Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 80




Nghĩ tới con, Nhạc Dao lại không có cách nào ngừng lại. Lồng giữ nhiệt vừa đẩy vào phòng ngủ chưa được bao lâu, Nhạc Dao đã muốn ngồi dậy đi xem. Ba đứa nhóc ngày càng đáng yêu, trắng trẻo non nớt y như mấy củ sen, nhẹ nhàng âu yếm còn nở nụ cười với cậu. Việc cậu thích nhất là đi thay bỉm, mỗi lần vừa thay vừa đùa giỡn, đám nhóc sẽ nắm chặt lấy ngón tay cậu. Móng vuốt bé xíu chẳng có tí lực nào, thế nhưng nhẹ nhàng nắm chặt như vậy, Nhạc Dao cũng cảm giác trái tim mình như bị nhẹ nhàng nắm lấy đến rối tinh rối mù!

Lúc trực tiếp dùng dịch dinh dưỡng không nói làm gì, giờ các bé đã ăn được sữa ấm, trên người lúc nào cũng có mùi sữa nhàn nhạt vừa thơm vừa ngọt ngào.

Nhạc Dao muốn ngồi dậy, Tục Nghiêu chưa gì đã nhanh tay chụp lại: "Được rồi được rồi, em nhìn xem giờ là mấy giờ? Có cha mẹ và Leslie trông cho rồi, an tâm mà đi ngủ thôi."

Nhạc Dao: "Em muốn tự mình đi nhìn một lúc thôi. Anh không thấy các con càng lớn càng đáng yêu hả, nhìn bao nhiêu cũng không đủ."

Tục Nghiêu ôm chặt người vào ngực: "Phu nhân mau nhìn tôi một chút đi, chẳng lẽ tôi không đáng yêu? Tôi cũng biết ghen đấy..."

Nhạc Dao: "..."

Ghen với con còn lấy cơ bụng cọ cọ, anh muốn gì!!!

Nhạc Dao cuối cùng cũng giương cờ trắng, không có cách nào kháng cự lại được với cơ bắp rắn chắc, không đi nữa, cuối cùng biến thành dỗ dành vuốt lông cho người kia.

Trời đảo mắt trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, ra đường không cần mặc đồ chống nắng nữa. Người sư đoàn Phi Lang bắt đầu di dời chỗ ở. Không lâu sau nơi này sẽ trở nên quá lạnh, không còn thích hợp sinh sống.

Trụ sở đặt ở một nơi khác phía Nam, trừ mùa đông thì nhiệt độ đều quá cao, không có cách nào trụ lại được nên chỉ có thể tới đóng quân vào mùa đông.

Trung tâm chỉ huy, nhà ăn, bệnh viện, khu sinh hoạt rồi siêu thị các kiểu, tất cả đều được kéo đi hết. Nhạc Dao nghiêm túc ngẫm nghĩ, đây hẳn là một đợt dọn dẹp quy mô siêu to khổng lồ.

Nhà ăn là một chiến hạm cỡ lớn, bệnh viện là phi thuyền, nhà ở di động có thể thu gọn lại kéo vào chung một chiến hạm, trung tâm chỉ huy thì là một chiến hạm cỡ nhỏ.

Thích đến thì đến, thích đi thì đi, ngoại trừ thanh thế khoa trương ra thì chẳng có gì xấu.

Ngày di chuyển Nhạc Dao ngó máy truyền tin liên tục, nhiệt độ 21 độ rất thích hợp cho người sinh sống. Thế nhưng Tục Nghiêu lại nói nhiệt độ không tới chục ngày nữa sẽ rất nhanh hạ xuống dưới 0 độ, thêm một tuần nữa sẽ xuống -20 độ. Thời gian lạnh nhất ước tính xuống -90 độ, lúc đi tè về mang thêm một cây gậy không còn là chuyện cười nữa.

Nhiệt độ tại Hua tinh thời gian này sẽ chia thành hai thái cực, điều này liên quan tới việc trái đất xoay quanh trục vốn có của nó, không có cách nào xoay chuyển.

"Bây giờ tạm thời chuyển đi, đợi đến lúc ấm lại thì quay về." Tục Nghiêu nói, "Khi ấy, nơi này sẽ một lần nữa nở hoa."

"Khoảng mấy tháng nữa thì về được?" Nhạc Dao hỏi.

"Chắc là ba tháng. Lúc ấy tương đối thích hợp, năm ngoái về sớm hơn thì trời đổ bão tuyết, cực kì phiền toái." Tục Nghiêu thấy Nhạc Dao lưu luyến không muốn đi thì bật cười, "Em làm sao thế? Không muốn đi à?"

"Không có. Em chỉ tò mò không biết nơi này xuống tới -90 độ sẽ ra sao thôi."

"Lúc ấy đến xem thử thì biết chứ sao?" Tục Nghiêu nói, "Đi không xa, bay đi bay về không thành vấn đề. Về thăm anh Phong Vũ và anh Bối cũng được."

Nhạc Hỉ Lai không di dời, nhà ở, khách sạn, nhà hàng và tiểu khu chiến hạm trên biển cũng không di dời. Bối Hồng Lợi sẽ ở lại trông coi, dù sao vong linh cũng không sợ lạnh.

Nhạc Dao nghĩ tới tốc độ của phi hành khí thì bình thường trở lại. Đừng nói một ngày tới một lần, với tốc độ phi hành khí của Tục Nghiêu thì một ngày đi hai lần còn được.

Nhạc Dao kéo kéo ống tay áo Tục Nghiêu, nhẹ giọng: "Sếp ơi, anh có thể sử dụng dịch chuyển tức thời không?"

Tinh lực của Phong Đô thái tử quay về, cơ thể Nhạc Dao cũng trở nên mềm mại hơn, tràn đầy sức sống. Thế nhưng cậu chưa từng thử skill ấy bao giờ.

Tục Nghiêu cười cười, sau đó hỏi: "Như vậy ấy hả?"

Kim quang lóe lên, 1giây sau chỗ Tục Nghiêu đứng trống không!

"Phắc!" Nhạc Dao ngu hết cả người.

Ba đứa nhóc đang hóng hớt, đột nhiên không thấy papa đâu, không biết đứa nào cất tiếng "oa oa" mở màn! Tiếng khóc không lớn, thế nhưng cả ba đứa cùng ngoạc mồm ra gào thì cũng đủ đau đầu.

Leslie mở lồng giữ nhiệt, Nhạc Dao luống cuống tay chân dỗ con, thế nhưng không dỗ nổi đứa nào nín khóc! Cậu gào lên: "Tục Nghiêuuuuuuu!"

Tục Nghiêu 1 giây sau quay lại, bọn nhóc sững sờ im lặng.

Nhạc Dao: "..."

Tục Nghiêu đi chưa đến 2 phút, thấy mắt đám nhóc ướt ướt thì vội hỏi: "Sao lại khóc thế này?"

Nhạc Dao: "Leslie, cho tướng quân xem thử đi."

Leslie 24/24 ghi lại quá trình phát triển của đám nhóc, nghe vậy trực tiếp phát video màn vừa rồi cho Tục Nghiêu xem. Trong video chiếu trên tường, Tục Nghiêu vừa đi bọn nhóc đã ngoạc mồm khóc òa lên! Anh vừa về thì các bé nín, quả nhiên là biết anh đã về.

Tục Nghiêu không nhịn cười nổi, bước về bên phải hai bước, ánh mắt bọn nhóc cũng đánh về phía bên phải theo. Tục Nghiêu quay về, bọn nhóc cũng nhìn theo. Ba đứa đạp đạp chân, mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm Tục Nghiêu.

Tục Nghiêu khom người, nhẹ nhàng âu yếm từng khuôn mặt non mềm: "Các con tìm papa hả?"

Đứa lớn nhe hàm lợi hồng hồng "oa" một tiếng, giương cánh tay nho nhỏ hướng về phía Tục Nghiêu.

Tục Nghiêu cởi áo khoác, ra lệnh cho Leslie tăng nhiệt độ, cẩn thận ôm đứa lớn lên. Nhỏ bé như vậy, một khuỷu tay anh đủ ôm lên rồi. Anh nhẹ nhàng lắc lắc đứa nhóc: "Hàng Hàng (*), gọi papa đi con."

Nhạc Dao mặt chua lét như trái chanh: "Bé tí, gọi cái gì mà gọi?"

Không ngờ đứa lớn giọng giòn tan kêu lên: "Pa!"

Thanh âm trong trẻo ngắn ngủi nháy mắt đẩy Nhạc Dao vào cõi mơ, Tục Nghiêu cũng sửng sốt đáp lại: "Hả?"

Ừ thì đám nhóc nhà mình không giống trẻ con bình thường, sinh ra đã có linh lực, tốc độ phát dục nhanh nhưng chẳng ai nghĩ lại đến mức này. Nghe tiếng "pa!" ban nãy, Tục Nghiêu vẫn nghĩ hình như thính giác mình có vấn đề thật rồi. Anh ôm đứa lớn gần hơn, ghé tai vào: "Hàng Hàng vừa gọi papa phải không? Gọi thêm lần nữa nhé con yêu?"

Đứa lớn nắm tay thành quả đấm nhỏ: "Pa!"

Phát âm không chuẩn nhưng bé giống như nghe hiểu, nhếch miệng nhỏ gọi thêm một lần.

Nhị vị phụ huynh phát điên rồi! Nhạc Dao là ghen đến phát điên. Rõ ràng, cái con người ở cạnh ôm ấp đám nhóc nhiều hơn là cậu cơ mà! Thế nhưng tiếng "pa!" đầu tiên lại dành cho Tục Nghiêu! Khi cậu trông đám nhóc, để phân biệt thì đều xưng là "Dao Dao", đại loại như "Các cục cưng ơi, Dao Dao tới thay tã lót để các con không bị ướt nước tè được hông nè?", hoặc là "Hôm nay Dao Dao dẫn các bé cưng đi chỗ hay ho này nè." vân vân... Cũng có lúc Nhạc Dao xưng là papa, nhưng để phân biệt thì sẽ tự mình thêm chữ "nhỏ", Tục Nghiêu thì thêm chữ lớn, ví dụ như "Papa lớn của các con về nè!". Hiển nhiên lần này bé con gọi Tục Nghiêu rồi! Ánh mắt kia dõi theo từng bước chân của Tục Nghiêu, chẳng phải quá rõ ràng sao.

Nhạc Dao nhịn không nổi khom khom người cúi xuống chỗ đứa thứ hai và đứa út: "Uy Uy, Lị Lị, gọi Dao Dao hoặc papa nào các con."

Hai nhóc gặm gặm tay, ngơ ngác nhìn Nhạc Dao, không gọi là không gọi.

Nhạc Dao nghĩ mình chua lét thành trái chanh rồi. Không, phải là chua lét thành nguyên một gốc chanh, treo trên người đều là chanh!

Tại sao???

"Chắc là liên quan tới cha vợ đó." Tục Nghiêu nói. "Cha vợ" hiển nhiên là Phong Đô đại đế, không phải Nhạc Phỉ Sơn ngu ngốc kia. Tám chín phần do ngài cứu lại linh hồn đứa bé này, vậy nên qua nhiều năm như vậy mới có thể tồn tại, còn chấp nhận ký ức do ông ngoại để lại nữa nhỉ? Không phải không thể.

"Nếu liên quan đến cha sao lại không gọi em trước mà lại gọi anh chứ?" Nhạc Dao nghĩ không ra, "Thôi không sao, gọi anh cũng tốt."

Tuy có ghen tị nhưng cảm giác đong đầy vẫn là hạnh phúc ngọt ngào. Con trai gọi người mình yêu nhất là cha, được trải qua cảm giác kì diệu ấy là tốt lắm rồi.

"Viện trưởng Lưu có dặn dò gì về việc các con có thể rời lồng giữ nhiệt bao lâu không?" Tục Nghiêu bế đứa lớn phát hiện nó nằm trong vòng tay mình tỏ vẻ ổn lắm không gấp gáp quay lại, nở nụ cười hỏi.

"Có ạ. Ngài ấy dặn giữ nhiệt độ thấp một chút. Viện trưởng Lưu dặn mỗi ngày giảm 0.5 độ, giảm dần xuống 24 độ là có thể bế ra ngoài một thời gian dài rồi. Thật ra hai ngày nay em có cảm giác tụi nó không thích nằm trong đó lắm, không ai nhìn thì duỗi chân. Em xem video Leslie ghi lại thì phát hiện ra, thế nhưng không dùng lồng giữ nhiệt ấy hả..."

Lồng giữ nhiệt ngoài giữ nhiệt độ ra thì còn có chức năng khác, ví dụ như nhắc nhở thay tã lót, nhắc nhở đến giờ cho ăn sữa. Bọn nhóc dù khỏe mạnh dị thường thì thông báo vẫn vang lên, như vậy cũng bớt lo hơn nhiều. Nhưng thoát khỏi lồng giữ nhiệt, ba đứa lận đấy! Đâu phải chuyện đùa. Tục Nghiêu không bận rộn thì dễ, sao lại không bận cơ chứ. Thực tế thì cả hai vợ chồng đều bận tối mắt tối mũi, Tục Nghiêu thì siêu bận bịu.

Tục Nghiêu nói: "Hay chúng ta thuê bảo mẫu đi. Hoặc tôi đặt mua thêm hai AI trông coi đám nhóc."

Nhạc Dao trả lời: "Thôi bỏ đi. Có Leslie hỗ trợ, cũng đỡ được phần nào rồi. Đợi tụi nó lớn thêm chút nữa là ổn."

Tục Nghiêu cũng không có kinh nghiệm chăm con. Trước mắt đám nhóc đều có vẻ sẽ thông tuệ sớm, không chừng cũng sớm tiến vào giai đoạn "nhàn hạ" rồi.

Hai người không tiếp tục nhắc lại chuyện thuê bảo mẫu, hơn nữa đội cận vệ cũng yêu thích đám nhóc, bình thường đỡ đần một tay cũng không thành vấn đề. Người của đội cận vệ hiện tại đối với Tục Nghiêu chân chính "vứt bỏ" qua một bên không quan tâm, dính liền với Nhạc Dao và ba nhóc con.

Dịch chuyển cũng là dịch chuyển từng khối kiến trúc lớn, tuy rằng tốc độ bay sau này sẽ rất nhanh, thế nhưng ban đầu cũng cần di chuyển chầm chậm từng bước. Nhóm nhân công tiến hành xong xuôi cũng mất 2 tiếng.

Vì lí do lệch giờ nên tại trụ sở cũ hiện là 5h55′, sang tới trụ sở mới là 4h47′. Trời còn chưa sáng. Nhiệt độ thấp nhất là 24 độ, cao nhất 37 độ, so sánh với trụ sở cũ cũng là hợp lòng người.

Tục Nghiêu bế đứa lớn đang ngủ say trong lòng đặt lại vào lồng giữ nhiệt, quay sang nói với Nhạc Dao: "Nếu em mệt thì..."

Chưa nói hết đã thấy đứa lớn từ từ mở mắt, nhìn anh bĩu môi "hừ hừ", bẹt miệng ra muốn khóc.

Nhạc Dao nở nụ cười: "Toi rồi nhé, con ỷ lại vào anh rồi."

Tục Nghiêu bế lại đứa lớn vào lòng, nhìn nó chẹp miệng, cầm sữa bón rồi nói tiếp: "Chẳng lẽ Hàng Hàng muốn papa ôm con đi làm?"

Đứa lớn lắc lắc cánh tay nhỏ, ngậm núm cao su không mút, híp mắt nhìn Tục Nghiêu.

Em trai em gái đều là bé ngoan ngủ say, chỉ có nó là tỉnh như sáo.

Ôm đi làm là không thể, Tục Nghiêu nhìn đứa lớn bú xong bình sữa, bế đặt vào lồng ngực Nhạc Dao: "Bé ngoan ở nhà với Dao Dao nha, papa hết việc tối về chơi với con."

Nhạc Dao ôm con vỗ lưng tiêu thực, thấy nó không khóc thì thở phào nhẹ nhõm: "Anh đi đi, trời sáng lên em đưa nó ra ngoài chơi một lúc. Đứa nhóc này so với em trai em gái thì hiểu chuyện sớm hơn."

Tục Nghiêu cũng thấy tương tự vậy, không phản đối. Anh nhìn dấu ấn nho nhỏ trên tay đứa lớn, nhẹ nhàng xoa lên. Anh cảm nhận được linh khí lưu động: "Có việc nhớ gọi tôi, ở nhà thì ngủ thêm một giấc đi."

Ngày hôm nay bị dựng dậy sớm, mùa này thì dễ mệt mỏi. Tục Nghiêu sờ tuyến thể sau gáy Nhạc Dao, kìm lòng không được kéo người vào lòng hít một hơi, không nỡ lấy áo khoác rời đi.

Nhạc Dao miệng khô lưỡi khô, thấy người nào đó sắp đi ra ngoài thì lẩm bẩm: Mùi vẫn gợi cảm như ngày nào, giết người đó nhaaa!

Ngoài cửa là tiếng cười trầm thấp của người nọ.

Tucj Phi nhìn Nhạc Dao, giơ tay lên muốn chạm vào mặt cậu. Nhạc Dao lấy chóp mũi cọ cọ trán con lớn: "Hừ hừ, cả hai chả ai tốt cả."

Đứa nhóc mặc bộ đồ trẻ em liền màu xám, móng vuốt nhỏ thò ra ngoài tay áo, nhẹ nhàng nâng lên như muốn quào vào mặt Nhạc Dao. Nó không túm được gì cũng không tức giận, cười híp mắt.

Dù sao cũng không phải lần đầu di chuyển trụ sở. Đoàn người kinh nghiệm đầy mình, đợi tới khi chiến hạm cuối cùng hạ cánh thì các binh sĩ bắt đầu "xây dựng" lại các khu vực như khu sinh hoạt, sân bãi xử lý, bận rộn nhưng không hề bát nháo mất trật tự.

Nhạc Dao ngồi trong phi hành khí nhìn mấy bóng người xanh xanh tất bật, bế đứa lớn ra phía cửa sổ: "Hàng Hàng có thấy người bên ngoài không con? Con thấy papa trong đó không, quá bắt mắt. Quân phục của anh ấy quá uy phong."

Lúc này không biết Tục Nghiêu đang nói gì, tay còn đeo găng. Nơi này chỉ có quân phụ của anh có màu đậm nhất, các quân nhân còn lại đều là những sắc độ khác nhau, đều so với anh nhạt hơn. Găng tay dưới nền quân phục sẫm màu càng nổi bật sắc trắng, giống như rơi xuống núi tuyết vậy.

Nhạc Dao nhìn một lúc đần ra rồi hỏi Leslie: "Leslie, chẳng phải màu sắc càng đậm sẽ càng dễ hấp thụ nhiệt sao? Không mặc đồ tản nhiệt chắc nóng lắm, tướng quân trước kia cũng mặc vậy sao?"

Leslie: "Vâng thưa phu nhân. Quân phục của quân nhân được dệt bởi chất liệu đặc biệt, màu sắc khác nhau nhưng đều chống nắng chống nhiệt hiệu quả vô cùng, sẽ không bị nóng. Găng tay của tướng quân cũng có tác dụng hạ nhiệt, nếu không ngài ấy sẽ không đeo nó lên đâu ạ."

Nhạc Dao: "Chẳng trách."

Nhạc Dao cúi đầu nhìn nhìn, định "tám" với đứa lớn mấy câu thì phát hiện nó lăn ra ngủ rồi. Cậu không vội đặt con lại vào lồng giữ nhiệt, bế một lúc lâu mới thôi.

May mà không tỉnh. Nhạc Dao cầm quang não, cũng bắt đầu bận rộn. Thời điểm này lớp online khai giảng rồi, thế nhưng bên ngoài đường truyền chưa thông nên cậu chưa lên lớp được. Cậu dùng thời gian này xem qua thông tin về cổ vật thu được.

Buổi trưa trôi qua rất nhanh, bọn nhóc bú thêm một lần sữa rồi lại lăn ra ngủ. Nhạc Dao đứng dậy vạn vẹo cổ, vô tình nhìn thấy có người đút túi đi đi lại lại, không biết đang nghĩ gì.

Nhìn màu sắc quân phục thì là Yến Kiệt. Những quân nhân cùng cấp với Yến Kiệt đều là Alpha cao lớn, cơ thể cường tráng, chỉ có Yến Kiệt là lính dựa vào kỹ thuật kiếm miếng cơm thì tương đối gầy.

Nhìn bóng lưng là biết đang hoang mang vì việc gì. Nhạc Dao hơi tò mò, đám nhóc cũng ngủ rồi, nói qua máy truyền tin: "Yến công tới xả rác à?"

Yến Kiệt thế mà không để ý có tin nhắn mới.

Nhạc Dao để ý cũng trưa rồi, hỏi Tục Nghiêu: "Sếp ơi sếp, chuyên gia tay trái tay phải của sếp hồn vắt vẻo trên mây rồi kìa."

Tục Nghiêu cười cười: "Yến Kiệt à? Sáng nay khi tới đây có một nhóm khảo sát quay về, trong đó có Dương Hằng Thiên."

Đoàn khảo sát từ khi tới đây đã về tinh cầu mẹ khoảng hai lần, chỉ có Dương Hằng Thiên là ở lại không về. Nhà họ Dương may mà còn ông cụ, nếu không Dương Hằng Thiên đâu thể đi lâu tới vậy.

Tục Nghiêu nói: "Tôi nghe kể hình như Dương phu nhân ra lệnh không về thì bà ấy chết cho anh ta xem. Chuyển tới đây còn vài hạng mục kỹ thuật cần Yến Kiệt theo dõi, nếu không Dương Hằng Thiên cũng kéo cậu ta về cùng rồi."

Nhạc Dao liếc nhìn cái người hở ra là nâng máy truyền tin trển cổ tay lên nhìn nhìn: "Em nói nè, 100% là bệnh tương tư."

Yến Kiệt khôi phục hồi âm: "Không xả rác, đi lại tẹo thôi ạ."

Nhạc Dao: "Tôi còn tưởng ném Dương tổng đấy, sầu hết cả người. Hay tôi mời điểm tâm nhé?"

Yến Kiệt không vui nhưng cũng không thích cảm giác này, có lẽ ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy vui vẻ hơn phần nào, không khách khí với Nhạc Dao. Anh ngồi xuống ghế salon, không nhăn nhó mà hỏi trực tiếp: "Cậu Tiểu Nhạc, khi ngài và sếp tách ra có bồn chồn không?"

Nhạc Dao cũng đánh hơi được có gì sai sai, nở nụ cười đáp lại: "Ban đầu thì không, sau khi mới bị đánh dấu thì có. Chà chà, Yến công đây là..."

Yến Kiệt mặt xì khói: "Tôi không có! Tôi không phải Omega, không liên quan tới việc bị đánh dấu này nọ."

+

Nhạc Dao: "Vậy nên mới khen Dương tổng lợi hại nè, không đánh dấu cũng có thể làm cho trên người anh chỗ nào cũng là pheromone của người ta. Các người đã làm tới bước nào rồi?"