Trên bàn không ai uống rượu, Nhạc Dao thấy Tục Nghiêu không mời thì đoán không thể uống, đi lấy thêm chút nước trái cây. Đều là màu xanh lục nhưng của Đường Diệp và lãnh đạo là màu xanh nhàn nhạt, của Tục Nghiêu là xanh đậm.
Tục Nghiêu thắc mắc: "Sao của tôi lại khác?"
Nhạc Dao cười cười: "Chồng iu của em mà, đương nhiên phải được đãi ngộ đặc biệt."
Tục Nghiêu cười đến mang tai, cầm cốc nước lên ngửi. Anh ngửi thấy mùi rau cần: "Đây là nước rau củ?"
Nhạc Dao đáp: "Nước rau củ ép uống cũng ngon lắm."
Tục Nghiêu: "Thật hả?"
Anh đưa lên môi nhấp một ngụm: "Ừm, không tệ."
Nhạc Dao: "!"
Rõ ràng là nước ép mướp đắng và rau cần, chỗ nào ngon miệng? Dối trá! Điêu ngoa!
Nhạc Dao muốn bỏ thêm muối vào thức ăn của Tục Nghiêu, trong súp muốn thêm dấm chua nhưng nghe lời chú Minh lại không nỡ xuống tay. Giờ cậu cực kì hối hận, biết vậy không chỉ thêm mắm muối mà còn thêm thạch tín!
Nói đi nói lại, mấy người này dạ dày lớn nhỉ? Cậu làm mười món, một món canh một món tráng miệng ngọt, đồ ăn đầy ắp giờ trống trơn. Tục Nghiêu uống hết cốc nước ép đắng nghét, ăn xong bữa cơm.
Cậu muốn gọt thêm ít hoa quả nhưng Quân đoàn trưởng và Đường Diệp từ chối, ăn nữa thì họ chỉ có thể lăn. Quân đoàn trưởng nói: "Tiểu Nhạc nghỉ ngơi đi, chút nữa chú có việc muốn làm phiền cháu."
Nhạc Dao hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Quân đoàn trưởng cười cười: "Để Tục Nghiêu nói cho cháu nghe đi, chú đi hoạt động chút, ăn no quá."
Đường Diệp cũng cáo từ: "Cảm ơn cậu Tiểu Nhạc đã chiêu đãi, tôi cũng ăn quá nhiều rồi, lát nữa gặp lại."
Nhạc Dao đáp: "Lát nữa gặp lại."
Cậu quay sang thắc mắc với Tục Nghiêu: "Ơ, tẹo nữa sao lại muốn gặp?"
Tục Nghiêu kéo cậu ngồi xuống ghế salon: "Tôi nói việc em có thể chiêu hồn nói cho chú Quan. Việc này có thể lớn có thể nhỏ, chuyện Dung Quý ám Đường Diệp quá nhiều người biết, nếu tiếp tục lừa gạt sẽ trở thành tai họa. Tôi hi vọng em có thể quang minh chính đại sử dụng năng lực của mình, không phục vụ cho Phi Lang thì cũng không cần lén lút dấu diếm, em hiểu không?"
Nhạc Dao nói: "Không hiểu."
Cậu bấm bấm đốt ngón tay: "Một con cá chết giá 65 vạn, người ta hét giá 65 vạn em cũng răm rắp tin, IQ của em chắc có vấn đề."
Tục Nghiêu: "..."
Một lúc sau Nhạc Dao lại bị chọt chọt, Tục Nghiêu cười: "Em muốn tự bơm hơi à?"
Nhạc Dao không thèm nói gì.
"Cốc mướp đắng tôi uống rồi, vẫn chưa nguôi giận?"
Nhạc Dao "chậc" một tiếng, bóp bóp vai: "Nấu nướng cả ngày, chỗ nào cũng đau."
Tục Nghiêu nói: "Tôi giúp em thả lỏng."
Nhạc Dao vẻ mặt đề phòng: "Làm thế nào để thả lỏng?"
Không phải nên nhào tới, chân chó xoa bóp cho cậu à?
Tục Nghiêu đứng dậy, bế Nhạc Dao lên đi vào phòng ngủ. Một lúc sau trong phòng ngủ có tiếng hét thất thanh của Nhạc Dao, thế nhưng âm thanh này dần được thay thế bằng tiếng rê.n rỉ ngọt ngào.
10 phút trôi qua, trong phòng ngủ truyền ra tiếng cười trầm thấp của sói lớn. Sói lớn chà xát móng vuốt: "Nhạc Dao Dao cũng nhanh quá nhỉ?"
Nhạc Dao tức giận ôm chăn, người đỏ chót như tôm luộc.
Mẹ nó, ai cần cái loại "thả lỏng" này chứ?
Tục Nghiêu nói: "Được rồi, đừng lườm nữa. Cốc nước rau cần mướp đắng không đủ làm tôi hạ hỏa đâu, lườm nữa thì..."
Nhạc Dao dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai nhảy khỏi giường, dọn dẹp túi nhỏ, không thèm đổi dép lê chạy ra ngoài luôn.
Tục Nghiêu: "..."
Quân đoàn trưởng và Đường Diệp tản bộ cách đó không xa, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Thấy Nhạc Dao đi ra, ông cười cười vẫy tay: "Cháu chuẩn bị xong rồi à?"
Nhạc Dao biết, Tục Nghiêu nói cho cậu nhiều như vậy, nhất định Quân đoàn trưởng muốn tận mắt thấy năng lực của cậu. Cậu gật đầu: "Vâng thưa chú Quan."
Trong túi cậu có ba lá bùa khai thiên nhãn. Cậu vẽ cho Tục Nghiêu năm lá, Tục Nghiêu sử dụng hai lá rồi.
Tục Nghiêu từ trong nhà đi ra. Anh một tay cầm giày, một tay cầm chuông khủng long: "Có cần không? Chạy nhanh vậy, đồ nghề trấn phái cũng quên mất."
Nói xong anh ngồi xổm xuống đi giày cho Nhạc Dao.
Quân đoàn trưởng nói: "Tiểu Nhạc sao thế? Cháu đừng vội, chú Quan và Đường Diệp có thể chờ đợi."
Nhạc Dao bị Tục Nghiêu nắm mắt cá chân, vẻ mặt 囧: "Không có gì đâu ạ, đi thôi chú Quan."
Quân đoàn trưởng hỏi Nhạc Dao: "Không có chuyện gì thật à?"
Tục Nghiêu nở nụ cười: "Không có chuyện gì đâu ạ. Nhạc Dao than phiền vai mỏi, tẹo nữa làm phép không thể khẩn trương nên cháu giúp em ấy xoa bóp thả lỏng."
Nhạc Dao: "..."
"Vai" trong miệng anh hình cái gậy, còn có thể lúc to lúc nhỏ à? Mặt mũi anh rồi đâu sếp Tục?
Trong lúc phi hành khí di chuyển, Nhạc Dao vẽ cho Tục Nghiêu chữ X to đùng, cảm giác không thể yên ổn sống với người này.
Một lát sau cậu phát hiện vị trí ngày càng xa, quay qua hỏi một câu: "Không ra bãi biển ạ?"
Tục Nghiêu đáp: "Ra nơi từng xảy ra trận chiến với thú nhân Sarna."
Nhạc Dao: "Nhưng em không biết có chiêu hồn được các chiến sĩ không á."
Tục Nghiêu: "Cứ thử thôi, không quan tâm tới kết quả."
Quân đoàn trưởng chưa tận mắt nhìn thấy nên không bình luận, trong lòng vẫn thấy chuyện này rất mơ hồ. Người chết sẽ tồn tại dưới dạng linh thể, cái này là Tục Nghiêu nói cho ông, ai nói thì ông cũng cảm thấy cực kì khó tin.
Đường Diệp lại hỏi: "Dung Quý thì sao?"
Đường Diệp vẫn tò mò về linh hồn từng dây dưa với mình. Nhắc tới cũng kì lạ, sau khi uống "rượu" của Dung Quý thì anh thừa nhận mấy thứ này rất nhanh, hơn nữa đêm ngủ rất ngon.
Nhạc Dao lấy ra ba bùa khai thiên nhãn: "Sư đoàn phó Đường muốn nhìn thử không?"
Đường Diệp: "Thấy như thế nào?"
Nhạc Dao nói "Đừng nhúc nhích", sau đó "bẹp" một cái dán bùa thiên nhãn lên trán Đường Diệp. Cậu vẽ vẽ cái gì đấy, sau đó niệm: "Khai!"
Đường Diệp bị choáng, gân xanh nổi lên thình thịch. Anh theo bản năng day day trán, mở mắt ra, cái gì cũng không thấy.
Nhạc Dao: "Giờ chưa thấy, tẹo nữa sẽ thấy."
Tục Nghiêu: "Giúp tôi mở thiên nhãn đi."
Tục Nghiêu không phải lần đầu, Nhạc Dao rất vui vẻ giúp anh. Quân đoàn trưởng thấy mấy đứa nhóc chơi vui vẻ thì hỏi: "Mở cái này là mở cái gì?"
Nhạc Dao đáp: "Khai mở thiên nhãn ạ, giúp chú thấy những thứ chú chưa từng thấy nha."
Quân đoàn trưởng hỏi: "Cái còn lại dành cho chú?"
Nhạc Dao gật đầu: "Chú thử không? Cháu có chiêu hồn ra vong linh, nếu không mở thiên nhãn cũng không nhìn thấy được."
Quân đoàn trưởng nhìn Tục Nghiêu và Đường Diệp: "Được, thử xem sao."
Rất kì quái. Nhiều năm như vậy chưa từng có ai gọi được vong linh, đứa bé này có thể?
Dùng hết ba tấm bùa khai thiên nhãn, không khí trong phi hành khí khá quái dị. Tục Nghiêu bình tĩnh, Đường Diệp và Quan Tuyết Sơn có chút mê muội. Sốt sắng nhưng bên trong vẫn cực kì tò mò.
Phi hành khí hạ xuống nơi từng là chiến trường. Nhạc Dao cảm thấy không khí nơi này có vấn đề, càng tới gần âm thanh chém giết càng rõ ràng, có cả tiếng gào rú phẫn nộ của dã thú...
"Tục Nghiêu, cháu bố trí trại huấn luyện ban đêm ở nơi này?" Quan Tuyết Sơn hỏi.
"Không ạ." Tục Nghiêu nghiêm mặt, "Nơi này không có người."
"Đó là âm thanh gì?" Đường Diệp nghĩ mình đã đoán đúng phần nào, nhưng vẫn không dám tin.
"Nơi này không chỉ có vong linh quân Phi Lang, còn có thú nhân Sarna." Nhạc Dao cau mày, "Mọi người nhìn kìa."
Bọn họ nhìn theo hướng Nhạc Dao chỉ, bên ấy là hàng vạn vong linh đang chiến đấu, tiếng hò hét nhiệt huyết như muốn xóa tan cái lạnh buổi đêm. Bọn họ đánh nhau dựa vào thể lực, liều mạng công kích đối phương. Thế nhưng, không một người nào chân chính gục ngã.
Vong linh thú nhân màu nâu đậm và vong linh binh lính Phi Lang màu xám xanh đối lập rõ ràng. Binh lính Phi Lang kết thành vòng tròn nhốt thú nhân bên trong, bọn họ không gục ngã cũng không thể rời đi.
Dù là Tục Nghiêu, Đường Diệp hay kể cả Quân đoàn trưởng đi chăng nữa, tình hình trước mắt khiến cho ai trong số bọn họ cũng khiếp sợ. Chiến tranh qua đi bốn năm, ai nghĩ tới bốn năm nay chiến hữu đã hi sinh vẫn chiến đấu không ngừng tại nơi này?
Tục Nghiêu vành mắt đỏ ửng, ra lệnh cho Leslie hạ cánh.
"Không được!" Nhạc Dao nói, "Dù anh có dùng công kích vật lý nào cũng không thể gây ra thương tổn với đối phương, hiện tại tới chỉ phá vỡ thế chiến đấu cân bằng chứ cũng không làm được gì.
"Tôi xuống không phải để giúp đỡ." Tục Nghiêu đáp, "Tôi muốn cho bọn họ biết, chúng ta vẫn luôn ở phía sau họ."
"Anh tìm một chỗ xa một tẹo, em thử xem có thể chiêu ra nổi một người không." Nhạc Dao đeo túi nhỏ trên lưng, "Anh không thể đâm vào giữa bọn họ, tình huống không dễ khống chế."
Cậu tới để chiêu hồn chứ không phải đánh nhau. Cậu không vẽ một tấm bùa công kích linh thể nào, muốn đánh nhau cũng không thể.
"Nghe Nhạc Dao đi." Quân đoàn trưởng nói, "Nếu đã biết bọn họ có tồn tại, không cần nhất thời nóng đầu."
"...Leslie, di chuyển 20km về hướng Tây Nam." Tục Nghiêu trước sau như một nhìn chằm chằm về phía chiến trường, con người xưa nay trầm ổn nay khó mà kiềm chế nổi.
Nhạc Dao: "Cho em ngày sinh tháng đẻ của binh lính muốn triệu hồi. Chiến trường ban nãy tên gì ấy anh nhỉ?"
Tục Nghiêu: "Vùng này là núi Phú Hà. Leslie, tìm kiếm ngày sinh của Thương Đình và Thân Vi Lâm, cả giờ sinh chính xác nữa."
Leslie: "Tuân lệnh thưa tướng quân."
Một lát sau, Leslie có thông báo. Nhạc Dao bắt đầu bấm bát tự cho họ, tính xong thì ghi chép lên máy truyền tin của mình, chờ tới khi hạ cánh thì tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Cậu cầm khủng long sún bên trái, cầm bút lông bên tay phải, nhanh chóng viết xuống bát tự hai người và vẽ phù chú.
Viết xong cậu vẽ một vòng tròn tượng trưng xung quanh, trong miệng niệm: "Thổ địa nơi này, thần linh duy nhất, thông thiên đạt địa, ra u nhập minh, thành tâm cầu xin, Thương Đình và Thân Vi Lâm núi Phú Hà, nếu như nghe được, mau tới tụ lại!"
Phù ~
Trên đất nổi lên làn gió âm u quen thuộc, không lâu sau đó hai bóng xám mờ mờ xuất hiện đối diện Tục Nghiêu và Đường Diệp.
Hai bóng mờ mờ đều là nam, cao trên 1m80. Bọn họ mặc quân phục Phi Lang, trải qua thời gian dài chiến đấu không còn nhìn rõ hiện trạng ban đầu. Nhưng khó chịu nhất, bọn họ dù là linh thể nhưng một người bị bắn vỡ nát cánh tay, một người bị thủng lỗ to bằng nguyên nắm đấm ở vùng ổ bụng và ngực.
Quân đoàn trưởng ở cạnh nên cũng thấy được cảnh này. Ông cực kì khiếp sợ!
Đương nhiên, cái người kinh hãi nhất chính là hai binh sĩ vong linh bị triệu hồi tới!
"T-thủ trưởng?" Thương Đình trước kia là đội trưởng đội quân y, lúc này nhìn thấy Tục Nghiêu, Đường Diệp còn có Quân đoàn trưởng, cả người... À không, cả linh thể đều không dám tin tưởng. Anh chỉ còn một cánh tay lành lặn, quay đầu nhìn Thân Vi Lâm: "Lão Thân! Hình như anh nhìn thấy thủ trưởng! Thấy Tục ca!"
"Ừ í, tôi cũng thấy." Thân Vi Lâm là phó quan của Tục Nghiêu, sau khi anh chết trận Tục Nghiêu cũng không tìm ai thay thế ngồi vào vị trí này. Anh vẫn luôn ở lại chiến trường nên không biết gì cả, thấy Tục Nghiêu đứng cạnh một người xa lạ thì trong lòng đắng cay mặn ngọt đủ cả.
"Tôi không phải đang nằm mơ chứ?" Thương Đình nói, sợ hãi chọt chọt cánh tay Tục Nghiêu. Ngón tay anh từ từ chọt xuyên qua người Tục Nghiêu, nụ cười trên mặt cứng đơ lại.
"Không phải nằm mơ đâu." Tục Nghiêu đáp, "Thương Đình, Thân Vi Lâm, tôi có thể nhìn thấy hai cậu."
"Ngài..." Thân Vi Lâm hít một hơi thật dài, giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thốt ra nổi.
"Lão thủ trưởng và Sư đoàn phó Đường cũng là thật ạ?" Thương Đình cảm thấy cái này lại càng khó tin hơn. Bốn năm nay bọn họ không phải chưa từng gặp qua đồng đội còn sống, thế nhưng bọn họ không có cách nào để đồng đội nhìn thấy mình, nghe thấy những gì họ nói. Hôm nay không chỉ có thủ trưởng đương nhiệm, còn có thủ trưởng tiền nhiệm đều ở đây. Nhìn lão thủ trưởng, hình như ông cũng có thể nhìn thấy họ!
"Các cậu mấy năm nay cực khổ rồi." Quân đoàn trưởng nói, "Chúng tôi không biết các cậu vẫn còn, không biết các cậu vẫn đang chiến đấu."
Lão thủ trưởng muốn siết chặt vai hai người trẻ tuổi nhưng nghĩ tới cảnh vừa rồi, ông chỉ tiến lên làm động tác giả: "Hai đứa trẻ ngoan đầy nhiệt huyết."
"Lão thủ trưởng..." Thương Đình và Thân Vi Lâm không khỏi chua xót, gọi xong cũng chẳng biết nói gì, yên lặng cho ông một lễ nghi tôn kính kiểu quân đội.
Bốn năm nay bọn họ ngăn chặn thú nhân Sarna gây ảnh hưởng không tốt tới đồng đội còn sống, từ đầu tới cuối không hề rời chiến địa nửa bước. Bọn họ luôn vây kẻ địch trong một vòng tròn, không biết mệt mỏi, không biết khổ cực. Bọn họ nhớ nhà, muốn xem Hua tinh sau chiến thắng có hình dáng ra sao.
Nhạc Dao không tiện chen vào, yên lặng đốt hai nén nhang rồi đứng nép cạnh Tục Nghiêu.
Thương Đình và Thân Vi Lâm thấy hành động kì quái của người xa lạ, kết quả thứ kia vừa cháy lên bọn họ có thể ngửi thấy hương vị thịt nướng BBQ! Thơm điếc mũi!
"Tục ca, vị này là..." Thân Vi Lâm hít hai hơi thật sâu rồi hỏi. Mùi đồ ăn thật thơm! Đã bao lâu rồi bọn họ chưa được ngửi mùi đồ ăn?!
"Nhạc Dao là vợ của tôi." Tục Nghiêu đáp, "Em ấy hiểu biết về huyền thuật, vậy nên chúng tôi mới có cơ hội gặp các cậu."
Tục Nghiêu quay sang phía Nhạc Dao: "Đây là Thương Đình, đội trưởng đội quân y tiền tuyến. Bên cạnh là Thân Vi Lâm, phó quan của tôi."
"Thủ trưởng phu nhân khỏe!"
Thương Đình và Thân Vi Lâm đồng thanh, đột nhiên cực kì hưng phấn: "Thủ trưởng kết hôn rồi ấy ạ?!"
Cái người xa lạ kia là phu nhân, không phải đội trưởng đội y tế mới hay phó quan mới ư?
Tục Nghiêu: "Đã kết hôn."
"Xin chào mọi người." Nhạc Dao nói, "Chuyện ở chiến địa mọi người đừng gấp, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết đám thú nhân Sarna để mọi người có thể nhanh chóng rời đi."
"Chuyện này... Thật sự có thể ạ?" Thân Vi Lâm thật sự không có ý xem thường ai, việc này quả thật quá khó khăn. Đối phương ở trạng thái đập mãi không chết, có thể giải quyết thế nào đây?
"Nói chung là tôi sẽ có biện pháp, không thể để các anh cứ mãi như vậy được." Nhạc Dao đáp, "Thủ trưởng còn ở đây, mọi người yên tâm, tôi nói được thì sẽ giữ lời."
Nhạc Dao lớn lên nhỏ nhắn còn có khuôn mặt của bé ngoan, nhìn không ra có bao nhiêu năng lượng. Nhưng kì lạ thay, cậu lại cực kì có sức hút khiến người khác tin tưởng.
Lão quân đoàn trưởng nói: "Tiểu Nhạc muốn làm, cần gì cứ nói Tục Nghiêu một tiếng. Toàn bộ quân đoàn thứ 12 chúng ta, tất cả đều một lòng ủng hộ cháu!"
Nhạc Dao: "Được ạ! Chú Quan xin hãy yên tâm, cháu nhất định sẽ dùng mọi cách ứng phó!"
Quân đoàn trưởng vỗ tai Tục Nghiêu: "Cậu bàn luận tốt với họ đi. Chú muốn dành thời gian về một chuyến, nhất định phải nói một tiếng với Nguyên soái. Trước khi chú quay về tinh cầu mẹ, nhớ đưa cho chú một bản báo cáo chi tiết."
Tục Nghiêu: "Chuyện trước đó ngài định nói thế nào?"
Quân đoàn trưởng liếc Nhạc Dao: "Nhạc Dao gả tới quân đoàn số 12 chúng ta, vốn đã là người của quân đoàn số 12 rồi. Yên tâm, việc cháu nói có thể thực hiện."
Quân đoàn trưởng nói xong, trực tiếp đi tới một bãi đất trống. Ông vừa tới thì một phi hành khí cỡ lớn trồi lên từ phía dưới lòng đất, phía sau còn có 12 phi hành khí nhỏ hộ giá. Nhạc Dao lúc này mới biết thì ra trước giờ bọn họ không chỉ có một phi hành khí, vệ binh luôn ẩn thân, không có chuyện thì không ra mặt thôi. Thực tế, theo cấp bậc thì Quân đoàn trưởng có 12 phi hành khí hộ giá, Tục Nghiêu có 6 cái.
Thân Vi Lâm lúc này nói: "Thủ trưởng, chúng tôi cũng nên mau chóng quay lại thôi. Các anh em trong thời gian dài không thấy tôi và Thương Đình sẽ sốt ruột lắm."
Tục Nghiêu: "Thương Đình về trước, cậu ở đây báo cáo cho tôi việc mấy năm gần đây."
Thương Đình nghe nói mình phải về thì hít nhang khói mấy hơi thật sâu: "Ôi thật sự tôi không muốn về đâu á! Ai đó xin hãy nói cho con đây không phải mơ."
Thương Đình hơi lắm mồm, vừa vặn có chút trái ngược với tính cách Thương Vi Lâm. Anh ta là đội trưởng đội quân y trên tiền tuyến, lúc không có gì làm thì tiếp xúc với Tục Nghiêu tương đối nhiều nên lưu luyến không muốn đi.
Nhạc Dao: "Tôi có cách để cho anh xác nhận đây không phải mơ. Chờ chút nha."
Nhạc Dao bới bới trong túi nhỏ, lấy ra một mô hình giấy bập bênh nhỏ. Cái này cậu định cho Dung Quý, đi ra ngoài tiện tay mang theo vì nghĩ mình sẽ có thời gian gặp Dung Quý, đốt cho Dung Quý dùng trước. Kết quả cậu không nghĩ mình sẽ nán lại đây trước.
Ghế bập bênh thiết kế từ máy in 3D, vô cùng tinh xảo. Nhạc Dao viết bát tự của Thương Đình và địa chỉ, đốt lên. Trong nháy mắt, bên cạnh Thương Đình xuất hiện một ghế bập bênh lớn! Thần kì vô cùng!
"Anh ngồi lên thử xem." Nhạc Dao nói, "Lát nữa anh còn có thể mang về, thế là biết mình không có nằm mơ nè."
"Cái này có thể ngồi lên thật ạ?!" Thương Đình thán phục.
Nhiều năm như vậy, dù anh sờ lên cái gì thì đầu ngón tay cũng xuyên qua! Bọn họ muốn sử dụng vũ khí, ăn đồ ăn đều không được! Bọn họ chỉ có thể bay lơ lửng, muốn đặt mông ngồi cũng không có chỗ. Nhiều lúc bọn họ làm tư thế "ngồi" thì cũng chỉ lơ lửng cúi xuống thôi, không phải thật sự ngồi xuống.
"Trời má! Cái này có thể chạm vào này!" Thương Đình nói, "Lão Thân tới đây nhanh! Chú sờ đi! Đầu ngón tay tôi không xuyên qua!"
"Quá thần kì." Thân Vi Lâm sờ ghế bập bênh như sờ bảo bối, " Thưa thủ trưởng phu nhân, thứ này dùng nguyên lý gì ạ?"
"Cái này nói hơi dài dòng, sau này sẽ giải thích với các anh." Nhạc Dao đáp, "Các anh thử nói tôi nghe xem, vừa nãy sau khi tôi đốt nhang cho các anh, các anh có biến hóa gì không?"
"Có ạ." Thương Đình nói, "Cảm giác mạnh mẽ hơn."
"Tôi cũng có cảm giác tốt hơn ạ." Thương Vi Lâm nói.
"Vậy thì tốt rồi, hai anh bên kia còn bao nhiêu huynh đệ cõi âm?"
Nhạc Dao quay sang nói với Tục Nghiêu: "Chồng ơi, chúng ta phải làm nhiều nhang hơn, bổ sung năng lượng cho họ."
"Tất cả đều phải làm nhang que?" Tục Nghiêu hỏi.
"Không cần đâu, làm nhang nụ to một chút cũng được. Đầu bếp AI nhà chúng ta không được, chắc phải mượn bếp nhà ăn. Còn nữa, tốt nhất nên nhanh chóng thu thập thông tin ngày sinh tháng đẻ của họ. Sau đấy em còn cần Yến Kiệt giúp nữa." Nhạc Dao nói, "Yến Kiệt có thể lập trình không ạ? Nhiều anh em như vậy em bấm tính nhẩm tới khi nào, cho nên phải tìm Yến Kiệt lập trình một chương trình có thể tính bát tự. Chu sa với rượu trắng cũng không đủ dùng."
Nhạc Dao đứng tính toán lượng bột gỗ, phấn còn có keo dán linh tinh, còn có lượng bùa có đủ không, mặt mũi chăm chú vô cùng.
Tục Nghiêu, Đường Diệp, Thân Vi Lâm và Thương Đình nhìn không chớp mắt, không ai dám lên tiếng.
Lời của tác giả:
Tục Nghiêu: Vợ bé nhỏ, mau cho anh mượn khủng long nhỏ của em một chút.
+
Nhạc Dao: Để làm gì?!
Tục Nghiêu: Làm em nhỏ lại, sau đó nhét vào túi áo đi khắp nơi.
Nhạc Dao: Này! Nếu nó có công năng biến to nhỏ, em sớm đã làm "cá" của anh nhỏ lại rồi! Hừ hừ!
Tục Nghiêu:...