Tướng Quân Sủng Phu

Chương 46: Người áo xám




Mặt trời chiều đang dần ngã về tây, trải dài một mảnh ráng đỏ trên mặt đất, ở ngoài thành Thịnh Kinh, một chiếc xe ngựa mộc mạc đang vững vàng chậm rãi tiến về trước. Vào giờ phút này, Bạch Nhất đang ôm An An cực cưng ngồi ở trong xe ngựa, Viên Nhi thì ngồi ở bên cạnh chiếu cố, từ sau khi Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất nói chuyện qua, không qua mấy ngày, hắn liền an bài người đưa Bạch Nhất trở về.

Vì xuy xét cho thân thể của Bạch Nhất cùng bảo bảo, xe ngựa chạy cũng không mau, gần hết một ngày bất quá chỉ mới đến vùng ngoại thành, Bạch Nhất một tay xốc lên bức màn xem xét chung quanh, nhìn cảnh sắc không ngừng lui bước về phía sau, trên mặt hiện lên một chút u buồn.

“Phu nhân, uống chút nước ấm người đi, giữa trưa người còn chưa có ăn cái gì cả.” Viên Nhi rót một ly nước ấm đưa qua. haehyuk8693

Bạch Nhất lắc lắc đầu, “Ta không đói bụng.” Sau khi nhìn thoáng qua Tử An bảo bảo trong lòng, thấy bảo bảo còn đang ngủ rất say, suy nghĩ của y không khỏi lại bay về phương xa.

Viên Nhi bất đắc dĩ buông chén trà xuống, lo lắng khuyên nhủ, “Ngài bế tiểu thiếu gia đã lâu, hay để cho ma ma ôm đi, ngài hãy nghỉ ngơi một lát cho lại sức.”

“Không cần, ta không thấy mệt.” Bạch Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng đáp lại.

Viên Nhi nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, dọn dẹp mọi thứ xong lại ngồi xuống cạnh nhũ mẫu đang ngáp ngắn ngáp dài ở kế bên. Trong xe nhất thời yên tĩnh đến không có một tiếng động, ngẫu nhiên chỉ có thể nghe thấy thanh âm Tử An bảo bảo đánh cái chép miệng rất nhỏ, sau đó lại gia nhập thêm tiếng hít thở trầm trọng của nhũ mẫu đã ngủ gật bên cạnh.

“Viên Nhi, ngươi từng thấy qua…chiến tranh chưa?”

Vào lúc Viên Nhi bị lắc lư đến sắp rơi vào mơ màng, thanh âm ôn nhuận của Bạch Nhất lại theo gió truyền đến, Viên Nhi lắc đầu nhìn qua, chỉ thấy Bạch Nhất vẫn đang ở trong tư thế cũ, ôm bảo bảo nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tựa hồ không hề nhúc nhích, làm cho y nhất thời cũng không thể xác định thanh âm vừa nãy có phải do Bạch Nhất phát ra hay không!?

Suy nghĩ một chút, Viên Nhi vẫn nhỏ giọng mở miệng nói: “Không có, phu nhân là lo lắng cho tướng quân sao? Nhưng mà từ trước đến giờ tướng quân đánh giặc đều chưa có thua trận, phu nhân không cần lo lắng.”

Bạch Nhất quay đầu lại cười nhẹ với Viên Nhi nhưng không nói gì.haehyuk8693

Trong lòng y hiện tại đang có chút mờ mịt, y không biết lúc trước đáp ứng Tiêu Diệc Nhiên rời đi là chính xác hay không, y đến tột cùng là nên là mang theo đứa nhỏ đi đến một nơi thật xa, để không tạo thành gánh nặng cho Tiêu Diệc Nhiên, hay là nên đứng ở bên người hắn đồng cam cộng khổ đây? Y thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, y chỉ là một thôn phu nơi sơn dã, nếu không gặp Tiêu Diệc Nhiên, có lẽ cả đời này, y chỉ sống tại thôn làng nhỏ bé trên núi ở ngoại thành Hoài Định, căn bản sẽ không bao giờ nghĩ đến có một ngày mình phải đối mặt với cục diện như thế này.

Trong lòng y là muốn đứng ở bên người Tiêu Diệc Nhiên, một ngày cũng không muốn tách ra, nhưng lại lo lắng cho mình sẽ liên lụy đối phương, hơn nữa bây giờ còn có An An, y làm sao có thể bỏ lại một mình An An như vậy? Cho nên vào thời điểm Tiêu Diệc Nhiên đưa ra lời đề nghị, y đã đồng ý. Thầm nghĩ mang theo An An mong chờ Tiêu Diệc Nhiên trở về từ nơi xa… Nhưng hôm nay sau khi ly khai, y lại luôn có một loại cảm giác vô cùng hoảng loạn hiện ra trong lòng, dù sao đây chính là đi đánh giặc, đến tột cùng muốn đánh bao lâu, đến tột cùng sẽ phát sinh cái gì ai có thể biết được?

Tâm tư càng lúc càng rối loạn, Bạch Nhất nhìn cảnh tượng đang dần lùi xa ngoài cửa sổ chỉ càng cảm thấy thêm phiền táo, liều mạng muốn bình tĩnh lại tâm tư nhưng chỉ thấy lòng thêm nôn nóng.

“Dừng xe!” Bạch Nhất quát nhẹ một tiếng, xe ngựa chậm rãi dừng lại, người lái xe chính là hai gã tâm phúc mà Tiêu Diệc Nhiên đã đặc biệt phái đến, trên đường đi cũng đồng thời trở thành hộ vệ bên người bảo hộ Bạch Nhất cùng bảo bảo. Lúc này, cả hai đang cung kính mở cửa xe đợi chỉ thị của Bạch Nhất, Viên Nhi cùng nhũ mẫu còn đang mơ hồ cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Bạch Nhất.

Bạch Nhất thấy mọi người đều nhìn qua mình, có chút hơi mờ mịt. Y  chỉ là theo bản năng kêu một tiếng như vậy, nhưng kế tiếp sẽ phải làm gì, y căn bản còn chưa nghĩ ra.

Rũ mi, hơi hơi thở ra một hơi, Bạch Nhất ôm Tử An bảo bảo chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Ta có chút buồn bực, định ra bên ngoài đi dạo một chút, các ngươi ở lại đây chờ ta.”

“Phu nhân, để ta đi cùng ngài.” Thấy Bạch Nhất định rời đi, Viên Nhi lập tức vội vàng chạy đến bên người vịn lấy một tay, giúp Bạch Nhất xuống xe ngựa.haehyuk8693

“Không cần, ta chỉ tản bộ ở cánh rừng phía trước thôi, một hồi sẽ trở lại, ngươi cứ để cho ta an tĩnh một chút.” Bạch Nhất hơi cau mày, lắc đầu phủ quyết.

Viên Nhi nhìn về hướng bìa rừng, chỉ là một cánh rừng không lớn lắm, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Bạch Nhất chỉ ở trong rừng đi lại một chút chắc cũng không sau, nghĩ đến bộ dáng không có chút *** thần của Bạch Nhất cả ngày hôm nay, y cũng đành phải gật gật đầu, từ trong xe kéo ra kiện áo choàng khoác lên người Bạch Nhất. Lại giúp Tiểu An An mặc thêm một chiếc áo bông nho nhỏ, y mới chịu để cho cho Bạch Nhất ly khai, còn mình thì an vị ngoài xe ngựa nhìn chằm chằm vào rừng cây.

Bạch Nhất ôm An bảo bảo cũng chỉ thoáng đi xa một ít liền dừng lại, y là vốn định ra ngoài hít thở không khí để bình phục một chút tâm tình hỗn loạn, chứ cũng không thật sự nghĩ sẽ đi sâu vào cánh rừng.

Trong lòng, Tử An bảo bảo tựa hồ đã bị một loạt động tĩnh vừa nãy làm cho thức giấc, cố ý vặn vẹo thần người một hồi, chậm rì rì mở to hai mắt. Bạch Nhất vội vàng ôm chặt cục cưng dỗ dành một hồi, hơi tỏ vẻ xin lỗi cười nói với bảo bảo: “Là phụ thân đánh thức ngươi sao, thực xin lỗi.”

Tử An bảo bảo vòng vo đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ nhìn nhìn chung quanh, sau đó lại nhìn chằm chằm Bạch Nhất, xì xì một tiếng hé miệng cười rộ lên, làm cho ánh mắt của Bạch Nhất không khỏi trở nên ôn nhu hơn, “An An thực ngoan, nhớ phụ thân rồi sao?” Nói xong y lại tự giễu cười khẽ một tiếng, tiểu An An còn chưa đến một tuổi, sao có thể nhớ rõ người nào chứ. Nay mỗi ngày y đều mang theo đứa nhỏ, bảo bảo bất quá chỉ hướng y cười cười, nói là nhớ phụ thân cũng chỉ có mình y là nhung nhớ thôi.

Đau lòng nhìn An An trong lòng, Bạch Nhất cũng có chút áy náy. Từ lúc An An sinh ra đến giờ, vẫn chưa được mấy ngày sống an ổn, thật vất vả mới điều dưỡng thân mình tốt lên chút, nhưng đã phải lặn lội theo y bôn ba trên đường, cũng không biết có ảnh hưởng gì đến thân mình của đứa nhỏ không… Nghĩ như thế, Bạch Nhất càng cảm thấy quyết định của mình lúc trước đã quá lơ đễnh, tuy nói là vì an toàn của y cùng bảo bảo mới rời xa Thịnh Kinh, nhưng bảo bảo còn nhỏ như vậy, thân thể lại không tốt, nếu trên đường lại có cái gì không thoải mái, y lại luống cuống chân tay, thì biết phải làm gì đây!?haehyuk8693

Bạch Nhất rũ đôi mắt, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười toe toét của Tử An bảo bảo, đôi mắt nhỏ sáng ngời lấp lánh, thập phần khả ái, trong nháy mắt Bạch Nhất đã đột nhiên nghĩ thông suốt. Nhìn trước ngó sau vốn không phải là phong cách của y, dù sao đi nữa y cũng sẽ không buông tay, người một nhà ở cùng với nhau mới là đúng đắn, y cũng không muốn trở thành một Trưởng công chúa thứ hai.

Bạch Nhất cười lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói với An An, “Phụ thân luôn ngốc như vậy, An An cũng không thể ngốc giống phụ thân nghe chưa? A, chúng ta vẫn là trở về tìm phụ thân của ngươi, có được hay không?”

Bảo bảo không thể nói chuyện hiển nhiên cũng chẳng có cách nào đáp lời Bạch Nhất, cục cưng chỉ tiếp tục trưng vẻ mặt ngây thơ của mình cười toe toét. Nhưng chỉ cần như vậy, Bạch Nhất đã thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đang muốn ôm bảo bảo quay trở về xe ngựa, sau đó cùng mọi người thương lượng việc quay lại, không ngờ vừa mới xoay người, thân mình của y lại đột nhiên truyền đến một trận tê dại, động cũng không thể động, dù há hốc mồm muốn hô ra tiếng cũng không được.

Chỉ khoảng nửa khắc, từ phía bìa rừng bên cạnh Bạch Nhất lại lóe ra một bóng người, toàn thân mặc một chiếc áo khoác dài màu xám tro, thấy không rõ bộ dạng. Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện thân hình của người này vô cùng gầy yếu, bụng đã có chút hơi gồ lên. (tôi đoán đc e này là ai rùi đấy:]])

Người này đứng ở trước mặt Bạch Nhất, vừa lúc bị thân thể của Bạch Nhất ngăn trở, nên mọi người ở bên kia mã xa tựa hồ không thể phát hiện. Bạch Nhất trừng mắt nhìn người trước mặt, trong lòng khủng hoảng một trận.

Người nọ lặng yên không một tiếng động đi đến trước mặt Bạch Nhất, cúi đầu mau lẹ ôm lấy bảo bảo đang nằm trong tay Bạch Nhất, Tử An bảo bảo tựa hồ không có ý thức được người ôm mình đã thay đổi, vẫn đang toét miệng cười vui vẻ, đung đưa đầu nhỏ.

Bạch Nhất mắt thấy bảo bảo trong lòng bị ôm đi, nhất thời khí huyết dâng trào cuồn cuộn, hận không thể lập tức vung tay cướp con trai về. Nhưng cho dù đã dùng hết sức lực y vẫn không thể nào nhúc nhích được, ánh mắt thẳng tắp trừng liếc người nọ, khẽ nhếch miệng vẫn không có thanh âm, lại phảng phất như đang phát ra tiếng kêu bi thiết từ tận sâu đáy lòng.

Người nọ bế bảo bảo hơi hơi lui từng bước, nhìn thoáng qua bảo bảo trong lòng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhất, bởi vì đối phương đang mặc một chiếc áo khoác dài, mặt lại bị che khuất, nên y vẫn không thể nào nhìn rõ người đó là ai. Chỉ có giọng nói vừa thấp trầm vừa vô cùng băng lãnh truyền đến từ phía sau vành nón, “Ngươi đừng lo lắng, một năm sau ta sẽ trả đứa nhỏ lại.” Nói xong, đối phương liền lắc mình tiến nhập vào trong rừng.

Bạch Nhất vẫn duy trì tư thế như trước đó, trong lòng lại đau như cắt, vừa thấy người áo xám kia ôm đứa nhỏ trong nháy mắt đã biến mất trong rừng, nước mắt của y liền không nhịn được lăn xuống. Giờ khắc này Bạch Nhất chỉ càng thống hận chính mình hơn, vì sao phải mang theo An An rời đi, vì sao lại tùy hứng ôm An An chạy ra đây một mình…haehyuk8693

Vào lúc Viên Nhi phát hiện Bạch Nhất không thích hợp, cùng mọi người vội vàng chạy tới, Bạch Nhất đã bị điểm huyệt đứng cứng nhắc một hồi lâu, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ánh mắt vô thần nhìn không ra một tia cảm xúc, chỉ có vài tia nước mắt ứ đọng mới thể hiện được cảm xúc đang dao động mãnh liệt của y. Hai hộ vệ Tiêu Diệc Nhiên phái tới lập tức bước lên phía trước, điểm nhẹ vài chổ trên người Bạch Nhất cởi bỏ huyệt đạo, thân mình mềm nhũn của Bạch Nhất liền té ngã ra sau, Viên Nhi vội đỡ lấy, lo lắng hỏi: “Phu nhân, ngươi làm sao vậy?”

Bạch Nhất hướng ánh mắt vô thần nhìn về phía rừng cây trước mặt, thanh âm khàn khàn trầm thấp giống như được truyền đến từ một cõi rất xa xôi, nếu không cẩn thận lắng nghe, cơ hồ sẽ nghe không rõ lời nói của Bạch Nhất, “An An…bị bắt đi rồi, người…chạy vào trong rừng…”

Tựa hồ đã dùng toàn bộ khí lực còn lại để lên tiếng, vừa nói xong Bạch Nhất lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hai mắt liền biến đen ngã vào lòng Viên Nhi. Viên Nhi nhất thời bị dọa đến phát ngốc, chỉ có thể luống cuống tay chân nâng đỡ Bạch Nhất, cũng may hai gã hộ vệ đi theo phản ứng rất nhanh chóng, một người vội vàng xoay người chạy vào trong rừng tìm kiếm, tên còn lại nghiêm mặt ôm lấy Bạch Nhất, nhanh chóng đi vào xe ngựa.

Viên Nhi lúc này mới lấy lại *** thần, ý thức được đã có đại sự xảy ra, liền quay đầu nhìn về hướng trong rừng, nhưng cái gì cũng không thấy được, nghĩ nghĩ vẫn là vén lấy y phục chạy về phía xe ngựa.

Người hộ vệ kia vừa ôm Bạch Nhất vào xe liền buông người xuống, thời điểm Viên Nhi lên xe ngựa chỉ thấy Bạch Nhất cả người không hề có chút sinh khí nằm ở bên trong, liền gấp đến độ nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống, phía trước hay đằng sau đều là đồng không mông quạnh, người duy nhất biết y thuật thì đang hôn mê bất tỉnh, đến tột cùng nên làm thế nào cho phải đây?

Bất đắc dĩ, Viên Nhi chỉ có thể không ngừng lục lọi hòm thuốc Bạch Nhất luôn mang theo bên người, muốn tìm ra một chút dược có thể giúp ít được, cũng trong thời gian này, người hộ vệ còn lại vừa truy đuổi về phía rừng cây đã quay lại, cau mày hướng mọi người lắc lắc đầu tỏ vẻ không bắt được ai.

“Hay là trước trở về Tướng quân phủ?” Người hộ vệ ôm Bạch Nhất trước đó trầm giọng hướng Viên Nhi hỏi ý kiến.

Mặc dù Viên Nhi có niên kỷ nhỏ nhất trong mọi người, nhưng dù sao y cũng là người thân cận luôn đi theo Bạch Nhất, thân phận hiển nhiên bất đồng với hạ nhân bình thường, nếu nói ai trong số bọn họ hiện tại có thể đưa ra quyết định, cũng chỉ có mình Viên Nhi mà thôi. Bởi vậy hai gã hộ vệ vẫn tượng trưng hỏi Viên Nhi một câu, dù sao cứ mãi trì hoãn ở nơi này cũng không phải cách, hiện tại tiểu thiếu gia đã mất tích, điều quan trọng hơn vẫn là mau chóng đem Bạch Nhất đưa về Tướng quân phủ tìm đại phu chẩn trị.haehyuk8693

“Đúng! Mau chạy về Tướng quân phủ!” Viên Nhi vừa được nhắc tới chuyện này liền gật đầu đồng ý, mọi người cho nhau cái nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng trở về vị trí, hai gã hộ vệ điều khiển xe ngựa quay về phương hướng ban đầu, gia tốc hướng đến Thịnh Kinh.

Viên Nhi quỳ gối bên cạnh Bạch Nhất, không ngừng chà lau nước mắt, nhìn sắc mặt thật vất vả mới điều dưỡng cho có chút huyết sắc của Bạch Nhất lại trở nên tái nhợt, trong lòng khó chịu từng trận, “Phu nhân…người trăm ngàn lần không được có việc gì…”