Tượng Tâm

Chương 3




Hôm xuất viện,  Lê Thúy cũng không gặp Lục Thương, chú Viên nói cho cậu biết, sức khỏe của ông chủ Lục không được tốt, bây giờ đang ở đảo giữa hồ tĩnh dưỡng.

Đối với việc “không được tốt” rốt cuộc không tốt đến mức nào, Lê Thúy cũng không rõ lắm, chỉ đoán là cảm cúm phát sốt này nọ, thế nên khi cậu đến đảo giữa hồ, thấy Lục Thương ngồi xe lăn đi ra, cậu không thể nào che giấu sự ngạc nhiên trên mặt mình.

“Ông chủ Lục.” Cậu cúi đầu gọi một tiếng.

Lục Thương không nói gì nhiều, lướt mắt nhìn Lê Thúy: “Đứng thẳng lên, đừng khom lưng.”

Lê Thúy lập tức ưỡn ngực, hai tay khép bên hông một cách ngay ngắn.

Cậu nhóc này chỉ gầy chứ không lùn, đang nằm giữa giai đoạn thiếu niên và thanh niên, loáng thoáng có thể trông thấy chút dáng dấp của đàn ông trưởng thành, trước đó cuộn mình thành một cục nhỏ nên Lục Thương cứ ngỡ là con nít, bây giờ đứng thẳng thoạt nhìn còn cao hơn y một chút.

Lục Thương thu hồi tầm mắt, đưa một phần tài liệu trên đùi qua cho cậu ấy, nói: “Đọc không hiểu cứ hỏi tôi.”

Lúc hai người nói chuyện, y tá và chú Viên đều ra ngoài, trong phòng chỉ còn bọn họ.

Lục Thương tựa lưng vào ghế, chống đầu thất thần nhìn ánh nắng loang lổ trên mặt hồ đằng xa. Bình thường y không nói cười tuỳ tiện, ngay cả động tác cũng ít, hễ ngồi xuống là giống như bức họa cũ lúc hoàng hôn. Tất cả mọi thứ xung quanh như bị y lây nhiễm, thậm chí chim chóc ngoài phòng cũng ngừng hót, trong phòng nhất thời yên lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng lật giấy.

Vất vả lắm mới lật xong, Lê Thúy cầm bút ký tên mới của mình ở trang cuối cùng.

Lục Thương quay đầu lại: “Đọc hiểu hết à?”

Lê Thúy lắc đầu: “Đa số đều không hiểu.”

Lục Thương cảm thấy cậu nhóc này thật thú vị, bèn hỏi: “Vậy cậu ký tên làm gì?”

Lê Thúy ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời ngợi, tuy cậu không nói gì, Lục Thương vẫn hiểu ý từ ánh mắt của cậu.

“Cậu không phải là món hàng tôi mua, ở chỗ của tôi, cậu có quyền từ chối,” Lục Thương bình tĩnh nói, “Tôi không thích ép buộc người khác làm chuyện gì, tất cả những gì tôi cho cậu đều có mục đích cả, vì mục đích đó, mai này cậu sẽ trả giá rất đắt, trước lúc ấy, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho cậu, nhưng tôi hy vọng lúc ấy cậu sẽ cam tâm tình nguyện.”

Lần đầu tiên nghe Lục Thương nói một câu dài như vậy, trong thoáng chốc Lê Thúy không hiểu hết được, cậu cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, bên A bên B chi chít làm cậu gần như hoa cả mắt.

Lục Thương thầm nghĩ có lẽ mình sai rồi, y kinh doanh nhiều năm, bất cứ chuyện gì cũng quen làm theo quy tắc, nào là hợp đồng miệng, hợp đồng trên giấy, ký tên đóng dấu, thị thực chữ ký… mà với một cậu nhóc, dùng quy tắc này hiển nhiên không phù hợp.

“Đặt xuống trước đi.” Lục Thương lấy hợp đồng lại, ánh mắt dừng ở chữ ký của đối phương, nhìn vài lần rồi hỏi: “Ai dạy cậu viết chữ?”

“Em chép lại từ thẻ căn cước.”

Lục Thương suy tư một lát, nói: “Dạy cậu đọc sách trước đã.”

Bữa trưa ăn ở bên hồ, ăn tôm và cá lóc bắt ngay tại chỗ, Lê Thúy ngồi đối diện Lục Thương, ít nhiều vẫn cảm thấy hơi câu nệ.

Mười ngón của Lục Thương rất dài, móng tay cắt giũa gọn gàng, không có xăm mình, cũng không đeo bất cứ trang sức nào, mỗi lần đưa tay gắp thức ăn sẽ để lộ một đoạn xương cổ tay hơi lồi, động tác vừa thoải mái vừa nhã nhặn.

Lê Thúy không dám ngẩng đầu nhìn lung tung, đành phải nhìn chằm chằm bàn tay cứ với sang đây của Lục Thương, không để ý rằng đồ ăn trong bát của mình đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.

“Không hợp khẩu vị à?” Lục Thương thấy cậu không hề động đũa.

Lê Thúy lắc đầu.

“Không cần phải câu nệ như vậy.” Lục Thương ngẩng đầu nhìn Lê Thúy. Mới qua nửa tháng ngắn ngủi, cuối cùng Lê Thúy trông đã lành lặn hơn so với lần trước gặp mặt, chỉ là vẫn gầy còm như cũ, có thể thấy rõ xương quai xanh cách lớp áo, tóc tai đã được xử lý một lần, kiểu tóc vô cùng đơn giản, thoạt nhìn chẳng khác gì một học sinh cấp ba bình thường.

“Mọi khi đám Lý Nham ở quán bar hay đánh người cho vui lắm sao?” Lục Thương đổi đề tài.

Lê Thúy không đáp, nhưng im lặng đã nói rõ tất cả.

“Xưa nay nhân phẩm của Lý Nham vẫn đê tiện như vậy, lần sau gặp không cần khách sáo với hắn.” Lục Thương nói.

Lê Thúy ngẩng đầu lên, trong mắt có ngờ vực.

“Ăn cơm đi,” Lục Thương cũng không giải thích nhiều, đứng dậy rời bàn, “Buổi tối đi dự tiệc rượu với tôi, cậu nhớ chuẩn bị một chút.”

Chẳng bao lâu chú Viên đã tới, Lê Thúy hỏi: “Chân của ông chủ Lục… ổn chứ?”

“Chân của cậu ấy không có vấn đề gì, vấn đề ở chỗ cung cấp không đủ máu.”

“Con thấy anh ấy ngồi xe lăn đi ra, con còn tưởng…”

Chú Viên giải thích: “Cậu ấy ít khi dùng xe lăn, chỉ khi nào bệnh tình thật sự nghiêm trọng mới thế, sức khỏe của cậu ấy không được tốt, không thể đứng lâu, cậu ở bên cạnh nhớ giúp đỡ cậu ấy nhiều vào.”

Lê Thúy nghiêm túc gật đầu.

Buổi tối, Lê Thúy thay giày, đứng trước gương sửng sốt hồi lâu. Người trong gương mặc lễ phục thẳng thớm, chân xỏ giày mới tinh, tóc tai chải chuốt gọn gàng… Đây là lần đầu tiên cậu thấy mình nghiêm túc chỉn chu như thế, nhất thời chỉ cảm thấy xa lạ.

Chú Viên gõ cửa, cậu phục hồi tinh thần lại, xếp quần áo thay ra cất vào trong tủ, lúc nhấc chân xuống lầu, mắt cá chân bỗng đau nhói.

Vết thương ở chân cách đây không lâu vẫn chưa khỏi hẳn, sáng nay đi tới đi lui suốt cả ngày, bây giờ trọng lượng toàn thân đều dồn xuống chân khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu.

“Ngẩn ngơ gì vậy?” Lục Thương ở trong xe chờ cậu.

Trời mưa lâm râm, Lê Thúy ráng nhịn cơn đau, bước chân ra, bình tĩnh mở cửa ghế lái phụ.

“Ngồi đằng sau này.” Lục Thương nói.

Lê Thúy nghe lời ngồi xuống vị trí bên cạnh y, mùa đông mưa ít mà còn thoang thoảng vị kim khí. Trước khi xe bắt đầu chạy, Lục Thương đưa cho cậu một tờ khăn giấy.

“Lát nữa cậu đi theo tôi, không cần nói gì hết, nếu có người đến gần, không cần phải để ý.”

Lê Thúy “ừm” một tiếng, Lục Thương nói xong thì nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

Xe chạy ngang qua một tòa tháp khí tượng, đèn neon uốn lượn biến hóa liên tục dưới làn mưa, trông hệt như một con rắn độc huyền bí đang cô độc quan sát mặt đất. Sống ở đây mấy năm, thành phố này vẫn xa lạ với cậu như thế.

Xuống xe, Lê Thúy cúi đầu đi theo sau Lục Thương, dưới những ánh mắt hoặc đánh giá hoặc tò mò phóng tới, cậu băng qua sảnh lớn đông nghịt người, đi vào một gian phòng bài trí càng xa hoa hơn.

Ở đây đang cử hành vũ hội, vẫn chưa tới giờ khai mạc, người người tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ cười nói, Lê Thúy vừa bước vào lập tức thu hút tầm mắt của mọi người.

“Cậu bé xinh xắn thật,” Một cô gái trẻ mặc lễ phục đỏ thẫm đi đến đây, đưa cho Lục Thương một ly rượu đỏ, “Lục Thương, đã lâu không gặp.”

Những người gọi thẳng tên Lục Thương không nhiều lắm, Lê Thúy không khỏi liếc nhìn cô nàng, nào ngờ đúng lúc chạm phải tầm mắt của đối phương, cậu vội lúng túng quay đầu đi.

Lục Thương nhận ly rượu, nâng ly kiểu tượng trưng: “Tâm Du, đã lâu không gặp, chuyện lần trước vẫn chưa cảm ơn em.”

“Ai bảo thế, em nhận được quà anh tặng rồi,” Mạnh Tâm Du mỉm cười lắc lắc cổ tay, vòng tay tinh xảo tỏa sáng lấp lánh, cô nàng dời mắt sang Lê Thúy, “Vị này là…”

“Phải,” Lục Thương nhận đề tài, ánh mắt lướt qua những người khác trong phòng, nâng ly rượu lên, “Sau này nhờ mọi người chiếu cố.”

Mạnh Tâm Du kinh ngạc, không ít người trong phòng đều đứng dậy nâng ly.

“Anh làm thật hả?” Cô nàng nói khẽ.

Lê Thúy rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, dù đang cúi đầu trốn sau lưng Lục Thương, cậu vẫn biết tiêu điểm của cô gái này chưa từng rời khỏi người mình.

Trái lại, Lục Thương tỏ ra rất ung dung, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu ấy ngoan lắm.”

Lời này rất dễ khiến người ta nghĩ lung tung, Mạnh Tâm Du đỏ mặt, trong lúc cô nàng ngẩn ra, ngoài cửa lại có hai người bước vào, xung quanh bắt đầu phát ra tiếng cười đùa lố lăng, không ít người còn huýt sáo, trong phòng nhanh chóng dấy lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Cậu cả nhà họ Lý vẫn thích chơi trội như thế.”

“Người đẹp bên cạnh hắn có phải là nữ MC của đài truyền hình Thanh Hải không?”

“……”

Nghe giọng nói quen thuộc giữa đám người, Lê Thúy phản xạ có điều kiện thấy lạnh cả sống lưng, mắt cá chân vốn đau âm ỉ như giẫm phải đống lửa, bỏng rát.

May là Lục Thương không có ý định tiếp tục trò chuyện với Mạnh Tâm Du, y tìm vị trí yên tĩnh trong góc ngồi xuống.

Không biết do căng thẳng hay gì khác, trán Lê Thúy ứa mồ hôi hột, cậu nhích đến trước sô pha, đang do dự thì thấy Lục Thương vẫy tay với mình.

“Qua đây.”

Cậu mới vừa ngồi xuống, Lục Thương đã vươn tay cầm mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Gã đàn ông mắt hí ngồi đối diện trêu tức nhìn chòng chọc hai người.

Lê Thúy nửa tựa vào sô pha, mặt đỏ rần, một nửa là vì đau, nửa còn lại là ngượng ngùng.

“Ông chủ Lục.” Lê Thúy mở miệng ngăn cản.

Lục Thương quay đầu sang, dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt y sâu thăm thẳm, con ngươi hơi nhuốm màu xanh, trông cứ như con lai, giây tiếp theo ánh sáng lưu chuyển, sắc xanh ấy phai mất, khôi phục về màu đen, là do cậu nhìn lầm.

“Sao thế?”

Lê Thúy phục hồi tinh thần lại, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

“Ông chủ Lục… Ủa, Tiểu Lê cũng tới rồi à, xin lỗi nhé, không quấy rầy hai vị chứ?” Là Lý Nham cố ý tìm đến, bên cạnh là một cô em ăn mặc gợi cảm.

Lưng của Lê Thúy lập tức kéo căng, thay đổi nhỏ nhặt này không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Thương.

“Thế nào, ông chủ Lục không bạc đãi mày chứ?” Lý Nham từ trên nhìn xuống, nói.

Lê Thúy cúi đầu, trong lòng nhớ kỹ lời dặn “không cần để ý tới ai” của Lục Thương khi nãy, hiển nhiên Lý Nham cũng bị cậu lẳng lặng xếp vào hàng “ai” này.

“Cảm ơn, như cậu thấy đấy.” Lục Thương thản nhiên vỗ bả vai cứng ngắc của Lê Thúy.

“Tút lại một chút quả nhiên đẹp hẳn ra, ông chủ Lục thật nhìn xa trông rộng, xem ra tôi đã phung phí của trời.” Lý Nham cười hà hà ngồi xuống đối diện, thật ra lời này có vài phần thật, thậm chí còn lẫn chút ghen tức, đây cũng chính là điều mà Lê Thúy lo lắng, giờ phút này cậu bỗng thấy sợ hãi, lỡ như Lý Nham đổi ý, muốn Lục Thương trả cậu về, Lục Thương có đồng ý không?

“Lê Thúy, mời anh Nham của cậu một ly đi.” Lục Thương đột nhiên nói.

Lê Thúy giật mình, hai tay siết thành nắm đấm.

“Tên mới à?” Lý Nham cười như không cười nhìn cậu, như là khinh miệt, hoặc như cảnh cáo.

Ly rượu được đưa đến trước mặt, Lê Thúy nhận lấy, chợt nghe Lục Thương nhích lại nói bên tai cậu: “Cảm ơn anh Nham hào phóng.”

Cậu thình lình hiểu ý, Lục Thương đang giúp cậu giải vây, cậu vội hít sâu một hơi, học theo y nói, “Cảm ơn anh Nham hào phóng.” Sau đó không đợi Lý Nham phản ứng đã nốc liền một hơi.

Lệnh đuổi khách này thật là… chẳng chừa chút mặt mũi nào cho người ta. Lý Nham cười gượng gạo, đưa tay làm dấu “mày giỏi lắm” rồi ôm cô ả bên cạnh lên sàn nhảy.

Thân thể thả lỏng, Lê Thúy mới dần dần nếm được vị, vừa rồi Lục Thương cho cậu uống là nước ép nho.

“Cậu sợ hắn?”

Lê Thúy lóng ngóng cúi đầu, khống chế hai chân run rẩy, biết biểu hiện của mình đã làm Lục Thương không hài lòng: “Em… Em sẽ cố gắng khắc phục.”

Dám thừa nhận mình sợ đã là tiến bộ không nhỏ, thật ra cũng bình thường thôi, với cậu ấy mà nói, Lý Nham giống như huấn luyện viên thú, sở dĩ bé sư tử phản xạ có điều kiện cảm thấy sợ hãi đơn giản là vì hồi nhỏ từng ăn quá nhiều đòn roi của huấn luyện viên, chưa phá bỏ được gông cùm xiềng xích trong lòng mình, chứ không phải không có khả năng phản kháng.

Hai người lại ngồi thêm một lát, sàn nhảy bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, Lục Thương dẫn Lê Thúy nghênh ngang đi ra bằng cửa trước. Người ở đây đều biết y không thích ồn ào, chủ nhân cũng không níu kéo gì nhiều, phái hai nhân viên trực cửa che dù cho bọn họ.

Trời đã tối mịt, mưa lâm râm bên ngoài dần dần thành mưa tầm tã, chú Viên vẫn chờ ở ngoài cửa, thấy Lục Thương đi ra thì lập tức chạy tới: “Bây giờ đến nhà bí thư Hứa phải không?”

Lục Thương mở cửa ngồi vào trong xe, nhẹ giọng nói: “Về nhà đi.”

Chú Viên muốn nói gì, nhìn Lê Thúy rồi lại nuốt trở vào.

Sắc mặt Lê Thúy tái nhợt, tuy rằng từ nhỏ sức nhẫn nại đã cao hơn người khác, nhưng cực hạn mà thân thể chịu được không phải là điều mà cậu có thể khống chế, chân bị thương bắt đầu sưng phù, chen chật cứng trong giày. Do đang ở trên xe nên cậu ngại cởi giày, không thể làm gì khác ngoài chịu đựng, dọc đường đi đếm giây ngắm cảnh đường phố, tay siết thành đấm chưa từng buông ra.

Nhà Lục Thương là một tòa nhà ba tầng độc lập, chú Viên không sống ở đây, đầu bếp nữ và nhân viên vệ sinh chỉ  đến khi được gọi, phần lớn thời gian, ở đây chỉ có một mình Lục Thương, thêm Lê Thúy thì bây giờ là hai.

“Biết chườm đá không?” Lục Thương lấy một túi chườm đá ra khỏi tủ lạnh, bọc khăn lông đưa cho cậu.

Lê Thúy ngoan ngoãn nhận lấy, lẳng lặng ngồi trên sô pha chườm mắt cá chân.

“Trong ngăn tủ có thuốc giảm đau, nếu nhịn không được thì tự lấy mà uống, đừng uống quá liều.” Thấy cậu ấy có thể tự lo được, Lục Thương xoay người ngồi xuống bàn cơm trong phòng khách, mở laptop bắt đầu làm việc.

Trong nhà có phòng sách, nhưng Lục Thương không muốn dùng, phòng khách có một chiếc bàn vuông đặt sát cửa sổ, những khi thời tiết tốt có thể ngồi tắm nắng, y thích ngồi ở đó đọc mớ tài liệu khô khan, cảm giác như chữ viết cũng có sức sống của riêng nó.

Đáng tiếc bây giờ là buổi tối, ngoại trừ chút ánh sáng lập lòe trên bãi cỏ, ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy.

Mỗi khi làm việc, Lục Thương thường hết sức tập trung, hơn nữa còn không biết mệt, chờ y phục hồi tinh thần lại thì đã qua giờ cơm tối. Lê Thúy vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa rồi, hai mắt nhìn đâu đâu, túi chườm đá trên tay đã chảy hết thành nước.

“Đói không?” Lục Thương tắt máy tính.

Lê Thúy lắc đầu, bao tử lại không hợp tác “rột” một tiếng.

Nghĩ một đằng nói một nẻo, Lục Thương thở dài trong lòng, gọi điện thoại bảo nhà bếp bưng hai bát mì lên đây, đẩy cả hai bát đến trước mặt cậu, còn mình chỉ rót một ly rượu nếp ấm: “Ăn không hết cứ để lại, sẽ có người tới dọn.”

“Ông chủ Lục không ăn ạ?” Ánh mắt Lê Thúy lập tức bị hai cái trứng ốp la trên mì hấp dẫn, cậu đang ở tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn hiển nhiên sẽ nhiều hơn một chút, trước đây bữa đói bữa no quen rồi nên thấy không có gì, dạo này ở bệnh viện một ngày ba bữa thành quen, còn dưỡng ra khẩu vị của cậu nữa.

Lục Thương lắc đầu, nhéo nhéo mi tâm: “Chân còn đau không?”

“Không ạ.”

Nhìn tướng ăn “sắp đói chết” của cậu ấy, Lục Thương biết câu “không ạ” này cũng chẳng đáng tin, cảm giác như mình đang nuôi con mèo vậy, nhưng là loại mèo cực kỳ ngoan, y tiện tay đưa tờ khăn giấy cho cậu ấy: “Sau này ở chỗ của tôi không cần câu nệ như thế, đói bụng thì nói với nhà bếp, không khỏe thì tìm bác sĩ Lương, thiếu cái gì có thể nói với chú Viên. Điều mà cậu cần chú ý chỉ có một ——”

Lê Thúy ngẩng đầu khỏi bát mì.

“Đừng rời khỏi tầm mắt của tôi.”

Từ khi tiếp xúc đến nay, đa phần cảm giác mà Lục Thương cho cậu đều là lạnh nhạt, như thể y không có hứng thú với bất cứ thứ gì, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy khía cạnh cương quyết trên gương mặt uể oải của đối phương.

Lê Thúy biết, đây là điểm mấu chốt của Lục Thương, là điểm mấu chốt mà bất luận thế nào cũng không thể đụng vào.

Có lẽ do nước luộc mì quá nóng, trên trán không khỏi ứa mồ hôi, Lê Thúy ngồi ngay ngắn nói: “Em biết rồi ông chủ Lục.”

“Mau ăn đi.” Lục Thương lau khóe miệng giúp cậu, đứng dậy rời ghế, không mặn không nhạt ném một quả mìn, “Buổi tối ngủ phòng của tôi.”

Lê Thúy đang khuấy mì, nghe vậy thì cúi đầu nghẹn họng.

Lục Thương khẽ nhíu mày, dường như nhớ ra điều gì đó, trên mặt thoáng hiện ý cười: “Biết bao nuôi có ý gì không?”

Sắc mặt Lê Thúy thay đổi, trước đây không ít lần cậu nhìn thấy những minh tinh hay người mẫu bị bao nuôi, bên cạnh Lý Nham cũng có kha khá, sống trong hoàn cảnh như thế, cho dù khờ khạo cỡ nào cậu cũng biết quan hệ này có ý gì.

“Biết là được.” Nói xong, Lục Thương thong thả lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lê Thúy ngồi yên tại chỗ, cậu cẩn thận nhớ lại những lời nói và hành động Lục Thương hồi sáng, bây giờ mới từ từ ngộ ra, cái này giống như kim chủ tuyên bố quyền sở hữu vậy.

Lê Thúy không biết trong mắt người ngoài, một kẻ lớn lên từ ổ cướp tạo ấn tượng như thế nào, chắc hơn phân nửa là hèn hạ đê tiện các loại, nhất định không phải ấn tượng tốt. Với tính tình của Lục Thương hẳn là sẽ không xem thường cậu, nhưng cũng sẽ không có ý đồ gì với cậu mới đúng. Tỉnh táo suy nghĩ lại, trong mấy câu nói kia hình như có ý đùa giỡn nhiều hơn.

Cửa phòng ngủ không khóa, lúc Lê Thúy đi tới, Lục Thương đang đứng trước cửa sổ dùng tiếng Anh nói chuyện điện thoại. Y mặc đồ ngủ, chất vải mỏng manh khắc họa rõ ràng đường nét của lưng y. Nghe tiếng động, y xoay người lại chỉ vào phòng tắm, ra hiệu cho cậu đi tắm.

Phòng tắm rất rộng rãi, áo tắm và khăn tắm xếp gọn đặt bên bồn rửa. Do trên người có vết thương, Lê Thúy không thể dùng bồn tắm lớn, chỉ súc miệng rồi dùng vòi sen xối người, cố gắng tránh mắt cá chân bị thương. Cậu tắm rất nhanh, lúc đi ra, Lục Thương vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong.

Không biết áo tắm làm từ sợi tổng hợp nào mà trơn mịn đến mức cả người cậu tê dại, nhẹ bẫng như không mặc gì cả, vừa ra ngoài chợt nảy sinh một cảm giác xấu hổ khó diễn tả bằng lời.

Đã thế Lục Thương còn nhìn chằm chằm cậu không tha, Lê Thúy càng lúng túng đến mức không ngẩng đầu lên nổi. Một lát sau, đầu bên kia rốt cuộc cúp điện thoại, Lục Thương chìa tay về phía cậu: “Lấy thuốc giúp tôi.”

Thuốc gì cơ? Lê Thúy ngơ ngác, trong lòng tự nhủ không phải chứ, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Lục Thương mới biết mình hiểu sai ý.

“Thuốc nào ạ?” Lê Thúy vội mở ngăn kéo theo đường nhìn của y, phát hiện bên trong thế mà chất đầy hơn chục loại chai lọ.

Lục Thương ngồi xuống bên giường: “Clopidogrel, aspirin.”

*Clopidogrel được sử dụng một mình hoặc kết hợp với aspirin để giảm nguy cơ lên cơn đau tim hoặc đột quỵ.

Lê Thúy ngớ ra.

Lục Thương sực nhớ mấy tên thuốc phức tạp này chắc cậu ấy không nhận ra, chỉ nói: “Hàng thứ nhất chai thứ hai và cái chai dán nhãn xanh.”

Lê Thúy ba chân bốn cẳng lấy chai thuốc ra, Lục Thương liếc mắt nhìn cậu, đếm mấy viên thuốc rồi uống nước nguội nuốt xuống: “Cậu mới vừa nghĩ gì đấy?”

“Không… không nghĩ gì cả.”

“Ừ,” Lục Thương vén chăn lên, “Cởi quần áo.”

Lê Thúy: “……”

“Không muốn à?”

Lê Thúy nhìn y bằng ánh mắt bình tĩnh, không nói tiếng nào, chần chừ vài giây rồi chậm rãi cởi áo tắm ra. Ánh đèn trong phòng ngủ rọi vào cơ thể non trẻ của cậu, trông có vẻ nhu hòa đến lạ. Lục Thương bảo cậu xoay người lại, đoạn đưa tay sờ vết sẹo chồng chất trên lưng cậu, động tác rất nhẹ nhàng: “Sao lại bị như vậy?”

Những vết sẹo này có mới có cũ, có vài cái chính bản thân Lê Thúy cũng không nhớ nổi: “Tàn thuốc là quản đốc chích, vết cắt là chai rượu cứa, mấy vết nhăn nheo là bị phỏng nước sôi.”

“Ở đây…” Tay Lục Thương trượt xuống xương bả vai của cậu, nơi đó có một lỗ tròn nhỏ xấu xí, “Có một vết sẹo.”

Nếu bây giờ Lê Thúy xoay người lại, cậu sẽ thấy trên mặt Lục Thương bộc lộ biểu cảm mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

Lê Thúy nghiêm túc nhớ lại: “Lúc em còn bé, không có ấn tượng.”

Lục Thương xoa xoa vết sẹo kia một lát, sau đó vỗ vai cậu: “Ừ, ngủ đi.”

Không có bất kỳ ái muội, thậm chí ngay cả xấu hổ cũng không, bầu không khí bình lặng đến mức Lê Thúy không khỏi hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Cậu nghe lời rúc vào trong chăn, nhìn Lục Thương tắt đèn nằm xuống, khoác tay lên vai cậu, kéo cậu về bên cạnh mình, nhắm mắt cứ thế thiếp đi, hơn cả tiếng sau cũng không có động tác dư thừa nào.

Lớn lên trong hoàn cảnh hỗn tạp, từ nhỏ Lê Thúy đã luyện được giác quan nhạy cảm đối với nguy hiểm cao độ. So với hầu hết những người cậu từng gặp, Lục Thương che giấu cảm xúc kín đáo hơn nhiều, tuy cậu không thể đoán được trong lòng y đang nghĩ gì, nhưng sâu trong tiềm thức lại truyền ra thông tin rằng, người đàn ông này không hề có ý đó với cậu. Lê Thúy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nằm trong chăn nhúc nhích một tí, cố gắng để đầu mình kề sát cánh tay của đối phương, còn cơ thể vẫn duy trì khoảng cách tương tự, không vượt ranh giới cũng không tỏ ra quá xa lạ.

Bốn phía yên tĩnh trở lại, ngoài phòng có tiếng mưa rơi khe khẽ như có như không, tạo cảm giác không chân thực. Lê Thúy ngần này tuổi đầu nhưng đây là lần đầu tiên chung giường chung gối với người khác, cứ luống ca luống cuống không biết phải làm sao, thậm chí còn không dám ngủ, sợ mình đánh thức người bên cạnh, vài lần muốn trở mình đều phải cố nhịn xuống. Trên người Lục Thương có mùi sữa tắm nhàn nhạt, dễ ngửi vô cùng. Chìm giữa mùi hương này, đầu óc Lê Thúy rối bời, cậu nằm ngay đơ đến sau nửa đêm mới từ từ thiếp đi.

Một đêm không mộng.

Khí hậu của thành phố này không hề liên quan đến hai chữ “dễ chịu”, ngày mưa âm u ẩm ướt bao giờ cũng kéo dài thật lâu, đợi đến khi bệnh nhân thấp khớp xếp hàng dài đến tận cổng bệnh viện, mưa lạnh liên miên mới có xu hướng giảm bớt, đêm đó cuối cùng tuyết cũng rơi.

Khi tỉnh lại Lê Thúy thất thần trong thoáng chốc, đến khi phản ứng lại mới nhớ ra mình ở chỗ nào, trong phòng không một bóng người, đầu giường đặt áo ngủ mà Lục Thương thay ra.

“Cạch” một tiếng cửa mở, Lê Thúy từ từ cảm thấy căng thẳng, người đến không phải Lục Thương mà là một bác gái lớn tuổi.

“Tỉnh rồi hả?” Bác gái tươi cười đi tới, mở toang rèm cửa sổ, cầm lấy quần áo ở đầu giường, “Dưới lầu đã chuẩn bị điểm tâm, rửa mặt rồi xuống ăn đi.”

“Cảm ơn.” Lê Thúy nhớ lại, đây là nữ đầu bếp ở nhà họ Lục, Lục Thương thường gọi là chị Lộ. Bác gái này trông rất hiền lành, mặt mày luôn cười tươi rói, Lê Thúy rất có thiện cảm với bà, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Ông chủ Lục đâu rồi ạ?”

“Ngài ấy đến công ty rồi, sao nào, cháu muốn đi tìm ngài ấy hả?”

Lê Thúy không khỏi kinh ngạc: “Được không ạ?”

“Không được.” Dì Lộ cười nói.

Lê Thúy: “……”

“Chọc cháu thôi,” Dì Lộ có vẻ cũng thích cậu nhóc này, “Ông chủ Lục đã dặn dò, bảo cháu ở nhà dưỡng vết thương ở chân, buổi chiều bác sĩ Lương sẽ tới đây châm cứu cho cháu.”

Chờ Lê Thúy đi xuống lầu mới biết những việc Lục Thương dặn dò không chỉ đơn giản như dì Lộ nói, cậu còn có một lớp dạy kèm riêng buổi sáng phải học.

Lê Thúy chưa từng thật sự đến trường, đối với hình thức giảng dạy của hệ thống giáo dục trong nước, cậu chẳng có khái niệm gì, cũng may thầy giáo mà Lục Thương tìm đến không quá khắt khe, nhanh chóng xem xét tình hình của cậu rồi tiến hành điều chỉnh.

Thật ra Lê Thúy cũng có nền tảng căn bản, chỉ là thỉnh thoảng không liên hệ được giữa chữ và âm, âm và ý, vừa được thầy nhắc là lập tức xâu chuỗi lại nhớ ra ngay.

“Trò không giống như mới tiếp xúc với chữ lần đầu, có phải trước đây từng học rồi không?” Thầy giáo dạy kèm họ Hoàng đeo cặp kính viền vàng, nét mặt nghiêm nghị.

Lê Thúy suy nghĩ một lát, đáp: “Không nhớ nữa, chỉ cảm thấy mấy thứ này quen mắt lắm.”

Thầy Hoàng gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Buổi trưa Lương Tử Thụy tới đúng hẹn, không giống vẻ hăng hái mọi ngày, hôm nay anh chàng trông vô cùng uể oải, ngay cả lúc châm cứu cũng ngáp ngắn ngáp dài.

“Bác sĩ Lương không nghỉ ngơi tốt ạ?”

Lương Tử Thụy tức tối gật đầu: “Tôi và ông chủ Lục nhà cậu không giống nhau, tôi làm công cho người ta, tối qua thức trắng đêm viết đơn thí nghiệm, sáng giờ chưa được ngủ, buồn ngủ chết đi được.”

Đối với những người học rộng tài cao, Lê Thúy luôn ấp ủ một loại cảm giác hâm mộ đặc biệt, hơn nữa sự hâm mộ ấy còn được cậu biểu đạt bằng ngôn từ mộc mạc, chọc cho Lương Tử Thụy cười ha ha.

Máy hát vừa mở, Lương Tử Thụy nhịn không được chọc ghẹo Lê Thúy, kể vài chuyện lý thú khi mình đi học ở Mỹ cho Lê Thúy nghe, kể một hồi tự mình cười hô hố trước, so ra thì Lê Thúy bình tĩnh hơn nhiều, đương nhiên chủ yếu là vì cậu nghe không hiểu, đành phải lóng ngóng cười hùa theo.

Sau một lúc lâu, Lương Tử Thụy bắt đầu nhổ châm, không khỏi nhìn Lê Thúy thêm vài lần. Anh từng nghe chú Viên kể về Lê Thúy, trong những năm quan trọng nhất để bồi dưỡng tính cách đều bị ngược đãi, thế mà trên người chẳng hề lây nhiễm khí chất du thủ du thực, quả đúng là hiếm thấy. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng tỏ ra câu nệ, nhưng không ngượng nghịu hay có khuynh hướng rối loạn nhân cách phản xã hội, trên người còn có một loại cảm giác ung dung khó tả, điểm này trái lại rất giống Lục Thương.

Cũng do số phận trêu người, nếu Lê Thúy được sinh ra trong một gia đình hoàn chỉnh, được chăm chút bồi dưỡng, nói không chừng mai này sẽ trở thành châu báu.

“Máu bầm vẫn chưa tan hết, mấy ngày tới không nên chạy loạn, trước khi ngủ phải chườm nóng, có tiến triển gì thì liên hệ tôi ngay.”

Lê Thúy gật đầu, đáp lại một nụ cười cảm kích.

Trời tối, lò sưởi cháy rừng rực, cả căn nhà đều bị hun nóng hổi. Lương Tử Thụy đi rồi, Lê Thúy cầm sách giáo khoa mà thầy Hoàng để lại lật tới lật lui đọc đi đọc lại, thích thú không nỡ rời tay, làm xong bài tập được giao còn cảm thấy chưa tận hứng, cậu lọ mọ tìm hai chữ “Lục Thương” trong sách giáo khoa, dùng bút chì nghiêm túc viết lại, viết chồng lên nhau, sau đó nằm sấp ngủ trên sô pha, ngay cả Lục Thương về khi nào cũng không biết.

Chú Viên muốn sang đây gọi cậu, nhưng lại bị Lục Thương đi sát theo sau ngăn cản, ra hiệu cho chú Viên về trước đi.

Tư thế ngủ của Lê Thúy không hẳn là đẹp, nhưng rất an tĩnh, thân thể cuộn lại, hai tay khoanh trước ngực, nửa khuôn mặt vùi vào sô pha, là một tư thế đề phòng. Lục Thương ngồi xuống bên cạnh, lấy quyển sách giáo khoa ra khỏi ngực cậu, bên trên viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bút lực mạnh mẽ, nhìn ra là có cố gắng, có điều vẫn chưa thành thạo, nét bút trông còn đơ lắm.

Nhìn thấy tên mình giữa đống chữ, Lục Thương dời mắt sang cậu trai trẻ bên cạnh.

Da Lê Thúy trắng muốt, không giống kiểu trắng mà người trưởng thành tự dưỡng, màu da của cậu ấy thiên về trẻ con hơn, không có chút tì vết nào. Kể ra cũng lạ, trên người cậu ấy có nhiều vết thương như vậy, thế mà trên mặt lại chẳng bị sao, không biết có phải do gương mặt này quá hoàn hảo hay không, ngay cả người bạo hành cũng không nỡ xuống tay.

Lê Thúy mơ màng tỉnh lại, cả người căng cứng, chậm rãi ngồi dậy: “Ông chủ Lục.”

“Mai mốt buồn ngủ phải lên giường ngủ.”

Lê Thúy “ồ” một tiếng, giọng nói lẫn với giọng mũi: “Em định chờ anh về.”

Lục Thương dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Có phải không quen ở nhà một mình không?”

Lê Thúy đã quen sống một mình, không có chuyện quen hay không quen, nhưng Lục Thương hỏi vậy là vì quan tâm cậu, hiển nhiên cậu sẽ không phản bác, cậu ngẫm nghĩ, tìm từ nói: “Bình thường ông chủ Lục ở nhà đều như vậy sao?”

“Phải.” Lục Thương cúi đầu, nghĩ một lát rồi nói: “Sáng mai tôi dẫn cậu đến công ty chơi.”