Tướng Quân Sủng Thê

Chương 81: Cuối cùng cũng trở về!




‘Tổ mẫu, hai bảo bối đâu rồi?’ Tô Nhược U yếu ớt nhìn Bùi lão phu nhân, nhưng trong ánh mắt tràn đầy kiên trì.

Bùi lão phu nhân chẳng để ý tự gạt lệ, chiếc khăn trong tay bà đã ướt đẫm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Nhược U, bà đau lòng muốn chết, ‘U nhi yên tâm, hai bảo bối đều rất khỏe, đang được tổ phụ chúng ôm đó, hiện tại con mệt mỏi lắm rồi, nghỉ ngơi đi, tổ mẫu ở bên con!’

Biết được hai bảo bối đều khỏe mạnh, Tô Nhược U mới có thể yên tâm. ‘Tổ mẫu, vậy con sẽ ngủ một lát, nhưng mà, người nhất định đừng quên đánh thức con nhé!’

Tuy ở trong phủ, hai bảo bảo đều có người chăm sóc, nhất định sẽ không xảy ra bất trắc gì, nhưng Tô Nhược U là mẫu thân của chúng, nàng vẫn không an tâm được, đến tận giờ còn chưa được thấy bọn chúng mà giờ thật sự quá mệt mỏi, cho dù trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn chú trọng rèn luyện thân thể, nhưng vừa vượt cạn, tất cả khí lực đều đã xài hết rồi.

Bùi lão phu nhân vội vàng đồng ý, nhưng bà chưa nói được mấy câu thì Tô Nhược U đã mệt mỏi mà ngủ tự bao giờ. Bà khẽ vuốt mái tóc ẩm ướt của nàng, nhẹ giọng dặn dò công việc cho đám nha hoàn ma ma trong phòng, ‘Thiếu phu nhân đang ngủ, các ngươi làm việc nhẹ nhàng một chút, chỉ cần một chút tiếng động làm nàng tỉnh, dù là ai cũng đừng mong lão bà ta nể tình.’

Giọng nói của Bùi lão phu nhân rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều rùng mình một cái, vội vội vàng vàng nhẹ giọng đồng ý, kế tiếp thì thả nhẹ động tác, chỉ e phát ra âm thanh quấy nhiễu đến giấc ngủ của thiếu phu nhân, lại chọc lão phu nhân không vui.

Tô Nhược U vừa ngủ là ngủ thẳng đến giờ Tuất, thấy nàng còn chưa tỉnh, Bùi lão phu nhân sốt ruột đành phải đánh thức nàng, ‘U nhi, U nhi, mau tỉnh, dậy ăn cơm đi con!’

Lúc này, Tô Nhược U mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng, nàng đưa tay đặt lên bụng của mình, ngày trước là bụng cao ngất, hiện tại là một vùng bằng phẳng, Tô Nhược U lập tức hoảng hốt ‘Tổ mẫu, bụng của con...’

‘U nhi, con đừng vội, hai cục cưng đều được sinh ra, đều sinh ra rồi.’ Thấy Tô Nhược U kinh hoảng, Bùi lão phu nhân vội vàng nói.

‘Sinh?’ tay vẫn đặt trên bụng như cũ, lúc này nàng mới nhớ đến đã sinh hai bảo bảo, nhớ đến nhi tử nàng hỏi ngay, ‘Tổ mẫu, hai cục cưng đâu ạ? Chúng ở nơi nào?’ Vừa nói nàng vừa vén chăn muốn xuống giường.

Bùi lão phu nhân cuống quít ấn nàng nằm lại, ‘U nhi, trước tiên đừng gấp, ta sai người bế chúng qua cho con xem, bây giờ con ngoan ngoãn nằm trên giường, không được đi đâu hết!’

Vừa rồi, do Tô Nhược U nóng vội muốn gặp cục cưng, lúc này bị Bùi lão phu nhân quát, cảm xúc nàng cũng bình tĩnh được một chút, hiện tại cả người nàng đều mệt mỏi, so với chuyện nàng đi tìm cục cưng, không bằng để người ta bế cục cưng tới nhanh hơn.

‘Tổ mẫu, con không kích động nữa, người mau kêu người ta bế cục cưng tới cho con đi.’

Trước khi lâm bồn thì Bùi phủ đã chuẩn bị kĩ càng vài bà vú, chờ đến lúc hai cục cưng được sinh ra bú sữa của ai thì giữ lại người đó. Ngày hôm nay, Tô Nhược U ngủ lâu như vậy, hai cái cục cưng đang được hai bà vú cho bú sữa, cũng may hai bà vú đều ở tại trong sương phòng của Quân Trúc uyển, chỉ chốc lát sau, hai cục cưng đã được bế tới.

Tô Nhược U được nha hoàn nâng ngồi dậy tựa vào đầu giường, nàng mải mê nhìn hai cục cưng trước mặt, bởi vì là song sinh nên nhìn chúng nhỏ hơn những đứa trẻ khác một ít. Nhưng có lẽ do Tô Nhược U cùng Bùi Hạo đều có sức khỏe tốt, hoặc do trong khi Tô Nhược U mang thai được bồi bổ đầy đủ. Hai cục cưng không giống những đứa trẻ bình thường đỏ đỏ hồng hồng, làn da nhăn nhúm như khỉ con khi vừa sinh ra, ngược lại hai cục cưng trắng mềm, tóc cũng đen và dày nữa.

một cái bà vú bế cục cưng đưa cho Tô Nhược U, cục cưng thứ hai thì đưa cho Bùi lão phu nhân đang ngồi ở góc giường, Tô Nhược U yêu thương nhìn chăm chú hai con, bất tri bất giác, ánh mắt nàng ươn ướt.

Hai cục cưng giống như có cảm giác, biết Tô Nhược U là mẫu thân chúng, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn Tô Nhược U không rời, dường như cảm nhận được ánh mắt mẫu thân, khóe miệng chúng toe toét cười tươi.

Thấy hình ảnh ba mẹ con hòa hợp với nhau, Bùi lão phu nhân không khỏi trêu ghẹo, ‘Hai tiểu tử này thật là, tổ phụ bọn chúng trêu chọc không biết bao lâu, bọn chúng cũng không thèm cười một cái, bây giờ nhìn thấy con, không ai trêu chọc mà cũng cười, đúng là mẫu tử tình thâm nha.’

Khóe môi Tô Nhược U tràn đầy tươi cười, ‘Cục cưng à, mẫu thân đây...’