này đâu.
Thiết Nguyệt hỏi qua một câu như vậy , cũng không mở miệng nữa, chỉ dùng đôi mắt to của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng. Tự giải lệnh cấm, hắn lại liền vụng trộm chuồn ra phủ đi chơi, vì thế nghe được trong kinh thành ồn ào huyên náo mọi người truyền tai nhau tiểu nhạc sĩ ở trên đại điện đối đầu với Yến vương, mỗi bản mỗi khác, nhưng mỗi bản đều có câu nàng đồng ý cho tới khi còn sống sẽ cùng hắn “nhất thế một đôi nhân”, còn nói tiểu nhạc sĩ khẳng định sẽ ở rể Thiết gia, nhất định là yêu Trấn Quốc tướng quân này cực kỳ rồi. Nhưng trên đời này thực sự có nữ tử như vậy sao?
Thấy hắn lại im lặng, Mị nhìn nhìn lại sắc trời, nàng dù sao cũng lười cùng hắn đấu khẩu, sẽ không kịp bữa tối mất, nàng chỉ đơn giản quay đầu đi làm chuyện của mình.
An thúc thấy thiếu gia ngơ ngác đứng ở cửa phòng bếp như vậy, tiến lên đưa hắn kéo sang một bên nói,“Tôn thiếu gia, theo An thúc thấy, việc này không giả đâu.”
“An thúc?” Thiết Nguyệt mới vừa hoàn hồn, cầm lấy tay áo An thúc hỏi,“An thúc, nàng so với ta chỉ hơn một tuổi, thật sự yêu tiểu cậu sao?” Hắn là nam tử, tất nhiên là biết, nam tử mà như tiểu cậu, tất nhiên phải trả giá rât nhiều, nhưng ở trong mắt hắn , tiểu cậu so với đại đa số nữ tử còn mạnh hơn nhiều. Từ lúc trở về Thiết phủ, tiểu cậu liền đặc biệt thương hắn, hắn biết vì sao, nhưng theo hắn thấy, Thiết gia như vậy không phải lỗi của tiểu cậu , cũng không phải trách nhiệm của tiểu cậu. Hơn nữa, hơn nữa, nữ nhân này thật là không ngại sao, nàng là thật thương tiểu cậu sao? Nghe Vương Quân gia gia nói, năm đó tiểu cậu bị đưa vào Tiết phủ, vài năm qua tất là đã chịu không ít khổ, nếu không, tiểu cậu nhất định sẽ không im lặng như vậy.
************************
Hắn hy vọng tiểu cậu có thể hạnh phúc. Cho nên, khi hắn nghĩ đến thê chủ của tiểu cậu chính là nàng một tiểu nhạc sĩ, hơn nữa so ra còn giống với nam nhi bình thường vài phần, làm sao xứng đôi với tiểu cậu uy phong lẫm lẫm, anh tuấn của hắn đây.
“Tôn thiếu gia, chuyện khác không nói, từ lúc thiếu phu nhân vào phủ, thức ăn của Diễm thiếu gia đều là do thiếu phu nhân tự tay làm, thế gian này những nữ tử vào phòng bếp vốn là không nhiều lắm, huống chi còn giống như thiếu phu nhân, tay nghề còn tốt như vậy. Thiếu phu nhân mỗi ngày đều thay đổi món ăn cho thiếu gia, luôn nghĩ làm như thế nào mới có thể cấp đồ ăn cho thiếu gia bổ thân, ngay cả An thúc ta làm đầu bếp nhiều như vậy năm cũng không biết, nguyên lai đồ ăn còn có thể làm nhiều cách như vậy. Ngươi nếu vẫn là không tin, đến hỏi Bình thúc đi.” An thúc nói xong, liền xoay người vào phòng bếp.
Vì thế, sau đó không lâu, Thiết Nguyệt ở nơi nào trong phủ chặn Bình thúc lại, hỏi,“Bình thúc, tiểu nhạc sĩ kia thật sự thương tiểu cậu sao?”
“Cái gì tiểu nhạc sĩ, Tôn thiếu gia, đó là tiểu mợ của ngươi đó.” Bình thúc vừa nói trong lòng như vậy, tự nhiên cũng là hướng về Mị, Bình thúc hơi hơi suy nghĩ một chút, nói,“Tôn thiếu gia, từ khi thiếu gia thành thân đến nay chưa từng vào sân phòng của thiếu gia phải không? Tôn thiếu gia có rảnh, thì hãy đi xem. Còn có, quần áo của thiếu gia không biết tôn thiếu gia có chú ý không, mới đầu, ta cũng không chú ý, sau mới phát hiện, quần áo nhìn sơ qua cùng trước kia không có gì bất đồng, nhưng thật sự là vải dệt cùng đường may là hoàn toàn bất đồng, Tôn thiếu gia có thể tự mình đi đối chiếu. Còn có giầy của thiếu gia cũng là giống nhau a. Y thiếu gia ngày thường đối với bản thân rất cẩu thả, làm sao chú ý tới mấy việc này a! Kia đều là do thiếu phu nhân thu xếp cho thiếu gia . Ngươi nói cũng không suy nghĩ! Namtử trên đời không phải đều cầu là có được một thê chủ hết lòng yêu thương sao?” [Sunny: ta nghĩ Tôn vs Y là biệt danh ở nhà chăng? ==]
Vì thế, Thiết Nguyệt khi hấp tấp vọt vào trong phòng , làm Thiết Diễm vừa trở lại trong phòng không khỏi hoảng sợ.
“Nguyệt nhi, gấp gáp như vậy là có chuyện gì?” Thiết Diễm nhìn Thiết Nguyệt vì chạy mà mặt đỏ bừng .
Thiết Nguyệt không có trả lời tiểu cữu của hắn, mà là đi dạo một vòng bên ngoài cùng bên trong phòng, nơi này sờ sờ, nơi đó sờ sờ. Trong phòng thoạt nhìn giống như trước kia, không có gì bất đồng, nhưng gia cụ tất cả đều đã đổi qua. Giường cũng là làm từ gỗ tốt nhất, hình thức lại cùng với chiếc giường của tiểu cậu trước kia giống nhau như đúc; Đệm chăn cũng đều là làm từ vải bông tốt nhất, tuy rằng nhìn qua đều cùng đồ dùng hằng ngày của tiểu cậu không sai biệt lắm, nhưng không phải là hoàn toàn giống ; Cái khác gia cụ cũng giống nhau, đều là hình dáng cũ nhưng lại đổi thành gỗ đào tốt nhất, ngay cả giá đặt ngân thương của tiểu cậu cũng làm từ gỗ mộc.
Thấy tiểu cậu đang thay quần áo, Thiết Nguyệt tiến lên cầm quần áo của tiểu cậu , nhìn kỹ, thật sự không giống với trước kia, gia sự của nam nhi, tiểu cậu không hiểu, nhưng hắn cũng là hiểu được, lại lấy qua giầy mà tiểu cậu đặt ở bên giường , đôi hài này cũng là được đặc chế, mặt vải dệt cũng là vì chủ nhân mà làm sao cho thoải mái nhất, đường may tinh thế mịn màng, vừa thấy đã biết người may tay nghề bất phàm.
Thiết Nguyệt biết, vải dệt tốt, tay nghề cao cũng chưa là cái gì, khó có được là, có thể có được những vật dụng giống với đồ dùng thường ngày của tiểu cậu, đúng là không dễ, phàm là quý trọng vật gì đó, hẳn là hằng ngày đều thưởng thức ngắm nhìn không rời mắt, như vậy, màu sắc giống nhau để đánh lừa được tiểu cậu hắn cũng cực khó tìm. Vậy, tiểu cậu biết không?
“Nguyệt nhi, ngươi…… Đây là làm sao vậy?” Thiết Diễm có chút kỳ quái, tiểu cháu này vội vàng tiến vào, vốn tưởng rằng có việc gấp gì, ai ngờ lại chính là ở trong phòng nhìn nhìn sờ sờ. Hắn mới yên lòng, chuẩn bị thay quần áo vào sảnh dùng bữa, nhưng Thiết Nguyệt lại cầm quần áo hắn tỉ mỉ xem xét, đây rốt cuộc là chuyện gì ? Hắn là thích chúng sao? Nếu như bình thường, cháu hắn nếu thích, đưa cho hắn cũng không sao, vấn đề là, hắn, mặc vừa sao?
Thiết Nguyệt thế này mới nhìn tiểu cậu hỏi,“Tiểu cậu, người cảm thấy trong phủ những ngày gần đây thức nă như thế nào?”
Thiết Diễm thấy hắn hỏi còn thật sự nghiêm túc, nói,“Không sai a, An thúc tay nghề tốt lên rất nhiều.”
“Kia, vậy những quần áo này?” Thiết Nguyệt giơ giơ lên quần áo trong tay.
“Đây đều là quần áo bình thường của tiểu cậu , có cái gì bất đồng sao?” Thiết Diễm có chút buồn bực, hắn như thế nào đột nhiên hỏi cái này chứ?
Tiểu cậu thật là sơ ý a! Thiết Nguyệt nhớ tới lời nói của Bình thúc .
Như vậy, nàng là thật tâm thích tiểu cậu đi! Thiết Nguyệt nhớ tới bóng dáng nữ nhân kia ở trước trù án bận rộn , có thể làm đến như vậy, hắn cũng hiểu được, không còn gì để nói a! Nữ nhân kia suy nghĩ cái gì chứ? Vì sao làm cũng không cho tiểu cậu biết a? [ Sunny: tình yêu thật sự không cầu người khác đền đáp đấy mà!]
Hôm nay, sau khi vào trong sảnh, Thiết Nguyệt lần đầu tiên đối người đã ngồi bên bàn từ lâu hô,“Tiểu mợ!”
Mị sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại thì ra đây là kêu nàng, Mị có chút không xác định hỏi,“Ngươi bảo ta sao?”
Vì thế, ở lúc mọi người nhìn hắn, Thiết Nguyệt thoải mái lại bảo một tiếng,“Tiểu mợ!”
Mị nửa ngày mới nói một câu,“Nga! Ngoan!” Không phát hiện Thiết Nguyệt cấp nàng chút xem thường nào, trong lòng cũng không biết là đã phát sinh chuyện gì đây ? Có ai có thể hay không nói cho nàng a?
*** ***
Mấy ngày nay đột nhiên Thiết Nguyệt chuyển thái độ ba trăm sáu mươi độ không còn theo sát nàng nữa , nay nàng đột nhiên phát hiện, nguyên lai, người kỳ quái không chỉ một a.
Thiết Diễm luôn trốn tránh nàn, thế nhưng nay đã bắt đầu chủ động xuất hiện ở trước mặt nàng, đặc biệt khi nàng ở trong cung , khi không cẩn thận sẽ bất ngờ gặp hắn.
Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ còn trốn nàng lâu lắm, hắn, thật sự đã thông suốt sao ? Khi nào thì đã nghĩ thông suốt a?