Tương Quý Phi Truyện

Chương 109: Cái gì là chân tướng




Trong lòng Tương Như Nhân cỗ tức giận đè nặng kia vẫn chưa tiêu tan. Người đều là như thế, đối phương hơi yếu thế lui về sau từng bước, bản thân sẽ bước về phía trước áp từng bước. Chỉ cần chưa tới điểm giới hạn, cảm thấy còn tiến được là vẫn sẽ áp đảo đối phương.

Tương Như Nhân nghe hắn nói như vậy thì phản bác “Hoàng thượng nếu là tin tưởng thần thiếp sẽ không nói như vậy!”

Ngữ khí này, vẻ mặt này, Tô Khiêm Dương xem ra là có vài phần bộ dáng không chịu buông. Nửa ngày, Tô Khiêm Dương chế nhạo “Trẫm rốt cuộc biết cái miệng “sắc bén” của Bình Ninh là giống ai.”

Vừa rồi còn chuyện di thư của Định vương phi, giờ lại vòng sang chuyện khác, Tương Như Nhân theo không kịp. Thấy hắn không nói, chính mình nói “Hoàng thượng nói Định vương phi tự sát, bên cạnh để lại hai phong thư. Nếu thậ sự muốn giao đến tay thần thiếp thì cũng sẽ không dùng cách đó.” Chẳng qua là muốn thông báo cho người khác Định vương gia và Hiền phi là có quan hệ không minh bạch, hay là với Tương gia có liên hệ không rõ ràng. Thậm chí có khả năng chuyện phóng hỏa cũng là bút tịc của Tương gia.

Tô Khiêm Dương nhìn Tương Như Nhân, ừ một tiếng “Ai phi cho rằng ai là người cố ý thả cái này bên cạnh xác của Định vương phi?”

Tương Như Nhân lắc đầu “Thần thiếp không biết.” Sự thật là có người tận lực hay Định vương phi tận lực, người đã chết không thể nói chuyện, lại không có người chứng thực, những người Định vương phủ bị giữ lại hỏi đến đều không biết chuyện hai phong thư này. Cuối cùng đều chỉ dựa vào chỗ Định vương phi, nhưng người thì đã chết.

Bởi vì Định vương gia liên tục phát sinh ra những chuyện đại sự, trên vẻ mặt Tương Như Nhân xuất hiện vẻ mệt mỏi. Lúc thành thân, lúc mưu phản, lúc bị giam giữ, lúc trúng độc. Hiện thời còn chuyện phóng hỏa này. Phàm là Định vương gia còn bị giam ở trong cung thì sẽ còn xảy ra chuyện bị liên lụy đến. Nàng tình nguyện mong cho hắn được cứu đi ra ngoài.

Trong phòng một hồi im lặng, ngoài phòng mưa gió càng lớn.

Trần Phụng đứng ngoài, chậm rãi không thấy hoàng thượng bước ra, cũng không nghe tiếng tranh cãi trong phòng. Hoàng thượng hẳn là sẽ ở lại Chiêu Dương cung đêm nay.

Nhiệt độ bởi vì mưa to nên có vẻ lạnh lẽo đi nhiều, gió thổi khiến đôi khi có hạt mưa còn bị tạt vào hành lang. Phùng Áng mời Trần Phụng “Bên ngoài mưa to gió lớn, đợi hoàng thượng cùng nương nương ngủ rồi, mời Trần công công cùng tiểu nhân đi uống miếng trà, ăn miếng thịt cho ấm thân mình được không?”

Trần Phụng xem trời không ngừng mưa, nhìn qua Phùng Áng “Miệng khỉ, chờ nửa canh giờ sau khi hoàng thượng cùng nương nương ngủ rồi đi.”

Thế này xem như đáp ứng rồi...

Ở trong phòng, Tương Như Nhân nghe tiếng mưa đập vào mái hiên, đi đến bên cửa sổ hé mở ra liếc nhìn bên ngoài. Một luồng gió lạnh tràn vào trong phòng. Ngoài kia hành lang dưới mái hiên, dọc cầu thang nước mưa đều sớm đã bắn tung tóe.

Ngoài phòng động tĩnh lớn, có vẻ trong phòng cũng không yên tĩnh như trước. Tương Như Nhân vừa động, Tô Khiêm Dương cũng đi theo đến bên cạnh cửa sổ. Hai người không thắp đèn, khiến cho mọi thứ trở nên lờ mờ.Tô Khiêm Dương ngồi bên cửa sổ, nhìn một bên gương mặt đang ngắm mưa của nàng, khóe miệng nhấc lên nụ cười lơ đãng. Đây là duyên cớ vì sao lúc đọc được hai phong thư kia thì tức giận người viết chứ không phải nàng.

Mặc dù không thể phủ nhận lúc vừa đọc nội dung kia, đáy lòng hắn nổi lên vô vàn suy đoán hoài nghi đối với nàng cùng Tam đệ. Nhưng xuất phát từ tình cảm một người nam nhân, tình cảnh như vậy chính là đang khiêu chiến vị trí của hắn trong lòng nàng. Có thể không phải người quan trọng nhất nhưng phải là nam nhân quan trọng nhất.

Tô Khiêm Dương không cho phép điều kia là sự thật, trong lòng cũng tin như vậy.

Đó là tự tin, đồng thời cũng là được ăn cả ngã về không.

Mưa vẫn rơi. Rốt cuộc Tương Như Nhân gọi mấy người Thanh Đông vào chuẩn bị nước. Trước khi đi ngủ, mưa nhỏ hơn chút.

Trong bóng đêm, Tương Như Nhân ôm cánh tay hắn. Đối với nàng mà nói, nguy cơ chỉ vừa mới bắt đầu.

Hai phong thư cố tình này, lúc trước nàng không đồng ý tin tưởng như đã báo trước. Cảm thấy những chuyện không có khả năng nhưng sẽ chậm rãi bị vạch trần, Tương Như Nhân cảm thấy thật sự bất khả tư nghị (không thêt nghĩ ra được, bàn tới được.

“Ngủ không được?” bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của Tô Khiêm Dương. Tương Như Nhân ngảng đầu thấy hắn đang mở mắt nhìn mình thì ừ một tiếng “Tiếng mưa rơi có chút to, ầm ĩ ngủ không được.”

Vừa nói xong, một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên tai nàng, thanh âm của hắn truyền đến lại thấp hơn chút “Như thế này thì sao?”

Nửa câu nói của Tương Như Nhân bỗng nghen tại yết hầu, bỗng nhiên không biết nói gì, chỉ gật gật đầu. Tô Khiêm Dương thay đổi tư thế ôm nàng vào lòng, một tay còn phủ trên một bên tai nàng, cằm cà cà vào trán nàng, giống như khẽ cười “Tiếng mưa rơi lớn đã ngủ không được, vậy nếu sét đánh chẳng phải bị dọa cho khóc sao.”

Tương Như Nhân khẽ khép mắt, áp chế khác thường dâng lên nơi đáy long, ân một tiếng “Thần thiếp ngủ” sau đó không chịu lên tiếng nữa. . .

Vài ngày sau, chuyện Thanh Huyền cung bị cháy có đáp án. Định vương phi vì muốn cứu thoát Định vương gia, trù tính đã lâu, mua chuộc người trong cung ăn cắp chìa khóa không nói, còn cho người phóng hỏa gây hỗn loạn, muốn nhân cơ hội mang Định vương đi.

Nhưng sự việc bại lộ, Định vương gia không ra được. Định vương phi sợ sự tình bại lộ liên lụy Hứa gia nên ở Định vương phủ tự sát.

Hai phong thư kia trừ bỏ hoàng thượng nhìn qua thì không ai biết nội dung là gì.

Chuyện này vẫn là khiến Hứa gia có chút bị liên lụy. Định vương phi ở Lâm An thành, một cái nữ lưu có thể làm ra được động tĩnh lớn như vậy sao. Cho dù không có chứng cứ xác thực nhưng Hứa gia cũng thoát không khỏi bị nghi kị.

Bởi vì sự việc này, Thái hoàng thái hậu tức giận lâm bệnh.

Tương Như Nhân dẫn theo Bình Ninh và Dung nhi đến thăm. Thái hoàng thái hậu qua một đêm dường như già đi rất nhiều. Vốn một đầu tóc đen bảo dưỡng thật tốt nay đã xen đầy tóc bạc.Lúc trước Định vương thành hôn, Định vương phi cũng là một tay nàng tuyển. Đứa nhỏ này ở Hứa gia là nhu hòa nhất, thế nào cũng không nghĩ tới có ngày nàng có thể lâm vài bước đường này. Thái hoàng thái hậu gặp mặt Định vương phi lần cuối cũng không có, đến đây chỉ còn là tin người đã chết.

Trưởng công chúa vài ngày nay đều ở trong Duyên Thọ cung thị tật. Thấy mấy người Tương Như Nhân đến thì để nàng dẫn hai đứa nhỏ vào trong bồi thái hoàng thái hậu.

Đi vào tẩm thất, ở trên giường thái hoàng thái hậu vừa uống xong một ít canh, ma ma hầu hạ ở bên cạnh dọn bát xuống. Tương Như Nhân để hai đứa nhỏ hành lễ xong, Bình Ninh ngoan ngoãn đứng bên cạnh giường, tay chạm tay thái hoàng thái hậu “Tổ nãi nãi, ngài phải nhanh khỏe lại a.”

“Bình Ninh thật ngoan.” Thái hoàng thái hậu mỉm cười xoa mặt nàng. Liếc nhìn qua Dung nhi, Thái hoàng thái hậu có chút cảm khái, thật giống với hoàng thượng khi còn nhỏ, tuổi tuy nhỏ nhưng rất trầm ổn.

Bình Ninh nhìn thái hoàng thái hậu tóc bạc càng nhiều hơn, tháo vòng tay lúc trước lão nương nương ban cho thả lại vào tay nàng “Tổ nãi nãi không phải đã nói đeo cái này thân mình khỏe, trẻ trung a.”

Đứa nhỏ nhu thuận hiểu biết đều khiến người ta yêu thích. Bình Ninh nói vài câu đó xong thì trên mặt thái hoàng thái hậu ý cười nhiều lên không ít, nhẹ nhàng nhéo một chút má nàng “Đứa nhỏ này, miệng ngọt như vậy.”

Tương Như Nhân sợ thái hoàng thái hậu mệt nên ngồi một hồi liền mang hai đứa nhỏ đi về. Bình Ninh còn hứa với thái hoàng tháu hậu vài ngày sau lại đến. Trưởng công chúa sai người tiễn các nàng ra ngoài, bản thân đi vào tẩm thất, đến bên giường ngồi xuống “Tổ mẫu ngủ một chút đi.”

Thái hoàng thái hậu nhìn Trưởng công chúa thở dài một hơi “Từng người các ngươi cũng không ai là cái bớt lo.” Nên lập gia đình không chịu gả, nên yên tĩnh thì lại không ngừng.

Trưởng công chúa nở nụ cười dịch dịch chăn cho nàng “Lão nương nương sao lại nói vậy.”

“Ai gia là sống đã quá dài.” Thái hoàng thái hậu nhìn hai tay mình “Đã là Dương nhi kế vị, thái tử sắp đại hôn. Ai gia còn chưa đi cùng tổ phụ ngươi, hắn a, đây là đang giục ai gia.”

“Tổ phụ là trông mong ngài trường mệnh trăm tuổi.” Trưởng công chúa trừng mắt lại nàng “Ngài còn nói như vậy, Tĩnh Khanh sẽ giận đấy.”

Thái hoàng thái hậu cười ha ha, bỏ đề tài đó qua một bên “Ngươi thấy Bình Ninh và Dung nhi, hai đứa nhỏ này thế nào?”

“Hiền phi dạy dỗ bọn họ rất tốt.” Trưởng công chúa đánh giá đúng trọng tâm. Bốn vị công chúa, bốn vị hoàng tử, tiếp xúc qua một khoảng thời gian này, Bình Ninh và Dung nhi thật sự là hai hài tử có hiểu biết.

“Sợ là dạy quá tốt.” Thái hoàng thái hậu lại thở dài một hơi. Trưởng công chúa hiểu ý nàng “Hiền phi nhìn không giống loại người này.”

Thái hoàng thái hậu nhìn nàng một cái. Trưởng công chúa im lặng. Hiền phi có phải loại người đó hay không không phải là trọng điểm. Trọng điểm là thân mình thái tử yếu như vậy, không biết còn có thể sống bao lâu.

Nếu thái tử thật sự đi rồi, lại là một hồi tranh đoạt a.

“Vậy càng nên là dạy cho tốt.” Trưởng công chúa lập tức nói, thái hoàng thái hậu gật gật đầu “Ngươi nói đúng, quả thật là nên dạy cho thật tốt.” Loa trước khỏi họa sau mới là thượng sách...

Đợt bệnh này của thái hoàng thái hậu khi tốt khi xấu. Tháng mười một khỏe hơn chút, đến cuối tháng mười hai lại chuyển xấu. Đợi đến đầu tháng hai mùa xuân, thái tử chuẩn bị đại hôn mới đỡ lên chút.

Năm xưa tiên hoàng cũng là như vậy, khi tốt khi xấu, bỗng nhiên rời đi.

Thái hoàng thái hậu bị bệnh như thế trong lòng mọi người đều có tính toán, ít nhất cũng chuẩn bị tốt tâm lý.

Trong cung bận rộn chuẩn bị các việc cho đại hôn của thái tử. Hoàng hậu vì chuyện này mà bận từ cuối năm đến tận tháng hai, trang hoàng phủ thái tử, phân công cung nữ ma ma, thái giám, trước đó còn phải dạy dỗ lại qua một phen.

Cũng vì sự kiện này mà từ trong đến ngoài cung đều là không khí vui mừng.

Đến giữa tháng hai, cách đại hôn còn vài ngày thì mọi thứ trong cung đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ đến ngày đó.

Ngày hai mươi mốt tháng hai, thái tử đại hôn.

Bình Ninh cùng các hoàng tử công chúa đều đi phủ thái tử chúc mừng. Trong phủ thái tử giăng đèn kết qua, thập phần náo nhiệt.

Đội ngũ rước dâu gồm hai mươi vị quan ngày sinh mệnh tướng không kị tuổi do tổng quản nội vụ chọn ra, binh lính đi theo bảo vệ là mỗi người kia dẫn theo bốn mươi người, thành đoàn đón thái tử phi.

Thái tử một đêm không ngủ. Sau khi tế bái tổ tiên xong thì đội ngũ đón dâu xuất phát. Sau đó thái tử mặc một bộ mãng bào đến trước hoàng thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu hành lễ ba quỳ chín lạy.

Tiếp theo được đại thần phủ nội vụ đưa đi phủ thái tử.

Đến chiều thì đội ngũ đón dâu trở lại, bái đường xong đưa vào động phòng.

Ở tiền viện thiết đãi yến tiệc, khách khứa rất đông. Lo lắng thân mình không tốt nên thái tử lấy trà kính rượu. An nhi cùng Dung nhi đều đi theo phía sau thái tử, có điều hai hoàng tử tuổi cũng còn nhỏ, cũng không mời được gì nên đều là khách tự mời rượu nhau.

Bình Ninh và các công chúa ngồi một bàn. Trong đó còn có mấy người Dung Nguyệt, đều xem như hoàng thân quốc thích. Có điều bầu không khí ở bàn này không có vẻ của ngày đại hôn, hơi ảm đạm một chút.

Bình Ninh cố ăn no xong, muốn dẫn theo cung nữ tùy thân đi qua chỗ Dung nhi nhìn xem. Nàng vừa quay đầu lại thì Hàm Lộ công chúa ngồi ở đối diện đã lên tiếng “Bình Ninh tỷ tỷ có phải muốn đi qua bàn các ca ca hay không? Hàm Lộ cùng người đi qua nhé?”