Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 2




Nhạc Dao cam đoan không tái phạm, cuối cùng cũng thuyết phục được Nhạc Phỉ Sơn kéo hết người ra ngoài, đồng thời không sắp xếp ai giám sát mình. Cậu vất vả lắm mới được yên ổn, dành thời gian tắm rửa sạch sẽ, ngã xuống giường nhưng ngủ không nổi.

Sư phụ cậu, cũng chính là ông chủ cửa hàng nhà Phật có hai cậu con trai ruột, cả hai đều không tệ. Dù cậu có chết thì tương lai dưỡng lão của sư phụ không phải lo, nếu như thế giới kia vẫn đang xoay. Hiện tại quan trọng nhất là cân nhắc xem nên làm thế nào.

Nhạc Dao cầm lấy quang não dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm kiếm "Tục Nghiêu", sau một phút "ầm" một cái ném quang não xuống đáy giường.

Cậu cúi dầu nhìn gương mặt trên quang não. Một người đàn ông cao lớn hung thần ác sát, giữa chân mày có vết sẹo, cậu trực tiếp trợn tròn mắt.

Giang Hân Đóa trước đó nói Tục Nghiêu đôi lúc có chút hung ác, cậu cũng cảm thấy vậy cho tới lúc chân chính nhìn đến bức ảnh kia. Chênh lệch quá sức tưởng tượng của cậu rồi.

Không chỉ đơn thuần hung ác, ánh mắt kia giống như được tôi luyện ngâm trong biển lửa. Không biết ai là người chụp ảnh, có vẻ như đây là lúc Tục Nghiêu ở trên chiến trường. Tóc anh hơi dài, không biết bao nhiêu ngày trôi qua không tắm rửa rồi, máu khô bám trên mặt trông có hơi đáng sợ. Trông đáng sợ như vậy rồi trong tay anh còn nắm chặt một con dao quân dụng, lưỡi dao chảy xuống máu tươi, dưới chân dẫm lên thi thể nhìn như thể một giây sau sẽ lao tới đoạt mạng người.

Nhạc Dao lần đầu tiên nhìn thấy bị dọa sợ nhưng một lúc sau liền phát hiện, có lẽ chỉ có người đàn ông có khí chất như vậy mới có thể nhậm chức Sư đoàn trưởng Sư đoàn Phi Lang của đế quốc Tarot từ khi còn trẻ.

Tục Nghiêu là Thiếu tướng không quân thứ mười hai của đế quốc, là Sư đoàn trưởng đương nhiệm của Phi Lang.

Theo tư liệu trên internet, hành tinh mới tháng 1 năm 275, tinh cầu Hua bị thú nhân Sarna tập kích, Tục Nghiêu khi ấy là Phó sư đoàn trưởng nhận mệnh lệnh dẫn dắt Sư đoàn Phi Lang tới thật nhanh để kịp chống đỡ giặc xâm lược.

Tháng 7 năm ấy quân đội Sarna bại trận, quân đội đế quốc thừa thắng xông lên chiếm hai quặng mỏ thuộc vể Sarna. Tục Nghiêu trên chiến trường với phong cách chỉ huy sát phạt quả quyết, thuộc hạ đặt cho anh biệt hiệu: Diêm vương của đế quốc.

Tháng 8 vị Diêm vương này được đặc cách thăng hai cấp quân hàm trong một năm, trở thành sĩ quan chỉ huy cấp cao trẻ tuổi nhất đế quốc, dẫn dắt hơn ba vạn binh lính dưới quyền.

Người dân cho rằng Diêm vương chuẩn bị mang quân về hành tinh mẹ thế nhưng vị chỉ huy mới này lại đóng quân ngay tại tinh cầu Hua, làm vua một cõi tại nơi này.

Đối với hành động của Tục Nghiêu, người ngoài đồn đại suy đoán rất nhiều. Có người nói tinh cầu Hua trải qua vài 200 năm nghỉ ngơi đang khôi phục hệ sinh thái tự nhiên, Sư đoàn trưởng Tục ở lại thăm dò giá trị lợi dụng. Cũng có kẻ đồn đại Sư đoàn trưởng Tục biết được bí mật trọng yếu gì ở Hua tinh nên không thể trở về hành tinh mẹ. Có kẻ còn thẳng thắn cho rằng Sư đoàn trưởng Tục cánh đủ cứng cáp rồi, muốn tự xưng vương tại Hua tinh.

Nói chung là đủ loại suy đoán chẳng cái nào giống cái nào, cho tới tháng trước Cục Hôn phối ra thông báo trên website chính thức tuyên bố một hôn ước đặc biệt yêu cầu Tục Nghiêu lập tức chạy về tinh cầu Tarot cùng con trai Nhạc Dao của Thượng tướng Nhạc Phỉ Sơn tiến hành đăng ký kết hôn.

Hôn ước gấp gáp này như mang theo chút dò xét. Thế nhưng Tục Diêm vương khi nhận tin chỉ xem xét một hồi rồi đồng ý.

Nhạc Dao tới đây không hiểu Tục Nghiêu nghĩ gì, lướt web một lúc mới phát hiện chỉ có duy nhất một tấm ảnh của anh, những cái khác cần được cấp quyền hạn đặc biệt mới được xem. Cậu lúc này đã rất buồn ngủ, không muốn dằn vặt bản thân thêm cất quang não nằm xuống.

Bằng mọi cách cậu phải tới được Hua tinh.

"Nhạc Dao còn chưa tỉnh?" Nhạc Phỉ Sơn không thấy con trai cả, đúng vậy – là con trai cả, tuy rằng mọi người đều gọi Nhạc Dao là "cậu ba họ Nhạc", thế nhưng cái biệt danh đặt ra vì Nhạc Dao có hai người anh họ. Thực tế cậu là con trai cả của Nhạc Phỉ Sơn.

"Ngày hôm qua bị dằn vặt lâu như vậy nhất định nó đã đủ mệt mỏi rồi, em không muốn để người khác lên gọi nó dậy." Giang Hân Đóa cười cười như mẹ hiền, "Để con ngủ thêm một chút đi."

"Ai nói tôi vẫn ngủ?" Nhạc Dao dậy sớm đi tắm, thay quần áo sạch sẽ vừa đi xuống vừa nói.

Hôm qua cậu thấy quá nhiều hình ảnh máu me, một đêm ngủ không ngon còn bị đau đầu. Thế nhưng không thể biểu hiện sự mềm yếu, nói chuyện phải cứng rắn như nguyên chủ, không thể quá mềm mỏng, còn nhớ phải mang theo châm chọc khiêu khích.

Giang Hân Đóa hoàn toàn không vì bị đánh vỡ tâm tư mà lúng túng, cười cười múc cho Nhạc Dao chén cháo: "Tỉnh rồi thì mau tới đây dùng bữa đi con."

Nhạc Dao ngồi đối diện em trai kế Nhạc Thiên Ngọc. Cậu cái gì cũng ăn, trừ chén cháo của Giang Hân Đóa.

Giang Hân Đóa nhìn cảnh này đáy mắt ánh lên sự tức giận, thế nhưng vẫn vui vẻ dọn đi.

Nhạc Phỉ Sơn đương nhiên biết Nhạc Dao không ăn đồ ăn Giang Hân Đóa cho. Mà Nhạc Dao một buổi tối không quậy phá cho lão một đêm hiếm thấy ngủ ngon giấc, ngược lại không mở miệng ra chỉ trích gì. Nhưng lão nói chuyện theo thói quen hay cau mày, chân mày có ba nếp nhăn rất sâu, dù mặt không cảm xúc thì trông cũng cực kỳ không vui. Lão nói: "Tục Nghiêu ở lại tinh cầu Tarot không lâu, trong thời gian này có rất nhiều thứ phải xử lý, lần này đến đăng ký đi chưa làm lễ cưới. Cậu ta cũng nói rồi, hết bận rộn sẽ bù đắp đủ cho con."

"Chẳng cần cũng được." Nhạc Dao nói, "Dù sao cũng chẳng phải vì yêu thích nên đến với nhau."

"Thái độ của mày như nào đấy? Hai đứa chúng mày không yêu nhau buộc phải đến với nhau chẳng lẽ là do tao?" Nhạc Phỉ Sơn mặt đen sì, "Mày không nhìn lại mình đi, bên ngoài có Omega nào như mày không? Đánh nhau, trốn học, vi phạm kỷ luật. Tục Nghiêu không từ chối, mày nên cười thầm thì đúng hơn đấy."

"Tại sao lại là con cười thầm?" Nhạc Dao không thoải mái, "Tục Nghiêu lớn lên nhìn dọa người như vậy, con kết hôn cũng là người ta cười thầm."

"... Cậu ta không kiếm cơm nhờ bản mặt! Lớn lên đẹp trai để làm cái gì?" Nhạc Phỉ Sơn cáu đến bốc hỏa, "Nhạc Dao, cha nói cho con biết! Tác dụng của thuốc sắp hết, vài tháng nữa con phải ở một chỗ với Tục Nghiêu! Đăng ký xong thì cùng Tục Nghiêu tới Hua tinh, chờ nửa năm nữa thích thì đi học lại. Trước đấy phải ngoan ngoãn cho cha, rõ chưa?"

Nhạc Dao ngồi chăm chăm vào đồ ăn, không lên tiếng.

Nhạc Thiên Ngọc nhỏ giọng: "Cha à, anh trai cùng người mình không thích ở chung một chỗ khẳng định đã đủ khó chịu rồi. Cha cũng biết anh ấy thích những thứ xinh đẹp, Sư đoàn trưởng Tục như vậy... Cho anh chút thời gian đi ạ."

Nhạc Dao cười lạnh: "Nhạc Thiên Ngọc ơi, mày tỏ ra hiểu chuyện như vậy cho ai nhìn đấy?"

Nhạc Phỉ Sơn: "Con có hiểu tiếng người không?"

Nhạc Dao nói "Không" sau đó đứng dậy đạp "cạch" một phát vào bàn.

Nhạc Phỉ Sơn hô to: "Con muốn đi đâu?"

Nhạc Dao hét lại còn to hơn: "Đi đăng ký."

Thái độ hung hăng thiếu chút nữa khiến Nhạc Phỉ Sơn lên cơn đau tim, nhìn đến bóng lưng quật cường kia lão lại nhớ tới người vợ quá cố. Bà ấy cũng cứng rắn bất khuất như vậy, thời điểm ở chung cùng lão sẽ trở nên dịu dàng mềm mỏng. Chả ai giống đứa con thối tha Nhạc Dao, lúc nào cũng đối nghịch với lão.

Nhạc Phỉ Sơn nhớ tới cái đạp của Nhạc Dao, trong đầu ẩn ẩn đau đớn. Nhạc Dao đi khuất, lão gọi một tiếng: "Ông Trần."

Quản gia Trần từ bên ngoài tiến vào, ước chừng 50 tuổi, thân hình hơi phát tướng, cười rộ lên vui mừng, vành tai lớn nhìn đặc biệt giống Phật Di Lặc.

Quản gia Trần trước kia là vệ binh thân thiết của Nhạc Phỉ Sơn, sau đó bị bệnh không thích hợp ở lại quân ngũ được Nhạc Phỉ Sơn đưa về làm quản gia. Hắn đi tới đối diện Nhạc Phỉ Sơn cười cười: "Tướng quân, cậu ba sẽ đi chung với Vương Hạo ạ."

Nhạc Phỉ Sơn day day thái dương "Ừm" một tiếng.

Nhạc Thiên Ngọc mắt đỏ au đứng dậy: "Thưa cha mẹ con đã ăn xong, con xin phép đi học trước."

Giang Hân Đóa phất tay: "Được rồi, đi đi. Nhớ để ý an toàn."

Nhạc Thiên Ngọc đi xa, Giang Hân Đóa thở dài: "Anh nghĩ xem, hai đứa bé này hợp lại có phải tốt không? Nhạc Dao quá hung hăng, Nhạc Thiên Ngọc quá mềm yếu, em sợ Thiên Ngọc bên ngoài bị bắt nạt."

Nhạc Phỉ Sơn nói: "Ai bắt nạt nó? Nó cũng là con cháu họ Nhạc, đừng có rảnh rỗi đoán mò."

Giang Hân Đóa nửa thật nửa đùa: "Sao lại không? Anh xem nó ở nhà sợ chính anh trai mình, bên ngoài sẽ ra sao."

Nhạc Phỉ Sơn vừa hòa hoãn một chút lại lạnh mặt: "Còn không phải do bà?"

Giang Hân Đóa mặt buồn buồn: "Lúc đấy em không muốn làm cho nó ghét em, ai mà biết được qua nhiều năm như thế nó vẫn không chấp nhận."

Nhạc Phỉ Sơn trầm mặc: "Thôi được rồi, Nhạc Dao cũng không ở lại bao lâu nữa đâu. Hôm nay đăng ký xong với Tục Nghiêu, có khi mai Tục Nghiêu dẫn nó quay lại một chuyến, chờ tới lúc về Hua tinh thì đưa nó đi luôn."

Giang Hân Đóa cười nói: "Cũng đúng."

Bà ta hỏi lại ông Trần: "Quản gia Trần, Nhạc Dao tới Trung tâm Hôn phối rồi?"

Quản gia Trần đáp: "Đi ngay bây giờ ạ."

Tốc độ phi hành khí quá nhanh, nháy mắt Nhạc Dao đã tới nơi.

Nơi nào cũng có Cục Dân chính và Trung tâm Hôn phối, cả hai nơi đều có thể giải quyết thủ tục đăng ký kết hôn. Tục Nghiêu và Nhạc Dao là bị chỉ định gene, bắt buộc phải tới Trung tâm Hôn phối đăng ký.

Buổi sáng sớm nơi này không có mấy người, cũng chẳng liên quan tới bọn họ. Vương Hạo nói Tục Nghiêu thân phận đặc thù nên nhân viên công tác sẽ làm thủ tục riêng, hai người bọn họ tới là được.

Lúc này Vương Hạo và Nhạc Dao đang chờ đợi. Bọn họ ngồi ở một bên đại sảnh, nơi này không có người. Nhạc Dao hỏi Vương Hạo: "Đội trưởng Vương, anh từng gặp qua Tục Diêm vương chưa?"

Nhạc Dao rất ít khi nhẹ nhàng nói chuyện với người ngoài, Vương Hạo ngẩn người trả lời: "Mười năm trước từng gặp, ngài ấy là đàn anh của tôi."

Vương Hạo cũng đứng dậy: "Tôi đi theo ngài."

Nhạc Dao nói: "Không cần đâu, một mình tôi là đủ rồi."

Vương Hạo mặt không cảm xúc: "Ngài nghĩ nhiều rồi, sợ ngài bỏ chạy thôi."

Nhạc Dao: "..."

Anh chừa cho người ta chút mặt mũi có chết ai không!

Tới nhà vệ sinh, Nhạc Dao cực kì tức giận như bị ép ăn cá nóc. Bên trong nhà vệ sinh có sáu buồng độc lập nhưng chỉ mở một buồng, bên trên còn viết "Xin hãy giữ vệ sinh chung, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này", bên trong có người làm cậu càng tức.

Đợi ở trước cửa buồng một lúc, từ bên trong truyền ra tiếng nước "ào ào".

Một lúc sau lại có tiếng khóa kéo, một người đàn ông đi ra ngoài. Người này trên đầu đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ hạ xuống khuôn mặt sắc như dao, vừa ra liền mang theo một cơn gió lạnh. Nhạc Dao ngẩng đầu, ô kê, bét cũng phải 1m90, nhìn thẳng tắp như cây tùng, trách không được...

Người đàn ông đột nhiên hỏi: "Nhìn gì?"

Nhạc Dao bị giọng nói trầm thấp kia làm cho giật mình, trong đầu không nghĩ ngợi gì nhiều nói ngay: "Không có gì, người anh em thanh âm lúc đi tiểu rất lớn nha."

Người đàn ông: "..."

Nhạc Dao thấy người đàn ông híp mắt lại, đột nhiên ngớ người phản ứng lại mình vừa lỡ mồm nói gì, chạy biến vào buồng vệ sinh đóng cửa. Cậu vỗ vỗ ngực nhỏ: Cmn, làm ông đây sợ chết khiếp!

Lời của tác giả:

Tục Nghiêu: Ngày mai còn dọa người hơn, em muốn không?

Nhạc Dao: Tôi muốn chết ngay tại chỗ, cảm ơn!