Tương Tỉnh

Chương 17: “Em thật sự thích anh ấy.”




Mặc dù sắc mặc Tôn Du vẫn như trước, nhưng trong lòng càng nhìn càng cảm thấy không ổn. Đợi đến hôm sau thấy Khương Tỉnh và Trần Thứ cùng nhau ra ngoài, mặt chị liền trầm xuống.

Lúc trước cho thuê phòng đánh chết cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Khi đó Trần Thứ mới từ trường chuyển ra, Tôn Du biết anh là sinh viên mới tốt nghiệp, đúng lúc Khương Tỉnh lại không ở đây, chị muốn cho thuê thử trước, về sau thấy Trần Thứ rất tốt, là khách trọ không khiến người ta lo lắng, lúc này mới cho thuê lâu dài.

Không ngờ Khương Tỉnh mới trở về không bao lâu, hai người này thế nhưng lại dây dưa với nhau.

Quả thực là tốc độ ánh sáng.

Tôn Du không thể lí giải suy nghĩ của Khương Tỉnh, rõ ràng sau khi tách khỏi Thẩm Bạc An vẫn luôn một mình, giống như thủ tiết vậy, sao đột nhiên lại cùng Trần Thứ trẻ tuổi như vậy ở bên nhau, anh ta đâu giống hình mẫu của cô đâu.

Nếu không phải bị Thẩm Bạc An tổn thương quá sâu, Khương Tỉnh sao lại làm ra chuyện như vậy, năm đó là Thẩm bạc An, bây giờ là Trần Thứ, một người có thể gọi là chú, một người là em trai mới ra xã hội, đều không thể tin.

Nếu chuyện này là thật, đừng nói cha mẹ Khương Tỉnh không thể đồng ý, chính chị cũng cảm thấy Khương Tỉnh điên khùng, dùng nhiều năm tuổi trẻ nhận lấy một lần dạy dỗ từ Thẩm Bạc An còn chưa đủ, bây giờ lại muốn có lần thứ hai sao? Đã sắp ba mươi tuổi, còn nhiều cái mười năm để hao phí hay sao?

Thật sự đủ rồi.

Tôn Du ở bên này lo lắng trùng trùng, bên kia Khương Tỉnh và Trần Thứ đã đến một nơi, đang nhặt rau.

Đồng nghiệp này của Trần Thứ có một căn nhà ở ngoại thành, trước kia là căn nhà hai tầng, sau đó sửa lại thành một nơi rộng rãi, năm ngoái từng mời họ đến ăn đồ nướng, sinh nhật năm nay cũng tổ chức ở đây.

Đều là đồng nghiệp trẻ tuổi, có vài người độc thân, còn lại đều dẫn theo bạn.

Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên thấy Trần Thứ mang con gái tới tham gia tụ tập, ngạc nhiên hỏi lung tung thật lâu, Khương Tỉnh cũng không cảm thấy xấu hổ, chào hỏi từng người. Bình thường cô cũng hay chạy bên ngoài, gặp gỡ nhiều loại người, có lúc muốn đi nhờ xe, có lúc xin ở nhờ, chỉ cần cô muốn, rất nhanh có thể hòa nhập với người khác.

Mọi người cùng nhau nhặt rau, rửa rau, cắt trái cây, bận rộn một hồi cũng quen thuộc.

Có người hỏi: “Khương Tỉnh, cô làm nghề gì?”

“Phóng viên du lịch.” Khương Tỉnh rửa xong một quả cà chua.

Người bên cạnh nghe thấy đều hết sức kinh ngạc.

“Chính là kiểu có thể đi du lịch miễn phí sao?”

“Nhất định là rất thú vị.”

“Như vậy cũng rất mệt, liên tục chạy ngược chạy xuôi…”

“Có ngày nghỉ không?”

Khương Tỉnh trả lời từng câu hỏi một…

“Cũng không phải đều miễn phí”, “Có đôi khi cũng không thú vị.”, “Đúng là rất mệt”, “Lúc không nhận việc có thể nghỉ.”

Tiếng thảo luận không ngừng, giọng nói thanh thúy một câu lại một câu.

Các đó không xa, Trần Thứ đang chọn rau hơi ngừng lại.

Bây giờ anh mới biết hóa ra cô làm công việc này, khó trách không thấy cô đi làm.

Trần Thứ nhìn thoáng qua bên kia, Khương Tỉnh đang nói chuyện với người khác, trên mặt là tươi cười ôn hòa.

Lúc sắp ăn cơm, Trần Thứ nhận được một cuộc điện thoại, là Tần Miểu gọi tới, vừa kết nối, thanh âm hùng hổ của Tần Miểu vang lên: “Trần Thứ, mấy người không phải đang ăn chứ?”

“Vẫn chưa.” Trần Thứ nói.

“A, vậy các người chờ tôi một chút, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của mẫu thân đại nhân rồi, đang chạy đến, cậu bảo bọn chị Tống chờ tôi nửa tiếng.”

“Được.”

Nửa tiếng sau, Tần Miểu đúng giờ xuất hiện.

Trần Thứ đang dọn rác ở cửa, đúng lúc nhìn thấy xe Tần Miểu dừng bên bờ sông.

“Trần Thứ.” Tần Miểu đóng kỹ cửa xe, tâm trạng rất tốt gọi một tiếng.

“Tới rồi sao.” Trần Thứ vừa nói hết câu, Tần Miểu đã chạy lại ngồi lên ghế uống cạn ly nước, “Cậu không biết mẹ tôi biến thái thế nào đâu, bà tự mình áp giải tôi đến xem mặt với quản lý gì đó, may mà tôi thừa dịp đi vệ sinh chạy trốn, nếu không bây giờ còn đang nghe tên đáng ghét kia khoác lác, cậu nói mẹ tôi có phải bị bệnh không, bà có phải hay không thiếu đầu óc…”

“Trần Thứ.”

Một giọng nói cắt đứt lời châm chọc của Tần Miểu, Tần Miểu vừa ngẩng đầu, nhìn thấy từ cửa có hai người đi ra, một người là đồng nghiệp Tiểu Dư, người còn lại khiến cô ta sững sờ một chút.

Khương Tỉnh cũng nhìn thấy Tần Miểu.

Tần Miểu kinh ngạc: “Cô, cô không phải là… hàng xóm của Trần Thứ sao?”

Khương Tỉnh còn chưa nói gì, đồng nghiệp Tiểu Dư bên cạnh đã mở miệng: “Hàng xóm gì chứ, cô ấy là bạn gái Trần Thứ.”

“Ban, gái?”

Tần Miểu trừng to mắt, ngây ngẩn cả người.

Tiểu Dư cười nói: “Cậu không ngờ chứ gì, mọi người ai cũng vậy, Trần Thứ làm công tác giữ bí mật thật tốt.”

Nói xong, trong phòng có người gọi: “Tần Miểu đến chưa, ăn cơm thôi.”

Tiểu Dư nói: “A, tí nữa thì quên, Trần Thứ, bọn tôi đến gọi cậu đi ăn cơm.” Nói xong lại nói với Tần Miểu, “Nhanh lên, đang chờ cậu.”

“Vào thôi.” Trần Thứ nói với Khương Tỉnh.

“Được.”

Ba người cùng nhau đi vào.

Sắc mặt Tần Miểu hơi tái, kinh ngạc ngồi một lúc, cũng đứng dậy đi vào.

Mọi người đã bày thức ăn xong, bát đũa cũng đầy đủ, một cái bàn tròn lớn vừa đủ mọi người ngồi.

Có người nhìn Tần Miểu phía sau, trêu ghẹo nói: “Tần Miểu, xem mắt thế nào, người kia đẹp trai không?”

Thần sắc Tần Miểu mệt mỏi, giọng nói buồn bực trả lời: “Xấu, xấu muốn chết, tôi chưa thấy người đàn ông nào xấu như vậy.”

Mọi người đều cười rộ lên, có một đồng nghiệp nam cười nói: “Tát nhiên, cô ngày ngày ở trong công ty chúng ta, đi tới đi lui đều là trai đẹp không nói, đối diện cô lại là Trần Thứ, ngày ngày đều thấy, thẩm mỹ có thể không tăng sao, người ta xem mắt với cô cũng là bị thiệt, đẹp trai còn được, là người bình thường liền trở thành xấu xí.”

Mọi người lại cười rộ lên.

Tần Miểu lén nhìn Trần Thứ một cái, đáy lòng nguội lạnh.

Cô ta bóp tay, để che giấu tâm trạng, giả vờ tức giận đấu võ mồm với người đồng nghiệp kia.

Không khí lúc này nhìn qua rất vui vẻ.

Lúc ăn cơm, Khương Tỉnh ngồi bên cạnh Trần Thứ, Trần Thứ thỉnh thoảng giúp cô gắp thức ăn, khiến người khác trêu chọc: “Trần Thứ, Khương Tỉnh nhà cậu tốt nhất là đừng động tay, để người khác đút là được rồi.”

Trần Thứ hơi lúng túng, liếc mắt nhìn Khương Tỉnh, thấy cô cũng đang cười, lập tức lại thêm xấu hổ, bên tai đỏ lên, quay mặt lại buồn bực ăn cơm, nhưng mà trong mắt có chút vui vẻ khó có thể giấu.

Anh xấu hổ vì bị đùa giỡn, nhưng cũng rất vui sướng.

Mấy chữ chạy vòng vòng trong đầu, mãi không biến mất.

Khương Tỉnh nhà cậu.

Tim anh đập nhanh, cảm giác này trước nay chưa từng có.

Anh cúi đầu xuống ăn một miếng cơm, khóe miệng giơ lên.

Một màn này khiến Tần Miểu ngây người. Cô ta quen Trần Thứ sáu bảy năm, chưa từng thấy bộ dạng này của anh. Cô ta gọi anh là “hũ nút”, “Đại đầu gỗ”, không nghĩ tớ anh ở trước mặt một cô gái khác lại là như vậy.

Trong lòng Tần Miểu tê dại, không hiểu sao nghĩ đến một từ: Mối tình đầu.

Đúng, chính là cái này, hóa ra người đàn ông như Trần Thứ khi yêu lại có bộ dạng này.

Trần Thứ là một khúc gỗ, Tần Miểu đã sớm phát hiện ra đây là một khúc gỗ tốt, cho nên nhiều năm như vậy đều đợi bên cạnh anh. Cô ta vẫn chờ đến một ngày khúc gỗ này thông suốt, nhưng cuối cùng anh thông suốt, lại không phải vì cô ta.

Tần Miểu không hiểu tại sao lại như vậy?

Người bên cạnh vẫn đang nói đùa, Tần Miểu không nói được lời nào, thức ăn trong miệng cũng không có vị gì. 

Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thứ, đúng lúc thấy Khương Tỉnh gắp một miếng trứng muối cho anh. Cô ta không biết tại sao, trong lòng có một mồi lửa đốt khiến đầu óc nóng lên, mở miệng nói: “Trần Thứ không thích ăn thức ăn nguội, cô không biết sao?”

Mọi người đều sững sờ, không khí đột nhiên trở nên lúng túng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Miểu, mà Tần Miểu lại nhìn Khương Tỉnh, nói tiếp: “Trước kia dạ dày cậu ấy không tốt, ăn đồ lạnh liền đau, cho nên cậu ấy không ăn thức ăn nguội.”

Lời vừa dứt, Khương Tỉnh còn chưa nói gì, Trần Thứ đã nói: “Không sao, dạ dày tôi đã tốt hơn rồi, ăn lạnh cũng không sao.”

Sắc mặt Tần Miểu không tốt, nói: “Dạ dày cần phải giữ gìn, cậu đã quên bài học trước kia rồi sao?”

Trần Thứ định nói gì đó, Khương Tỉnh đã đem trứng muối thả vào bát mình, nói với Tần Miểu: “Thật xin lỗi, tôi không biết, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Lúc này có đồng nghiệp cười lên, giúp điều hòa không khí: “Dù sao cũng là bạn học cũ, trí nhớ của Tiểu Tần thật tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy, nói đến giữ gìn dạ dày, thật ra…” Một người khác cũng kịp thời dời đề tài.

Một bữa cơm cuối cùng cũng ăn xong.

Sau khi ăn xong thì chơi bài, trò chuyện, đến chạng vạng thì từng người rời đi.

Trần Thứ cùng Khương Tỉnh đi nhờ xe một đồng nghiệp trở về. Đến tiệm sách chưa tới sáu giờ.

Tôn Du ngồi trước quầy bar, thấy hai người cùng xuất hiện, liền biến sắc.

Chào hỏi nhau xong, Tôn Du nói: “Khương Khương, Tiểu Ttây có vài bài không hiểu, em qua chỉ cho nó.”

“A, được.” Khương Tỉnh nói với Trần Thứ, “Anh lên trước đi.”

“Ừ.”

Khương Tỉnh vừa vào phòng, còn chưa nói gì với Tiểu Tây, Tôn Du liền đi vào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.

Khương Tỉnh dừng lại: “Chị sao thế?”

Tiểu Tây cũng giật mình: “Mẹ nhìn thật hung dữ, con vẫn ngoan ngoãn làm bài tập mà.”

“Ngoan.” Tôn Du sờ đầu Tiểu Tây, lúc nhìn về phía Khương Tỉnh lại khôi phục khuôn mặt hung thần ác sát.

Khương Tỉnh suy nghĩ một chút, nói: “Xem ra không phải Tiểu Tây làm sai, là em sao?”

“Em đi theo chị.” Tôn Du kéo cô ra khỏi phòng, đến một góc ngồi xuống, “Em thành thật khai báo đi.”

“Chuyện gì?”

Tôn Du nói: “Đừng giả ngốc, em và Trần Thứ là thế nào?”

Khương Tỉnh chau mày: “Chị nghĩ thế nào?”

Tôn Du gõ bàn: “Em còn hỏi lại chị? Sao hai người lại ở cùng nhau?”

“Cứ như vậy thôi, không phải chị đều thấy rồi sao.”

Tôn Du không còn gì để nói: “Chị thấy gì?”

“Ở cạnh nhau, lâu ngày sinh tình.”

“…”

Tôn Du muốn châm chọc cũng không biết bắt đầu từ đâu, giọng điệu đều đều nói: “Ở cạnh nhau thì chị thấy, nhưng sao có thể lâu ngày sinh tình, hai người mới biết nhau bao lâu, em nói đùa với ai vậy.”  

Khương Tỉnh cũng không muốn vòng vèo, nói thẳng: “Được rồi, là do em thấy tịch mịch, không nhịn được dụ dỗ anh ấy.”

Tôn Du: “…”

Khương Tỉnh: “Đây là vẻ mặt gì thế?”

Tôn Du cắn răng, “Đừng có nói bừa, em tịch mịch nhiều năm như vậy, sao không tìm người khác, hết lần này tới lần khác lại dụ dỗ một người trẻ như vậy?”

“Anh ấy đẹp trai.”

Tôn Du quả thật không thể nói chuyện với cô, nhịn rồi lại nhịn, mặt đều đen lại: “Khương Khương, em nghiêm túc chút đi.”

“Vâng.”

“Em nói thật đi, em nghĩ thế nào?”

Khương Tỉnh không lên tiếng.

Tôn Du thở dài: “Em đã lớn thế này rồi, anh ta bao nhiều tuổi em cũng biết, Khương Khương, em không còn nhỏ, bây giờ là lúc tìm đối tượng kết hôn, không phải giống như khi mười tám tuổi có thể chơi đùa, chẳng lẽ Thẩm Bạc An không đủ cho em một bài học sao, em đừng tùy hứng.”

Khương Tỉnh ngẩng đầu lên: “Em không tùy hứng, không phải chị cũng nói anh ấy rất tốt sao, không phải còn muốn giúp anh ấy giới thiệu đối tượng à.”

“Phải, anh ta rất tốt, chị cũng nguyện ý giúp anh ta giới thiệu, nhưng tuyệt đối không phải là với em, hai người không hề thích hợp. Anh ta còn trẻ như vậy, mới ra xã hội, hoàn toàn không có gì, tương lai còn có nhiều lựa chọn, còn em, em có thể hao phí được sao? Em có nghĩ tới, anh ta đối với em chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, chưa từng có tình yêu chị em nên cảm thấy kích thích, không phải loại tình yêu mà em nghĩ. Mà cho dù hai người thật sự yêu nhau, em có thể đảm bảo anh ta sẽ một lòng với em không?”

“Em không thể đảm bảo bất kì ai sẽ thủy chung như một với mình.” Khương Tỉnh nói.

Tôn Du thấy nói không được cô, đành tung ra đòn sát thủ: “Khương Khương, em nghĩ ba mẹ em có thể đồng ý không? Hai người có thể kết hôn sao? Em sắp 30, có thể đợi bao lâu, anh ta lấy gì kết hôn với em?”

Khương Tỉnh nhíu mày, “Sao chị nghĩ nhiều như vậy? Em cũng chưa nói sẽ kết hôn với anh ấy.”

“Vậy em có ý gì? Chơi đùa một chút?”

“Không, em thật sự thích anh ấy, ít nhất bây giờ là vậy.” Khương Tỉnh nói, “Nếu ai cũng không có cách nào đảm bảo chuyện sau này, vậy em không muốn nghĩ, khi nào em không còn thích anh ấy, khi nào anh ấy sẽ thích người khác, không thể khống chế thì không cần khống chế.”

Tôn Du cuối cùng đã hiểu, “Cho nên Khương Khương, em như vậy là được chăng hay chớ?” Chị không thể tin nhìn Khương Tỉnh, “Em tiêu cực như vậy? Bởi vì đoạn tình cảm thất bại với Thẩm Bạc An, cho nên hiện tại không hi vọng gì? Thích ai cũng được dù có thích hợp hay không, nếu không được thì chia tay? Chẳng lẽ em muốn cứ như vậy cả đời?”

Khương Tỉnh nói: “Em không biết sau này sẽ thế nào, nhưng em khó khăn lắm mới gặp được một người khiến em rung động, em không muốn hối hận.”

“Nếu như tương lai anh ta cũng như Thẩm Bạc An, tổn thương em nghiêm trọng như vậy, em còn có thể yêu người khác nữa sao?”

Khương Tỉnh trầm mặc một hồi, thành thật nói: “Em không biết.”

Khương Tỉnh không nói một câu, Tôn Du lo lắng nhìn cô: “Khương Khương, em đang mơ hồ, em một chút cũng không dùng lý trí để suy nghĩ.”

“Có lẽ vậy.”

Tôn Du không còn lời nào để nói, chỉ thấp giọng nói một câu: “Em như vậy thật ích kỷ, ba mẹ em sẽ không đồng ý, bọn họ hy vọng em tìm một người thích hợp để dựa vào, không thế tiếp nhận được em lại sai lầm lần nữa.”

*****

Khương Tỉnh lên lầu, thấy Trần Thứ đang đứng ở cửa đợi cô.

Cô đi tới, Trần Thứ tiến lên hai bước: “Xong rồi?”

“Vâng,” Khương Tỉnh hỏi, “Đang đợi em?”

Trần Thứ cười cười, không trả lời.

Khương Tỉnh dựa vào gần anh, anh lập tức đưa tay ôm cô, “Mệt đến vậy sao?”

“Vẫn tốt.” Đầu cô để trên vai anh, nhắm mắt lại.

Trần Thứ vẫn rất căng thẳng, tay đặt hờ bên eo cô, không dám ôm chặt.

Im lặng một lát, nghe thấy Khương Tỉnh gọi anh.

Miệng cô kề sát vào vai anh, giọng nói rầu rĩ.

Trần Thứ đáp một tiếng, hỏi: “Về phòng nghỉ ngơi nhé?”

“Vâng, đến phòng anh.”

“Được.”

Phòng Trần Thứ rất đơn giản, ít đồ hơn phòng cô rất nhiều, không có sô pha, cũng không có ti vi, chỉ có giường và bàn làm việc, thật ra bàn làm việc kia cũng rất đơn giản, một chiếc bàn gỗ dài hơi cũ, trên mặt bàn có rất nhiều sách, một chiếc laptop, một chồng bản vẽ.

Trần Thứ chỉ vào ghế làm việc nói: “Không có sô pha, em muốn ngồi đây hay ngồi trên giường?”

Khương Tỉnh ngồi xuống ghế, nhìn sách trên bàn, tất cả đều là sách chuyên ngành.

Cô đột nhiên hỏi: “Trần Thứ, sao anh lại chuyển ngành?”

Trần Thứ đang rót nước, nghe thế liền sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Khương Tỉnh nói: “Sao anh không học luật nữa?”

Trần Thứ cúi đầu xuống rót đầy ly nước, bưng đến trước mặt cô, nói: “Trước đây anh vốn định học kiến trúc.”

“Không đủ điểm?”

“Ừ, năm đó điểm đột nhiên cao hơn nhiều, nguyện vọng một không đậu.”

“Cho nên vẫn muốn chuyển ngành?”

“Không phải.”

“Vậy thì vì sao?”

Trần Thứ nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp.

“Không muốn nói sao?”

Trần Thứ lắc đầu, “Không phải.” Dừng một chút, thấp giọng nói, “Có liên quan tới thầy Thẩm”

“Gì cơ?”

Trần Thứ nói: “Anh vốn muốn học kiến trúc nhưng cũng có hứng thú với luật pháp, lúc đầu đúng là có dự định chuyển ngành, về sau học lớp thầy Thẩm, anh rất khâm phục anh ta, cũng càng thích luật hơn, nên quyết định không đổi ngành, muốn cố gắng làm nghiên cứu sinh với thầy Thẩm, nhưng sau đó…”

Anh nói đến đây liền dừng lại, ánh mắt im lặng nhìn Khương Tỉnh.

Anh không nói hết nhưng Khương Tỉnh có thể đoán được.

Nói đi nói lại, thế nhưng lại có liên quan đến cô. Nếu như năm đó Trần Thứ không bị kéo vào việc đó, nói không chừng anh đã học luật, bây giờ đang làm ở Sở Luật của Thẩm Bạc An, mà cô và anh có lẽ sẽ không gặp lại.

Không biết đây là duyên phận hay vận mệnh.

Khương Tỉnh không hỏi nữa.

Cô nhìn bản vẽ trên bàn, xem không hiểu lắm, Trần Thứ thấy cô có hứng thú, nói với cô một chút: “Đây là hạng mục Phù Sơn Đảo, định xây dựng một trung tâm giáo dục ở đó, cái này thiết kế sơ bộ.” Anh chỉ cho cô xem, “Chỗ này là ba tầng, chỗ này cao hơn một chút.

Anh cúi người, một tay chống lên bàn, đem cô vây trong không gian nhỏ hẹp, lúc nói chuyện thanh âm hơi thấp, hơi thở phả vào gò má Khương Tỉnh, nóng hầm hập, làm mặt cô hơi ngứa.

Anh giống như thấy giáo, nói rất nghiêm túc: “Ở đây sẽ có một phòng triển lãm rất lớn, có ba phòng chiếu phim lớn chừng này, chỗ này có đài ngắm cảnh, còn có chỗ này…ưm”

Tiếng nói im bặt, bởi vì Khương Tỉnh đột nhiên nghiêng đầu cắn miệng anh.

Trong lòng Khương Tỉnh bị thiêu đốt, chỗ nào cũng nóng.

Cô liếm môi anh, đầu lưỡi cũng không lười biếng, chui vào gây chuyện, giữa môi và răng anh chạy loạn, cuối cùng câu lấy lưỡi anh, không cho anh yên ổn.

Cô không biết mình bị làm sao, có lẽ là cuộc nói chuyện với Tôn Du khiến cô buồn vực, có lẽ là người đàn ông trẻ tuổi sạch sẽ này khiến cô khát vọng. Cô muốn ôm anh, hôn anh, muốn cùng anh dây dưa.

Tôn Du nói đúng, cô đúng là mơ hồ, giống như đang ở trong mộng, chưa từng triệt để tỉnh lại.

Vậy thì thừa dịp còn chưa tỉnh mộng, liền bắt lấy một chút, nếu không sau này cô sẽ tiếc nuối, sẽ hối hận.

Cô chính là người như vậy, không màng hậu quả.

Khương Tỉnh tấn công quá mãnh liệt, Trần Thứ không thể ngăn cản.

Anh vô sự tự thông, đưa tay, cố định gáy cô, cắn môi cô.

Hai người đều nóng đến dọa người, Khương Tỉnh đột nhiên đứng lên, dừng sức đẩy anh.

Sau lưng anh là giường.

Anh ngã vào nệm, Khương Tỉnh không chần chừ chút nào, một giây sau liền đè lên.

Trần Thứ bị đau kêu lên một tiếng, Khương Tỉnh đè tay anh, tìm đến môi anh, lần nữa cắn xuống.

Cô hôn rất dùng sức, từ môi đến cằm rồi đến cổ.

Toàn thân Trần Thứ cứng đờ, từ cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp.

Một lát sau, anh không chịu được nữa, hai tay giữ chặt cô, nhanh chóng xoay người đè cô dưới thân.

Tóc Khương Tỉnh hỗn độn, môi đỏ bừng, cô há miệng thở dốc, ngực phập phồng lên xuống.

Trần Thứ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt nóng rực, anh vùi đầu, hôn lên má, chóp mũi đến cổ, xương quai xanh. Không hung mãnh như cô, động tác của anh rất dịu dàng, mỗi lần hôn xuống đều mười phần kiên nhẫn.

Hơi thở Khương Tỉnh hỗn loạn, thúc giục anh: “Cới quần áo…”

Trần Thứ chấn động, ngẩng đầu lên, ngừng động tác.

Khương Tỉnh mở mắt ra, đôi mắt đầy hơi nước, không thấy rõ anh.

Đối mặt hai giây, cô đột nhiên cười: “Anh cảm thấy nhanh quá sao?”

Trần Thứ không trả lời, gò má đỏ bừng, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.

Khương Tỉnh đưa tay mở nút áo anh, anh bắt được tay cô, cầm trong tay, không ngừng siết chặt.

Anh cúi đầu gọi một tiếng: “Khương Tỉnh…” Giọng nói khàn khàn.

“Em, em có hối hận không?” Anh hỏi.

“Sẽ không.”

Anh buông tay ra, cúi đầu hôn lên môi cô.

Hôn một cái, lại lùi lại, thấp giọng nói: “Anh không mua…”

“Không cần vội.” Khương Tỉnh ôm cổ anh, “Kỳ an toàn.”

Nút áo được cởi bỏ, áo rơi xuống, bọn họ ôm nhau, da thịt kề nhau.

Tay Khương Tỉnh đi xuống, mở thắt lưng anh ra, cởi quần dài, tiếp theo cởi nốt thứ còn lại, tay dán vào.

Trần Thứ nhíu chặt mày, không kiềm chế được kêu một tiếng.

Khương Tỉnh vuốt ve không có kỹ xảo, toàn bộ dựa vào cảm xúc, nhưng đối với Trần Thứ mà nói đã là cực hạn kích thích.

Anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng có bản năng đàn ông.

Lần đầu tiên của Trần Thứ không lưu loát dưới sự dẫn dắt của Khương Tỉnh, anh ôm chặt cô, để cho cô kề sát mình, vào lúc thân thể giao hòa, anh nhẹ nhàng gọi tên cô. Cho dù tuổi trẻ khó nén xúc động, nhưng anh vẫn quan tâm đến cô.

Sau khi kết thúc, toàn thân hai người đều là mồ hôi.

Trần Thứ vẫn ôm Khương Tỉnh, cô áp mặt vào hõm vai anh, anh nắm tay cô, hơi thở hai người quẩn quanh.

Hồi lâu sau, hơi thở Khương Tỉnh bình ổn, thấp giọng nói: “Lát nữa đi mua thuốc cho em.”

Trần Thứ cả kinh: “Thuốc gì?”

Hỏi xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình, xoay người ngồi dậy, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm cô.

Khương Tỉnh sợ hết hồn: “Anh sao vậy?”

“Không phải kỳ an toàn sao?”

“Lừa anh đó.”

Trán Trần Thứ nhăn lại, ảo não đến cực điểm.

“Nghe nói uống loại thuốc kia không tốt.” Anh áy náy nói.

“Không có khoa trương như vậy, cũng không phải uống thường xuyên.” Cô trấn an anh.

Mặt Trần Thứ vẫn chưa giãn ra, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Khương Tỉnh buồn cười nói: “Liên quan gì tới anh, là em lừa anh.”

Trần Thứ không nói.

Khương Tỉnh kéo anh nằm xuống, “Nghỉ ngơi một lát.”

Hai người nằm nửa tiếng, Trần Thứ đứng lên đi tắm trước, xuống lầu mua thuốc, khi về mua cho Khương Tỉnh một ít trái cây.

Khương Tỉnh đã tắm rửa xong, đang dựa vào đầu giường, Cô không về phòng lấy quần áo, tìm một chiếc áo sơ mi của Trần Thứ khoác lên người, đang đọc sách.

Trần Thứ vừa vào phòng đã thấy cảnh này, nhớ tới chuyện vừa rồi, máu lại xông lên đầu.

Anh cúi đầu trấn tĩnh lại, rót ly nước, đi tới đưa thuốc cho Khương Tỉnh.

Khương Tỉnh uống xong nói: “Hôm nay em ngủ ở đây nhé?”

Trần Thứ sững sờ, sau đó gật đầu, trong mắt có ý cười.

Khương Tỉnh liếc anh một cái, cũng cúi đầu cười.

Trần Thứ lấy ga trải giường mới từ tủ ra, nói: “Anh đổi ga trải giường.”

“Vâng.” Khương Tỉnh để sách xuống chuẩn bị đứng dậy, Trần Thứ lại khom lưng ôm lấy cô, đặt cô lên trên ghế.

“Em ngồi đây một lát.” Anh cúi đầu tránh đi đôi mắt đầy ý cười của cô, xoay người đổi ga giường.

Đêm nay, Khương Tỉnh ngủ rất ngon, có lẽ là do quá mệt, cũng có lẽ là do bên cạnh có người có thể dựa vào.

Những ngày tiếp theo Trần Thứ vẫn bận rộn như cũ, nhưng lúc đi làm vẫn cố gắng dành thời gian gửi wechat cho Khương Tỉnh, sau khi tan làm liền ở bên cạnh cô, nấu cơm cho cô. Có lúc hai người sẽ ra ngoài xem phim, ăn cơm.

Trừ ngẫu nhiên nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tôn Du, phần lớn thời gian Khương Tỉnh đều rất vui vẻ.

Cuộc sống như vậy duy trì đến giữa tháng sáu, Trần Thứ nhận hạng mục mới, đi công tác nửa tháng, đến 29 mới trở về. Mà Khương Tỉnh cuối tháng phải về nhà một chuyến, sinh nhật mẹ Khương, cô phải trở về.

Ngày Trần Thứ đi, Khương Tỉnh tiễn anh, hai người ở sân bay nói vào câu từ biệt đơn giản, Trần Thứ ôm cô một lúc liền tách ra. Trong thời gian này hai người gọi điện thoại mấy lần, có lúc gửi wechat.

Tối ngày 28, Khương Tỉnh về đến nhà, sinh nhật mẹ Khương vào hôm sau nên buổi tối không có việc gì, Khương Tỉnh ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau đến khách sạn gần đó ăn cơm, người một nhà cộng với vài người bạn thân thiết cùng nhau ngồi nghiêm chỉnh, ăn mừng sinh nhật mẹ Khương.

Lúc kết thúc vẫn còn sớm, chị Khương Mộng gọi cô cùng đi dạo.

Hai chị em đi xung quanh quảng trường vài vòng, Khương Tỉnh đoán chắc là Khương Mộng có chuyện muốn nói, liền chủ động hỏi: “Nói chuyện gì đó đi.”

Khương Mộng không do dự nữa, nói thẳng: “Em định khi nào trở về?”

“Em cũng không biết.”

“Nếu không, năm nay đừng đi, em không còn nhỏ, cứ ở bên ngoài ba mẹ hết sức lo lắng, chị sẽ tìm một chỗ trong công ty chị cho em, còn có ba…”

Khương Mộng dừng một chút, cười nói, “Em đừng thấy ba bây giờ còn lạnh mặt với em, thật ra ông luôn nhờ vả người giúp em tìm một công việc bên đài truyền hình, em muốn làm biên tập hay phóng viên đều được, năm đó ông nhẫn tâm nói không quan tâm em đều là nói nhảm, em bướng bỉnh hết lần này đến lần khác, nhiều năm như vậy đều lang bạt một mình, không cần người nhà giúp đỡ, trải qua khổ sở như vậy, ai nhìn cũng không dễ chịu, tóm lại cả nhà đều hy vọng em trở về, căn nhà kia ba mẹ vẫn giữ gìn cẩn thận, trang trí theo ý thích của em, em trở về có thể vào ở đó, ba không còn mặt mũi để nói, chị liền mở miệng thay.”

Mắt Khương Tỉnh nóng lên, siết chặt tay, thấp giọng nói: “Là em có lỗi với ba mẹ.”

“Người một nhà nói đúng sai gì chứ, chuyện trước kia đã qua, người trong nhà đều rất nhớ em, em trở về chúng ta có thể chăm sóc em, hơn nữa hôn nhân đại sự của em ba mẹ cũng rất để ý, mẹ đã xem xét mấy người, chờ em về đưa em xem, đoán là ngày mai sẽ nói với em, em chuẩn bị tâm lý đi.”

Khương Tỉnh không lên tiếng nữa.

Cô biết rõ ý của Khương Mộng. Đúng như Khương Mộng đã nói, hôm sau lúc ăn cơm quả nhiên mẹ Khương nhắc đến chuyện xem mắt, Khương Tỉnh im lặng rất lâu, bày tỏ không muốn đi gặp, mẹ Khương khuyên rất nhiều, Khương Tỉnh không nói lời nào. Thái độ như vậy khiến người khác tức giận, ba Khương ném đũa, cơn tức bùng lên, lời nói ra tất nhiên không dễ nghe.

Ông nhắc tới chuyện giữa Khương Tỉnh và Thẩm Bạc An, Khương Tỉnh trước sau vẫn cúi đầu không lên tiếng, mẹ Khương sợ cô đau lòng, liên tục khuyên nhủ, cuối cùng vẫn tan rã không vui.

Tối hôm đó, Khương Tỉnh mất ngủ cả đêm.

Trần Thứ không gửi wechat, cũng không gọi điện thoại.Cô đoán anh bận rộn nhiều việc, cũng không liên lạc.

Ngày hôm sau, trong nhà vẫn mây đen bao phủ.

Khương Tỉnh cảm thấy, chỉ cần cô ở đây ba mẹ sẽ không vui. Không biết từ khi nào, cô giống như đã trở thành nỗi sỉ nhục, sầu lo, thống khổ của họ. Tôn Du nói đúng, cô rất ích kỉ, không miễn cưỡng được bản thân mình nên lúc nào cũng khiến người khác khó xử, làm tổn thương người thân.

Cô không chịu nổi nữa, buổi chiều liền thu dọn đồ đạc lên máy bay.

Sáu giờ máy bay hạ cánh, Khương Tỉnh gọi xe từ sân bay trở về, không nói với Tôn Du, cũng không báo cho Trần Thứ.

Đến trước tiệm đã gần bảy giờ, trời đã tối, Tôn Du không ở đó, trong tiệm tối đen như mực.

Khương Tỉnh lấy chìa khóa mở cửa, đi thẳng lên lầu.

Cô đến gõ cửa phòng Trần Thứ, không có động tĩnh.

Chắc là anh làm thêm giờ, Khương Tỉnh nghĩ vậy liền về phòng mình, tắm rửa xong xuống lầu nấu mì ăn, sau đó về phòng xem ti vi. Đến chín rưỡi, cô lại qua gõ của phòng Trần Thứ, vẫn không có ai mở.

Cô gọi điện thoại cho Trần Thứ, tắt máy. Đợi đến gần mười hai giờ, Trần Thứ cũng không trở về.

Khương Tỉnh cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, gọi điện thoại cho Tôn Du.

Tôn Du tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mơ mơ màng màng nhận điện thoại.

Khương Tỉnh hỏi thẳng: “Trần Thứ chưa về sao?”

“Khương Khương?” Tôn Du bối rối, phản ứng kịp mới nói: “Em ở đâu?”

“Em đã trở về, ở trong tiệm.”

Tôn Du cả kinh: “A? Về sao không nói một tiếng.”

Khương Tỉnh không có kiên nhẫn nói nhiều, lại hỏi chị: “Trần Thứ hôm qua đã về chưa?”

“Đã về.” Tôn Du ngáp một cái, nói: “Chị bảo anh ta dọn đi rồi.”

“…Dọn đi rồi?” Khương Tỉnh ngơ ngẩn, một lúc lâu mới hiểu được, “Chị đuổi anh ấy đi?”

“Chị lấy lại phòng ở, không cho thuê nữa, chị còn bồi thường cho anh ta.

“Anh ấy đi đâu?” Khương Tỉnh cố gắng khiến cho giọng mình bình tĩnh.

“Làm sao chị biết? Khương Khương, em nghe chị nói, chị chỉ muốn tốt cho em, em…” Tôn Du chưa nói xong, bên kia đã im lặng.

Khương Tỉnh cúp điện thoại.