Tướng Quân Vương Phi - Chi Hoa Chúc

Chương 13: Tướng quân vương phi chi đệ đệ hôn ca ca




“Lạc.” Hoàng Phủ Tí ôm chặt người trong lòng, càng tới gần cao trào, y lại càng cảm thấy không phải hiện thực.

“Ân… A… Ngươi… chậm…” Lạc Tráng mẫn cảm hơi cong người, ngón tay quấn lấy khăn trải giường, các ngón tay cũng bởi quá sức mà trắng bệch.

“Lạc, đừng ly khai ta…” Một dòng nước ấm bắn vào trong cơ thể Lạc Tráng, mẫn cảm run rẩy, phân thân phía trước hơi đứng thẳng, Lạc Tráng quỵ nằm úp sấp trên giường, mặt đỏ ửng, nhưng thủy chung không đạt được cao trào.

“Lạc… Ngươi… không… sao chứ?” Phát hiện dị dạng của Lạc Tráng, Hoàng Phủ Tí cẩn thận khẽ lật hắn, nhưng nam căn bán bột kia nhượng Hoàng Phủ Tí sợ hãi. Những lần hoan ái trước đây hai người đều có thể cùng đạt cao trào, nhưng từ sau đêm đó, Lạc tại trong hoan ái luôn luôn vô pháp đạt được cao trào.

Lạc Tráng híp mắt, tình dục vị thốn, vô tình lộ vẻ quyến rũ, mồ hôi trên da thịt mạch sắc dưới ánh trăng càng thêm hấp dẫn, bụng bởi sinh sản có chút lỏng nhưng không hề giảm mị lực nam tính.

Hoàng Phủ Tí thấy Lạc Tráng như vậy chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, giữ lấy vừa rồi hoàn toàn thiếu, nhưng hiện giờ giải quyết vấn đề của Lạc Tráng quan trọng hơn.

Hoàng Phủ Tí chỉ do dự một chút, bàn tay thon dài liền ôm lấy tiền đoan chưa giải phóng của Lạc Tráng, nhiệt độ thiên thấp kích thích Lạc Tráng run rẩy.

“Đừng…” Lạc Tráng hướng về phía trước, muốn thoát khỏi bàn tay phiền lòng kia, hung khí của Hoàng Phủ Tí còn chưa rút ra bởi Lạc Tráng hướng về phía trước mà thoát khỏi dũng đạo, mất đi ấm áp phản xạ kéo lấy chân phải của Lạc Tráng, dùng lực, một tiếng “xích xích”, Lạc Tráng cảm thấy đông tây kia lại vào trong cơ thể, vừa thẹn vừa giận giãy dụa muốn ly khai.

“Lạc, ngoan, đừng cử động.” Hoàng Phủ Tí không muốn ép buộc hắn, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng hống.

“Vương gia…” Lạc nhíu mày, hắn không thích bị coi như trẻ con, dù sao hắn cũng là một nam nhân thành thục có hai con.

“Lạc, đừng làm ta tức giận.” Ôn nhu liếm thùy tai Lạc Tráng, “Gọi ta Tí, Lạc của ta.” Cẩn thận xoa bóp tiền đoan của Lạc Tráng, làm Lạc Tráng khẽ run.

“Không nên… xoa…” Lạc Tráng xấu hổ đỏ mặt, Hoàng Phủ Tí ác liệt nhéo nhéo tay.

“Nga…” Hoàng Phủ Tí như chợt tỉnh ngộ, “Thì ra Lạc không thích xoa.”

Lạc Tráng còn chưa kịp hiểu, đột nhiên bị lật lại, hung khí bành trướng trong cơ thể bị chậm rãi rút ra, phần eo tê dại, nhịn không được hừ hừ một tiếng.

“Như vậy… Lạc sẽ thích chứ?” Hoàng Phủ Tí cúi đầu cười đến khả nghi, sợi tóc đen bóng tùy ý rơi trên tiểu phúc bằng phẳng của Lạc Tráng, ngứa ngứa, Lạc Tráng chợt cảm thấy bất hảo.

“Ngươi…” Thấy người nọ mở miệng không chút do dự hàm chính tiền đoan, Lạc Tráng nghĩ chính điên rồi. “Buông ra!” Trong giọng nói có chút hoảng trương, muốn ngồi dậy lại không ngờ cấp người nọ một “thâm hầu.”

“Ô… Khái khái…” Hoàng Phủ Tí kịch liệt ho khan, “Ngươi đừng động…” Nhãn thần ai oán trừng Lạc Tráng, một thời làm Lạc Tráng nhìn ngốc.

“Ngươi… ngươi sao lại làm thế.” Không nói tới thân phận cao quý của Hoàng Phủ Tí, chỉ với tính cách duy ngã độc tôn của người nọ đã không thể làm chuyện này, Lạc Tráng nghẹn họng nhìn trân trối.

“Sao lại không thể, trước đây ngươi vẫn thường làm cho ta mà.” Vừa nhắc tới trước đây, Hoàng Phủ Tí thấy đau đớn trong mắt Lạc Tráng, trong lòng căng thẳng, “Ngu ngốc, chuyện ngươi có thể vì ta làm, ta Hoàng Phủ Tí đương nhiên cũng có thể làm cho ngươi.”

“Ngươi…” Lạc Tráng không biết phải nói gì.

“Ta yêu ngươi… Lạc… Ta yêu ngươi…” Sợ vợ lại cự tuyệt, Hoàng Phủ Tí vội vàng biểu lộ tâm ý.

Vươn đầu lưỡi liếm vật bán bột, không hề cảm thấy ác tâm buồn nôn, chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Lạc Tráng muốn lùi lại, lại bị Hoàng Phủ Tí làm thoải mái không gì sánh được, bất tự giác đong đưa cơ thể.

Khoang miệng ấm áp cùng hồng lưỡi linh xảo, hơn nữa lại là người mình yêu nhất, rất nhanh thân thể Lạc Tráng liền đong đưa nhanh hơn, “Ngươi… tránh ra… A”, một tiếng gầm nhẹ, dịch thể của Lạc Tráng bắn vào trên mặt Hoàng Phủ Tí.

“Ta… Ta… Ngươi…” Lạc Tráng quay mặt đi. Tốt, hắn không còn mặt mũi gặp người nữa.

“A, nguyên lai muốn như vậy, như vậy, còn như vậy… Ân, không sai.” Lạc Diệp trong mắt tràn đầy tiếu ý, hôm nay quả nhiên được lợi phỉ thiển, cũng không uổng hắn đường đường nam tử hán đi nghe trộm nhìn lén.

“Diệp, chúng ta đang làm gì thế hả?” Lạc Đồng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tuy không vui nhưng cũng không dám nói quá lớn, rất sợ làm hai vị cha trong phòng phát hiện, phá hủy kế hoạch của Diệp sẽ bị hắn cằn nhằn mãi.

Thế nhưng… khẽ cau mày, vì sao y hiện giờ không thể đi uống canh hạt sen, không thể tới hoa viên ngắm hoa sen, lại cứ phải đứng đờ ra ở đây?

“Hư.” Lạc Diệp mắt lé nhìn Lạc Đồng. “Cha cùng Vương gia cha đang làm chính sự, ta muốn nghiên cứu.” Lời nói thốt ra rất kinh người.

Lạc Đồng trợn tròn mắt, “Đúng rồi… trông cha hình như rất thống khổ, ta vào giúp hắn ba.” Lôi kéo ống tay áo bào đệ cầu xin.

“Ngu ngốc.” Lạc Diệp vừa hô lên mới phát hiện chính quá lớn tiếng, cẩn thận nhìn phòng trong một chút, hai người bên trong làm chính vong tình, hình như không phát giác động tĩnh dị thường.

“Ta đâu ngốc?” Lạc Diệp bất mãn cong môi, “Cha hôm qua nói ta rất thông minh.” Lạc Đồng bất mãn Lạc Diệp đánh giá chính như vậy. Y xác thực không thông minh bằng Lạc Diệp, nhưng chỉ kém hơn chút xíu thôi, y đâu có ngu ngốc.

“Ngươi chỗ nào cũng ngốc, lớn lên ngốc, biểu tình ngốc, nhìn đâu cũng ngốc.” Lạc Diệp một bên quan sát động tác hai người trong phòng, một bên khi dễ Lạc Đồng.

Lạc Đồng không nói gì nữa, Lạc Diệp quay lại nhìn y, nhưng chống lại đôi mắt ngân ngấn nước. “Ta không ngốc, Diệp mới ngốc, ngươi ngốc ngươi ngốc.” Lòng tự trọng của tiểu tiểu nam tử hán bị tổn thương, đã bấp chấp chính hiện trạng, lạc đồng “oa” khóc thành tiếng.

Trong phòng truyền tới một ánh mắt băng lãnh, Lạc Diệp nhíu mày, “Đừng khóc nữa, bị phát hiện sẽ bị cha đánh đòn.” Ôm Lạc Đồng cẩn thận tránh né ánh mắt kia, đừng đùa, hắn còn chưa xem hết sao có thể bị phát hiện.

“Mặc kệ. Ta rất thông minh.” Lạc Đồng nổi giận cũng không để ý tới cảnh cáo của Lạc Diệp.

“Ô…” Lạc Đồng kinh ngạc mở to hai mắt, y không biết lúc này chính nên làm gì, đầu lưỡi… bị cuốn lấy, chỉ có thể phát sinh tiếng ô ô.

“A… Tí.” Lạc Tráng trắc trở kêu tên Hoàng Phủ Tí, không ngừng rên rỉ. “Bên ngoài… ân… bên ngoài… a… có người…” Tùy theo động tác kịch liệt của Hoàng Phủ Tí, Lạc Tráng chỉ có thể theo y đong đưa thắt lưng, da thịt màu mật ong thấm ra một tầng bạc hãn, Hoàng Phủ Tí giảo vẫn lên phần eo mẫn cảm của Lạc Tráng, lưu lại dấu vết ái muội.

“Ngoan, đừng để ý, hoán tư thế khác, chúng ta kế tục.” Trong lúc kích tình, giọng nói Hoàng Phủ Tí mang theo mị hoặc dị thường, Lạc Tráng ngoan ngoãn nghiêng người, còn muốn nghe động tĩnh ngoài phòng, nhưng bị Hoàng Phủ Tí đính lộng mà lực bất tòng tâm, chỉ có thể cắn môi cầu khẩn chính đừng rên rỉ nữa, không còn chút tâm tư đi quản bên ngoài.

Biết chính đã bị phát hiện, bất quá, Vương gia cha hình như không thèm quan tâm sống đông cung không thích hợp trẻ con bị hai đứa nhìn thấy, Lạc Diệp thở phào nhẹ nhõm, môi đặt trên môi Lạc Đồng cũng buông lỏng.

“Ngươi… Ngươi là đệ đệ của ta!” Lạc Đồng thấy khó hiểu, đệ đệ dĩ nhiên dùng miệng khi dễ y.

“Đúng vậy.” Lạc Diệp lại bắt đầu nghiên cứu hoạt động trong phòng.

“Vậy sao ngươi lại hôn ca ca?” Lạc Đồng chịu không nổi cuối cùng cũng hỏi nghi vấn trong lòng.

“Đệ đệ vốn có thể hôn ca ca.” Lạc Diệp nói dối không hề đỏ mặt, nói xong liền quay lại hôn Lạc Đồng.

“Nga… Phải?”

“Ân, không sai a.” Tiếu ý trong mắt Lạc Diệp lại tăng lên.

Lạc Đồng vẫn thấy có chỗ không đúng, thế nhưng lại không nói rõ không đúng chỗ nào, sở dĩ y quyết định không nghiên cứu nữa, dù sao được hôn cũng rất dễ chịu.