Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 33




"Sao rồi viện trưởng Lưu?"

Gần đây thời tiết ngày càng nóng. Tục Nghiêu tóm lại là không yên tâm, lo lắng Nhạc Dao bị say nắng linh tinh nên ôm cậu vào bệnh viện, mời viện trưởng Lưu trực tiếp kiểm tra.

Nhạc Dao ngủ gục hơi dị thường, coi như là do tác dụng phụ của thuốc thì cũng hơi nghiêm trọng.

"Thưa thủ trưởng, cho tôi được phép nói thẳng. Cậu Tiểu Nhạc gặp vấn đề này liên tục là do cậu ấy sử dụng dịch dinh dưỡng phục hồi." Viện trưởng Lưu nói, "Cũng không hẳn hoàn toàn do dịch dinh dưỡng, phản ứng phụ của thứ này không mạnh như vậy. Hơn nữa ngài xem, trong quá trình kiểm tra cậu ấy không hề tỉnh lại, chuyện này quá dị thường."

"Tối hôm qua chắc cậu ấy cũng uống dịch dinh dưỡng, ngủ rất sâu. Sáng nay tỉnh dậy thì không có chuyện gì, vậy nên tôi không nghĩ nhiều." Tục Nghiêu nắm chặt tay Nhạc Dao, nhẹ nhàng xoa đầu Nhạc Dao như động viên cậu, "Có thể xác định nguyên nhân sự dị thường này không?"

"Tuyến thể cậu ấy có vấn đề. Hai vị trước khi đăng kí có kiểm tra sức khỏe không?"

"Có. Lúc ấy kiểm tra ra chỉ số OTR của cậu ấy thấp, tôi còn giữ báo cáo bệnh án đây."

"Đưa tôi nhìn thử xem."

Tục Nghiêu đưa Nhạc Dao đến là để tìm hiểu rõ ràng, nghe vậy thì chiếu kết quả kiểm tra lên tường.

Đây là phòng bệnh, trừ Nhạc Dao đang say giấc thì chỉ có viện trưởng Lưu và Tục Nghiêu.

Viện trưởng Lưu nhìn kỹ kết quả, sắc mặt hơi nghiêm trọng: "Khi ấy có hiện tượng lão hóa ở tuyến thể, không khác kết quả hôm nay lắm. Ngài lúc ấy..."

"Tôi biết."

Viện trưởng Lưu chậm rãi gật đầu: "Nếu ngài đã biết thì tôi sẽ nói thẳng. Cậu Tiểu Nhạc rơi vào tình trạng ngủ say do cậu ấy đang tiến hành tự chữa trị với dịch dinh dưỡng. Nhân loại chúng ta, dù là chữa trị về mặt thể xác hay tinh thần đều phục hồi nhanh nhất vào lúc ngủ. Cậu Tiểu Nhạc ngủ say để đưa tuyến thể trở lại trạng thái khỏe mạnh. Nói cách khác, cơ thể cậu ấy đang làm công tác chuẩn bị cho kì động d.ục của mình."

Nhìn vẻ mặt viện trưởng, sự việc có lẽ không đơn thuần chỉ như vậy.

Tục Nghiêu không nói ra, nhưng anh cái gì cũng viết hết lên mặt.

Quả nhiên, viện trưởng Lưu lại thao thao bất tuyệt: "Tương đối đau đầu ở chỗ, nhìn vào số liệu ta thấy kì động d.ục của cậu Tiểu Nhạc có thể sẽ rất dài. Ngài nhìn chỗ này..."

Viện trưởng Lưu chiếu lên một bộ số liệu: "Biên độ dao động càng lớn, kì động d.ục càng dài, lượng pheromone tiết ra càng nhiều. Tôi làm nghề này từng ấy năm, lần đầu tiên thấy số liệu nào dao động lớn tới vậy. Tôi khẳng định, lúc ấy thuốc ức chế cũng không có tác dụng mấy với cậu Tiểu Nhạc."

Tục Nghiêu kinh ngạc nhíu mày: "Bác sĩ ở trung tâm hôn phối cũng nói qua, pheromone của Nhạc Dao sẽ có hiện tượng phân bố dị thường, tâm lý không ổn định, chu kì dị thường vân vân..."

Viện trưởng Lưu gật đầu: "Ngài ấy nói không sai. Thật ra cái này đối với thân thể không quá phiền phức. Ngài là bạn đời cậu ấy, chỉ cần đánh dấu vào kì động d.ục là được rồi. Dự đoán kì động d.ục sẽ tới vào tháng 4."

Tháng 4 là thời điểm Sư đoàn Phi Lang bận rộn. Hằng năm vào thời điểm này, Tục Nghiêu sẽ mang quân tới tinh cầu Vodape thanh trừng trùng triều.

Vodape là mọt trong hai quặng mỏ Tục Nghiêu cướp từ tay Sarna, cách Hua tinh tương đối gần. Nơi này sản xuất ra kim loại Zacrylic, theo tiếng Sarna là kim loại nhẹ nhất và cứng nhất. Trước mắt kim loại này được sử dụng nhiều trong việc chế tạo vũ khí đạn dược cho quân đội, là một loại tài nguyên hiếm có.

Đáng ghét nhất là trên Vodape tồn lại một loại côn trùng ăn kim loại sống dưới lòng đất. Thứ côn trùng này to lớn ngang người trưởng thành, thậm chí còn muốn lớn hơn. Chúng nó không biết bay, nhưng được cái sinh sản cực nhanh.

Tháng tư hằng năm là dịp tốt nhất để thanh trừng chúng nó, mùa này côn trùng ăn kim loại chưa trưởng thành, vỏ ngoài chưa cứng rắn nên dễ tiêu diệt hơn một chút. Bỏ qua thời điểm này, việc giết chúng nó sẽ tiêu hao tiền bạc và sức lực nhiều hơn.

Sau khi Tarot chiếm đóng Vodape, một vài chuyên gia y dược và sinh vật đã bắt đầu nghiên cứu thuốc diệt côn trùng tận gốc, thế nhưng tới giờ vẫn chưa có thành quả. Trước mắt, biện pháp hữu hiệu nhất vẫn là dùng sức người tiêu diệt.

Quân Tarot gọi loài côn trùng này là trùng Zacrylic, lý do vì cơ thể bọn nó vừa cứng vừa nhẹ như Zacrylic.

"Trừ phi có người đảm bảo được khi ngài không ở đây cậu Tiểu Nhạc không động d.ục, nếu không thì chẳng còn cách nào khác ngoài đưa cậu ấy theo." Viện trưởng Lưu nói, "Vấn đề là cậu Tiểu Nhạc không chịu nổi nhưng nơi quá khắc nghiệt, bản thân cậu ấy có đồng ý hay không nữa."

"Cái ấy phải đợi khi em ấy tỉnh." Tục Nghiêu đáp, "Ngày hôm nay làm phiền viện trưởng rồi, nếu Nhạc Dao xảy ra vấn đề gì chúng tôi sẽ quay lại sau."

"Vâng."

"Đúng rồi, cần tiếp tục sử dụng dịch dinh dưỡng nữa không?"

"Có thể tiếp tục sử dụng, nhưng cần chọn thời gian hợp lý. Nếu tôi đoán không nhầm thì liều lượng cậu ấy dùng đủ để chữa trị trong ngày, dùng vào ban đêm là được rồi." Viện trưởng Lưu nói, "Ngài về nhà thuận tiện mang sách hướng dẫn sử dụng tới đây để tôi nhìn một chút."

Tục Nghiêu gật đầu, vén tóc cậu ra sau tai rồi bế lên. Nhạc Dao hiện tại có bị bán cũng chẳng biết, quả thực khiến người ta dở khóc dở cười.

Tục Nghiêu ôm người vào phi hành khí tránh gió, về nhà thì thả lên giường, đi tìm dịch dinh dưỡng mang cho viện trưởng Lưu xem qua xác định liều lượng sử dụng cần thiết. Xong xuôi, anh mới nằm xuống cạnh Nhạc Dao.

Đã quá nửa đêm nhưng không tài nào ngủ nổi. Chủ yếu là vấn đề tới Vodape.

Hua tinh mùa hạ nóng bức, mùa đông thì lạnh lẽo không tưởng tượng nổi, thiết bị trong trụ sở Sư đoàn Phi Lang điều hòa nhiệt độ rất tốt, hoàn cảnh cũng ổn. Nhưng Vodape thì không như vậy, u ám, ẩm ướt, còn có nhiều loại sâu bọ không biết tên. Mấy thứ thực vật cũng ngu ngốc muốn chết. Nếu đưa Nhạc Dao theo, vứt cậu trên chiến hạm, cậu sẽ ngộp thở chết mất thì sao?

Cái này... Lộ trình đi tới nơi ấy còn mất cả tháng. Vốn anh định để Nhạc Dao dùng thuốc ức chế đợi mình về, nhưng hiển nhiên không thể nữa rồi.

Nhạc Dao làu bàu một tiếng, quay sang rúc vào người Tục Nghiêu. Dù đang ngủ say nhưng cậu nhớ rõ mùi hương của Tục Nghiêu, theo bản năng tìm tới. Trước khi kiểm tra, lúc bị tách khỏi Tục Nghiêu cậu cũng cau mày rầm rì. Tuy không tỉnh dậy nổi nhưng cậu biết, anh là người mang lại cảm giác an toàn cho mình.

Tục Nghiêu ôm người vào lòng, quả nhiên cậu thả lỏng, lông mày cũng giãn ra. Bộ dạng nhỏ bé vô hại này, ở góc nào cũng làm sếp Tục miệng khô lưỡi khô.

Dằn vặt chết người.

Nhạc Dao tỉnh dậy cũng có cảm giác tương tự. Cậu nhớ lại ít chuyện đêm hôm trước, sau đó gõ gõ vào đầu.

Tục Nghiêu không ở trong phòng ngủ, bên ngoài có tiếng nói chuyện.

"Đúng vậy, tình huống tương đối đặc biệt." Tục Nghiêu nói, "Vết thương của Đường Diệp chưa hồi phục hẳn, hơn nữa không quen với địa hình Vodape... Đúng rồi, tầm năm ngày nữa... Vâng, cảm ơn chú Quan."

"Chồng ơi, hôm qua anh bế em về à?" Nhạc Dao đứng nép nép đợi ở cửa phòng ngủ, đợi Tục Nghiêu tắt máy truyền tin mới dám nói.

"Ừ, cảm giác sao rồi?" Tục Nghiêu nói, "Ngày hôm qua nói ngủ là ngủ, có khó chịu không?"

"Em không, tuyến thể hơi nóng thôi, giống phản ứng thông thường khi dùng thuốc." Nhạc Dao vuốt ve sau gáy, "Sáng nay tới nhà ăn dùng bữa ạ?"

"Được. Nhưng ăn uống để sau, tôi hỏi em chút chuyện." Tục Nghiêu ngoắc ngoắc tay, "Đến đây."

Nhạc Dao trực tiếp ngồi cạnh Tục Nghiêu: "Có chuyện gì ạ?"

Tục Nghiêu nói chuyện đi viện buổi tối, đồng thời nói ra vấn đề Vodape, cùng Nhạc Dao cân nhắc ra quyết định. Anh nói với Nhạc Dao: "Viện trưởng Lưu nói thuốc ức chế không còn tác dụng với em, trước mắt chỉ có thể cùng tôi đi thôi."

Nhạc Dao cạn lời: "Nếu em thật sự động d.ục ở đấy, người ta ở ngoài làm việc chung còn chúng ta ở trong chiến hạm làm chuyện riêng tư hả?"

Mẹ nó, quá xấu hổ!

Tục Nghiêu cũng hơi đau đầu, trước mắt ngoại trừ Nhạc Dao đừng động d.ục bên ngoài vào thời gian mấu chốt ấy thì chẳng còn biện pháp nào nữa. Anh không thể để Nhạc Dao tái giá vì chuyện này. Chưa nói tới chuyện Nhạc Dao đồng ý hay không, anh không đồng ý. Vất vả lắm mới gặp được vợ bé nhỏ phù hợp với yêu cầu của anh.

Nhạc Dao tuyệt vọng: "Mặt mũi của em..."

Tục Nghiêu dừng đốt thuốc: "Mặt em làm sao?"

Nhạc Dao hỏi: "Đã từng có binh lính nào trong Sư đoàn Phi Lang rơi vào tình trạng này chưa? Mang bạn đời sắp tới kì động d.ục ra chiến trường í."

Tục Nghiêu đáp: "Không có, kì phát t.ình đầu tiên của Omega đều có thời gian cố định. Khi có điều kiện thích hợp sẽ xin nghỉ phép, hơn nữa bên trong sư đoàn không thiếu Alpha kết hôn với Beta. Em là trường hợp đặc biệt."

Nhạc Dao 囧: "Xin lỗi chồng, là em hại anh ngu ngốc không lối thoát."

Tục Nghiêu: "..."

Nhạc Dao: "Viện trưởng Lưu nói thế nào?"

Tục Nghiêu: "Kì động d.ục của em sẽ cực kì dài."

Nhạc Dao:!"

Không, ổng nói điêu đấy!

Pheromone phân bố quá nhiều đã đủ hại người, kì động d.ục dai dẳng nữa, có cho cậu đường sống không vậy? Tục cá lớn còn lươn lẹo như vậy!

Buổi tối hôm ấy, Tục Nghiêu phát hiện Nhạc Dao chưa dùng dịch dinh dưỡng. Vợ bé nhỏ của anh gọi đám người Kỷ Phong Vũ lên.

Kỷ Phong Vũ ngạc nhiên: "Cái gì cơ? Chú em muốn đưa bọn anh tới Vodape ấy hả?"

Nhạc Dao nói: "Thì sao! Bên kia ngày ngắn đêm dài, mấy người hoạt động tiện lợi hơn. Ngoài ra tôi muốn xem thử, liệu các người có rời khỏi Hua tinh được không."

Lời tác giả:

Tục Nghiêu: Nhạc Dao Dao, sao mấy hôm nay tôi đều phải ăn rau hẹ?

Nhạc Dao: E-em sợ anh lên Vodape vừa giết sâu bọ vừa đánh dấu em sẽ không đủ tinh lực, bồi bổ cho anh thôi mà.

Tục Nghiêu:...

Trước đấy không thể triệu hồi Kỷ Phong Vũ tại Tarot tinh nên Nhạc Dao không xác định có thể mang vong linh ra khỏi Hua tinh hay không. Nhưng trên lý thuyết, hẳn là có thể. Hơn nữa có thể khẳng định một điều, nếu mang được hội Kỷ Phong Vũ rời khỏi Hua tinh, sau này cậu làm gì cũng dễ hơn, cũng có thể khiến họ trở thành cánh tay đắc lực cho Tục Nghiêu.

Cậu nhất định phải trở thành cánh tay của Tục Nghiêu, việc mang cậu theo là bất đắc dĩ nhưng nhất định sẽ có lời ra lời vào.

"Quả nhiên là anh em của tôi." Kỷ Phong Vũ cạn lời nhìn con búp bê vải tà đạo trong lòng bàn tay Nhạc Dao, "Chú em không thể khâu vá đẹp một tẹo à?"

"Thời gian gấp gáp, ai mà chăm chút được? Xài tạm đi." Nhạc Dao dán một tấm bùa lên người búp bê, "Chuẩn bị xong chưa?"

"Làm đi."

Kỷ Phong Vũ chưa dứt lời, Nhạc Dao trong miệng lầm bầm, Kỷ Phong Vũ theo thanh âm của cậu chui vào con búp bê khâu sơ sài, lông lá nhồi trong muốn lòi hết ra kia.

Trước đây rất nhiều vong linh muốn rời hỏi Hua tinh để nhìn thử xem đi được bao xa, kết quả chưa ai thành công. Bọn họ không thể dựa vào linh thể rời khỏi, nếu Nhạc Dao dẫn họ vào một vật chủ như búp bê thì sao?

Tục Nghiêu hỏi: "Được không?"

Nhạc Dao nói: "Có thể, chúng ta đi thôi."

Tục Nghiêu mở thiên nhãn, anh muốn nói gì với Nhạc Dao, điều khiển phi hành khí vào vũ trụ. Dùng tốc độ của phi hành khí, thí nghiệm này hoàn thành trong 5 phút.

Kỷ Phong Vũ được đặt lên ghế ngồi, hệ thống AI thắt dây an toàn quanh cơ thể nho nhỏ, Leslie hạ lệnh chuyển sang chế độ tốc độ cao.

Vèo!

Phi hành khí nháy mắt vọt vào vũ trụ. Kỷ Phong Vũ bên trong búp bê cũng bay theo.

1, 2, 3 phút...

Ra khỏi tầng mây, cậu ta vẫn ở trong cơ thể búp bê!

Nhạc Dao nhìn Kỷ Phong Vũ, thấy Kỷ Phong Vũ hưng phấn: "Tôi biết chắc chắn, có thể đi!"

Tục Nghiêu cũng thấy Kỷ Phong Vũ bị chèn ép trong búp bê, thế nhưng vẫn luôn tồn tại.

"Tẹo nữa quay về tìm thêm ba người thích hợp." Nhạc Dao nói, "Trừ hội mấy người, tôi muốn thêm ba người, phải lựa chọn tỉ mỉ ra người đáng tin cậy. Tôi đảm bảo sẽ mang mấy người về, bao ăn bao ở!"

"Ba thôi á?" Kỷ Phong Vũ hỏi, "Có ít quá không?"

"Nhiều nữa không giúp nổi. Chú em biết tôi mang mọi người ra ngoài, nhiều chuyện không thể biết trước. Tôi phải đảm bảo sự an toàn, còn phải đảm bảo sự phối hợp." Nhạc Dao nghi ngờ, "Chẳng lẽ có nhiều ứng viên phù hợp?"

"Đâu chỉ có nhiều." Kỷ Phong Vũ nói, "So với tưởng tượng của chú em thì nhiều lắm. Cũng đúng, giờ khó mà quản nổi. Chờ tẹo nữa quay về báo Tống Hòa mang người thích hợp tới cho cậu nhìn. Chúng tôi chỉ tìm những người thật sự cần giúp đỡ và có năng lực, coi như quen biết bọn tôi, tránh mang thêm phiền toái cho cậu."

"Có thể đảm bảo sự an toàn cho Nhạc Dao không?" Tục Nghiêu hỏi.

"Yên tâm. Nó là thiện linh vạn năm có một, vong linh thông thường không thể thương tổn. Giờ hàng vạn vong hồng muốn theo nó, an toàn tuyệt đối không thành vấn đề." Kỷ Phong Vũ đáp, "Tôi xin phép về trước."

Nhạc Dao nhẹ nhàng kéo lá bùa trên mặt búp bê trắng, Kỷ Phong Vũ bay ra, chớp mắt biến mất khỏi phi hành khí.

Con đường quay về có mấy phút, Nhạc Dao cũng hơi hoảng hốt.

"Sao vậy?"

"Thời điểm tới Hua tinh em thấy một tầng oán khí dày đặc bên ngoài, lúc ấy cực kì khó chịu. Em muốn giải trừ hết oán khí này, phát hiện ra việc này quá khó khăn. Hiện tại tuy có lòng, nhưng sức em quá nhỏ bé." Nhạc Dao nói, "Chẳng biết tới khi em chết đi rồi liệu có thể xóa tan hết oán khí kia không nhỉ?"

"Em làm hết sức rồi, nếu em không tới thì sẽ không có hi vọng, đừng tự đặt gánh nặng lên bản thân."

"Vâng," Nhạc Dao đáp lại, tâm lý vẫn có chút u ám.

Tâm lý u ám này càng trầm trọng khi Tống Hòa mang thêm ba người tới.

Tống Hòa mang tới ba người không nhiều không ít, độ tuổi đều từ 30 tới 35, đều là khuôn mặt của người Hoa. Cơ thể bọn họ khá cường tráng, tố chất thân thể khi còn sống hẳn rất tốt. Tuy rằng sau khi biến thành vong linh sẽ ăn nhau ở linh lực, tố chất thân thể lại cho người ta ấn tượng ban đầu.

Nghe Tống Hòa giới thiệu, Nhạc Dao biết tên ba người bọn họ là Bạch Diễm, Trương Nguyên và Bối Hồng Lợi. Bạch Diễm và Trương nguyên tương đối cường tráng, có gia đình phía sau nên hi vọng sau khi từ Vodape về có thể được cấp nhà. Trong nhà bọn họ có trẻ nhỏ nên nhà và nhang thật sự rất cần thiết. Mà Bối Hồng Lợi lại hơi gầy, tìm không được vợ con mình nên muốn xin sự trợ giúp của Nhạc Dao.

"Đây đều là anh em tốt tôi quen biết vài năm, tôi có thể đảm bảo nhân phẩm của họ." Tống Hòa nói, "Người anh em Tiểu Nhạc xin hãy yên tâm."

Nhạc Dao: "Mấy vị biết ngày sinh tháng đẻ của mình không?"

Trương Nguyên: "Biết sinh nhật thôi được không?"

Nhạc Dao: "Cũng được ạ,"

Ba người nói ra sinh nhật mình, Nhạc Dao tính bát tự rồi vẽ bùa, cho họ chút nhang. Bối Hồng Lợi được mời đầu tiên thế nhưng chưa vội "ăn" như Bạch Diễm và Trương Nguyên mà hỏi Nhạc Dao, liệu cậu có thể gọi ra vợ con mình không.