Tương Quý Phi Truyện

Chương 110: Hạo ca thật cao tay




Bỏ qua tranh chấp trước đây ở Xuân Uyển thì Hàm Lộ thật sự là một tiểu cô nương đáng yêu. Mới sáu tuổi, Tĩnh Xu công chúa cũng cực sủng ái nàng, ăn mặc đầu tóc thật xinh đẹp, nũng nịu kêu như vậy, Bình Ninh có muốn cự tuyệt cũng có chút ngượng ngùng.

Không đợi Bình Ninh đáp lời nàng đã tự đứng lên, có vẻ đặc biệt nhu thuận đi đến bên cạnh Bình Ninh, đứng thấp hơn một cái cầu, còn vươn tay nắm lấy tay Bình Ninh.

Bình Ninh đối với nàng chủ động như vậy thật sự không quen, nhưng lại không thể bỏ ra. Làm sao bây giờ? Chỉ có thể dẫn đi cùng, nàng là tỷ tỷ nha.

Dung Nguyệt ở bên cạnh nhìn không vừa mắt. Trong suy nghĩ của nàng, Hàm Lộ đây chính là phản bội. Đối với mấy người Bình Ninh, Hàm Lộ lẽ ra nên cùng nàng thù địch, làm sao lại có thể phản chiến hướng về bên phía Bình Ninh công chúa như thế? Đây rõ ràng chính là phản bội a.

Nhìn bộ dáng nhu thuận kia của Hàm Lộ ở bên cạnh Bình Ninh, tay áo phía dưới bàn của Dung Nguyệt xiết chặt. Nhưng nơi này là phủ thái tử, hôm nay là đại hôn của thái tử. Nàng cũng chưa bị đố kị thiêu đốt đến mức không biết cố kị là gì. Vì thế nàng cúi đầu. Nhưng ghen ghét nơi đáy mắt là không che giấu được.

Bình Ninh dẫn theo Hàm Lộ đi qua bàn của mấy người Dung nhi ngồi. Dung nhi đi theo thái tử còn chưa quay lại. Bình Ninh đang nói chuyện với Tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ Tô Ngạn Trường thì bên tai truyền đến âm thanh nũng nịu của Hàm Lộ. Quay đầu nhìn lại thấy Hàm Lộ đứng trước mặt Tô Ngạn Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn chờ đợi nhìn Tô Ngạn Hạo, còn gọi Hạo ca ca kia.

Trong lòng Bình Ninh nghĩ một chút liền hiểu lí do Hàm Lộ muốn cùng nàng đi qua đây. Là vì đường đệ a. Khó trách nàng nhu thuận đến kì quái.

Hàm Lộ tròn mắt nhìn Tô Ngạn Hạo “Hạo ca ca, vừa rồi Hàm Lộ gọi ngươi, sao ngươi không đáp lời?”

Tô Ngạn Hạo nhìn thấy tầm mắt Bình Ninh đánh lại đây, hơi quay đầu lại nhìn Hàm Lộ “Người ở đây rất nhiều, nghe không được cũng không có gì kì quái a. “

“Hạo ca ca, lần sau Hàm Lộ đi Bình vương phủ tìm ngươi chơi được không?” Hàm Lộ nhìn hắn cười tủm tỉm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. “Hoặc là Hạo ca ca đến phủ công chúa cũng được, ta sẽ nói nương chuẩn bị đồ ăn thật ngon cho ngươi.”

Tô Ngạn Hạo đối với tiểu cô nương nũng nịu như vậy có chút sợ. Ngày đó tiệc đầy tháng của đệ đệ, phái đoàn của Dung Nguyện quận chúa kia đã khiến hắn nhận thức qua. Vị này nương còn là thân muội muội của hoàng thượng, khẳng định là khó hầu hạ a. Hắn không thể trêu vào, trốn còn không kịp “Hàm Lộ quận chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, hay lui tới như vậy cũng không nên.”

“Sau này Hàm Lộ sẽ gả cho ngươi. Vậy sẽ không sao.” Tay Hàm Lộ níu chặt Tô Ngạn Hạo bộ dáng ngươi không cưới ta cũng không sai, ta gả cho ngươi là được.

Bình Ninh ở bên cạnh vốn không định nói gì nhưng ở nghe nàng nói vaayh thì không nhịn được cười “Hàm Lộ, ngươi còn nhỏ a “

“Nương ta nói tuổi còn nhỏ thì có thể định thân trước, không sao. Hạo ca ca có thể chờ ta lớn lên.” Hàm Lộ bộ dạng nghiêm túc trả lời Bình Ninh vè chuyện tuyển vị hôn phu. Không được tiên hạ thủ vi cường sao. Nàng liền thích Hạo ca ca đấy.Tô Ngạn Hạo nhìn một nhóc con nói phải gả cho mình như thế. Tuy rằng thân thể hiện tại của hắn cũng chỉ mới tám tuổi nhưng nghe vẫn cảm thấy khốn cùng. Cố gắng muốn thoát khỏi tay nàng. Vừa dùng chút lực, tiểu nha đầu trước mặt đã muốn nước mắt lưng tròng nhìn bản thân, thật sự là đắc tội không nổi.

Hàm Lộ thấy hắn không từ chối lại nín khóc mỉm cười.

Nhắc tới việc Hàm Lộ quận chúa thích Tô Ngạn Hạo cũng là chuyện phát sinh vào tháng sáu năm ngoái khi Hàm Lộ đi Thái học viện đọc sách. Lúc ấy Hàm Lộ vừa đến nên cũng chưa quen, đường cũng không nhớ rõ. Có một lần Hàm Lộ bị lạc, chính là Tô Ngạn Hạo trùng hợp xuất hiện dẫn nàng trở về đúng lớp học.

Này một lần giúp đỡ đã khiến nàng nhớ nhung tới. Tô Ngạn Hạo phong độ tiểu thân sĩ, lại khác hẳn bạn đồng lứa, ngữ khí thành thục ổn trọng, bộ dáng đẹp mắt.

Tiểu nha đầu có bao nhiêu chấp nhất, cứ xem số lần nàng ở Thái học viện tìm Tô Ngạn Hạo sẽ biết. Đến ngay cả phủ thái tử cũng không buông tha, thổ lộ trực tiếp.

Bình Ninh vô số lần nhận được ánh mắt cầu cứu từ Tô Ngạn Hạo. Cuối cùng không xen diễn nữa, đi đến bên cạnh trực tiếp gỡ tay Hàm Lộ đang nắm chặt Tô Ngạn Hạo ra, dạy dỗ nàng “Hàm Lộ, đây là trước mặt mọi người, người cầm nắm như vậy còn ra thể thống gì!”

Hàm Lộ tất nhiên không vừa ý với hành động và lời nói của Bình Ninh, nhưng trước mặt lại là người trong lòng. Vì thế nàng bĩu môi lui lại từng bước.

Tô Ngạn Hạo thoát vây, không chấp nhận ở đây chịu trận nên hướng Bình Ninh nói “Ta đi xem bọn hắn đến đâu rồi.” Dứt lời không đợi Hàm Lộ nói cái gì đã lách mình đi, Tô Ngạn Trường cũng đi theo, cái bàn không còn lại ai.

Bình Ninh buồn cười nhìn Hàm Lộ ánh mắt dán vào bóng lưng Tô Ngạn Hạo rời đi “Bản công chúa phải đi, ngươi có đi hay không?”

Hàn Lộ lúc này không còn nhu thuận như trước nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bình Ninh “Bình Ninh tỷ tỷ, vừa rồi sao lại kéo ta ra?”

“Ta không kéo ngươi, chả ẽ để ngươi ở trước mặt bàn dân thiên hạ lôi lôi kéo kéo người ta. Ngươi cũng không phải tiểu hài tử hai ba tuổi. Không thấy có nhiều người nhìn bên này sao!” Bình Ninh thi hồi ý cười lạnh lùng nhắc nhở nàng “Ngươi thân là quận chúa, thân phận cũng cao quý, nên đem cái tùy hứng của ngươi thu lại đi. Bằng không để truyền ra ngoài thì tương lai Hạo ca ca cũng không muốn ngươi đâu.”

“Ngươi!” Hàm Lộ dậm chân một cái, vừa nghe đến Hạo ca ca không cần nàng, nóng nảy “Hạo ca ca sẽ không thế. Hạo ca ca cũng sẽ không thích ngươi. Ngươi so với hắn lớn hơn, ngươi già hơn.”

Bình Ninh dở khõ dở cười, nàng cũng Hàm Lộ là tranh cái gì chứ, vì thế từ trên cao nhìn xuống “Mặc ngươi nói gì thì nói, dù sao muốn gả cho hắn cũng không phải bản công chúa. Ta đi đây.” Nói xong xoay người về bàn của mình gọi Lệ Đồng đi dạo hoa viên.

Hàm Lộ còn đứng tại kia tức giận nhìn nàng, miệng lầm bầm “Hừ, Hạo ca ca mới sẽ không thích ngươi!“. . .

Từ phủ thái tử về đã có chút trễ, ngồi ở trên xe ngựa Bình Ninh hơi buồn ngủ. Tôn ma ma ở bên cạnh chuẩn bị đệm dựa lưng cho nàng. Tiểu cung nữ Minh Thúy vừa mới đến hầu hạ gần đây xoa bóp chân cho nàng, tò mò hỏi “Vừa rồi Hàm Lộ quận chúa vô lễ như vậy. Sao công chúa lại không tức giận?”Bình Ninh mở mắt ra, miễn cưỡng nói “Đó là bản công chúa lười so đo với nàng, cái gì cũng không hiểu. Hôn nay nói sai đắc tội với người khác là nàng. Sau này nàng gặp người khác còn như vậy cũng không biết người ta có tốt tính không hay sẽ cáu kỉnh.” Không phải vấn đề quan trọng gì Bình Ninh cũng lười nói. Huống chi nàng cũng không phải thân muội muội của mình, cần gì phí võ mồm đi nhắc nhở đâu.

Minh Thúy gật gật đầu. Một chiêu này của công chúa chẳng lẽ chính là điều Tư giáo ma ma hay nói. Có chỗ giống lại có chỗ không giống. Tóm lại công chúa nhìn qua thật lợi hại.

Bình Ninh nhìn thấy sùng bái nơi đáy mắt Minh Thúy. Tiểu cung nữ này là đầu năm mẫu phi vừa mới tuyển cho nàng. Minh Thúy còn nhỏ hơn nàng hai tuổi, vừa tiến cung được một năm. Mới đầu nàng không rõ dụng ý của mẫu phi. Tìm cung nữ như vậy đến ben người không phải là thêm phiền sao. Hiện tại thì nàng hiểu hơn chút dụng ý của mẫu phi. Tiến cung lâu tâm tư liền thâm trầm, tiến cung không bao lâu ở cạnh ban thân sẽ dễ dàng dưỡng ra cái trung tâm hơn.

Vì thế Bình Ninh dựa vào trên đệm hỏi “Nhà của ngươi ở đâu?”

“Nhà nô tỳ không xa lắm, cách Lâm An thành một cái trấn nhỏ.” Minh Thúy nghe công chúa hỏi nhà mình, vội trả lời.

“Trong nhà còn có những ai? “ Bình Ninh để Tôn ma ma kéo ra chút mành cho gió lùa vào.

“Nô tỳ là trưởng tỷ, trong nhà còn hai đệ đệ và một muội muội.”

“Phụ mẫu cùa ngươi đành lòng đưa ngươi vào cung sao? Thật nhiều năm sẽ không được gặp mặt đâu.” Bình Ninh tò mò hỏi, nàng chỉ xa mẫu phi một chút là đã rất nhớ rồi. Tiến cung như vậy cơ hội gặp mặt hiếm hoi, sao có thể đành lòng a.

Minh Thúy nhìn qua Tôn ma ma một cái, trả lời chi tiết “Nương sinh đệ đệ xong trong nhà lương thực không đủ. Vừa vặn trong thôn có chiêu cung nữ, phụ thân cùng nương liền đưa nô tỳ đi tham gia. Nô tỳ vận khí tốt được trúng tuyển. Có thể lấy được hai mươi lạng bạc, phụ thân cùng nương có thể ăn no, đệ muội cung không phải chịu đói. Sau này bổng lộc của nô tỳ ở trong cung còn có thể cho bọn họ. Nương nói có thể làm cung nữ là phúc khí của nô tỳ, dặn nô tỳ ở trong cung hầu hạ chủ tử cho thật tốt.” Minh Thúy nói còn có chút tự hào. Trong thôn chiêu tiểu cung nữ, trúng tuyển chỉ có nàng và hai nữ hài tử khác mà thôi.

Cái cảm giác không đủ lương thực, ăn không nó là sao Bình Ninh không hiểu nên tất nhiên cũng không hiểu được chuyện ăn không đủ no bất đắc dĩ đem hài tử đưa vào cung. Đối với gia cảnh thật khó khăn của Minh Thúy thật sự chưa hiểu rõ “Vì sao lương thực lại không đủ ăn?”

Nhà nghèo hài tử sớm đã hiểu chuyện, Minh Thúy nói cho Bình Ninh vì sao không đủ ăn. Người trong nhà nhiều, ruộng đất thiếu, tất nhiên sẽ không đủ ăn.

Tôn ma ma nhìn công chúa bộ dáng ngây thơ, thở dài nói “Công chúa, trong dân chúng có rất nhiều người không đủ ăn, còn có thể ở trên đường ăn xin. Không phải ai cũng sống tốt.”

Điều này Bình Ninh hiểu, người có phân chia cao quý bần hàn. Trong Thái học viện lão sư cũng đã dạy qua, hoàng tộc là thân phận cao quý nhất, trong dân chúng thì còn có dân đen. Có điều nàng là lần đầu tiên thấy tình cảnh có người đưa đứa nhỏ vào cung để lãnh bạc duy trì cuộc sống, không khỏi có chút rung động.

Về tới trong cung, Bình Ninh chưa đi ngủ mà qua bên Tương Như Nhân một chuyến. Lúc này Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương còn chưa ngủ nhưng cũng sắp, đã thay y phục ở bên trong tẩm thất.

Bình Ninh đi vào tẩm thất, trực tiếp ngồi xuống trong lòng Tô Khiêm Dương, có chút buồn bực “Phụ hoàng, vì sao chúng ta có thể ăn no mặc ấm, còn có thể chọn cái thích hay không thích. Còn một số người lại quá vất và như vậy. Tiểu cung nữ của ta, phụ mẫu nàng đành lòng đưa nàng vào cung đổi bạc để nuôi người trong nhà. Nếu là nhi thần rời khỏi phụ hoàng và mẫu phi một hồi đã nhớ.”

Tô Khiêm Dương và Tương Như Nhân nhìn thoáng qua nhau. Tô Khiêm Dương sờ sờ đầu nàng “Đây là thế đạo, không có vì sao.”

Bình Ninh vẫn khoing hiểu. Tô Khiêm Dương mở cửa sổ chỉ vào cung nhân đang đứng hầu ở xa xa “Ngươi cùng các nàng không giống nhau. Bởi vì ngươi là hoàng tộc, có thể hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng tương lai có một ngày, mục tiêu của họ chỉ là ăn no mặc ấm, còn mục tiêu của ngươi không đơn giản như vậy. Bình Ninh, trên đời này có rất rất nhiều người, số phận mỗi người đều không giống nhau. Hôm nay có phụ mẫu vì miếng cơm mà đưa hài tử vào cung, ngày mai cũng có thể có người vì mai táng phụ mẫu mà bán mình.”

“Mỗi người còn sống phương thức sẽ không giống nhau. Điểm này cũng không có gì kì lạ. Ngươi có người khác không có thì cũng sẽ có thứ người khác có ngươi không có. Bọn họ tuy rằng nghèo khổ nhưng bọn họ sống giản đơn. Ngươi tuy rằng giàu có và sung túc nhưng cũng đồng nghĩa ngươi phải học rất nhiều thứ người khác không cần. Vì thế ngươi không cần cảm thấy khó hiểu.”

“Phụ hoàng, những gì chúng ta dùng có phải đều là do dân chúng khổ cực làm nên không? Bình Ninh cúi đầu nghĩ nghĩ, nửa ngày ngẩng đầu hỏi Tô Khiêm Dương.

“Đúng vậy. Những gì chúng ta hưởng thụ đều là từ dân chúng, đây là thủ chi cho dân.” Tô Khiêm Dương nhéo nhéo mũi nàng cười nói.

Bình Ninh gật đầy, vẻ mặt trịnh trọng “Nhi thần minh bạch. Phụ hoàng và mẫu phi ngủ ngon. Nhi thần đi ngủ.” Nói xong thì xuống khỏi sạp, rời khỏi đi về phòng mình.

Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương vừa nhìn vậy, Tô Khiêm Dương bật cười “Xem ra Bình Ninh trưởng thành thật rồi.”