Tướng Quân Thích Đọc Sách Cấm

Chương 6




Nhưng mà dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Nhị thiếu tướng, cuối cùng Minh Nguyệt đành phải bổ sung thêm một phiên ngoại viên mãn vào cuốn thoại bản《 Đường Tình Duyên Trắc Trở Của Tướng Quân Ngốc Nghếch

Tướng quân ngốc nghếch có phúc của người ngốc, kết quả cũng có một cô nương mắt mù vì hắn mà đội mũ phượng phủ khăn đỏ.

Gặm nhấm xong phiên ngoại mà Nhị thiếu tướng cảm động đến rơi nước mắt, vì muốn cảm tạ Minh Nguyệt đã phát phúc lợi lớn như thế, hắn đã lệnh cho Đông Tú gửi thiệp đến cho nàng, nói là muốn mời nàng ăn một bữa cơm.

Minh Nguyệt nhìn tấm thiệp trên tay, nét chữ cứng cáp có lực vẫn quen thuộc như xưa.

Nhớ lại ngày trước, mấy người bọn họ học cùng Thái tử, trong số đó có hắn là chữ xấu nhất, nhiều lần bị Thái phó mắng.

Hoắc lão tướng quân cũng không nhìn nổi chữ của nhi tử, ông đã phê bình hắn không ít lần nhưng hắn vẫn không hề tiến bộ. Cuối cùng bọn họ đều từ bỏ vì có chung suy nghĩ trẻ con không thể dạy.

Nhưng Minh Nguyệt lại hất hàm doạ hắn, “Nếu huynh còn như vậy thì sau này làm sao có thể trở thành Đại tướng quân? Cây bút cũng không biết cầm vậy huynh nắm báng súng kiểu gì?”

Thiếu niên trẻ tuổi vừa nghe được lời này thì ý chí chiến đấu lập tức nổi dậy, hắn quyết định thay đổi toàn diện để làm người, từ đó về sau Nhị thiếu tướng không chỉ nghiêm túc nghe giảng, mà còn châm đèn thức đêm siêng năng luyện chữ.

Minh Nguyệt phục hồi lại tinh thần từ chuyện xưa, nàng hỏi một câu: “Hôm nay Nhị thiếu gia nhà ngươi không cần phải đi tuần tra trên phố sao? Xao nhãng công việc, hắn không sợ Lão tướng quân lột da à?”

Đông Tú ngoan ngoãn trả lời, “Bẩm tiểu thư, đã có Ngũ thiếu gia đi tuần giúp Nhị thiếu gia.”

Minh Nguyệt “À” một tiếng, “Vậy ngươi đi truyền lời lại cho Nhị thiếu gia là một lát nữa ta sẽ đến.”

“Tiểu nhân đã rõ.”

Thấy Đông Tú vẫn đứng yên tại chỗ, Minh Nguyệt liếc mắt, nghi ngờ hỏi: “Ngươi còn có việc gì nữa sao?

Ánh mắt Đông Tú loé sáng, hắn ngượng ngùng lấy ra một cuốn thoại bản cùng bút lông, sau đó khom lưng chín mươi độ nói với Minh Nguyệt: “Thần tượng, xin người ký tên cho tiểu nhân!”

“…..”

Lại nói đến Nhị thiếu gia khi nghe được Đông Tú truyền lời lại, hắn vui mừng như muốn bay lên trời rồi nhanh chóng chạy đến quán “Tiểu khất cái” để đặt hai phần đậu hủ thối, thấy vẫn chưa đủ nên hắn còn mua thêm một phần hoành thánh cùng bánh hành lá nướng.

Đông Tú đi tới đi lui ở bên cạnh, trông hắn có vẻ muốn nói rồi lại thôi.

“Tiểu Tú, ngươi đi lại nhiều làm ta chóng mặt.”

Đông Tú ưu sầu mở miệng, “Thiếu gia, người rung động với ai cũng được, tại sao cố tình lại là thần tượng của tiểu nhân? Mọi người đều biết tiểu thư Minh Nguyệt là Thái Tử phi tương lại được Hoàng Thái Hậu lựa chọn, sao thiếu gia lại muốn cướp người của Thái tử!”

Nhị thiếu tướng hơi sửng sốt, hắn hung hăng gõ đầu Đông Tú, tuy nhiên lại không đủ tự tin mà phản bác: “Nói vớ vẩn cái gì thế?! Ai nói với ngươi là ta rung động với muội ấy?”

“Thiếu gia, mỗi khi người trèo tường mò vào phủ Thừa tướng, người cho rằng tiểu nhân là không khí sao?!”

Mặt người nào đó bỗng nhiên đỏ bừng trông rất khả nghi, nhưng vẫn vịt chết cứng mỏ cãi lại, “Ta chỉ giao lưu văn hoá với Minh Nguyệt, đầu óc ngươi đen tối mới có thể hiểu sai!”

Đông Tú không còn lời nào để nói… Được rồi, người cứ tiếp tục giả vờ đi!

Lúc Minh Nguyệt đến đây, đúng lúc nàng nhìn thấy Hoắc nhị thiếu gia vẻ mặt ngượng ngùng và Đông Tú xị mặt oan ức đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Minh Nguyệt nhìn một vòng quanh quán rồi tự nhiên ngồi xuống, nàng nhìn Hoắc Đình Lang: “Huynh nói mời ta ăn cơm chính là đến đây để ăn đêm sao?”

Nhị thiếu tướng còn đang suy nghĩ lời nói của Đông Tú, lúc vừa nhìn thấy Minh Nguyệt, hắn hơi mất tự nhiên cười cười rồi sờ mũi nói: “Chủ quán ăn này là của Tam đệ ta, đệ ấy mới nhặt được một tiểu khất cái có tay nghề cực giỏi, ta nghĩ muội sẽ thích.”

Vừa nói dứt lời, Nhị thiếu tướng ân cần đẩy bát đậu hủ thối đến trước mặt Minh Nguyệt: “Muội nếm thử xem?”

Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn, sau một lúc thì nàng vẫn ăn, mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra.

“Ta ăn xong rồi, huynh không có việc gì nói thì ta về trước đây.”

Nhị thiếu tướng theo bản năng giữ chặt tay áo Minh Nguyệt, vẻ mặt hắn ngượng ngùng xoắn xít rõ lâu, hai tai thì đỏ như nhuốm máu, “À cái kia… chừng nào muội viết tập mới? Có người hâm mộ nhờ ta hỏi muội là tập tiếp theo có thể không cần che cảnh động phòng, cứ quang minh chính đại lột tả cảnh “cưỡi ngựa” được không?”

Lúc Minh Nguyệt phản ứng lại thì khuôn mặt nhỏ đã lập tức đỏ bừng, nàng mắng Hoắc Đình Lang “lưu manh” rồi nhanh chóng chạy trối chết!