Tương Quý Phi Truyện

Chương 127: Chân tướng là như vậy




Cố Ngâm Hoan biết kế sách này làm không ngoan sẽ không hiệu quả “Hoàng hậu đáp ứng ngươi ba năm vô sinh nhiều nhất cũng chính là tội dung túng. Đúng, cũng là tội lớn. Nhưng có thể nặn bằng ngươi là người chủ động đề xuất này sao. Còn ăn thuốc tránh thai, còn vì vậy mà mất đi hoàng tự. Ngươi tự ngẫm xem nếu đổi lại là ngươi phải công chính xử trí chuyện này. Chẳng lẽ chỉ giam lỏng tại Khải Tường cung, ăn ngủ đều không có vấn đề gì, phong hào lại cũng không bị tổn hại thế này sao?  Tính ra cả Tương gia và tỷ tỷ ngươi đáng lẽ đã sớm bị luận tội nặng rồi.”

“Hoàng thượng là ngươi thế nào tin rằng so với ta tỷ tỷ ngươi còn rõ ràng hơn. Hoặc có thể nói chẳng phải vì nơi đáy lòng tỷ tỷ có một phần chắc chắn hoàng thượng sẽ không làm gì ngươi, vì thế ngươi mới cái gì cũng không nói, tình nguyện đến Khải Tường cung. Tỷ tỷ nói là muốn che chở Tương gia, nhưng làm như vậy, ngươi có nghĩ đến đã làm thất vọng tâm tư hoàng thượng dành cho ngươi hay không?”

Tương Như Nhân liền ngẩng đầu nhìn nàng, Cố Ngâm Hoan thở dài “Chẳng lẽ không đúng sao?  Trong lòng tỷ tỷ ngươi hẳn là chắc chắn một chuyện. Mặc kệ ngươi làm sao, ngươi cảm thấy hoàng thượng cũng sẽ không làm gì ngươi. Một khi trong lòng ngươi đã chắc chắn như thế, vậy tại sao lại còn không chịu thừa nhận?”

Nàng luôn nhắc nhở bản thân không thể thị sủng mà kiêu, thời khắc nhắc nhở bản thân nhưng nàng vẫn làm như vậy. Lúc đó hoàng thượng giận dữ đến phản cười nhìn bản thân nhưng vẫn một mực ở lại ba lần bốn lượt hỏi mình. Trong lòng Tương Như Nhân quả thật có chắc chắn như vậy, trước mắt hoàng thượng sẽ không trọng phạt bản thân. Nhưng vì sao nàng có thể chắc chắn như vậy?

Cố Ngâm Hoan lại trực tiếp vạch trần suy nghĩ của nàng “Đó không phải vì hoàng thượng sủng tỷ tỷ nên ngươi mới như thế. Đó là vì tỷ tỷ tin tưởng hoàng thượng sẽ không vì vậy mà trọng phạt ngươi, vì thế ngươi mới không biết sợ.”

Trong phòng lâm vào yên lặng thật lâu, Tương Như Nhân tay cần ly khẽ run. Nửa ngày, nàng khẽ mở miệng “Có lẽ ngươi nói đúng. Ta chính là chắc chắn hoàng thượng sẽ không làm gì ta, nên không biết sợ.”

Hoàng thượng dụng tâm đối với nàng, làm sao nàng lại không biết. Có điều có tới nay nàng vẫn không dám đáp lại hắn. Hắn dùng tâm, nàng lại máy móc đáp lại hắn.

Có những lúc nàng cũng nghĩ đến muốn đáp lại. Nhưng những thứ kia, một khi đã lấy ra thì sẽ không thể trả lại, sẽ không thể trở lại là chính nàng, nàng cũng sợ hãi.

Cố Ngâm Hoan nhìn nàng, có chút đau lòng “Tỷ tỷ, ngươi như vậy không thấy quá mệt mỏi sao?” Rõ ràng là muốn tiến lại gần, nhưng lại do dự rồi lùi về sau. Cứ suy nghĩ tới lui ở trong đầu, đến lúc nhìn lại thì cơ hội có khi đã qua rồi. Một phần tâm tư này sẽ nhạt dần, cứ một lần lại một lần tích lũy dẫn sẽ trở nên mệt mỏi.

Cố Ngâm Hoan ở giữa liền nhìn rõ sự việc “Tỷ tỷ, người sống trước hết cần vì chính mình. Chỉ khi ngươi sống thật tốt, thật vui vẻ thì mới có khả năng đi lo lắng cho gia tộc. Nếu như chỉ biết nghĩ cho người khác lại không bao giờ biết nghĩ cho bản thân, như vậy là có trách nhiệm sao? “”Bây giờ có người quan tâm thì ngươi lại cố kị, rồi tự thẹn với lòng. Ngươi cớ gì phải ủy khuất như vậy. Không dám làm, không dám nghĩ. Hiện tại ngươi đang ủy khuất chính mình nhưng cũng là ủy khuất tầm lòng mà hoàng thượng dành cho ngươi.”

“Dùng tiêu chuẩn của một nam tử bình thường để đánh giá hoàng thượng, vậy tất nhiên sẽ còn chưa đủ. Nhưng nhìn vào trách nhiệm phải gánh vác thật nhiều vì thiên hạ, nhìn vào việc dụng tâm của hoàng thượng đối với tỷ tỷ. Ngâm Hoan cảm thấy hoàng thượng đã làm đủ tốt.” Cố Ngâm Hoan chân thành nhìn nàng “Tỷ tỷ, bỏ tất cả qua một bên, ngươi tự hỏi lòng một chút xem, phải làm như thế nào? “

Tương Như Nhân hít sâu một hơi. Nàng nghĩ làm như thế nào?  Điều nàng muốn làm, nhiều lắm.

“Ngâm Hoan nói nhiều như vậy, chẳng phải vì cầu tỷ tỷ đi làm chút gì. Ngâm Hoan chính là muốn nói với tỷ tỷ, con người ta sống cả đời này không nên quá mệt mỏi, biến trách nhiệm trở thành gánh nặng. Tỷ tỷ càng là nên nghĩ lại cho bản thân, không phải chỉ là một ván bài thôi sao, tỷ tỷ không đi làm sao biết được thắng thua. Quân cờ đã nắm trong tay nhưng nếu mãi do dự thì vĩnh viễn cũng không có kết quả.”

Cố Ngâm Hoan trừng mắt “Hoàng thượng đối với ngươi dụng tâm, trong lòng tỷ tỷ cứ trực tiếp đáp lại. Không nghĩ đáp lại cũng không cần trốn tránh. Tỷ tỷ muốn thế nào thì cứ thoải mái ứng đối như thế. Ngày nào đó hoàng thượng đem cả hậu cung này giải tán thì ta đây mới cảm thấy tỷ tỷ đời này tất cả liền viên mãn.”

Tương Như Nhân bị khẩu khí hoạt bát này của nàng chọc nở nụ “Thế nào nghe ngươi nói như phân phát hậu cung là chuyện dễ dàng. “

Cố Ngâm Hoan gật gật đầu, khóe miệng cong lên “Sao lại không thể, nếu như không tin, tỷ tỷ cứ nhìn đó.” Người hoàng gia, kỳ thực đều giống nhau.

Cuộc sống sau khi thành thân cực kì mĩ mãn. Tô Khiêm Mặc tiếp thu rất nghiêm chỉnh đạo thê quản mà Cố Ngâm Hoan truyền lại, tuyệt đối sẽ không phải là thê tử khúm núm với trượng phu.

Cố Ngâm Hoan là bị Tô Khiêm Mặc làm hư, nhưng lời nàng nói ra là không có sai. Tay cầm quân cờ, không đặt xuống tuyệt đối sẽ không biết thắng thua. Thời điểm do dự rất rối rắm, tuy có người thúc dục bản thân, nhưng bản thân vẫn lo lắng băn khoăn. Sở dĩ mệt mỏi, nói trắng ra là vì cuộc sống như một ván bài lớn, trong đó chứa rất nhiều ván bài nhỏ, không thể luôn luôn nắm bắt lợi thế, cũng không thể thời khắc đều nhìn chằm chằm không buông.

Lần này Tương Như Nhân là cười thư thái, mặt mày căng thẳng cũng thay đổi thần thái. Nàng tiến cung đã lâu lắm, đã quên mất lúc trước mình làm việc là quyết đoán ra sao.

Cố Ngâm Hoan thấy nàng nở nụ cười, lo lắng trong lòng Cố Ngâm Hoan rốt cuộc cũng buông xuống, cuối cùng khuyên nhủ “Tỷ tỷ, trong lòng ai cũng có chút bí mật không muốn ai biết. Nhưng có một số việc ngươi cũng chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn mới có thể tin tưởng hơn. Nếu thật sự tỷ tỷ một chút cũng không thèm để ý tấm lòng của hoàng thượng đối với ngươi, vậy hôm nay muội muội cũng sẽ không nói những lời này.” Hai người không thẳng thắn thành khẩn với nhau thì khoảng cách sẽ tích ngày càng sâu, đến cuối cùng thật sự không cách nào hóa giải. Chẳng là đây là kết quả mong muốn sao?  Trong lòng Cố Ngâm Hoan vẫn là mong muốn Tương tỷ tỷ sẽ có thể được hạnh phúc. . .  Mấy người Hứa ma ma và Thanh Đông đều nhận thấy sau khi Bình vương phi ghé thăm, tâm tình của nương nương đã tốt hơn rất nhiều. Suốt một tháng trước ở Khải Tường cung nương nương đều tâm sự trùng trùng, hiện thời bỗng nhiên lại tốt hơn. Mấy người Hứa ma ma cũng thật cao hứng, bất luận đã nói gì, Bình vương phi đến cũng là chuyện tốt.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến bốn mươi chín ngày của thái hoàng thái hậu. Tương Như Nhân đưa cho Đức phi mang kinh thư đã sao chép qua đốt cho thái hoàng thái hậu. Hiện thời giữa tháng hai, trong cung đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện tuyển tú.

Hoàng thượng cảnh cáo qua những người biết chuyện bọn Bình Ninh, đến chỗ Tương Như Nhân, mấy người Hứa ma ma cũng tận lực nói giảm nhẹ sự tình để tránh nàng lo lắng. Vì thế những gì nàng nghe được cũng chỉ là Bình Ninh và Lệ Viện nổi lên ít tranh chấp mà thôi.

Bầu năm tháng bắt đầu thấy nặng, mang thai giai đoạn đầu nghỉ ngơi không tốt, vì thế đến thời điểm này phản ứng càng rõ ràng, thường xuyên ngủ một cái là đến tận trưa, làm chuyện gì cũng nặng nhọc.

Ý tứ của Cố Ngâm Hoan, Tương Như Nhân hiểu rõ. Nhưng cũng cần có cơ hội. Hoàng thượng không đến nàng cũng không cách nào giải thích. Tương Như Nhân dứt khoát ở đây an tâm dưỡng thai...

Bên phía Thừa Kiền cung, Tô Khiêm Dương đang xử lí công vụ, Trần Phụng tiến vào bẩm báo, nói là Tương đại nhân mang theo hai thiếu gia tiến cung diện thánh.

Tô Khiêm Dương buông tấu chương trên tay, để Trần Phụng mang bọn họ vào. Tương Kế Nghiệp dẫn theo hai người Tương Cảnh Trí và Tương Cảnh Nhạc tiến vào điện, quỳ xuống trước mặt Tô Khiêm Dương xin giáng tội.

Tô Khiêm Dương còn đang không biết là vì chuyện gì thì Tương Kế Nghiệp đã nói đến nguyên nhân vì sao Hiền phi ước định ba năm vô sinh với hoàng hậu.

Tô Khiêm Dương nghe được, sắc mặt ngày càng trầm xuống.

Chuyện này lại liên quan đến Lục thế tử phi trước đây của Lục vương phủ, cùng ngoại nhân cẩu thả sinh ra ra đứa nhỏ không thuộc huyết thống hoàng thất. Hiện tại lại thêm chuyện Đại thiếu gia Tương gia ái mộ Lục thế tử phi, thậm chí mở miệng cầu thân muội muội của mình, khiến nàng phải bất đắc dĩ đi ước định như thế cùng hoàng hậu.

Lúc trước trong lời đồn, người có liên quan đến Lục thế tử phi không ít. Ngoài Tương đại thiếu gia ra còn có Định vương gia đang bị nhốt tại Thanh Huyền cung kia. Cũng chính vì có liên quan đến Định vương gia nên Thái hoàng thái hậu mới ra tay đem chuyện này giải quyết bí mật.

Kỳ Tố Như này tạo nghiệt thật không phải chỉ một chuyện.

“Hoàng thượng, chuyện này đều là lỗi của thần. Nếu không phải lúc ấy thần bức bách Hiền phi thì nàng cũng không rơi vào đường cùng nghĩ ra biện pháp như thế. Hiền phi nương nương đều là luôn suy nghĩ cho vi thần. Những năm nay đã ủy khuất chính nàng. Thần khẩn cầu hoàng thượng để thần chịu tội thay Hiền phi nương nương.” Tương Cảnh Trí quỳ trên đất dập đầu với Tô Khiêm Dương. Tương Cảnh Trí đã ba mươi bốn tuổi, sớm đã dẹp đi chấp nhất năm đó. Mấy năm nay đi ngao du bên ngoài khiến hắn so với người cũng tuổi nhìn tang thương hơn.

Hiện thời trên gương mặt tang thương ấy toàn là áy náy. Lỗi lầm của hắn lại toàn để cho người khác gánh vác. Hắn không xứng làm đại ca của nàng, chưa từng giúp nàng được điều gì, ngược lại đều là nàng không ngừng quan tâm hắn, vì hắn vất vả.

“Ngươi có thể thay nàng chịu cái gì? “ Tô Khiêm Dương lạnh lùng hỏi.

“Thần nguyện lấy cái chết tạ tội.” Tương Cảnh Trí liên tục dập đầu. Lúc lờ này được nói ra, Tương Đại lão gia và Tương Cảnh Nhạc ở bên cạnh cũng đầy vẻ kinh ngạc. Lúc ra ngoài không phải là thương lượng như thế.

Tương Cảnh Trí tiếp tục nói “Việc một người làm thì một người gánh. Phụ thân là đến lúc Hiền phi bị giam mới biết việc này. Tổ phụ bệnh ở nhà cũng chưa được biết đến. Thần thẹn với Hiên phi, thẹn với Tương gia, càng thẹn với hoàng thượng.”

Nhiều hổ thẹn như vậy cũng không thể quay ngược lại lúc trước. Tô Khiêm Dương nhìn bọn họ. Nàng luôn không chịu nói ra lý do là vì bảo vệ Đại ca của nàng, Tương gia của nàng.

Trong đáy lòng Tô Khiêm Dương là có bao nhiêu tức giận. Bảo hộ gia tộc là không sai, nhưng cũng không thể lấy hoàng tự ra làm điều kiện, dù bất đắc dĩ không có cách nào nhưng ước định như vậy là không thể được phép.

Nhưng việc này cho đến bây giờ, thiệt thòi nhiều nhất vẫn là người luôn luôn che chở Tương gia, che chở đại ca -  Hiền phi.

Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương mở miệng “Người ngươi nên giải thích, phải là muội muội ngươi.”. . .

Tương Như Nhân thì không hề biết chuyện phụ thân cùng hai ca ca tiến cung, càng không biết họ đã nói về chuyện này. Sau khi ăn xong bữa tối thì đi dạo trong sân tiêu thực. Cung ma canh cửa bỗng mở cửa ra. Tương Như Nhân quay đầu lại liền thấy hoàng thượng đứng tại kia, phia sau là Trần Phụng đi theo.

Tương Như Nhân bất động tại chỗ. Sắc trời mờ tối. Tô Khiêm Dương đứng ở rất xa. Hai ngươi đứng nhìn không nói gì, chỉ cứ thế đối mặt với nhau. . .