Tương Tỉnh

Chương 39: “Chúng ta chia tay đi.”




Lồng ngực anh cứng rắn, trên áo sơ mi có mùi hương nhàn nhạt, vòng tay này quen thuộc mà ấm áp.

Khương Tỉnh không  muốn buông ra.

Trong hành lang thỉnh thoảng có người qua lại, chỗ bọn họ đứng quá rõ ràng, khiến mọi người đều liếc nhìn. Khương Tỉnh thả tay ra, ngẩng đầu nói: “Anh buông em ra trước đi.”

Trần Thứ ngơ ngẩn một chút. Nghe cô nói những lời này, anh mới ý thức được, tay anh đang siết chặt lấy eo cô.

Đây dường như đã thành phản ứng bản năng, cô chạy qua, anh liền ôm lấy cô.

Tâm lý xây dựng được cùng những lời tự nói với bản thân đều thành mây bay, không biết đã sớm bay đi đâu.

Khương Tỉnh kéo Trần Thứ vào một góc đại sảnh, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Anh từ công ty tới sao? Ăn cơm rồi chứ?”

Trần Thứ ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô.

Khương Tỉnh hỏi: “Anh nhìn gì thế?”

Trần Thứ nhíu mày hỏi: “Còn đau không?”

Khương Tỉnh lắc đầu, vẻ mặt thoải mái nói: “Không đau, tốt hơn nhiều rồi.”

Mày Trần Thứ vẫn chưa giãn ra, hơi thất thần nhìn cô.

Khương Tỉnh hỏi: “Anh nghĩ gì thế?”

Ánh mắt Trần Thứ hơi động, hồi phục tinh thần, Khương Tỉnh đột nhiên nhón chân lên, hôn nhẹ lên khóe môi anh.

Hôn một cái lại cảm thấy không đủ, còn muốn tiến tới, không ngờ đầu đột nhiên choáng váng, thân thể ngã về phía trước, may mắn Trần Thứ kịp thời đưa tay ra đỡ cô.

“Sao rồi?” Trần Thứ sốt ruột hỏi.

Một tay anh ôm lấy vai Khương Tỉnh, một tay nâng khuôn mặt cô lên, nhìn kĩ, “Khó chịu sao?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, trấn an anh: “Không sao, đừng lo, chỉ là phản ứng bình thường thôi, chờ một chút sẽ tốt hơn.”

Trần Thứ hiểu ra. Hôm đó ở bệnh viện anh tìm y tá hỏi thăm tình hình của cô, y tá nói Khương Tỉnh bị chấn động não nhẹ, có thể sẽ có phản ứng không thoải mái, cần mất một thời gian để dưỡng bệnh. 

Vậy đây chắc là phản ứng trong thời kì dưỡng bệnh.

Áy náy trong lòng anh mọc lên như cỏ dại, chuyện ngày đó giống như hiện lên trước mặt, cô đột nhiên im lặng, cả đầu đầy máu, nằm đó, anh gọi như thế nào cô cũng không có phản ứng.

Giờ phút này nhớ đến cảnh đó, cả người Trần Thứ vẫn cảm thấy run rẩy.

Anh nhìn mặt Khương Tỉnh,  nhẹ nhàng hỏi: “Anh đưa em về phòng nghỉ nhé?”

“Không.” Khương Tỉnh dựa vào ngực anh nói: “Đến nhà anh, được không?”

Trần Thứ hơi dừng lại, mắt Khương Tỉnh cong cong, dịu dàng cười với anh, “Em muốn ở bên anh lâu hơn một chút.” Dừng lại một chút lại nói, “Ngày kia em phải về nhà.”

Trần Thứ nghe xong, thật lâu cũng không nhúc nhích, Khương Tỉnh nghĩ anh chưa hiểu, giải thích: “Em về nhà, chắc phải rất lâu mới trở lại, sẽ rất nhiều ngày không được gặp anh.”

Cô rời khỏi ngực anh, đứng thẳng lên, chờ anh trả lời.

Trần Thứ nhìn cô một hồi, gật gật đầu.

Hai người đi tới cửa, Khương Tỉnh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Trần Thứ: “Em phải đi lên một chuyến, anh ở đây chờ em.”

Khương Tỉnh lên lầu, Trần Thứ chờ ngoài cửa khách sạn.

Thời tiết ban đêm lạnh lẽo, gió thổi qua sau lưng, Trần Thứ đột nhiên rùng mình.

Anh nhìn vào đại sảnh khách sạn vắng vẻ, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Mất cả ngày để lựa chọn từ ngữ, trong lúc không ý thức được đã biến mất hết thảy, anh không biết tại sao mình lại mâu thuẫn, do dự thiếu quyết đoán như thế?

Trên thực tế, anh làm việc luôn mạnh mẽ, một khi đã ra quyết định, cho tới bây giờ luôn hoàn thành theo đúng kế hoạch, học tập chưa từng để kéo dài, làm việc cũng cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, kế hoạch mỗi ngày đều kín mít, hoàn thành công việc đúng thời hạn, mỗi ngày đề ra cái gì đều làm xong, chỉ có cái này…

Lên kế hoạch ba ngày, vẫn không hề tiến triển….

Ngắn ngủi năm chữ, mỗi lần mở sổ ra đều sẽ thấy, như gai nhọn chọc vào mắt.

Hôm nay trước khi tới tìm cô, anh đã nhìn thật lâu, lại lần nữa hạ quyết tâm.

Nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều là phí công.

Nhìn thấy cô, quyết tâm gì, kế hoạch gì cũng không còn.

Khương Tỉnh nhanh chóng đi xuống, nắm tay Trần Thứ: “Đi thôi.”

Giờ này, cho dù là nội thành phồn hoa, đường sá cũng tương đối vắng vẻ, xe taxi nhanh chóng đưa bọn họ tới nơi.

Lên lầu, bên trong phòng hơi khó chịu, Khương Tỉnh cới áo khoác ra.

Trần Thứ rót một ly nước ấm đưa co cô.

Khương Tỉnh uống một ngụm nước, nói: “Anh tắm rửa đi, em tắm rồi.”

Lúc Trần Thứ đi tắm, Khương Tỉnh không có việc gì làm liền vào phòng ngủ lấy sách đọc, vẫn là những quyển tạp chí về kiến trúc kia, cô tùy tiện cầm một quyển, xem lướt qua, lật đến trang thứ chín thì dừng lại.

Cô nhìn thấy tên Trần Thứ.

Đó là bài báo về kiến trúc xanh, tổng cộng giới thiệu ba công trình cùng với tên kiến trúc sư, Khương Tỉnh thấy thiết kế của Trần Thứ là nhà thi đấu, khi đó anh đang học nghiên cứu sinh năm hai, vừa học vừa làm, vậy mà cũng được độc lập làm việc như vậy.

Khương Tỉnh xem xong bài báo, nhớ tới rất nhiều việc, cả gần đây và trước kia, cô thậm chí còn nhớ tới lần đầu tiên quen Trần Thứ vào năm năm trước.

Khương Tỉnh nhận ra, cô biết rất ít về Trần Thứ.

Cô chưa từng để ý hỏi tới, Trần Thứ cũng chưa từng chủ động nhắc đến.

Giống như lần này, nếu không phải cô bị bắt, có lẽ anh sẽ không nói với cô chuyện vay nợ.

Khương Tỉnh khép tạp chí lại, đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc Trần Thứ tắm xong đi vào, hai người đụng nhau ở cửa.

Trần Thứ mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu xám, tóc ướt nhẹp, Khương Tỉnh nhìn thoáng qua mặt anh, cảm thấy anh gầy đi không ít, khuông mặt càng thêm góc cạnh.

Cô xoay người lại, lấy khăn lông trên giường đưa cho anh: “Anh lau tóc đi.”

Lúc Trần Thứ lau tóc, Khương Tỉnh vào phòng khách lấy áo khoác của mình.

Cô lấy một tấm thẻ từ trong túi áo ra, vào phòng đưa cho Trần Thứ.

Trần Thứ ngẩn người, không hiểu gì nhìn chằm chằm tấm thẻ màu xanh trong tay cô một hồi, ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi vấn.

Khương Tỉnh nói: “Mật mã là sinh nhật em, 860803.”

Trần Thứ hơi cứng đờ, hỏi: “Em làm gì thế?”

“Anh không phải đang mượn tiền người khác sao, ở đây có, anh cầm trước đi.” Khương Tỉnh nhét thẻ vào tay anh, nhưng chỉ một giây sau, liền bị Trần Thứ giữ tay lại. Thẻ lại về trong tay cô. 

Khương Tỉnh nhíu mày nhìn anh.

Đôi mắt Trần Thứ đen láy.

Khương Tỉnh không hiểu tại sao anh lại nghiêm túc như vậy.

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể anh đã hiểu lầm gì đó, giải thích: “Em không có ý gì khác, không phải anh thiếu tiền sao, đúng lúc em có, anh dùng trước đi đã.”

Mặc dù Khương Tỉnh kiếm được không nhiều, nhưng tiêu cũng không nhiều, không mua nhà, không mua xe, trừ nhu cầu cơ bản thì không chi tiêu vào cái khác, hiện tại cũng tích góp được một khoản, không xem là nhiều, nhưng để trả nợ cho Trần Thứ thì vẫn đủ.

Nhưng Trần Thứ không nói gì, anh mím chặt môi, nhiều âm thanh đồng loạt nhảy ra khiến cho đầu óc anh hỗn loạn.

“…Cậu hại Khương Khương thành như vậy còn có mặt mũi đến đây sao?”

“Tôi không thể gả con gái cho người như vậy.”

“Cậu có thể cho nó cái gì, cậu chỉ làm liên lụy đến nó…”

“… Nếu cậu thật sự quan tâm đến nó, thì giúp một chuyện đi.”



…Cậu chỉ làm liên lụy đến nó… Giúp một chuyện đi….

Khương Tỉnh thấy sắc mặt Trần Thứ trở nên rất khó coi.

“Trần Thứ, anh…”

“Chúng ta chia tay đi.”

Tay Khương Tỉnh run lên. Tâm thẻ mỏng manh rơi xuống đất.

Bên trong phòng im lặng đến tận cùng.

Mấy giây sau, tay Khương Tỉnh rũ xuống.

“…Em không nghe lầm chứ?” Cô hỏi.

Trần Thứ cúi đầu, im lặng rất lâu, thấp giọng nói: “Ừ.”

Trong chớp mắt Khương Tỉnh không lên tiếng, chờ đến khi suy nghĩ kĩ càng mới nói: “Cho em lý do.”

Trần Thứ siết chặt tay, không nói lời nào.

Khương Tỉnh nhìn anh một hồi, chậm rãi nói: “Em không hiểu, là vì em đưa thẻ cho anh sao? Em đã giải thích rồi, em không có ý coi thường hay sỉ nhục anh, tiền này em không dùng tới, mà anh lại cần, thành thật mà nói, em không muốn thấy anh vì khoản nợ này mà bận rộn làm việc, mỗi ngày đều tăng ca, em rất đau lòng. Nhưng nếu thật sự anh không muốn nhận, vậy quên đi, em không ép anh.”

Giọng cô trầm thấp, lại nghiêm túc, từng chữ từng chữ như những tảng đá lớn.

Trần Thứ bị mấy câu nói đó gõ đến đau đớn. Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Khương Tỉnh, ánh mắt nhìn cô thật bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại có đủ loại tâm trạng phức tạp.

“Anh còn có lí do khác?” Khương Tỉnh hỏi.

Mặt Trần Thứ tái nhợt.

Khương Tỉnh suy đoán nói: “Hoặc là, bởi vì người nhà em? Bọn họ không hài lòng với anh, anh cảm thấy rất áp lực? Nếu là vì thế, đó là vấn đề của em, em sẽ xử lí.”

“Không phải.” Trần Thứ cuối cùng cũng mở miệng.

“Vậy thì vì sao?”

Trần Thứ im lặng.

Khương Tỉnh nói: “Anh không thích em? Nếu như là lý do này, anh nói một câu, em lập tức đi ngay.”

Trần Thứ chấn động, lo lắng không yên nhìn cô. Chính anh cũng không ý thức được, trong mắt anh có bao nhiêu hoảng loạn.

Khương Tỉnh tiến tới một bước, một tay ôm cổ anh, một tay đặt trên ngực anh.

Mấy giây sau, khóe môi cô giương lên, “Đập thật nhanh.”

Đầu Trần Thứ nóng lên, bất tri bất giác lùi về sau, Khương Tỉnh lại được voi đòi tiên, giống như lưu manh ác bá, níu lấy áo anh.

“Đừng lùi, phía sau là giường.”

Ánh mắt cô sắc bén, nhìn gương mặt đỏ bừng của anh cười một tiếng.

“Em hỏi anh lần nữa, yêu em không?”

Vẻ mặt Trần Thứ cứng đờ, nhìn cô hồi lâu, khí lực toàn thân dường như đều bị ánh mắt bướng bỉnh của cô hút đi hết.

Anh nhận thua quay mặt đi, một giây sau hơi gật đầu.

Khương Tỉnh ôm lấy anh, cúi đầu cười một hồi, mặt dán vào ngực anh.

Tiếng tim anh rơi vào tai cô, từng nhịp từng nhịp, dồn dập kịch liệt.

“Đồ ngốc.” Cô nói.