Tướng Quân Sủng Phu

Chương 38: Thức tỉnh




Đây đã là ngày thứ ba Bạch Nhất lâm vào hôn mê sau khi sinh.

Trong ba ngày này, Tiêu Diệc Nhiên đã không ngừng lôi kéo Vân Mặc Chi đến thăm khám vài lần trong ngày cho Bạch Nhất, thẳng đến khi Vân Mặc Chi phải lấy bảng hiệu thần y của mình ra thề thốt, nói sức khỏe của Bạch Nhất đã không có việc gì, chính là vì tổn thương nguyên khí nên mới lâu tỉnh như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày là ổn, lúc này đối phương mới chịu buông tha cho y.

Mà trong ba ngày này, Tiêu Diệc Nhiên cũng đã làm sáng tỏ tất cả sự việc, cũng đưa ra an bài tương ứng. Mộ Dung Nghiêu cùng tên tử sĩ kia, Tiêu Diệc Nhiên đã để cho Phong Cảnh cùng Tiêu Mạt áp giải vào đại lao, kế tiếp cứ giao cho Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn phụ trách là được. Vì chuyện này, Phong Cảnh còn náo loạn một trận, kêu la muốn đích thân giết tên Mộ Dung Nghiêu báo thù cho Bạch Nhất, cuối cùng sau khi được Tiêu Diệc Nhiên lạnh mặt giáo huấn, Phong Cảnh mới ngừng ai oán. Tuy rằng hắn cũng muốn giết Mộ Dung Nghiêu, nhưng đối phương dù sao cũng là thế tử Duyên quốc, vả lại trên người còn có tội danh ám sát, nếu bọn họ động thủ thì đó là hình phạt riêng, mà hiện tại Mục Kỳ đang cùng Duyên quốc đàm phán, Mộ Dung Nghiêu cũng là một quân cờ trọng yếu bên trong.

Về phần Tiêu cô cô, thân phận của bà vốn đặc thù, những người khác cũng không tiện nhúng tay vào, dù sao bà cũng là trưởng bối của Tiêu Diệc Nhiên, cho dù bà là người có lỗi trước, nhưng kêu Tiêu Diệc Nhiên đánh hay giết bà thì quả thật rất không có lễ độ. Vì vậy mọi người cũng chỉ có thể trầm mặc, mà trong lòng Tiêu Diệc Nhiên lại lo lắng Bạch Nhất, nhất thời cũng không có tâm tư xử lý Tiêu cô cô, nên cứ thế nhốt bà trong Tướng quân phủ, rồi phái người trông giữ kỹ càng.

Lại nói tiếp, tội danh của Tiêu cô cô quả thật không nhỏ, nếu nói nghiêm trọng thì đây chính là cấu kết với ngoại tặc, thông đồng với địch phản quốc, nếu nói nhỏ thì đây cũng là âm mưu giết hại người khác, chuyện này nếu đưa ra xử lý thì không ngồi tù cả đời cũng sẽ bị tử hình. Nhưng Tiêu Diệc Nhiên cũng không có khả năng thật sự bắt Tiêu cô cô ngồi tù, tuy rằng trong lòng hắn không thể tha thứ cho Tiêu cô cô, nhưng nếu thật sự so sánh thì hắn lại càng không thể tha thứ cho chính mình hơn. Dù sao nguyên nhân mọi chuyện đều là vì hắn, nếu kêu hắn đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Tiêu cô cô, hắn quả thật làm không được.

Hơn nữa sau khi Mộc Lan tỉnh dậy, cũng đã từng mang theo vết thương quỳ gối trước cửa phòng Bạch Nhất, khẩn cầu Tiêu Diệc Nhiên buông tha Tiêu cô cô. Tiêu Diệc Nhiên tuy rằng không có đáp ứng sẽ không truy cứu, nhưng cũng đã hứa sẽ không đưa Tiêu cô cô ra quan phủ, mới có thể làm cho Mộc Lan trở về.

Sau khi xứ lý xong tất cả sự tình, Tiêu Diệc Nhiên liền quay về bên cạnh Bạch Nhất, ngay cả lâm triều hắn cũng giả bệnh xin nghĩ, dành hết thời gian và tâm trí để chiếu cố Bạch Nhất, trừ bỏ Vân Mặc Chi mỗi ngày đúng giờ đến bắt mạch, thì vào những thời điểm khác, hắn đều không cho bất luận kẻ nào tới gần Bạch Nhất.

Đến thời gian ăn cơm, Tiêu Diệc Nhiên lại cẩn thận nâng Bạch Nhất dậy, để cho Bạch Nhất tựa vào trên người mình, tiếp nhận chén cháo Viên Nhi đưa tới, nhẹ nhàng múc một muỗng, thổi cho nguội rồi bỏ vào miệng mình, sau mới quay đầu truyền vào trong miệng Bạch Nhất. Bởi vì Bạch Nhất vẫn hôn mê, không thể ăn cơm, nên đã nhiều ngày qua, Tiêu Diệc Nhiên đều dùng biện pháp này để đút Bạch Nhất ăn một vài thứ lỏng cùng uống thuốc.

Sau khi uy xong một ngụm cuối cùng, Tiêu Diệc Nhiên mới đưa bát cho Viên Nhi, động tác mềm nhẹ đặt Bạch Nhất nằm thẳng xuống, đem chăn dịch hảo, sau đó lại ngồi sang bên giường, nhìn chằm chằm vào Bạch Nhất.

“Tướng quân, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi!? Viên Nhi sẽ chăm sóc cho phu nhân, phu nhân vừa tỉnh Viên Nhi lập tức chạy đi kêu ngài.” Lúc Viên Nhi dọn bát, nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên còn đang ngồi ở bên giường, mới có chút đau lòng nói. Trước kia y luôn oán giận tướng quân, vì ngài đã làm cho phu nhân hoài thượng đứa nhỏ còn bắt phu nhân một mình chịu khổ, nhưng hiện nay nhìn tướng quân liên tục ba ngày không chợp mắt, trừ bỏ xử lý chút sự tình bên ngoài, cơ bản liền vẫn canh giữ ở bên người phu nhân, y thực sợ tướng quân sẽ chống đỡ không được mà ngã xuống.

“Ngươi đi nghỉ ngơi đi!” Tiêu Diệc Nhiên cũng không quay đầu, chỉ thản nhiên nói, hắn muốn khi Bạch Nhất tỉnh lại, người đầu tiên đối phương nhìn thấy chính là hắn.

Viên Nhi thấy khuyên bảo vô dụng, cũng đành phải thu thập rồi đi xuống, trong lòng tướng quân hiện tại chỉ có phu nhân, vào lúc này, bất kì người nào cũng không thể chen vào giữa hai người họ. Y đành phải đi xem tiểu thiếu gia, nghe Vân thiếu gia nói, tình huống của tiểu thiếu gia cũng không tốt lắm, bởi vì sinh non, nên thân mình của tiểu thiếu gia vừa sinh ra đã kém cỏi, hơn nữa thời điểm phu nhân sinh tiểu thiếu gia còn bị trúng độc, nên trong cơ thể tiểu thiếu gia tựa hồ cũng mang theo chút dư độc, có thể sống qua được một tháng hay không còn chưa biết. Hơn nữa tiểu thiếu gia từ lúc sinh ra điều chưa từng phát ra âm thanh, chỉ sợ về sau sẽ không thể lên tiếng…Tướng quân sau khi biết chuyện cũng chỉ kính nhờ Vân thiếu gia tốn nhiều tâm tư hơn chăm sóc đứa nhỏ, hắn hiện tại đều một lòng một dạ ở bên cạnh phu nhân. Nghĩ đến đây, cái mũi của Viên Nhi liền có chút cacay, cảm thấy thật ủy khuất thay cho Bạch Nhất cùng tiểu bảo bảo. Y nhanh chóng lau lau đôi mắt rồi khinh thủ khinh cước lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Thấy Viên Nhi đi rồi, Tiêu Diệc Nhiên mới nhẹ nhàng lướt qua hai mắt Bạch Nhất, ôn nhu nói: “A Nhất, không cần ngủ tiếp, tỉnh lại nhìn ta có được không?” Tiêu Diệc Nhiên trời sinh tính tình lãnh đạm, bình thường khi nói chuyện, thanh âm cũng lạnh lẽo đến cứng ngắc. Chỉ có thời điểm cùng Bạch Nhất nói chuyện, hắn mới không tự giác thả nhẹ giọng điệu ôn hòa hơn chút, hiện tại trong lòng lại càng áy náy cùng khó chịu, thanh âm của hắn khó tránh khỏi còn mang theo chút nghẹn ngào.

“Ngươi vẫn bất tỉnh như vậy có phải là vì muốn trừng phạt ta hay không? Thực xin lỗi, A Nhất…” Tiêu Diệc Nhiên cúi đầu, chôn ở bên giường. Mấy ngày qua,  tròng lòng hắn như bị thiếu mất một khối thịt, trống rỗng đến khó chịu, hắn hiện tại rốt cục đã biết, Bạch Nhất đối với hắn có bao nhiêu trọng yếu. Trong cuộc đời của tướng quân Trấn Bắc Đại Chiêu, có rất nhiều điều hắn quan tâm cũng có rất nhiều người hắn muốn chiếu cố, tuy rằng có thật nhiều chuyện tình để băn khoăn như vậy, nhưng trong sinh mệnh của Tiêu Diệc Nhiên chỉ có một mình Bạch Nhất, mất đi Bạch Nhất, nhân sinh này còn có ý nghĩa gì với hắn nữa? Hắn thật sự không muốn mất đi y.

Tiêu Diệc Nhiên cứ như vậy ghé vào bên giường, giống như một dã thú đang bị thương, không tiếng động chảy lệ. Hắn biết cho dù hắn có đau khổ thế nào cũng chỉ có thể ni non trong lòng, Bạch Nhất vì hắn cho dù phải chịu qua biết bao đắng cay, vẫn kiên cường tươi cười với hắn như cũ, có người liều mạng vì hắn như vậy, hắn có tư khác gì để khóc trước mặt y, hắn có đau khổ thế nào cũng không bằng một nửa khó nhọc của Bạch Nhất phải trải qua, chính là…bị thân nhân phản bội, lại bất lực không thể bảo vệ người mình yêu nhất, hắn thật sự rất mệt rất đau…

“Ta…Không có…” Thanh âm thực nhẹ thực mỏng manh đột nhiên vang lên trong căn phòng.

Tiêu Diệc Nhiên ngẩn ra, liền cảm thấy có một bàn tay chậm rãi đặt lên tay mình, xúc cảm ôn hòa làm cho lòng hắn khẽ run một cái. Lập tức ngẩng đầu lên, hắn liền trông thấy Bạch Nhất vô cùng tiều tụy, đang quay đầu mỉm cười yếu ớt với hắn, nụ cười ấy thật ôn nhu thật bao dung biết mấy.

“Ngươi có biết, ta…cho tới bây giờ đều luyến tiếc…trách ngươi.” Bạch Nhất hôn mê đã mấy ngày, ngay cả nói chuyện còn có chút dùng hết sức, thanh âm cũng tương đối khàn khàn. Cũng may trong nhiều ngày qua, Tiêu Diệc Nhiên đều đúng giờ cho y ăn vài thứ cùng uống thuốc, nên cổ họng hiện tại cũng không quá khó chịu.

“Ngươi tỉnh? Có thấy khó chịu chổ nào không? Ta đi tìm Mặc Chi!” Tiêu Diệc Nhiên trong nháy mắt đã phục hồi *** thần lại, sốt ruột nóng gan định đứng dậy đi tìm Vân Mặc Chi. 

Bạch Nhất cố sức cầm lấy tay Tiêu Diệc Nhiên, nhẹ kéo một chút, Tiêu Diệc Nhiên lập tức động cũng không dám động, quay đầu lại lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

Bạch Nhất hơi hơi lắc lắc đầu, “Ta không sao…Ngươi giúp ta ngồi dậy.”

Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy, lập tức phi thường cẩn thận giúp đỡ Bạch Nhất ngồi lên. Sau đó lại ngồi vào phía sau Bạch Nhất, để cho Bạch Nhất dựa vào chính mình, rồi lại nhanh chóng kéo tấm chăn lên che kín người cho Bạch Nhất. Trước đó Vân Mặc Chi đã từng dặn dò qua, thân thể sau khi hậu sản không thể để thấy gió, Bạch Nhất thân thể lại yếu đuối, nên càng phải cẩn thận hơn, Tiêu Diệc Nhiên nghe xong, điều luôn ghi nhớ chuyện này trong đầu.

“Ta không có…muốn trừng phạt ngươi.” Bạch Nhất tự nhiên dựa vào lòng Tiêu Diệc Nhiên, sau khi bình ổn hơi thở có chút khó nhọc, mới nhẹ giọng mở miệng. Thanh âm tuy còn rất suy yếu, bất quá *** thần nhìn qua đã tốt lên không ít.

Tiêu Diệc Nhiên siết chặt cái ôm, thanh âm hơi nghẹn ngào, “Ta biết, là lỗi của ta.” Bạch Nhất của hắn cho tới bây giờ đều chưa từng oán trách, huống chi là trừng phạt hắn, cho tới nay đều là tự hắn cảm thấy hối lỗi với bản thân mà thôi.

“Không phải lỗi của ngươi.” Bạch Nhất ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên, ôn nhu cười cười, “Lần này là ngoài ý muốn.” Y biết xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Diệc Nhiên hiển nhiên rất khó chịu trong lòng, tuy rằng y không muốn tha thứ Tiêu cô cô, nhưng y không muốn làm cho Tiêu Diệc Nhiên khó xử. Y sẽ không để cho Tiêu Diệc Nhiên phải gia tăng thêm áp lực, mọi chuyện cứ để cho Tiêu Diệc Nhiên tự mình xử lý, y tin tưởng Tiêu Diệc Nhiên sẽ không để cho những việc này phát sinh lần nữa.

Đột nhiên nghĩ đến trước khi hôn mê, Mộc Lan vì cứu y đã bị phi đao đâm trúng, Bạch Nhất vội hướng Tiêu Diệc Nhiên hỏi thăm: “Đúng rồi, Lan nhi thế nào?”

“Đao đã được lấy ra từ lâu, ngự y nói chỉ mất máu hơi nhiều, để cho nàng tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn. Mặc Chi cũng đưa qua một số thuốc mỡ, hẳn là không có việc gì.” Tiêu Diệc Nhiên thấp giọng trả lời.

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Nhất thở ra một hơi, tuy rằng là Tiêu cô cô đã dẫn sói vào nhà, nhưng nếu bởi vì vậy mà làm Mộc Lan mất mạng, như vậy đối Mộc Lan rất không công bằng, hiện tại Mộc Lan không có việc gì thì thật tốt.

“Bảo bảo đâu? Bảo bảo không có việc gì chứ?” Vừa nghĩ đến đứa nhỏ mình hạ sinh, Bạch Nhất lại khẩn trương hỏi hang. Lần này Tiêu Diệc Nhiên không có lập tức đáp lời, tựa hồ trầm mặc suy nghĩ một chút, nhưng điều này đã khiến cho trái tim của Bạch Nhất như bị vỗ mạnh một cái, y liền giãy dụa muốn đứng dậy, vừa nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, “Bảo bảo làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Mau đưa ta đi xem bảo bảo… Ta…”

“Bảo bảo không có việc gì! Không có việc gì, ngươi không cần kích động…” Tiêu Diệc Nhiên nhanh tay ôm chặt Bạch Nhất, không cho y lộn xộn, sau khi gói lại vào chăn thật kỹ lưỡng để tránh gió, hắn mới lên tiếng: “Bảo bảo đang ở chổ Mặc Chi, thân mình có chút suy nhược, Mặc Chi nhìn qua không có việc gì, ngươi vừa mới tỉnh, không được quá kích động.”

“Thật sự không có việc gì?” Bạch Nhất vô lực thấp giọng hỏi lại. Nãy giờ y vẫn bị Tiêu Diệc Nhiên ôm vào trong ngực nên không để ý, vừa nãy chỉ hơi có chút vùng vẫy, y mới cảm thấy thân mình quả thật rất yếu, toàn thân tựa hồ như bị tháo nước, một chút khí lực cũng không có. Mà cơn giãy dụa vừa nãy dường như đã  kéo theo một trận đau nhức đến, giống như các khớp xương đều đã lệch khỏi vị trí, hơn nữa trong bụng còn ẩn ẩn truyền đến một chút đau xót, trên trán y không nhịn được xuất ra ít mồ hôi. Thế nên y cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ dựa vào Tiêu Diệc Nhiên thở phì phò.

“Không có việc gì, hài tử sinh non đều có chút suy yếu, có Mặc Chi ở đây, sẽ không có việc gì.” Tiêu Diệc Nhiên ôn nhu trấn an, hắn không dám nói cho Bạch Nhất chuyện bảo bảo không thể phát ra tiếng. Hắn sợ thân mình của Bạch Nhất hiện tại căn bản chống đỡ không được, chỉ có thể nói sang chuyện khác, “Bảo bảo còn chưa được đặt danh tự, chúng ta cấp bảo bảo nghĩ một cái tên đi!” Thời gian trước, lúc bảo bảo mới bảy tháng bọn họ còn chưa kịp đặt tên cho bảo bảo, ngay sao đó bảo bảo liền sinh ra, hiện tại hắn quả thật cũng đang lo lắng cho vấn đề đặt tên này

“Đúng vậy, bảo bảo còn không có danh tự…” Bạch Nhất nghe thấy lời cam đoan của Tiêu Diệc Nhiên mới hơi hơi an tâm, chậm rãi dựa vào lòng Tiêu Diệc Nhiên, “Bảo bảo gọi là gì…tên nào mới hay…nhỉ?”

“A Nhất? A Nhất…?!” Tiêu Diệc Nhiên thấy thân mình của Bạch Nhất đột nhiên mềm nhũn, trong lòng liền cả kinh, vội vàng ôm chặt Bạch Nhất, một bên không ngừng kêu tên y.

Bạch Nhất cố gắng mở mắt nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, nhưng trải qua một chút ầm ĩ vừa nãy, y lại cảm thấy thập phần mệt mỏi, đành phải nhỏ giọng nói, “Đừng lo lắng…Ta chỉ là cảm thấy mệt mỏi…để cho ta…ngủ thêm một chút là được.” Nói xong Bạch Nhất nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào ngực của Tiêu Diệc Nhiên.

Tiêu Diệc Nhiên kêu vài tiếng cũng không thấy Bạch Nhất tỉnh, hơi chút hoảng thần, nhưng lại không dám dùng sức lây tỉnh Bạch Nhất, đành phải cao giọng gọi hạ nhân tới, để cho hạ nhân chạy đi thỉnh Vân Mặc Chi sang đây xem thế nào.

Sau đó hắn liền như vậy ôm chặt Bạch Nhất, để đầu của y tựa vào vai mình, ở bên tai Bạch Nhất thấp giọng nói: “Chỉ ngủ một hồi thôi đấy, A Nhất, ngươi đáp ứng ta, chỉ có thể ngủ một lúc thôi…”