Tướng Quân Sủng Thê

Chương 13: Mất tích phong ba




Bùi Hạo chân trước vừa mới bước vào cửa chính của Bùi phủ, chân sau đã có người vội vàng bẩm báo lại cho Bùi lão phu nhân đang ngồi ở trong phòng sốt ruột đến bốc hỏa, Bùi lão phu nhân lần này bị chọc tức, nhưng cũng đang rất lo lắng.

Hóa ra mấy trước đó do Bùi Hạo rất không kiên nhẫn khi bị Bùi lão phu nhân nhiều lần tìm đủ mọi cách kéo hắn đi xem mắt, cứ như vậy lưu lại một câu rồi bỏ đến thôn trang, Bùi lão phu nhân sau khi quay trở về, còn âm thầm xem xét lại mình, có phải là bà đã quá gấp gáp hay không, nên mới có tác dụng ngược lại làm cho cháu trai đích tôn bỏ chạy, mà thôi, cháu trai muốn đến thôn trang cũng tốt, miễn là đừng có biến mất không còn thấy bóng người.

Còn chưa bớt lo thì nghe được, nói là chỉ đến vùng phụ cận núi Thanh Sơn cưỡi ngựa, nhưng một người thị vệ cũng không có mang theo, mà còn đi một ngày một đêm.

Nếu là đầy tớ trong phủ, biết thiếu gia ra ngoài một đêm không có trở về, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, thiếu gia nhà hắn, gia thế, võ công, trừ mấy vị kia, người kinh thành thấy hắn đều hận không thể đi đường vòng, sao có thể xảy ra chuyện gì được!

Nhưng người ở thôn trang mặc dù đã sớm nghe đến thiếu gia nhà hắn tương đối ngang tàng, võ công lại giỏi, nhưng đây không phải là ở kinh thành, đây là nơi thôn dã, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đều bồi thường không nổi!

Phải biết là từ lúc thiếu đến, bọn họ liền kinh hồn bạt vía, tuy rằng trong khoảng thời gian này, thiếu gia luôn gieo họa một phương trong truyền thuyết, không có làm gì, hơn nữa còn mi thanh mục tú, lớn lên so với tiểu cô nương trong nhà còn đẹp hơn, ngoài trừ nhìn có chút hung dữ, nói chuyện có chút trống không, thì cũng không có làm ra mấy việc thương thiên hại lý, ngược lại còn rất ngay thẳng thân thiết, không có dáng vẻ cao cao tại thượng, ngông cuồng tự đại.

Chỉ có điều, như vậy cũng không ngăn được sự sợ hãi của bọn họ!

Thiếu gia một đêm không có trở về, làm sao bây giờ? Phải nhanh đi tìm!

Vậy mà không tìm không được, lại càng thêm sợ hãi, nếu như không tìm thấy thiếu gia, người ở thôn trang đều cảm thấy đầu trên cổ sẽ không giữ được, phải làm sao đây? Khẩn trương phái người thúc ngựa chạy nhanh đến phủ thông báo.

Vừa mới bẩm lên, Bùi lão phu nhân trong phủ liền sốt ruột, Bùi gia nhà bà độc đinh, cháu trai đích tôn duy nhất lại gặp chuyện, mà con trai, con dâu còn bên ngoài không thể trông cậy được, nhanh chóng thông báo cho lão gia tử nhà mình, lúc này Bùi lão gia tử đang ở Vĩnh Định Hầu phủ chỗ lão Hầu gia Lý Sấm.

Vừa nghe nói đến chuyện này, Bùi lão gia tử coi như trấn định, còn lão Hầu gia thì không, Bùi Hạo là ai? Đó chính là đứa cháu trai bản thân ông vừa nhìn thấy đã muốn nhận, đây chính là truyền nhân của ông, làm sao ông không đau cho được, mẹ nó, là ai đui mù, dám ở dưới mí mắt ông động đến đứa cháu trai bảo bối này!

Lão hầu gia ngay lập tức muốn đổi trang phục chuẩn bị lật ngược kinh thành, toàn bộ hơi thở lúc còn đi đánh giặc trong nháy mắt hiện lên trên người, một lòng muốn cho hung thủ biết một chút vì sao hoa có màu đỏ!

Tư thái này làm cho Bùi lão gia tử xấu hổ không thôi lại càng thêm sốt ruột nóng giận, còn phải khuyên Lí lão Hầu gia, mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn, vạn nhất là do tiểu tử này chính mình ham chơi.

Vả lại, đứa cháu trai đích tôn này của ông, mặc dù văn không thành, nhưng ông không thể không thừa nhận, võ công của nó là nhất đẳng, nếu không sao có thể làm cho cao thủ ẩn cư trên núi Thanh Hoa lúc nó mười tuổi ông đặc biệt mời đến mời đến miễn cưỡng xấu hổ rời đi, trước khi đi, còn luôn miệng nói võ công Bùi Hạo ngoại trừ việc chưa được trải qua thực chiến, nếu không đã có thể tiến bộ hơn, ông ta đã không còn cái gì để dạy nữa, khiến cho ông cũng không biết an ủi người ta như thế nào.

Hiện tại, mặc dù người đến báo nói có chuyện xảy ra, nhưng hết thảy cũng chỉ là suy đoán, nếu như cứ tùy tiện làm việc, ngược lại không tốt.

Lão Hầu gia lúc này mới hơi ổn định lại, bất quá vẫn không muốn ngồi ở nhà chờ tin tức, một lòng một dạ muốn đi theo Bùi lão gia tử cùng nhau trở về Bùi phủ, âm thầm tính toán nếu sự tình có biến, ông ngay tức khắc sẽ gọi người đến xét nhà tìm kiếm!

Chờ đến khi bọn ông trở lại Bùi phủ, Bùi lão phu nhân cũng đã tỉnh táo lại.

Bùi phủ từ trước đến nay cưới vợ lấy hiền, tận lực tránh kết thông gia cùng với thế gia, bớt dây dưa đến việc tranh giành của các thế lực giữa kinh thành, Bùi gia mặc dù trải các qua triều đại trong tay vẫn luôn cầm quyền, nhưng từ trước đến nay Bùi gia một mực không tham gia vào việc tranh đấu cái vị trí kia, Bùi gia tuyệt đối là phái bảo hoàng, đây cũng là nguyên nhân căn bản để Bùi gia có thể tồn tại lâu dài không đổ.

Năm đó Bùi lão phu nhân chỉ là đích nữ của một quan địa phương lục phẩm, có tài văn chương nổi bật, mỹ danh đoan trang đức hạnh được người người khen ngợi, trùng hợp phụ thân cùng Bùi lão thái gia có tình cảm đồng môn, thời điểm Bùi lão thái gia mang theo con trai đến bái phỏng bạn già, thì khi ấy Bùi lão gia tử lần đầu tiên gặp đã nhất kiến chung tình, đúng lúc trưởng bối hai bên cũng có ý đó, nên mới vui mừng kết lương duyên.

Hai người làm bạn cả đời, gian khổ nào cũng đã từng gặp qua, chỉ là chuyện này phát sinh ở trên người cháu trai đích tôn duy nhất nhà mình, mới rối loạn đầu trận tuyến, đợi một thời gian sau, liền trấn định lại.

Những năm gần đây, Bùi gia vinh sủng không ngừng, hơn nữa từ trước đến nay Bùi gia làm việc đều an phận, nghĩ lại cảm thấy sẽ không có nhiều người dám đối với Bùi gia ra tay, hơn nữa đối tượng lần này còn là cháu trai duy nhất của Bùi gia, nếu như chuyện này là thật, như vậy đây là muốn cùng Bùi gia kết tử thù, nghĩ muốn chặt đứt gốc rễ của Bùi gia, vậy thì Bùi gia bọn họ sẽ đấu đến chết mới thôi!

Ba người đều đang ở tại nơi này phân tích rốt cuộc là thế lực phương nào muốn ra tay với Bùi gia, tình thế kinh thành hiện nay liên tục biến đổi thật khó đoán, ngay tại lúc lão Hầu gia muốn ngồi không yên, đầy tớ đến báo, thiếu gia đã trở lại, chuyện vui mừng này đến quá đột ngột, tất cả bọn họ đều giật mình nhất thời không kịp phản ứng.

Khi Bùi Hạo đi vào Vinh An Đường, thì nhìn thấy ông nội bà nội hắn cộng thêm một người ông nuôi dáng vẻ khác thường, hắn một ngày một đêm qua đều chưa có ăn uống thỏa đáng, hiện tại rất đói bụng, trước tiên vội vàng phân phó Lưu ma ma trong phòng.

”Lưu ma ma, người nhanh đi xem thử trong phòng bếp nhỏ còn thức ăn không, ta mệt nhọc chưa ăn gì, đói chết mất.”

Lưu ma ma bị điểm danh, vội vàng phục hồi tinh thần, đáp lại, rồi đi xem thử, trong phủ này, để đói ai cũng không thể để đói vị tổ tông này!

Giải quyết xong vấn đề khẩn yếu nhất hiện nay rồi, Bùi Hạo mới bắt đầu nghiêm túc quan sát các vị trưởng bối nhà hắn.

”Tôn nhi ra mắt ông nội, bà nội, ông nuôi, cháu trai có lễ.” Nói rồi thi lễ một cái.

Quả nhiên có điều thỉnh cầu thì sẽ khác ngay! Bình thường ông nội hay nói hắn không có quy củ, lần này hắn có chuyện xin nhờ bọn họ, phải làm tốt mọi việc, không cho bọn họ cơ hội xoi mói, hắn muốn nhanh chân đến cửa nhà nàng cầu hôn cưới vợ!

Lão Hầu gia là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng đi tới, từ trên xuống dưới, tỉ mỉ quan sát Bùi Hạo.

”Không có việc gì?”

”Ông nuôi, ta có thể có chuyện gì?” Bùi Hạo bị bọn họ làm cho không hiểu.

Bùi lão gia tử ho nhẹ một tiếng, đứa cháu luôn khiến người ta đau đầu này của ông, ông nên bắt hắn làm sao bây giờ.

”Ngươi một ngày một đêm qua đã đi chỗ nào?”

”Hắc hắc hắc...”

Bùi Hạo vừa nghe ông nội hỏi trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời ngược lại có chút ngượng ngùng.

Thần kinh Bùi Hạo trước nay đều như cây gậy trúc già khi nào thì lại thành dạng này, biểu hiện của hắn quá mức khác thường, trong khoảng thời gian ngắn tam lão kinh sợ nói không ra lời.

Vừa may Lưu ma ma dẫn theo vài nha hoàn mang thức ăn lên, lửa ở phòng bếp nhỏ của Vinh An Đường chưa bao giờ tắt, lúc này đang ninh cháo gạo kê cho lão phu nhân nên Bùi Hạo mới được tiện nghi, Lưu ma ma xưa nay luôn hiểu rõ, Bùi Hạo trẻ tuổi sức lực cường tráng khẳng định thích ăn những món cứng, phân phó phòng bếp nhỏ mau mau làm mấy món thịt kho tàu, gà cung bảo, cà rán rượu, hâm lại bánh bao, rồi vội vàng bưng lên.

Bùi Hạo đói bụng lâu như vậy, vừa nhìn thấy thức ăn được mang lên, không nói hai lời, dù sao hiện tại hắn cũng không biết nói như thế nào, ăn no rồi nói tiếp.

Tại lúc Bùi lão gia tử, Bùi lão phu nhân cùng Lý lão hầu gia chăm chú nhìn, Bùi Hạo sau một trận gió cuốn mây tan, rốt cuộc đã buông đũa xuống.

”Tiểu tử thúi, mau thành thực khai báo cho ta!”

Bùi lão phu nhân dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bà, cháu trai nơi này tuyệt đối là có biến, hy vọng đúng như bà nghĩ.

Nhìn trước mặt ba vị lão nhân hắn tôn kính nhất, Bùi Hạo cảm thấy có cái gì đâu, từ lúc hắn còn nhỏ đến khi trưởng thành bọn họ đều chưa từng rời khỏi hắn, tuy bọn họ đối với hắn có chỗ thất vọng, nhưng vẫn luôn một mực bao dung hắn, yêu thương hắn, sủng ái hắn, được rồi, lần này hắn gặp được cô nương mình muốn kết hôn, tất nhiên phải nói cho bọn họ biết.

Vì vậy, Bùi Hạo thật vất vả ổn định lại tinh thần, lại biến thành cây gậy trúc già không thể áp chế uốn cong như trước đây, hắn rất thản nhiên kể lại toàn bộ mọi chuyện, ngay cả việc Tô Nhược U như thế nào giết người, hắn như thế nào truy hỏi người ta, thậm chí ngay cả sau cùng hắn không yên tâm đóng con dấu lên cũng đều nói hết.

Tóm lại một câu, hắn nhìn trúng tiểu cô nương người ta, trong nhà mau chuẩn bị đi cầu hôn!

Lần này Bùi Hạo khai báo đẩy đủ làm rõ mọi nghi ngờ nhưng trái lại làm cho Bùi lão gia tử cùng Bùi lão phu nhân cả đời học đạo Khổng Mạnh xấu hổ không thôi, lão Hầu gia thì ngược lại cười hì hì, một bộ dạng kiêu ngạo tự hào, còn vỗ bả vai Bùi Hạo, như hai huynh đệ tốt thổ lộ tâm tình.

”Được lắm, tiểu tử ngươi, rất có phong độ của ta năm đó!”

Vốn dĩ năm đó vào triều đại của Hạ Thái Tông, Lý lão hầu gia lúc này mới mười tám tuổi, vừa vặn lập được mấy lần công trạng, thăng lên làm Chiêu Võ Hiệu Úy, mà ông vốn là người lỗ mãng, nay lại lên chức nhanh, ở quân doanh cũng coi như là một ngôi sao mới.

Ai có thể ngờ đến, một lần kia trong lúc vô tình, ông cứu được tiểu công chúa Chiêu Nghi khi đó mới mười ba tuổi, vừa gặp mặt đã nhất kiến chung tình, nhưng dù cho ông có năng lực có khả năng, thì lúc ấy ông chỉ là một Hiệu Úy, còn tại đây một người lại một người đều là quan lớn kinh thành, người nhỏ bé như ông có ném vào sông cũng không dậy nổi bọt sóng nào.

Chỉ là ông tin chắc, nam tử hán đại trượng phu, chính mình cái gì cũng có thể tranh được, kể cả tiền đồ của bản thân cùng nương tử!

Vì vậy ông lần nữa chủ động xin đi tiền tuyến giết giặc, khi đó Đại Hạ cùng Man Quốc đang đánh quyết liệt, quả thực có thể nói là cả nước đều biết đến, Lý Sấm ông có bản lĩnh, cũng có vận khí, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, rốt cuộc giết cho Man * nghe tên đã sợ mất mật.

Ba năm sau, lúc Lý Sấm mang theo binh khải hoàn hồi triều, hoàng đế luận công ban thưởng, bởi vì lần này Đại Hạ đại thu được toàn thắng, hơn nữa uy danh Lý Sấm đã sớm truyền đi, Thái Tông vô cùng cao hứng, thăng quan tiến tước cho Lý Sấm, ngay trên đại điện hỏi ông có thỉnh cầu gì không, Lý Sấm lúc này quỳ trên triều đình, nói bản thân không còn điều gì để cầu xin, chỉ mong được lấy Chiêu Nghi công chúa.

Cả nước khiếp sợ! Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga!

Đến cuối cùng còn thật sự là để cho hắn ăn được!

Cho nên này lúc lão Hầu gia hết sức là xem trọng Bùi Hạo, nam tử hán đại trượng phu, vừa ý thì phải tới đoạt lấy! Tiểu tử này thật lợi hại, so với mình năm đó còn dũng mãnh hơn, mới lần đầu tiên gặp mặt, đã dám hôn tiểu cô nương người ta, rất tốt, không hổ là cháu trai của ông!

”Tiểu cô nương kia là tiểu thư nhà ai, ngươi đã nghe ngóng chưa?”

Bùi lão phu nhân nghĩ đến cô nương đã bị cháu đích tôn nhà mình chiếm tiện nghi, vẫn là phải nhanh lấy về nhà, nếu không tên của cháu trai đã báo ra, đến lúc người ta tìm đến thì thật là không thích hợp a.

”Bà nội, bà nói con mới nhớ, nàng là đại tiểu thư Tô gia ở ngõ phố dài thành Nam, bà nội mau phái người hỏi thăm một chút, vài ngày nữa nhanh đến cầu hôn.”

”Tô gia ở ngõ phố dài thành Nam?” Bùi lão gia tử hình như có suy nghĩ.

”Đúng vậy, con mới từ bên nhà nàng trở về, hẳn là sẽ không phải sai, ông nội như thế nào?”

”Nếu như ta nhớ không lầm, Tô gia ở ngõ phố dài thành Nam là một thương hộ.” Bùi lão gia tử tựa như có chút suy nghĩ.

”Là thương hộ thì thế nào?” Bùi Hạo bày ra vẻ mặt “Này có vấn đề gì không” nhìn Bùi lão gia tử.