Tướng Quân! Tên Ta Là Phu Nhân

Chương 12: Hạ Độc!






Ở nơi hang động tối tăm, ẩm ướt, gió còn không len lỏi nổi vào, chỉ có sự rợn ngợp bao trùm, heo hắt chút ánh sáng mờ ảo với tiếng thở khó nhọc.

Thân ảnh cao lớn, một tay giữ lấy bên vai bị thương, máu đã đông lại bám trên chiếc áo choàng đen.

“Thiếu chủ, xác định Lãnh Mặc hoàn toàn biết võ công”“Xem ra hắn giả vờ làm một tên bại liệt rất giỏi.” “Sao bây giờ ngươi mới bẩm báo.”“ Người của hắn truy đuổi thuộc hạ dai như đỉa, mãi mới có cơ hội trốn về đây.”“ Đem cái này bỏ vào đồ ăn của hắn, không thể để hắn thêm vây cánh được nữa, sẽ hỏng chuyện của ta.

Ngươi biết phải đưa cho ai rồi đấy.”“Thuộc hạ sẽ hoàn thành.”Gà đã gáy từ lâu lắm rồi, mãi sau cô mới bật được dậy.

An Hy ngồi ngáp ngắn ngáp dài, lấy lại tinh thần xây dựng pháp đồ điều trị cho Lãnh Mặc.

Ban ngày trong phòng cũng sáng sủa nhưng không phải loại ánh sáng cô thích.

An Hy quyết định đến nơi phòng cảnh hữu tình đã có tinh thần tốt nhất nhưng ngồi cạnh hồ Sen quả thực không phải ý hay, gió rét cứ đập vào người, tay thì run lẩy bẩy cố gắng vừa viết vừa xoa bàn tay lạnh cóng cầm bút.

“Tiểu thư, hay về phòng viết đi.” Như Mây cuộn người trong chiếc áo choàng răng môi lập cập nói.

“Không được, ở đây mới tỉnh ngủ.”“Mà Tiểu thư viết cái gì đấy, em nhìn chẳng đọc được.”“Em không biết chữ à?”“Em biết một chút, ngày trước khi tiểu thư đi học đều dẫn em theo, tiểu thư học được gì em học nấy, nhưng tiểu thư ghét nhất đọc sách, học chữ, lại còn lúc nào cũng phá thầy đồ cuối cùng lão gia tức giận không cho người đi học nữa.”“ Nghe giống ta thật, người đâu hoạt bát, tinh nghịch thật nhỉ!” An Hy quay ra cười hềnh hệch nói với Như Mây.

Ngồi thêm một lúc nữa, gió vẫn thổi đều đều chỉ có điều là càng lúc càng lạnh hơn, An Hy quyết định chạy đến phòng Lãnh Mặc ngồi vừa ấm áp vừa không cô đơn.

Nhưng cuối cùng An Hy lại rơi vào tâm trạng chán nản, đi đi lại lại quanh kệ sách vốn định tìm cuốn sách nào đọc cho giải tỏa, nhưng cô lật tất cả mọi quyển sách trong phòng Lãnh Mặc, khuôn mặt cứ tràn đầy sự ngạc nhiên.

“ Đây là chữ nôm phải không?”“ Cô đang hỏi cái gì mà lạ thế, từ nhỏ đến lớn cô chưa nhìn thấy chữ bao giờ à?” Lãnh Mặc hừ lạnh trả lời.

An Hy lắc đầu mạnh, tay còn cầm quyển sách lật giở, trông giống như ngố tàu, Lãnh Mặc ho khan vài tiếng.


An Hy cố gắng nhắm mắt lại tìm trong đầu, nhưng chỉ loáng thoáng mấy chữ.

“Ta đương nhiên là nhìn thấy chữ rồi, nhưng mấy chữ này chưa nhìn thấy bao giờ.”“Cô là tiểu thư con quan, lại không được dạy chữ?” Lãnh Mặc cau có nhìn An Hy.

“ Ta có được dạy rồi nhưng chỉ là quên mất được dạy rồi thôi.”Lãnh Mặc cười khẩy một cái, vẫy tay cô đến chỗ mình.

“ Nghe cô nói có vẻ đáng thương cho thầy đồ thật, hay ta dạy cô chữ, cô sẽ lấy gì báo đáp ta?”“ Nên dạy ta không lấy công vì ta là một tiểu thư xinh đẹp ngươi có thể vừa dạy vừa ngắm vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của ta.

Ngắm mỹ nữ sẽ giúp ngươi sống vui vẻ hơn đấy, không thì ta đảm bảo với ngươi ta mà học ngươi không tìm được học trò nào xuất sắc hơn ta đâu!” An Hy nói xong gật đầu một cái rồi quay ra nhìn Lãnh Mặc ánh mắt trông đợi.

“ Ta chắc sẽ vui mừng khôn xiết vì điều đó?” Lãnh Mặc quay ra chép miệng nhìn An Hy nói.

“ Vậy ta ngoan ngoãn nghe lời ngươi.”“ Thành giao.” Lãnh Mặc dẹp đống giấy trên bàn đạp tay xuống bàn ra hiệu cho An Hy ngồi xuống.

Cuộc đời này vẫn biết là khi bắt đầu một thứ gì đó rất khó khăn, khó khăn hơn nữa mình phải là kim nam chỉ hướng, vốn là câu nói “ vạn sự khởi đầu nan gian nan đừng nản”, nhưng lúc này cuộc đời không cho phép Lãnh Mặc làm theo điều đó mà với hắn lúc này là “vạn sự khởi đầu nan gian nan bắt đầu nản”.

“Rốt cuộc cô có nghiêm túc học được không?” Lãnh Mặc đập cây thước xuống bàn gắt.

“Lúc nào cũng nghiêm túc.” An Hy lí nhí nói.

“Cô vừa đọc hết trang đó, ta hỏi 1 lại chữ bất kì cô lại không biết.” Lãnh Mặc quay ra bóp mặt An Hy nâng lên hỏi.

“Thì do ta nhớ nội dung, ngươi cũng phải từ từ ta nhớ ra chữ chứ!”“ Thế thì bao giờ cô mới tự nhìn đọc được, đấy là học điêu, học dối trá.” Lãnh Mặc bất lực nói.

“ Thì cứ phải từ từ, ta vừa mới bắt đầu học mấy tiếng trước.”An Hy lí nhí trong miệng, cầm quyển sách bứt rứt không ngờ nó rách thật, “Ối” An Hy giật mình kêu lên.

Lãnh Mặc giật quyển sách lại, để sang một bên, hừ lạnh.

“Cô mà động vào sách của ta nữa, ta chặt tay cô.”“ Rách có một tí thôi làm gì mà mà ngươi phản ứng mạnh vậy?”Lãnh Mặc giở lại trang sách bị rách, giơ lên, trang sách dặt dẹo đung đưa cảm tưởng như sắp lìa khỏi gáy rồi.

“Không tôn trọng được sách thì đừng có lấy quyền đòi đọc mà người như cô không học được đâu, đừng cố nữa cô không bao giờ học được đâu.”“Có mà ngươi không biết dạy ý, biết mấy cái chữ thì hay lắm đấy, chả để làm gì?” An Hy tức giận đập tay xuống bàn nói, rồi bỏ đi.

“Đúng là chả để làm.

Ta vẫn ngày ngày bị giam hãm ở đây...” Lãnh Mặc buông một tiếng như thế rồi cúi xuống với bức tranh.

An Hy vì còn bực mình nên không thèm để ý, chạy ra bứt mấy cánh hoa vừa mới chớm không sót một bông nào.

Người cứ đần ra, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cứ rối vào vào nhau, cuối cùng cô tự tìm một mục đích học chữ của mình là để đọc sách y học.

An Hy nắm tay lại tự cổ vũ bản thân thuyết phục mình bằng lí do đó, nhưng trước hết cô phải lấy lòng tên cục súc kia trước.

“ Tiểu thư sao trông người bất lực thế?” Như Mây cầm mấy cành cây hoa đã bị bứt thắc mắc hỏi.

“ Ta hỏi em, nếu em muốn tạ lỗi với người khác em sẽ làm gì?”“ Em chưa làm gì có lỗi với ai bao giờ.”“ Có người như em thật, à đời này chuyện con người không làm không được là ăn, quyết định vậy đi.” An Hy gật gật đầu rồi nhìn ra xa xăm.

An Hy lấy lại tinh thần, vui vẻ kéo Như Mây đến nhà bếp, có vẻ đúng giờ nấu ăn nên trong bếp người ra người vào khá tấp nập, khói với tiếng thức ăn cũng ám lấy bầu không khí xung quanh.

“ Xem ai lại đến kìa, có phải tiểu thư đây lại chê đồ ăn của nhà bếp dở tệ nên địch thân mình xuống bếp, tướng quân mà biết chuyện này chúng nô tì bị trách phạt chết.” Nha đầu này khinh khỉnh nhìn An Hy rồi giọng cứ lanh lảnh, lanh lảnh giễu cợt.


“ Ta thích thì ta làm và chả cần lý do đấy, có được không?” An Hy cười khẩy có chút ngạc nhiên, chưa gì đã bị gây sự.

“ Vâng, tiểu thư cao cao tại thượng thì ai dám làm trái ý người.” “ Đương nhiên rồi và ta sẽ không chấp loại tiểu nhân mạt hạng như ngươi rồi.” An Hy khoanh tay nhàn nhã nói.

“ Tưởng mình là ai chứ, chưa được gả vào Lãnh phủ thì cô cũng chẳng khác gì đâu, aaaa.” Nha đầu đấy tự nhiên hết lên rồi đập đá đồ trong bếp.

An Hy điếc hết cả tai liền cầm thùng nước dùng để nấu ăn hất thẳng vào người cô ta tiện tay vả cái cho tỉnh lại, là nha hoàn mà cứ vênh mặt lên nói chuyện với chủ tử, cho dù cô chưa được gả vào phủ nhưng lấy thân phận là một thiên kim cũng đủ quyền dạy dỗ cô ta.

“ Hôm nay ta phải dạy dỗ cô lại, sao này bước chân vào phủ con biết trên dưới, nhìn thấy bọn ta còn biết lễ nghi, tỷ muội đánh cô ta cho ta.” An Hy trợn tròn mắt ngạc nhiên đây là lời cô nói mới đúng, không biết nha đầu của Viện nào mà to gan lớn mật, tự mình tác quai tác quái như thế.

An Hy chẳng ngần ngại dạy dỗ thêm mấy nha đầu nữa, nhưng Như Mây cản cô lại không cho cô lao đến chỗ mấy nha hoàn, rồi dọa mấy nha hoàn đó nói chuyện này cho Lãnh Mặc thì mới tự giải tán.

Trong lúc đó An Hy chợt nhìn thấy lấp ló sau mấy người nấu bếp, bàn để đồ ăn của Cung Anh viện một nha đầu mặt mũi lấm lét, ngó trước ngó sau, khi chắc chắn không ai để ý vì mỗi người đang làm việc của mình thì cô ta lôi trong người ra một gói màu đỏ, tay run run định đổ vào đồ ăn nhưng phần lớn bị chệch ra ngoài hết.

“ Bắt quả tang rồi nhá.” An Hy chỉ đi nhẹ nhàng đến và nắm lấy cổ tay cô ta rồi nói.

“ Lã An Hy, tôi chả làm gì hết.” Cô ta hoảng sợ nói.

“Không làm gì sao cô lại sợ hãi như thế, mà cô biết ta là ai như thế? Mà thôi cô chết chắc rồi.”Cô ta mặt mũi xanh lét, dúi gói thuốc vào tay An Hy, đúng là có tật giật mình, cô còn chưa nói cô ta hạ độc vào đồ ăn của Cung Anh viện mà cô ta đã sợ hãi đến mức độ này.

An Hy chẳng buồn nói với cô ta nữa, lạnh lùng kéo cô ta đến chỗ tướng quân, phải cho đám nha đầu này một bài học thì sau này mới không dám kiếm cớ gây sự với cô nữa.

Nha đầu người rõ nhỏ nhắn mà không hiểu sao hết to thế, thét dai dẳng không ngừng nghỉ suốt cả một quãng đường.

“Chuyện gì ồn ào thế?”Tướng quân tay cầm kiếm, phong thái uy nghiêm lẫy lừng bước ra lên tiếng hỏi.

“Tướng quân, nha đầu này định cho thuốc độc vào đồ ăn của Lãnh Mặc, ngài xử tội cô ta đi.” An Hy giật tay hất cô ta xuống đất nói.

“Tướng quân nô tì không có?”“Nói phải có sách mách phải có chứng!” Tướng quân giọng uy nghiêm nói.

“ Có chứ ạ! Ngài xem cái này đi rõ ràng là thuốc độc.”Chuyện An Hy chắc chắn nó là thuốc độc thứ nhất nó không có màu gì cũng không có mùi mà còn lại để trong mảnh giấy đỏ cộng thêm cô ta hành vi lấm lét, không hạ độc thì còn lí do gì nữa.

Tướng quân cầm lên nhìn chằm chằm vào thứ bột đó nhíu mày.

“ Tướng quân không biết thử thuốc độc hả? Để ta, Như Mây bóp miệng cô ta ra cho ta.”An Hy thảm nhiên cầm lại gói thuốc, xắn tay áo lên tiến đến chỗ nha đầu đó, nở một nụ cười với cô ta.

Khuôn mặt sợ sệt, cứ lùi về phía sau mặt thì cắt không còn giọt máu nào.

“ Cô bị điên à, tránh xa ta ra, không phải thứ để đùa đâu.”“ Nhưng ta là đang nghiêm túc mà.” An Hy chéo miệng một cái.

“ Đủ rồi, đừng làm loạn nữa, ai cho các ngươi kéo đến đây làm kinh động đến Lão gia”Tiếng ai quen thuộc the thé vang lên ám trọn cả không gian, khoan thai bước vào, đánh một ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh.

“ Phu Nhân.” mọi người đồng thanh nói, còn An Hy cứ đứng nhìn chẳng hiểu gì, bình thường ở với Lãnh Mặc làm gì có mấy lễ nghi này.

“ Phu nhân người đến thật đúng lúc, tiểu thư An Hy cứ một mực đổ oan cho nô tì hạ độc vào thức ăn.” Nha đầu khóc lóc thảm thiết quỳ dưới chân Đoàn Thu phu nhân nói.

“ Phu nhân đây là bằng chứng rõ như ban ngày còn có Như Mây làm chứng mà cô ta còn chối cãi được.” An Hy giơ túi bột trước mặt phu nhân tự tin nói.

“Chủ tớ các người xưa nay hống hách, ngang ngược làm sao tin được, lão gia chuyện này để thiếp giải quyết cho.” Vẻ mặt Đoàn Thu phu nhân khinh khỉnh nói.

“ Vậy ta giao cho phu nhân.” Tướng quân dịu giọng nói với phu nhân.


“ Tướng quân, ta đưa bằng chứng cho phu nhân xem phu nhân còn nghi ngờ ta, thế còn xử gì nữa.”“ Im miệng, ngươi dám trái lệnh lão gia?”“ Ta nghĩ tướng quân nên ở lại, vì chuyện này liên quan đến tính mạng Lãnh Mặc là con trai của Người.”“ Được, có ai có thể làm chứng chuyện Lã An Hy nói?” Tướng quân đập tay xuống ghế rồi ngồi xuống hỏi.

Tất cả chìm vào một không gian im ắng đến đáng sợ, ánh mắt tướng quân lướt qua không ai dám ngẩng mặt lên.

“ Nhiều người ở trong bếp lắm cơ mà, mau lên tiếng đi chứ, sự im lặng của mấy người sẽ giết chết người vô tội đó.” An Hy bực mình chống hai tay vào hông nói.

“ Lã An Hy hay chính cô bày ra trò này bị phát hiện rồi đổ thừa cho nha đầu này của ta, rồi đến đây gây loạn.” Đoàn Thu phu nhân gằn giọng nhìn An Hy với đôi mắt nhỏ dài nói.

“ Phu nhân đây là nha đầu của người, cô ta làm việc đó phu nhân định bênh người của mình đổ oan cho ta sao?” An Hy nói xong mới biết mình lỡ lời, không suy nghĩ gì mà cứ tiếp tục nói như thế.

“ Ý cô là bổn phu nhân đứng sau chuyện này? Lão gia người xem kia...”Đoàn Thu phu nhân quỳ xuống dựa đầu vào chân tướng quân, bắt đầu thanh minh, tự biên tự diễn khóc lóc thảm thiết, khóc nhưng mãi không thấy giọt nước mắt nào.

An Hy thì mặt ngơ ra nhìn chẳng khác nào phường hài.

Tướng quân hình như tin lời phu nhân, đỡ phu nhân lên dỗ dành, quay ra lạnh lùng nói với An Hy.

“ Ta nói cho ngươi biết,nếu phu nhân muốn làm hại Lãnh Mặc thì sao bây giờ mới ra tay, người chăm sóc Lãnh mặc từ nhỏ chính là phu nhân đấy.”“Người ta muốn tướng quân xử tội là nha đầu kia, còn có liên quan đến phu nhân hay không thì cứ tra khảo sẽ rõ, ta từ đầu đến cuối không nhắc đến phu nhân, là phu nhân tự suy đoán.” An Hy uất ức vô cùng cố giữ bình tĩnh nói.

“Tiện nữ.”An Hy choáng váng đầu óc, không thể tin được bà ta dám ra tay đánh cô, móng tay nhọn cào xước da mặt cô, một cảm giác đau rát truyền đến cơ thể.

An Hy có chút giật mình tưởng bà ta đang bận khóc lóc tỏ vẻ đáng thương thì không tham gia nữa.

Ai ngờ dành trọn cả cái bất ngờ này.

“Ngươi chính vì không có chuyện gì nên mới sinh ra buồn chán kiếm chuyện với mấy nha đầu, giờ lại dụng ý nói bổn phu nhân tự bịa đặt lời ngươi nói, còn ra phép tắc gì nữa!” Đoàn Thu phu nhân vẻ mặt tức giận nhìn cô quát lên.

An Hy nắm chặt tay lại, không ngờ cuối cùng lại bị bắt nạt như thế này, đúng là “ Ỷ lão mại lão” ( cậy lớn tuổi hơn thích nói gì thì nói).

“Tướng quân! Xin người xét lại, tiểu thư tuy có chút nóng nảy nhưng là người vô cùng lương thiện, nếu không phải nha đầu đó làm chuyện mờ ám liên quan đến tính mạng tiểu thư cũng sẽ không đến đây lỡ làm kinh động đến tướng quân và phu nhân.” Như Mây quỳ xuống hoảng hốt vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn giọt máu nào nữa rồi.

“ Một a hoàn mà dám nói gì thì nói, không có phép tắc.”Đoàn Thu phu nhân định lao đến đánh Như Mây, An Hy gạt Như Mây xuống dưới, bắt lấy cánh tay bà ta, hất nhẹ ra, không ngờ bà ta ngã ra được.

An Hy cảm thấy chưa đến 2 khắc trôi qua mà cô từ bị hại sang bị cáo rồi lại được khuyến mãi thêm mấy cái tátbất ngờ nữa.

“Lão gia phản rồi, chưa được gả vào phủ mà đã không coi ai ra gì.” Hình như Đoàn Thu phu nhân quyết định nằm dưới đó ăn vạ luôn, không thấy có dấu hiệu tự mình đứng dậy, người hầu định đỡ cũng cứ giãy nảy lên.

“Thật quá đáng, không biết trên dưới, giam cô ta vào ngục cho ta.”Tướng quân mặt đỏ tía tai quát lên một cách uy vũ, Đoàn Thu phu nhân được tướng quân đỡ bấy giờ mới chịu đứng dậy rồi nép trong lòng tướng quân, khóc lóc ỉ ôi.

An Hy cười lớn, một làn gió lạnh ào vào Diên Anh viện, một chút ớn lạnh lướt qua từng người có mặt ở đây.

Khuôn mặt tướng quân đã đỏ lên một cách gay gắt, cả cơ thể phát ra một khí chất lấn át tất cả, dường như phủ tướng hôm nay mọi chuyện sẽ còn đi xa hơn nữa..