Tương Quý Phi Truyện

Chương 163: Thành thục hiền lành




Cũng không phải nói trước đây hoàng hậu không đủ đoan trang. Chỉ là hiện tại hoàng hậu như làm đến mức người khác không thể chỉ ra sai sót. Đức phi nói hoàng hậu đây là đổi tính. Tương Như Nhân thì nhìn thấy hoàng hậu đây mỗi cử chỉ đều là học theo thái hoàng thái hậu.

Giữa tháng chín hàng năm có 3 ngày sẽ là ngày cung nhân được gặp người nhà, cũng là ngày các cung nữ đủ hai mươi lăm tuổi được xuất cung.

Đầu tháng tám, Hoàng hậu sai người lập một tư cục ở ngoài cung. Tư cục này là nơi để thu nhận những cung nhân đủ tuổi xuất cung nhưng không có nhà để quay về. Ở trong tư cục có thể bằng vào cái tài nghệ của mình mà mưu sinh, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống.

Đầu tháng chín, hoàng hậu hạ ý chỉ kéo dài thời gian gặp gỡ người thân của cung nhân trong cung lên năm ngày, để nếu đường xá xa xôi đến có thể gặp nhau lâu hơn chút. Còn những cung nhân đủ hai mươi lư tuổi xuất cung nếu không có nhân thân tới đón, một người cô độc thì có thể lĩnh lệnh bài trong cung để đến tư cục ở lại.

Hai đạo ý chỉ này nhấc lên một gợn sóng không nhỏ ở trong cung. Ý chỉ đầu tiên giúp cho cung nhân hằng năm không có thời gian gặp người nhà có thể nhiều cơ hội hơn. Còn đạo ý chỉ sau, thật sự là một đảm bảo rất lớn cho cuộc sống về sau của các cung nhân.

Những cung nhân này đó đều là đủ hai mươi lăm tuổi xuất cung, nếu có người nhà còn có nơi nương tựa, ít nhất trong cung cũng đã tích được một vốn riêng. Còn những người thân cô thế cô không có gia đình, tư cục được hình thành đúng là cho các nàng một nơi trú thân. Bằng không dựa vào thân phanan một nữ tử quá tuổi, không có người nương tựa, dù trên tay có chút tiền cũng là không an ổn.

Sau khi ý chỉ được hạ, thái hậu đổi với hành động của hoàng hậu là thật sự tán thưởng. Chuyện xây dựng tư cục này bản thân hoàng hậu còn góp không ít bạc. Đợi đến tháng chín thời điểm khi trong cung gặp người thân thì ngoài cung kia tư cục mới thật là náo nhiệt.

Dân chúng Lâm An thành cũng rất là tò mò. Bỗng nhiên xuất hiện một cái tư cục, đại viện tường cao cửa rộng, lại đi vào toàn các đại cô nương khí chất thật không tệ. Hỏi ra mới biết các đại cô nương kia đều là cung nữ đủ tuổi được phóng xuất từ trong cung ra. Các cung nữ này không có nhà để về, trong cung xây dựng nơi này là để thu nhận các nàng.

Đợi khi lời tán tụng của dân chúng bên ngoài dành cho hoàng hậu được truyền vào cung, lúc này cũng đã là cuối tháng chín.

Bên này hoàng thượng bắt tay vào việc phân bổ quan viên đi phía nam. Vào tháng mười, bên kia Hoàng hậu đã làm công tác chuẩn bị thu yến thỏa đáng.

  

Năm nay không như năm rồi, là đơn giản hơn nhiều. Nhưng hoàng hậu cũng là bỏ không ít tâm tư đi vào. Chủ đề năm nay là chúc mừng vụ mùa bội thu ở phía nam. Thức ăn không quan trọng phong phú mà lấy ngũ cốc làm chủ. Các món ăn ngũ cốc trong nhà dân chúng bình thường, qua bàn tay khéo léo của Ngự trù cũng trở nên thập phần tinh xảo.

Đến quá nửa yến tiệc, hoàng hậu còn dẫn đầu quyên không ít ngân lượng. Nói là tặng cho dân chúng ở những vùng Tây Bắc hạn hán nghiêm trọng, vừa rồi thất thu.

Hoàng hậu đi đầu, ở đây mọi người cũng liền đi theo quyên góp. Còn có người đứng ra ghi chép để tránh tình trạng nuốt riêng.

Mấy người Tương Như Nhân tất nhiên cũng là quyên. Hoàng hậu quyên hai ngàn lượng, Tương Như Nhân không thể quyên nhiều hơn, cũng không thể quá ít nên quyên một ngàn năm trăm lượng. Đức phi và Thục phi quyên một ngàn lượng. Các phi tấn khác thì theo phẩm cấp mà quyên.

Nhìn hoàng hậu ngồi trên cùng bộ dáng hiền hậu, Đức phi cầm khăn lên che một bên miệng, nhẹ giọng nói với Tương Như Nhân ngồi bên cạnh “Này không phải đổi tính. Ta xem là đổi người luôn rồi.”

Làm sao không nghe ra ý trào phúng trong đó. Tương Như Nhân nhìn các món ngũ cốc trên bàn, cười nói “Đây là việc thiện.”

“Hai mươi năm trời, lần đầu tiên ta thấy hoàng hậu nàng làm việc thiện như vậy.” Đức phi hừ cười “Bỗng nhiên có thiện tâm?  Ta chẳng tin. Chỉ sợ là do thái tử phi sảy thai, vị trí thái tử bất ổn nên tìm cách làm hảo thanh danh đoạt nhân tâm mà thôi.”

Tương Như Nhân cùng Đức phi đều là nghĩ như nhau. Mà ý đồ này cảu Hoàng hậu cũng không phải chỉ hai người các nàng nhìn ra. Nhưng đối với cung nhân và dân chúng, hàn động này của hoàng hậu vẫn là cho bọn họ thật nhiều ơn huệ.

Tương Như Nhân nhẹ nhàng cầm bánh ngô trước mặt cắn một miếng “Cũng không tệ. Ít nhất lần ủng hộ này sẽ giúp dân chúng Tây Bắc có một mùa đông không quá khổ.”

“Ngươi vẫn ăn.” Đức phi bị vẻ mặt này của Tương Như Nhân chọc cười. Mấy món trên bàn này, chẳng mấy người còn đụng đũa. Trong giọng nói của Đức phi vẫn là khinh thường “Để ta nói thì nếu là người khác việc này đã làm từ lầu rồi, còn có thể đợi đến nay sao. Tây Bắc cách vài năm lại hạn hán, trong triều cũng không phải quyên góp chỉ một hai lần. Chẳng lẽ trước đây nàng đều là không nghe thấy sao... “

Thật là đoán không sai. Sau thu yến hoàng hậu đem ngân lượng giao đến Hộ bộ thống kê, lại từ căn cứ vào các nơi gặp tai ương mà phân phát đi xuống. Trên danh nghĩa là hoàng hậu chi ra nhưng thanh danh đều là ghi tạc tên thái tử.

Việc thiện của hoàng hậu nương nương, ân trạch của thái tử.

Danh vọng của thái tử ở trong triều ngày một tăng. Triệu gia sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy. Trong Lâm An thành lời ca tụng hoàng hậu và thái tử vang vọng. Trong trà lâu cũng không ít thoại bản như vậy, nói nào lào đương kim hoàng hậu mỹ đức, đương kim thái tử thành thục ổn trọng.

Thái tử vốn là chính thống, hướng gió ở trong triều vì công tích này che lấp nên không bị chuyện thái tử phi sảy thai, thái tử chưa có con nối dòng mà thau đổi.

Cuối tháng mười, các quan viên được phái đi phía nam xuất phát. Hoàng thượng liền hạ mấy đạo thánh chỉ khởi phục.

Bảy quan viên đang chịu tang được khởi phục. Trong đó được chú ý nhất chính là người được khởi phục nguyên chức Tương Đại học sĩ. Vốn cho rằng qua ba năm chịu tang, cái vị trí này sẽ là không giữ được, sẽ phải quay lại với chức vụ ban đầu. Tất nhiên trong triều sẽ đưa ra dị nghị.

Lúc này không ý kiến thì đợi đến khi nào.

Có điều trải qua chuyện Liên gia, đám người đi ra ý kiến có vẻ thật là thế đơn lực bạc. Trước đây Triệu quốc công vì tự bảo vệ mình, rơi vào đường cùng đều bó tay nhìn Liên gia bị xử như vậy. Hiện tại dù có muốn đạp Tương gia một cước. Hắn cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận xem một cước này hắn có kéo theo cả bản thân mình bị thương hay không.

Hoàng thượng đáp một câu triều đình thiếu nhân lực cũng là đúng. Một đám quan viên bị phái đi ra. Triều đình thực sự cần vài người đức cao vọng trọng trấn lĩnh các tân quan này đó. Tương đại học sĩ khôi phục nguyên chức, trừ bỏ vào triều ra thì vẫn phải ở nhà giữ đạo hiếu.

Hơn nữa cùng Tương Đại học sĩ khởi phục còn đến sáu người khác. Chỉ nói mình Tương đại học sĩ thì đúng là quá mức rõ ràng. Còn nói hết cả thì đúng là có cảm giác đối địch quá đông. Lần này Triệu quốc công không có hành động gì. Thế nên việc này ở trên triều cứ thế xem như trôi qua...

Đầu tháng mười một, Tương Đại học sĩ quan phục nguyên chức, mang theo Tương phu nhân hồi Tương gia ở Lâm An thành. Tương Nhị lão gia cùng Tương Đại thiếu gia tiếp tục ở lại tổ trạch Tương gia giữ đạo hiếu.

Hôm nay mùng tám, Chiêu Dương cung, Hứa ma ma thu thập xong hết thảy. Ngoài cửa Phùng Áng nói mọi thứ đã thỏa đáng. Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh cùng Trạm nhi xuất cung hồi Tương gia.

Một chuyến này đi là yên tĩnh, không có ồn ào như năm đó cô cô về nhà. Đến cửa cung đã thấy Trần Phụng mang theo một đội thị vệ chờ ở kia.

Thấy mấy người Tương Như Nhân đến, Trần Phụng cung kính hành lễ “Hoàng thượng phái một đội thị vệ hộ tống nương nương đến Tương gia.”

Này kia đều là thị vệ cận thân của hoàng thượng. Tương Như Nhân tạ ơn “Làm phiền.”

Lên xe ngựa, trước sau tổng cộng ba chiếc. Bao quan là tầm ba mươi thị vẹ chấn thủ. Xuất cung, đi hướng Tương gia....

Đến đại môn Tương phủ, người Tương gia đã sớm đứng nghênh đón. Tương đại lão gia dẫn theo mọi người qùy xuống hành lễ.

Vào tiền thính, ngồi xuống xong, không khí mới có thút thoải mái hơn.

Tương Như Nhân nhìn Tương đại lão gia. Hơn một năm không gặp, phụ thân lại gà đi nhiều. Tương Như Nhân nhìn sơ qua một cái liền mũi cay cay “Đều là về nhà. Không cầm nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Bản cung mang theo cũng không nhiều người.”

“Trước đi từ đường thắp nén hương cho tổ phụ ngươi.” Tương đại lão gia gật đầu, dẫn bọn họ đi phía từ đường.

Tương gia ngày xưa náo nhiệt nay có vẻ yên tĩnh chút. Phụ thân trở về. Nhị ca lại mang theo Nhị tẩu cùng hai đứa nhỏ đi phía nam nhậm chức. Cả một nhà Nhị thúc lại còn ở tổ trạch. Trở về thấy người Tương gia thật là thiếu.

Đến từ đường, quản sự mở cửa, trong phòng mờ tối.

Ở chính giữa là bài vị của Tương gia tổ thượng. Bài vị của Tương lão gia tử là đặt phía dưới bên tay trái.

Tương đại lão gia đưa mấy nén hương cho bọn họ. Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh nhận hương quỳ xuống. Trạm nhi trong lòng dưỡng nương cũng giãy giụa tuột xuống, không ngờ cũng học theo hai tay chống quỳ xuống bên cạnh tỷ tỷ.

Bái xong ba bái, căm hương vào trong lư. Tương Như Nhân nhìn qua phía Tương đại lão gia “Phụ thân, ta muốn nhìn qua viện của tổ phụ.”

Bước ra khỏi từ đường, sắc trời có chút tối, gió nổi lên.

Thanh Đông khoác thêm áo choàng cho Tương Như Nhân. Đến viện của Tương lão gia tử, Tương Như Nhân trực tiếp đi vào thư phòng.

Tương đại lão gia giữ chặt tay Thiệu thị dừng ngoài cửa “Để nàng đi vào. Không thể đưa phụ thân đi một chuyến, đứa nhỏ này trong lòng luôn luôn nhớ thương.”

Thiệu thị gật gật đầu, hốc mắt ửng đỏ. Ngày đó các nàng tiến cung báo tin cho nàng, đứa nhỏ này liền té xỉu. Các nàng được đưa đến sương phòng cách vách. Thẳng đến khi nàng tỉnh bọn họ mới rời cung. Sau đó biết nàng khó sinh, suýt mất mạng, người làm nương này thậy đau lòng không biết bao nhiêu.

Nay nhìn nàng khỏe mạnh, sinh hạ Ngũ hoàng tử cũng đã hơn một tuổi, Thiệu thị trong lòng lại vẫn là lo lắng. Ngẩng đầu nhìn cửa thư vòng, Thiệu thị vẫn là dừng lại bên cạnh Tương đại lão gia, đợi Tương Như Nhân bước ra...

Trong thư phòng, Tương Như Nhân nhìn bài trí bên trong, giống như trở về hồi còn nhỏ. Mỗi một thứ đều khiến nàng hồi tưởng. Đối với nàng bọn chúng đều rất quen thuộc.

Trạm nhi bướng bỉnh, tuột xuống liền đi tới đi lui. Nhìn bên này một cái, bên kia một cái. Còn sờ sờ hai cái bình hoa, chỉ vào hoa văn trên bình, hướng Tương Như Nhân ê a nói chưa rõ “Hoa!”

Tương Như Nhân đến bên cạnh giá sách, đặt ở đó là mấy hòm gỗ chức đầy giấy cuộn chất cao. Từ trái qua phải, cuối bên phải là cũ kĩ nhất. Mở ra đến là mấy cái chữ viết cũng không được đẹp. Bình Ninh tò mò “Mẫu phi, đây là ai viết?”

Tương Như Nhân cẩn thận mở ra hết cho nàng xem. Đến giấy xếp bên trái, chữ viết đã rất tốt “Đây đều là mẫu phi viết.” Tương Như Nhân chỉ các cuộn giấy thật cũ kĩ kia”Đó là chữ khi mẫu phi bắt đầu học viết, nửa năm một tờ. Nơi này cất chữ mẫu phi viết từ lúc ba tuổi đến mười hai tuổi.”

“Vậy có của các cữu cữu không?” Bình Ninh ngửa đầu hỏi nàng. Tương Như Nhân cười đáp “Có a, ngươi xem hai cái hòm bên kia sẽ có chữ của các cữu cữu viết.”

Ngay trong thư phòng này, Tương lão gia tử dạy ba huynh muội bọn họ học.

Tương Như Nhân cho Bình Ninh xem rất nhiều thứ này nọ. Trên giá sách còn có một ít là do chính tổ phụ viết. Bình Ninh nhìn những thứ khiến đáy mắt mẫu phi gợi lên đầy nhớ nhung, hỏi nàng “Mẫu phi, tằng ngoại tổ là người như thế nào?”

Trạm nhi cọ cọ đi đến bên cạnh Tương Như Nhâm, bắt chước tỷ tỷ gào ta một tiếng “Người!”

Tương Như Nhân bất đắc dĩ nhéo cái mũi hắn, ôm hắn lên, khóe miệng là mỉm cười, giọng nói tràn đầy hoài niệm “Tằng ngoại tổ của ngươi a, là một người khiến người khác thập phần tôn kính.”