Khương Tỉnh nghi hoặc, cảm thấy hơi kì lạ, không biết ông nói đến chuyện gì, vì sao lại hỏi Trần Thứ tính thế nào?
Cô dựa sát vào cửa, lắng nghe, muốn biết Trần Thứ nói gì.
Nhưng Trần Thứ không trả lời ngay, thật ra là ba Khương không cho anh cơ hội trả lời, hỏi xong liền nói tiếp một câu: “Những năm này Khương Khương chịu không ít đau khổ, chuyện trước kia của nó, cậu có biết không?”
Trần Thứ vâng một tiếng.
“Biết thì tốt.” Ba Khương dừng một lát mới nói tiếp, “Cậu mới từng này tuổi, so với nó thật sự là nhỏ hơn nhiều. Cậu có từng nghiêm túc nghĩ tới sau này, cậu muốn ở bên nó thì phải làm thế nào, ba mẹ cậu sẽ đồng ý chứ? Nếu ba mẹ cậu có ý kiến, về sau Khương Khương sẽ phải chịu uất ức. Việc này cậu đã nói với người nhà chưa, thái độ của ba mẹ cậu thế nào?”
Khương Tỉnh không ngờ ba sẽ hỏi những chuyện này, có chút ngoài ý muốn lại có chút vui vẻ. Ba cô có thể nói những lời như vậy đã là sự nhượng bộ rất lớn. Chỉ cần biểu hiện của Trần Thứ không tệ, ông sẽ không làm khó nữa.
Khương Tỉnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nháy mắt tiếp theo, hơi thở này lại vì câu trả lời của Trần Thứ mà mắc kẹt trong cổ họng.
“Chú, con không có ba mẹ.” Trần Thứ nói như vậy.
Kinh hãi giật mình không chỉ có Khương Tỉnh, ba Khương hình như cũng không ngờ được, qua hai giây mới chậm rãi hỏi: “Bọn họ… không còn nữa?”
Trần Thứ lắc đầu, giải thích cho ông: “Con chưa từng gặp ba mẹ, không biết bọn họ là ai, trên trấn có người nói thấy bọn họ ném con trước cửa nhà bác, nhưng bác nói ông cũng không biết.” Ngừng một chút, giải thích, “Bác là người nhận nuôi con, ông bảo con gọi là bác.”
Ba Khương nghe xong nhất thời ngẩn ra, chuyện vứt bỏ con cái bọn họ nghe thấy không ít, nhưng phần lớn là vứt con gái, hơn nữa những năm này cũng hiếm thấy, không ngờ Trần Thứ lại gặp phải tình huống này.
Ba Khương im lặng một hồi lâu mới tiếp tục nói: “…Từ nhỏ đã sống với bác?”
Trần Thứ gật đầu.
“Trong nhà chỉ có hai người?”
“Vâng.”
Đáp xong một tiếng này, Trần Thứ cúi đầu xuống, mày nhíu chặt, “…Bây giờ chỉ còn một mình con, bác cả đã qua đời.”
Trong phòng khách yên tĩnh.
Ba Khương lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Qua một hai phút, ba Khương nói: “…Cậu học đến nghiên cứu sinh?”
Trần Thứ vâng một tiếng.
Ba Khương gật đầu, nói một câu: “Rất không dễ dàng.” Ngừng một chút, hỏi, “Còn thiếu nợ?”
Trần Thứ hơi sững sờ, sau đó gật đầu: “Vâng.”
“Khoản nợ khi đi học? Học phí?”
“Không phải,” Trần Thứ thấp giọng nói, “Bác cả bị bệnh, dùng để chữa bệnh.”
Ba Khương ngước mắt, ấn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, nói: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Mười hai vạn.” Trần Thứ trả lời xong nhìn ông nói, “Chú, con biết hiện tại kinh tế của con không tốt, nhưng xin chú tin tưởng con, con sẽ không để Khương Khương chịu khổ. Món nợ này sang nửa năm sau con có thể trả hết. Đến đầu năm sau con mới có thể vào làm chính thức, hơn nữa, sang năm con có thể làm thêm mấy công trình, nếu như thuận lợi, thu nhập cũng sẽ tăng, con đã nghĩ kĩ rồi, nếu Khương Khương đồng ý, con muốn sang năm cùng cô ấy đi đăng ký trước, còn hôn lễ…”
“Con sẽ nhanh chóng tổ chức, chỉ là hiện tại con không thể đảm bảo với chú bao lâu sau có thể mua nhà ở Nam An, nhưng con sẽ nghĩ cách rút ngắn thời gian này.”
“…Mua nhà ở Nam An?” Ba Khương khẽ lắc đầu, “Cậu vừa tốt nghiệp, yêu cầu cậu cái này chính là làm khó cậu, tôi nói với cậu chuyện này không phải có ý như thế. Với tính tình của Khương Khương, nếu tôi thật sự làm thế thì cũng không có tác dụng gì.”
Suy nghĩ một chút, ông nói tiếp, “Nhìn ra được cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Về vấn đề kinh tế không có gì nghiêm trọng, cậu mới từng này tuổi, không phải là thời điểm để quan tâm tới vấn đề này, nếu quả thật khó khăn, chúng tôi có thể giúp đỡ, điều tôi lo lắng nhất không phải chuyện này, có vài lời, bây giờ tôi nói, cậu nghe trước đã.”
Trần Thứ chân thành nói: “Chú nói đi ạ.”
Ba Khương nói: “Khương Khương lớn hơn cậu gần năm tuổi, bây giờ nhìn nó còn trẻ, cũng ưa nhìn, nhưng cậu vừa tốt nghiệp, chưa tiếp xúc với nhiều người, tôi cũng từng ở tuổi của câu, loại tình cảm này… Nói thật, tôi không thật sự yên tâm, Khương Khương lại quá trọng tình…”
Nói đến đây, ba Khương nhíu mày, không tiếp tục nữa.
Nhưng Trần Thứ đã hiểu.
“Con hiểu ý chú.” Anh suy nghĩ một chút, nói, “Tâm ý của con đối với Khương Khương, con không biết làm thế nào để chú tin tưởng. Loại cảm giác này, rất khó diễn tả cho người khác, con cũng chưa từng yêu ai, không có cách nào để so sánh, nhưng bản thân con…”
“…Bản thân con rất rõ…” Anh hơi cau mày, chậm rãi nói, “Ở bên cạnh Khương Khương khiến con cảm thấy, dường như tất cả những cái không tốt đều trở nên tốt hơn.”
…
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, ba Khương không hỏi lại, Trần Thứ cũng không nói nữa.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại, ánh sáng bị ngăn trở ở bên ngoài.
Trong căn phòng âm u, Khương Tỉnh ngồi xổm bên tường, một bàn tay che kín mặt.
Nước mắt từ kẽ ngón tay chảy xuống đến khóe môi.
Cô dùng tay gạt đi, chậm rãi đứng lên, dựa vào tường, hốc mắt lại ướt. Nhưng mà, cô lại muốn cười.
Không biết làm thế nào để biểu đạt tâm tình, lúc người đàn ông ngoài kia nói những lời này, là đã tìm được lời giải thích tốt nhất.
Tất cả những cái không tốt dều trở nên tốt hơn.
Đúng là, sau khi gặp anh, những gì đã qua đều tan thành mây khói.
*****
Khương Tỉnh không biết bên ngoài kết thúc nói chuyện khi nào, cô lên giường tiếp tục nằm, lẳng lặng suy nghĩ một lát.
Thân thế của Trần Thứ, những ngày trước kia của anh…
Cho dù đã qua, nghĩ tới, vẫn khiến người ta khó chịu.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, Trần Thứ đi tới.
Anh không biết Khương Tỉnh đã tỉnh, do dự có nên gọi cô hay không. Đã ba giờ hơn, canh trong nồi đã nấu xong, bây giờ uống là tốt nhất. Hơn nữa ngủ trưa quá lâu cũng không nên, buổi tối cô sẽ không ngủ được.
Đứng bên giường một lát, Trần Thứ đi tới kéo rèm cửa sổ ra rồi quay lại vỗ nhẹ vào cánh tay Khương Tỉnh, gọi hai tiếng thấy cô không có phản ứng đành phải lại gần, nhẹ nhàng ngồi nghiêng trên giường, định nhéo má cô, nhưng vừa nhìn qua liền dừng tay lại.
Khương Tỉnh mở to mắt, trong đôi mắt đỏ bừng lấp lánh ánh nước.
Trần Thứ lập tức ghé sát lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Sao thế em? Khó chịu ở đâu?” Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, khẽ nhíu mày, “Khương Khương, nói đi.”
Khương Tỉnh không nói gì, duỗi tay ôm cổ anh, mặt dán vào ngực anh.
“Lên đây đi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Trần Thứ sững sờ, thấp giọng nói: “Để anh cởi áo.”
“Không cần, anh lên đây đi.”
Trần thứ nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
“Em sao thế?”
“Không sao.” Cô ậm ừ nói, “Tỉnh lại không thấy anh.”
Trần Thứ kinh ngạc, cũng không quá tin tưởng, “Anh ở ngay bên ngoài, đừng nói dối, tại sao em khóc?”
“Em gặp ác mộng.” Khương Tỉnh nói.
“Ác mộng gì? Sợ sao?”
Khương Tỉnh ừ một tiếng, “Em không nhớ nữa.”
Trần Thứ sờ mặt cô, thấp giọng an ủi: “Chỉ là mơ thôi, đừng nghĩ tới là được.”
“Vâng.” Khương Tỉnh im lặng một hồi, nói, “Ngày mai em đưa anh đi.”
“Không cần, em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh có thể tự đi.” Trần Thứ nói xong, nhớ đến gì đó, lại nói, “Khương Khương, chú bảo chúng ta mai về nhà ăn cơm.”
Khương Tỉnh sững sờ, giả vờ không hiểu, “Ba em? Nói khi nào?”
“Ông vừa tới, em đang ngủ, ông ở một lát rồi đi về.”
“Ồ.” Khương Tỉnh nói, “Sao ông trở nên dễ tính thế? Xét thấy anh biểu hiện rất tốt, nên thưởng cho anh.”
Trần Thứ cười, “Thưởng gì?”
Khương Tỉnh chui ra khỏi ngực anh, chống tay ngồi dậy, cúi đầu hôn lên môi anh.
Trần Thứ vui vẻ nhận lấy, ngậm lấy môi cô dây dưa rất lâu.
Hơi thở anh dần trở nên nặng nề.
Khương Tỉnh vẫn còn muốn tiếp tục.
Trần Thứ nâng mặt cô, nghiêng đầu tránh ra.
“Sao thế… Anh không thở được?” Khương Tỉnh định ghé lại gần.
“Đừng… đừng nhúc nhích….” Trần Thứ vội vàng nói.
Nhưng đã muộn, Khương Tỉnh nằm sấp trên người anh, trong nháy mắt cũng cảm nhận được biến hóa của anh.
Cô cười, hôn lên cằm anh nói, “A, hóa ra là thế.”
Trần Thứ bất đắc dĩ dỗ cô: “Xuống được không?”
“Không.”
“Xuống đi em.”
“Không muốn xuống.”
Trần Thứ không còn cách nào, thấp giọng nài nỉ: “Khương Khương, đừng quậy nữa, bây giờ không thể đụng vào em được.”
“Em biết.” Khương Tỉnh chậm rãi sờ cổ của anh, nhẹ giọng nói, “Không sao, dù sao em cũng có thể chạm vào anh.”
Nói xong, tay liền đưa xuống.