Rõ ràng biết vậy là sai nhưng không ai can ngăn, ngay cái Hoàng đế Côn Tháp cũng không lên tiếng. Khi ông muốn nói, Đế hậu tiến lên cản lại.
Đế hậu cũng là Omega, vậy nên ngài càng không thể đồng tình! Ngài đương nhiên biết kí hiệu có thể bị xóa, cũng biết Omega sau khi bị đánh dấu sẽ phục tùng ỷ lại theo bản năng. Nếu như đến từ tình yêu, vậy thì chẳng có chỗ nào xấu. Có thể xóa đi kí hiệu? Đây là chuyện tàn nhẫn tới nhường nào chứ!
Nguyên soái Khang Kỳ căn bản đã tức muốn ngất tại chỗ, nhưng chỉ sợ sau khi mình ngất thì cháu ngoại sẽ bị đánh tới tàn phế. Lão đành ra cầu xin: "Thưa Đế quân Đế hậu, Aldrich không hiểu chuyện là do tôi dạy dỗ không tốt, chuyện này cũng rất trùng hợp, rõ ràng có người ám hại."
Hoàng đế Côn Tháp đập vào bàn, cả giận nói: "Cố ý? Chẳng lẽ có người cầm thương dí sau lưng ép Thiếu tướng Davis nói những lời ấy sao? Thật sự quá độc ác rồi đấy! Thân là tướng lĩnh lại vô pháp vô kỷ như vậy! Quá kì cục!"
Nguyên soái Khang Kỳ uất ức không biết nói gì mới đúng. Chủ yếu ngàn lần không nghĩ lá gan Nhạc Phỉ Sơn lớn tới vậy! Aldrich mới chỉ là một Thiếu tướng, thế nhưng tốt xấu gì cũng là cháu trai lão! Nhạc Phỉ Sơn dám kéo Aldrich ngã ngựa, không sợ sau đó bị cả hai nhà Davis và họ Khang trả thù sao?!
Nhạc Phỉ Sơn thấy đau đớn từng tới từ từng tế bào não. Lão đương nhiên sợ bị trả thù, nhưng càng sợ mất mạng. Lão đã hiểu tại sao Tục Nghiêu không cho con ma bệnh nhân theo, hóa ra là không muốn lão đề phòng thôi.
Tục Nghiêu đánh Aldrich máu me đầm đìa, Hoàng đế Côn Tháp cuối cùng cũng lên tiếng: "Đủ rồi Tướng quân Tục Nghiêu!"
Tục Nghiêu lúc này mới dừng lại, đè thấp giọng: "Nhớ thật kỹ nhé Aldrich, nếu mày dám lần nữa to gan nảy ra một nửa ý nghĩ với Nhạc Dao, tao sẽ để Quân đoàn 17 của mày trở thành quân đoàn vong linh đầu tiên đấy!"
Nói xong anh mạnh mẽ buông Aldrich ra, vững vàng sải bước. Anh cúi đầu trước Đế quân và Đế Hậu: "Tục Nghiêu lỗ m.ãng, xin Đế quân và Đế hậu trách phạt."
Hoàng đế Côn Tháp quay sang nhìn Đế hậu rồi nói: "Đúng là có lỗ m.ãng. Nhưng lần này là cậu sốt ruột bảo vệ vợ, có thể cho qua."
Đế hậu lúc này mới nguôi giận.
Hoàng đế Côn Tháp bồi thêm: "Thiếu tướng Davis tư tưởng bất chính, đáng ra phải nghiêm phạt! Người đâu! Đưa cậu ra nhốt ra ngoài!"
Lão Davis vội vàng: "Thưa Đế quân, thương thế của nó..."
Đế Quân nói: "Gọi bác sĩ tới đi."
Nói cách khác, phạt vẫn phải phạt!
Aldrich muốn mở mồm nói chuyện nhưng không thể. Gã ít nhất đã bị đánh rớt 6 cái răng! Hơn nữa mặt sưng vù lên, gã không dám đánh liều, hít thở cũng thấy đau nhói!
Tục Nghiêu không hề liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp tới bên Nhạc Dao vuốt ve lưng cậu, nói với Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu: "Tục Nghiêu tạ ơn Đế quân và Đế hậu đảm bảo công đạo."
Nhạc Dao cũng nói: "Tạ ơn Đế quân và Đế hậu."
Đế hậu nói chuyện với mẹ còn chưa thấy đủ, vội vàng: "Đâu có, là cậu ta quá ngông cuồng."
Dứt lời, ngài thấy Nguyên soái Khang Kỳ không vui thì nói: "Cháu trai của Nguyên soái Khang Kỳ, thật sự làm cho người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa."
Nguyên soái Khang Kỳ muốn bao biện hai câu, một chút lý lẽ cũng không có. Nhiều người ở đây như vậy, mặt mũi đều bị cháu ngoại vứt sạch, đành phải xuống nước: "Thật xấu hổ, là tôi dạy dỗ không tốt."
Hoàng đế Côn Tháp trầm mặt: "Ngồi xuống đi, mời Tướng quân Tục Nghiêu tiếp tục."
Tục Nghiêu gật đầu một cái, liếc nhìn những người khác trong phòng hội nghị. Ánh mắt lạnh băng như che kín bởi một làn sương lạnh, đặc biệt là cổ áo dính máu tươi, bên môi treo nụ cười có như không, thật sự làm bọn họ sởn hết tóc gáy.
Lúc này trong điện Đại Nguyệt yên tĩnh cực kì, khi thấy mặt này của Tục Nghiêu, đột nhiên hiểu tại sao anh lại có cái tên "Tục Diêm vương"...
Quá tàn nhẫn.
Những quân nhân từng lên tiền tuyến, trực tiếp gặp qua giết chóc chân chính phản ứng không quá lớn, thế nhưng nhóm các quan chức địa phương thì khá khiếp sợ trước hành động của Tục Nghiêu. Vài lần gặp gỡ ít ỏi cho họ ấn tượng thái độ của Tục Nghiêu tương đối ôn hòa, thế nhưng hôm nay phát hiện Tục Nghiêu chỉ thật sự ôn hòa với duy nhất một người mà thôi.
Đương nhiên có thắc mắc thì vẫn hỏi được, Tục Nghiêu vẫn để lại ấn tượng là một người chính trực.
Lúc này trên bàn hội nghị, trước mặt mỗi người là một sách quang não bên trên chiếu văn kiện giới thiệu quân đoàn vong linh, còn có một vài vấn đề liệt kê bên dưới, cũng chính là vấn đề chính cần thảo luận hôm nay.
"Bên trong văn kiện có nhắc tới việc vong linh Sư đoàn Phi Lang không có cách nào tới Tarot, nhưng triệu hồi vong linh bản địa thì được." Một vị cán bộ trẻ tuổi lên tiếng, "Tôi có chỗ không hiểu, mong Tục tướng quân có thể giải đáp. Xin hỏi khi vong linh không được triệu hồi, bọn họ sẽ ở đâu ạ?"
"Bọn họ có không gian cư trú đặc biệt dưới lòng đất. Đấy là tình huống tại Hua tinh. Còn tại Tarot, nếu Hách phu nhân thuận tiện thì mong Hách phu nhân có thể ra mặt giải đáp thắc mắc ạ, cụ thể một chút." Tục Nghiêu nhìn về phía mẹ đẻ Đế hậu.
"Được rồi, để tôi giải đáp." Hách phu nhân nói, "Người Tarot sau khi chết sẽ được đưa tới các Phúc Tháp Uyên. Mỗi Phúc Tháp Uyên đều có hồ Phúc Linh, đây là một đầm nước đặc biệt. Trước đấy tôi đều như đại đa số mọi người, cho rằng chết là hết. Thực tế lại không phải, nơi ấy có rất nhiều vong linh giống tôi. Chúng tôi không thể rời khỏi Phúc Tháp Uyên hoàn toàn, thế nhưng có thể hoạt động tự do vào buổi tối. Chỉ cần nhớ trở về trước hừng đông là được rồi."
"Về đâu ạ?" Đế hậu hỏi.
"Dưới lòng đất."
"Như vậy chẳng phải tất cả những người chết đi đều tồn tại dưới dạng linh thể tại Phúc Tháp Uyên sao?" Một vị sĩ quan hỏi.
"Cũng không hẳn." Hách phu nhân đáp, "Mỗi ngày đều có vong linh mới, cũng sẽ có vong linh cũ biến mất. Tại Phúc Tháp Uyên có cây Phúc Linh, lúc nào cũng một màu trắng đến chói mắt. Mỗi ngày nó hút một ít vong linh đi. Ban đầu chúng ta cũng không biết tiêu chuẩn hấp thụ của nó là gì, sau đó phát hiện nó dựa trên màu sắc của linh thể. Linh thể chết đi không ai giống ai, mỗi ngày đều có biến hóa, cây Phúc Linh sẽ hút đi các linh thể chung màu sắc với nó."
"Giống như lựa chọn vong linh đi đầu thai." Nhạc Dao nói.
"Tướng quân Tục Nghiêu, vong linh kia từ đâu tới?" Nguyên soái Hách Minh hỏi, người ông nhắc tới hiển nhiên là chồng cũ của Giang Hân Đóa. Ngoại trừ phu nhân, nơi này chỉ có một vong linh khác.
"Cũng từ Phúc Tháp Uyên ạ." Tục Nghiêu đáp.
"Đế quân, chúng ta có nên tới Phúc Tháp Uyên nhìn thử một lát không?" Đế hậu hỏi, "Nhân lúc còn khai thiên nhãn."
Là bậc đế vương, ở địa phận của mình nhưng lại có khu vực không hiểu biết, tình huống lớn như vậy quả nhiên làm Hoàng đế Côn Tháp bất ngờ. Tầm 10 phút sau, ông dắt Đế hậu, Tục Nghiêu và Nhạc Dao phò tá bên cạnh cùng nhau lên phi hành khí. Những người khác đương nhiên lên phi hành khí theo sự sắp xếp của tổng quản Mễ Hà, đi tới Phúc Tháp Uyên phía Bắc.
Phúc Tháp Uyên nằm dưới đáy vực, ban đêm nơi này có rất nhiều cầu ánh sáng nhỏ từ dưới bay lên, giống như những con đom đóm. Đương nhiên chỉ ai khai mở thiên nhãn mới có thể thấy, người bình thường không thể.
"Xin hỏi Hách phu nhân, mọi người có thể bay tới nơi này ạ?" Nhạc Dao không thấy vong linh trên vách núi. Cậu chưa từng tới nơi này nên rất tò mò. Trật tự cõi âm khác biệt hoàn toàn so với Hua tinh.
"Bay không lên nổi, nhiều nhất chỉ có thể lên được một nửa thôi. Lên tới độ cao này giống như bị một lớp kết giới vô hình cản lại, không thể đi qua." Hách phu nhân nói, "Thế nên hôm nay nghe được lời triệu hoán còn có thông đạo để đi qua, sợ hết hồn. Mọi người nhìn vào chỗ kia."
Bà chỉ vào ánh sáng trắng bên dưới vách núi: "Đó là cây Phúc Linh."
"Lớn vậy!" Nhạc Dao giật mình nhìn cây lớn màu trắng. Cây này cao ít nhất phải 6-700m, đường kính thân cây cũng phải 25-26m gì đó. Hơn nữa còn sinh trưởng trên bề mặt hồ Phúc Linh, gốc rễ dưới đầm nước cũng là một mảnh sáng chói, chiếu sáng không gian xung quanh.
"Tại sao mọi người đều vây quanh cây này ạ?" Đế hậu hỏi.
"Vì tất cả mọi người đều nói cây Phúc Linh cung cấp linh khí, làm cho vong linh có thể nhanh chóng biến thành màu sắc tương đồng với nó, sau đấy một lần nữa mở ra con đường của sinh mệnh."
"Đế quân, xin hỏi có nên xuống tìm hiểu không ạ?" Có người họp hội nghị qua video lên tiếng.
"Không, không nên quấy rầy sự thanh tịnh của họ." Hoàng đế Côn Tháp suy nghĩ một lát, "Nếu đã xác định bọn họ thật sự tồn tại, các người về trước đi. Còn vấn đề gì thì tiếp tục thảo luận sau."
Các vong linh trải qua mỗi ngày tại đây thoạt nhìn cực kì an nhàn, không cần thiết đánh vỡ sự thanh tịnh của họ. Thực tế, Hoàng đế Côn Tháp cảm thấy tay không mang một đám quan viên tới đây có chút qua loa. Tuy rằng phần lớn người tới được đây đều không hai lòng, thế nhưng ai có thể đảm bảo một bộ phận nhỏ nảy sinh ý nghĩ khác không tồn tại? Bọn họ chẳng lẽ không muốn có quân đoàn vong linh của riêng mình? Nếu như muốn, bọn họ sẽ ra tay ở nơi này?
Chẳng ai biết thứ so với việc Aldrich muốn xóa đi đánh dấu trên cơ thể Nhạc Dao làm Đế quân tức giận hơn chính là câu nói "Năng lực của Nhạc Dao sử dụng ở quân đoàn 12 quá đáng tiếc" của gã. Quân đoàn 12 thì sao, quân đoàn 17 thì sao? Đều là vì đế vương, vì đế quốc. Năng lực của Nhạc Dao dù ở quân đoàn nào thì đều tỏa sáng, "Đáng tiếc" là thế nào?!
Mễ Hà theo hầu Hoàng đế Côn Tháp 25 năm rồi, thấy ngài cau mày thì đoán ra ngay ngài đang nghĩ gì, nhỏ giọng ra lệnh: "Kiều Ngư, chúng ta về điện Đại Nguyệt đi."
Trợ lý AI đáp: "Tuân lệnh."
Phi hành khí rời khỏi vách núi, bay về hướng vương cung.
Về điện Đại Nguyệt, các các vị quan chức lại về vị trí cũ, tiếp tục bàn luận chuyện các vong linh. Tục Nghiêu mở lời: "Bốn năm qua vong linh của Sư đoàn Phi Lang vẫn canh giữ chiến trường, chưa bao giờ rời khỏi. Trước mắt tôi chưa có cách làm bọn họ rời khỏi trạng thái này thế nhưng cho bọn họ đãi ngộ tương ứng và sự tôn trọng dành cho quân nhân, tôi nghĩ không thành vấn đề."
Đại thần tài chính nói: "Sự tôn trọng dành cho họ, đương nhiên không thành vấn đề. Thế nhưng trong văn kiện của Tướng quân Tục cũng đã nói rõ bọn họ ở như vậy bốn năm không ai phát hiện, cũng không cần thiết phát sinh chi tiêu ngoài danh ngạch. Mấy thứ như nhang đèn, quần áo thậm chí là nơi ở, liệu có thật sự cần thiết?"
Tục Nghiêu đáp: "Liên quan tới tôn nghiêm của quân nhân, đương nhiên là phải có rồi. Chúng ta không mặc quân trang có thể sống, một bữa sáu món đổi thành một món cũng có thể. Nhưng chúng ta cũng không vì mục đích chỉ để sinh tồn, đúng chứ?"
Nguyên soái Khang Kỳ cau mày: "Người chết khác người sống, sao có thể thể đánh đồng với nhau được?"
Tục Nghiêu: "Tại sao lại không thể ạ? Ngài có thể đảm bảo tương lai mình sẽ không chết? Xin hãy cân nhắc lại."
Sắc mặt Nguyên soái Khang Kỳ nháy mắt tối lại.
Bầu không khí trở nên có chút gượng gạo, Đế hậu đứng dậy: "Muộn rồi thưa Đế quân, tình huống của Tiểu Nhạc Dao có chút đặc biệt, trước đấy tìm một chỗ cho cậu ấy nghỉ ngơi đã, để cậu ấy ngồi một chỗ trong thời gian dài như vậy không tốt cho mấy đứa bé."
Hoàng đế Côn Tháp cũng để ý, Nhạc Dao sau khi từ Phúc Tháp Uyên quay về bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. chẳng liên quan mấy còn bị vướng vào chuyện này, cứng rắn chống đỡ không nổi ngủ gà ngủ gật cũng rất tội nghiệp, gật gật đầu: "Đi thôi."
Tục Nghiêu hạ thấp người xuống: "Tạ ơn Đế quân Đế hậu."
Nói xong anh mặc kệ mọi người cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người Nhạc Dao, vỗ vỗ vai cậu trấn an.
Nhạc Dao lấy lại tỉnh táo lúc Đế hậu đứng dậy nói chuyện, bị mọi ánh mắt đổ dồn lên nhìn thì tê hết cả da đầu, hai má nóng ran đuổi theo Đế hậu.
Rời khỏi điện Đại Nguyệt thoải mái hơn nhiều, Nhạc Dao thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ trán.
Đế hậu thấy vậy nở nụ cười: "Ngượng lắm hả?"
Nhạc Dao lúng túng nở nụ cười: "À, thật ra cũng không có..."
Nói xong cậu ho nhẹ, lái lái qua chuyện khác: "Đúng rồi, Hách phu nhân đêm nay định ở lại ạ? Nếu muốn ở lại, cháu có thể làm cho ngài một cái tẩm điện ở phía bên kia."
Hách phu nhân còn ngại nói chuyện chưa đủ với con trai nên cũng đi theo ra ngoài, nghe xong thì ngạc nhiên: "Tẩm điện?"
Nhạc Dao đáp: "Vâng ạ. Xin hỏi Đế hậu nơi này có máy in 3D không ạ, có thể dùng một chút thì tốt quá?"
Trong vương cung đương nhiên muốn gì được nấy, máy in 3D dùng không nhiều nhưng vẫn cần thiết. Đế hậu nói: "Có. Đi hướng này."
Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu cực kì ân ái, chỉ có duy nhất Đế hậu. Hai người thường ở điện Tinh Hoa. Đế hậu dẫn Nhạc Dao tới một phòng in ấn nhỏ trong điện Tinh Hoa, sau đó chỉ vào máy in 3D: "Là cái này."
Nhạc Dao chưa từng dùng cái nào cùng kích cỡ, đồ vật nơi này đều là model mới nhất, không tốn quá nhiều thời gian liền tìm được cách sử dụng. Cậu tìm khuôn mẫu cung điện, sau đấy cùng Đế hậu và Hách phu nhân bàn bạc thiết kế. Đế hậu cũng có trợ lý AI tham dự, cuối cùng thiết kế ra được một tẩm điện có kiến trúc tương tự nơi Hách phu nhân ở khi còn sống.
Cậu viết vị trí tẩm điện là nơi Đế hậu lựa chọn, chốc lát sau Hách phu nhân đã được ngồi lên ghế thái phi bà yêu thích nhất.
Hách phu nhân thấy linh thể của mình có thể ngồi lên đồ vật mà không phải xuyên qua, thật sự rất thần kì: "Tiểu Nhạc Dao thật lợi hại, cái này cũng làm được?"
Nhạc Dao nở nụ cười đáp "vâng", sau đấy cầm nhang nụ đi châm lửa: "Ngài thử thưởng thức mùi hương này xem, nếu không thích cháu có thể đổi qua cái khác."
Thứ cậu lấy ra là nhang mùi hoa quả, là mùi hương bình thường cậu khá yêu thích.
Hách phu nhân một lát sau ngửi được, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen vì trước kia bà cũng thích hương hoa quả này, xa lạ vì rất lâu rồi chưa được ngửi qua!
Hách phu nhân hít vài hơi thật sâu mới dừng lại: "Trời ạ, thật sự có thể ngửi được!"
Bà hưng phấn nhìn con trai mình: "Trước kia đều không ngửi được gì, giờ thì ngửi được luôn này!"
Đế hậu nói: "Tiểu Nhạc Dao, đây là nhang đúng không? Trong báo cáo của Tướng quân Tục Nghiêu có nhắc tới."
Nhạc Dao đáp: "Vâng thưa Đế hậu, đây chính là nhang ạ. Lát nữa tôi sẽ để lại công thức, ngài có thể điều chế hương liệu dựa trên sở thích của phu nhân. Mặt khác cũng có thể làm một chút đồ ăn dựa trên sở thích của Hách phu nhân, thể nhưng trước đó cần phải kính nhang. "
Đế hậu hỏi: "Kính nhang thế nào? Tất cả mọi người đều có thể kính?"
Nhạc Dao đáp: "Vâng, kính như vậy là được ạ."
Cậu đốt một nén nhang que giơ cao lên đỉnh đầu, làm mẫu xong cắm qua một bên: "Sau đấy ngài có thể đưa đồ ăn mình muốn cho Hách phu nhân, làm như ban nãy là được ạ. Ngày hay đêm đều có thể. Đồ ăn để đối phương dùng xong, sẽ không còn mùi vị."
Đế hậu cũng thấy kì quái, ngài nếm thử đồ ăn vừa dâng lên mời mẹ xong, đúng là không có mùi vị gì.
Hách phu nhân thấy vẻ mặt con trai thì hỏi: "Thật sự không còn mùi vị gì?"
Đế hậu gật đầu mạnh mẽ, phát hiện mới mẻ làm ngài trở nên có chút kích động: "Vâng thưa mẹ."
Nói xong ngài nở nụ cười với Nhạc Dao: "Tiểu Nhạc Dao thật sự rất lợi hại, chẳng trách Tục tướng quân đau lòng nâng niu như vậy."
Nhạc Dao gật đầu: "Đấy là ngài chưa thấy lúc anh ấy bắt nạt thần thôi. Lúc bị anh ấy chọc tức không giống bị người bình thường chọc tức đâu ạ."
"Phụt, cậu ta to đầu như vậy vẫn bắt nạt người cháu à?" Hách phu nhân cũng cười rộ lên.
"Bắt nạt chứ ạ. Lúc mới về nhà chồng cháu muốn nấu một con cá, anh ấy nói với cháu con cá ấy giá 60 vạn, làm cháu sợ đến mức không dám làm gì. Sau đấy cháu mới biết chỉ vài trăm đồng là mua được rồi."
"Ai mà biết được, Tục tướng quân cũng có thể trở thành con người như vậy." Đế hậu nói, "Cũng đúng. Bọn họ đều như vậy cả, trước mặt người khác thì đàng hoàng, oai phong không ai phạm vào được, thật ra bên trong so với người khác càng dính người hơn."
Nhạc Dao kinh ngạc đến ngây người: "Đế quân cũng như vậy ạ?"
Đế hậu cười không nói.
Nhạc Dao đột nhiên nghĩ tới cảnh Đế quân và Đế hậu nhỏ giọng trên điện Đại Nguyệt. Hai người kết hôn gần 20 năm còn có thể như vậy, tình cảm thật sự rất tốt. Nhưng cũng phải nói lại, nếu như Đế quân là người không đáng tin, với tính cách của Tục Nghiêu chỉ sợ đã sớm vùng lên rồi nhỉ?
Tục Nghiêu thật sự rất kính trọng Đế quân, vậy nên mới không giữ thế lực quân vong linh làm của riêng, tiến hành báo cáo đầu tiên. Hoàng đế Côn Tháp cũng không ngốc, ngài nắm chắc trong tay những ai một lòng trung thành với mình.
Hội nghị giải tán, Hoàng đế Côn Tháp gọi Tục Nghiêu ra nói chuyện riêng một lúc, khi Nhạc Dao gặp lại Tục Nghiêu cũng đã quá nửa đêm.
"Ở chỗ Đế hậu không phát sinh gì chứ?" Vừa mới lên phi hành khí, Tục Nghiêu đã hỏi chuyện Nhạc Dao.
"Không có đâu ạ." Nhạc Dao đáp, "Đế hậu tốt lắm. Nhưng không có anh ở đấy em cứ mơ mơ màng màng, muốn ngủ cũng không được."
"Thế thì giờ đi ngủ." Tục Nghiêu ôm người vào lòng.
"Không vội. Em muốn hỏi về vong linh mặc đồ bệnh nhân kia, rốt cuộc là chuyện gì? Là anh triệu hồi ông ta?" Nhạc Dao luôn muốn hỏi nhưng không tìm được thời gian thích hợp, lúc này mới cảm thấy có thể.
"Ừ, là tôi triệu hoán dựa trên phương pháp của em." Tục Nghiêu nói, "Ông ta là chồng cũ của Giang Hân Đóa. Có ông ta ở đây, dù không tìm được tung tích Nhạc Thiên Ngọc, Nhạc Phỉ Sơn và Giang Hân Đóa cũng không thể sống yên ổn."
"..."
Chồng yêu ác thật sự!
Nhạc Dao bội phục nhìn Tục Nghiêu: "Đúng rồi, giờ đi đâu ạ?"
"Đương nhiên là về nhà họ Nhạc rồi. Trước hừng đông ông ta sẽ ở đằng ấy, tôi sẽ bố trí chỗ ở thật tốt." Tục Nghiêu cười một cái.
Nhạc Dao càng tò mò, không biết bên chỗ Nhạc Phỉ Sơn lúc này là nước sôi lửa bỏng.
Lúc tới Phúc Tháp Uyên chồng cũ Giang Hân Đóa biến mất rồi, lúc quay về điện Đại Nguyệt cũng không thấy. Nhưng ngay khi Nhạc Phỉ Sơn rời khỏi điện Đại Nguyệt, người này, ôi không! Là vong linh, hắn lại xuất hiện! Không chỉ xuất hiện, hắn y như bảo tiêu kè kè bên cạnh lão thì đúng hơn.
Lão Davis và Nguyên soái Khang Kỳ vì chuyện của Aldrich mà cực kì hận Nhạc Phỉ Sơn, lần này vừa thấy bên cạnh Nhạc Phỉ Sơn có một vị "bảo tiêu" hung tợn nhìn chằm chằm, Aldrich thì bầm dập, bọn họ sao có thể không hận?! Đi từ điện Đại Nguyệt tới bãi đỗ, bọn họ sẽ không cho Nhạc Phỉ Sơn vẻ mặt ôn hòa.
Sau đó Nhạc Phỉ Sơn vất vả lắm mới lên được phi hành khí, cho rằng mình thoát một kiếp rồi, ai ngờ về tới nhà lại thấy chồng cũ Giang Hân Đóa lù lù ở đấy!