Tướng Quân Sủng Phu

Chương 3: Dưỡng thương trong núi




Lúc Bạch Nhất trở lại sơn động trông thấy Tiêu Diệc Nhiên đang nhóm lửa, thì y liền vội vàng chạy qua tiếp nhận công việc, còn chiếc giỏ trong tay thì đưa cho Tiêu Diệc Nhiên.

Tiêu Diệc Nhiên cũng không miễn cưỡng, cầm lấy cái giỏ thức ăn rồi yên lặng ngồi qua một bên ăn cơm uống thuốc, chờ Bạch Nhất nhóm lửa xong, thuận tay lấy trong giỏ bát cháo hoa đưa cho Bạch Nhất.

“Buổi tối mấy hôm nay ta sẽ ở lại sơn động xem chừng, ngươi có thể tận lực dụng thời gian này để điều tức khôi phục. Ta tính qua từ nơi này đến thành Vân Hà, nếu đi đường chính phải mất đến hai tháng, trong hai tháng này ta sẽ điều chỉnh lượng dược, chờ vết thương của ngươi tốt hơn rồi áp chế độc tính sẽ dễ dàng hơn nhiều”. Bạch Nhất một bên ăn cháo, một bên đơn giản giải thích.

“Hai tháng lâu lắm, không đi đường lớn chỉ mất nửa tháng.”haehyuk8693

Bạch Nhất buông bát, xoa miệng, mỉm cười, “Không đi đường lớn lại càng chậm.” Ngừng một chút, Bạch Nhất mới giải thích, “Con đường kia ta cũng biết, đi thì quả thật nhanh đấy, nhưng đường lại khá gập ghềnh, ngươi bị thương nặng lại mới tịnh dưỡng có năm ngày đã phải lên đường, trong hai tháng này cũng không thể điều dưỡng tốt lên được, ngươi cứ liều mạng đi thì kết quả chính là mất mạng. Huống chi, ta là đại phu chứ không phải vũ phu, đường này ta đi không được.”

“… Hai tháng lâu lắm, sẽ chậm trễ hành trình.” Tiêu Diệc Nhiên suy tư một lát, đối thời gian hai tháng không hài lòng, mất lộ trình hai tháng không bằng hắn nghỉ ngơi tại đây thêm nửa tháng, sau đó tăng tốc chạy đi, có thể chưa đến nửa tháng đã đi bằng tuyến đường dẫn tới thành Vân Hà.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất lắc đầu, cười nói: “Cho dù ngươi tịnh dưỡng thêm nửa tháng, con đường ngươi dự liệu kia cũng sẽ đi không nhanh như vậy. Dục tốc bất đạt, ngươi còn không rõ ư?”

Thấy Tiêu Diệc Nhiên vẫn kiên trì, Bạch Nhất thu hồi tươi cười, “Ta tuy rằng không biết ngươi vì sao lại bị thương, nhưng người có chắc rằng những người hãm hại ngươi đã được giải quyết toàn bộ chưa? Ngươi có xác định trong lúc ngươi chạy đi sẽ không gặp phải bọn chúng?”

Nghe được lời của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên lập tức nghĩ đến nhóm sát thủ đã đuổi giết mình, người nào trong số đó đều là hảo công phu, nếu đối diện với chúng thêm lần nữa, hắn cũng không cam đoan rằng mình có đào thoát được hay không.

Nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên có chút dao động, Bạch Nhất liền khuyên bảo, “Đi đường lớn tuy rằng chậm một chút, nhưng trên đường chúng ta sẽ không trì hoãn, tốc độ sẽ nhanh dần trong vòng hai tháng tới. Huống chi, ngươi đi một mình sẽ trở thành mục tiêu quá rõ ràng, nếu có ta đi cùng, chúng ta có thể cải trang thành thường dân rồi đi đường lớn, như vậy vừa có thể trốn tránh tai mắt của những người đó, vừa tránh thoát khỏi bọn họ.”

Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc nghĩ, theo như lời Bạch Nhất thì tình huống bây giờ quả thật đi đường lớn an toàn hơn, nhưng thời gian của hắn không còn nhiều nữa, nếu không vượt qua đại quân tới thành Vân Hà, thì dù sau đó có tất tả đuổi theo cũng không kịp. Nếu không thể về quân danh trước khi hồi kinh, thì việc hắn rời khỏi đại quân sẽ bị bại lộ. Hiện tại, tình huống trong kinh thành con chưa rõ, chỉ cần như thế là hắn đã hoàn toàn ở trong thế bị động, nhưng nếu chạy theo đường tắt…tỷ lệ gặp được đám người kia quả thật lớn hơn nhiều.

Ngay lúc Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc do dự, Bạch Nhất thở dài, thản nhiên mở miệng, “Mặc kệ ngươi có việc gì gấp, dù gì cũng phải giữ vững tính mệnh thì mới làm được chứ.”

Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy ngẩn ra, không thể không thừa nhận, quả thật, nếu trên đường đụng độ phải đám người kia, có lẽ hắn sẽ không còn mạng nữa, chẳng thà chọn phương pháp ổn thỏa hơn, cho dù không bắt kịp đại quân, thì đợi đến lúc hồi kinh rồi hẳn nghĩ biện pháp.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tiêu Diệc Nhiên hướng Bạch Nhất gật đầu, “Vậy năm ngày sau chúng ta cứ theo đường lớn xuất phát.”

“Ừ.” Bạch Nhất cười, “Mấy ngày nay ta sẽ chuẩn bị thật tốt, năm ngày sau chúng ta xuống núi dọc theo phía nam, đi qua chân núi liền xuống tới thôn trấn, sau đó chọn đường băng qua Kính Thủy, đi qua thành Bạch Lộ cùng thành Nghiệp Lăng, là đến Vân Hà.”

“Được.” Mặc dù Tiêu Diệc Nhiên đối với lộ trình đã an bài không quá hài lòng nhưng hắn vẫn tán thành, bất quá, Tiêu Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Nhất, hắn không nghĩ tới một đại phu sống nơi sơn thôn lại biết rõ đường đi đến thành Vân Hà như vậy.

“Ha ha.” Bạch Nhất cười nhẹ, y phát hiện mình có thể đoán được ý tứ của đối phương qua ánh mắt. haehyuk8693

Đến khi đôi mắt nghi hoặc của Tiêu Diệc Nhiên truyền đến, Bạch Nhất mới thu hồi tươi cười, chẳng qua trên mặt vẫn mang theo một chút tiếu ý, “Ta đã sớm tra qua lộ tuyến đi đến thành Vấn Hà, vốn đã xoay sở đủ lộ phí lên đường để xem phong thái của thần y, dè đâu hiện tại lại gặp gỡ Tiêu đại hiệp nên đã đem kế hoạch lúc trước nói ra hết.” Ngừng lại một chút, Bạch Nhất vừa cười nói, “Khụ khụ, nói đến đây, lộ phí của ta cũng không có bao nhiêu, dọc đường đi phải ủy khuất Tiêu đại hiệp rồi.”

Không nghĩ tới Bạch Nhất lại nói như vậy, Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc trong nháy mắt, sau mặt không đổi sắc cởi giầy ra, rồi phá hủy đế giầy, rút ra mấy tấm ngân phiếu trong đó đưa cho Bạch Nhất.

Lần này đến phiên Bạch Nhất ngây người, một lát sau mới nhẹ cười ra tiếng, “A…, thói quen này của Tiêu đại hiệp cũng thật tốt.”  Nhận ngân phiếu từ tay Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất thầm quan sát, ở đây có ít nhất năm trăm lượng. Bạch Nhất biết rõ thân phận Tiêu Diệc Nhiên không đơn giản, năm trăm lượng này với y mà nói chính là lo trước khỏi hoạ, nên cũng không chút khách khí nhận lấy toàn bộ, “Bạch mỗ sẽ không khách khí mà nhận lấy số tiền này, trừ đi lộ phí trên đường, số tiền còn lại xem như là phí chữa bệnh cho Tiêu đại hiệp đi.”

Tiêu Diệc Nhiên mặt không đổi sắc, nhưng Bạch Nhất cảm giác đối phương có chút mất hứng, cười lắc đầu, đem ngân phiếu cất kỹ, “Tuy rằng tiền chữa bệnh có hơi đắt một chút, bất quá ngươi đừng cảm thấy thua thiệt, y thuật của ta tuy rằng không quá tốt, nhưng đêm qua đã vì ngươi lãng phí một viên *** hàn đan. Thuốc này là linh dược của cha ta lưu lại cho ta, tổng cộng chỉ có ba viên, thu ngươi năm trăm lượng xem như tiện nghi cho ngươi rồi.”

Tiêu Diệc Nhiên sắc mặt âm trầm, hắn rất bất mãn với việc tính mạng của mình chỉ đáng giá năm trăm lượng, à không, trừ bỏ lộ phí, chỉ sợ còn chưa tới ba trăm lượng. Hắn tiếp tục mặt không đổi sắc mang giầy vào, Tiêu Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, “Đến thành Vân Hà rồi, sẽ trả cho ngươi thêm tiền khám bệnh.”

“… ha ha…” Bạch Nhất lại cười ra tiếng, không trả lời Tiêu Diệc Nhiên, mà lấy ra túi kim chỉ tùy thân, chỉ chỉ đôi hài trên chân Tiêu Diệc Nhiên cười nói, “Đôi giầy này, ta giúp ngươi vá một chút rồi lại đi vào.”

…haehyuk8693

Ban đêm, Tiêu Diệc Nhiên tựa vào vách động rồi nhắm mắt, Bạch Nhất nhìn cái chăn duy nhất y mang đến nằm ở trên đất, cứng họng không nói được gì. Y cư nhiên đã phạm một sai lầm ngu ngốc như vậy, biết sơn động âm lãnh, biết mang chăn cho Tiêu Diệc Nhiên, biết buổi tối mình cũng ngủ lại sơn động, thế mà không mang chăn cho chính mình.

Tiêu Diệc Nhiên đã tập võ từ nhỏ, lại cùng đại quân chinh chiến thường niên, việc màn trời chiếu đất ăn gió nằm sương đã thành thói quen, tự nhiên sẽ không tranh giành một chiếc chăn với vị lang trung văn nhược như Bạch Nhất, mà Bạch Nhất cũng không muốn đoạt chăn với một người bệnh, vì thế hai người đều kiên trì cách xa chiếc chăn.

Tiêu Diệc Nhiên nói năng không tốt, cũng không muốn cùng Bạch Nhất tranh cãi, cứ thế trực tiếp nhắm mắt dựa vào vách động nghỉ ngơi, mà Bạch Nhất cũng động không tới đối phương, khuyên răn thì người ta lại không nghe, hai người liền như vậy giằng co một hồi lâu.

Nhìn sắc trời càng ngày càng đen, lúc này mà xuống núi cũng không phải việc làm sáng suốt. Thêm cành cây vào đống lửa, Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần, có chút đau đầu vì đối phương quá cố chấp.

“Ngươi đang bị trọng thương, vẫn là sớm qua đây nghỉ ngơi đi.”haehyuk8693

“…” Tiêu Diệc Nhiên không đáp lại y, hai ngày nay hắn đã nghe Bạch Nhất nói bốn chữ “đang bị trọng thương” rất nhiều lần, đối với Tiêu tướng quân võ nghệ cao cường mà nói, mỗi ngày bị một người yếu ớt hơn mình chỉ tay nhắc nhở sự chật vật của bản thân hiện tại, đây thật sự chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Huống hồ, cho dù bị thương, hắn cũng không cho rằng thiếu một cái chăn mình sẽ bị đông chết, lúc Bạch Nhất chưa đến hắn chẳng phải đều như vậy sống sót qua vài ngày sao.

Ở bên kia, Bạch Nhất cảm thấy hai người cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, tuy mới nhận thức hai ngày, nhưng ấn tượng của Bạch Nhất đối với Tiêu Diệc Nhiên vẫn rất tốt. Tuy rằng không biết Tiêu Diệc Nhiên là loại người nào, nhưng xem y phục cùng với cảnh ngộ gặp mặt có thể đoán được thân phận của đối phương không đơn giản. Nhưng Tiêu Diệc Nhiên trừ biểu hiện lạnh lùng ít nói, vẫn là một người bệnh rất phối hợp, không để ý chuyện mình đang trọng thương mà bình tĩnh như vậy, nếu là Bạch Nhất y chắc hẳn không có khả năng làm được rồi.

Thở dài một hơi, Bạch Nhất nằm xuống cạnh đống lửa, nếu nói không được Bạch Nhất cũng không muốn lãng phí khí lực nữa, ngày mai y sẽ mang thêm một cái chăn, còn bây giờ mặc kệ hắn vậy.haehyuk8693

Dù sao cũng không phải người tập võ, hôm qua tới nay Bạch Nhất lại chạy tới chạy lui, lên núi rồi xuống núi hết mấy lần, bận rộn đến nổi không có được vài phút để nghỉ ngơi, nên vừa nằm xuống không bao lâu y liền chìm vào giấc ngủ.

Đúng lúc này Tiêu Diệc Nhiên lại mở mắt, nhìn Bạch Nhất đang ngủ, nhãn thần mông lung. Lát sau, Tiêu Diệc Nhiên đứng dậy, đem chăn trên đất nhẹ nhàng đắp lên người Bạch Nhất, sau đó liền ngồi xuống nghỉ ngơi ngay bên cạnh Bạch Nhất, thỉnh thoảng lại bỏ thêm mấy nhánh cây vào đống lửa.

Tuy tính cách bên ngoài Tiêu Diệc Nhiên lãnh đạm im lìm, cộng thêm biểu cảm trên khuôn mặt lúc nào cũng chẳng thay đổi làm cho người ta cảm thấy không dễ thân cận lắm, nhưng bất quá đây là vì hắn không biết cách ở chung với người khác, lại không khéo ăn nói mà thôi.

Đối với vị đại phu mới quen biết hai ngày này, Tiêu Diệc Nhiên không thể nói rõ cảm giác đặc biệt của bản thân là gì, hắn chỉ không chán ghét khí chất ôn hòa của Bạch Nhất, đã vậy đối phương còn cứu mạng của mình, Tiêu Diệc Nhiên thực sự rất cảm kích. Hơn nữa vì có một bằng hữu là thần y tính tình cổ quái, Tiêu Diệc Nhiên đối với những đòi hỏi vô lý của Vân thần y đã kiến qua rất nhiều, nên đối với yêu cầu hợp tình hợp lý của Bạch Nhất cũng dễ dàng tiếp nhận hơn.

Bởi vì vậy mà người luôn khăng khăng một mực như Tiêu Diệc Nhiên mới nhiều lần đồng ý với ý kiến của Bạch Nhất. Dù sao là một tướng quân trấn giữ một cõi của Đại Chiêu, hắn vẫn có ngạo khí của riêng mình, dù hiện tại chật vật bất kham, hắn cũng sẽ không so đo với một đại phu tay trói gà không chặt. Huống chi người này còn cứu mạng của hắn.

Cẩn thận nhìn kỹ Bạch Nhất đang ngủ say, Tiêu Diệc Nhiên phát hiện, bộ dạng của Bạch Nhất cũng không quá xuất sắc, nếu gặp ở trong một đám người, cho dù có liếc mắt nhìn vài lần cũng sẽ dễ dàng quên mất. Nhưng có lẽ là vì duyên cớ của một thầy thuốc trên người Bạch Nhất, nên thân thể y luôn mang theo một mùi thảo dược nhàn nhạt, cùng với khí chất ôn hòa khiêm tốn, làm cho người ta dễ dàng thả lỏng cảnh giác, ngũ quan nhìn qua cũng nhu hòa không ít.

Hơn nữa Bạch Nhất rất thích cười, có đôi khi là nụ cười bất đắc dĩ, đôi khi là nụ cười ôn hòa, đôi khi lại là nụ cười mang theo chút tức giận, nhưng những nụ cười này đều thực nhạt, cùng những người Tiêu Diệc Nhiên tiếp xúc trước kia không giống nhau, điều này làm cho Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy có chút mới lạ cùng không thích ứng.

Thủ hạ của Tiêu Diệc Nhiên có ba đại tướng, Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt đều luôn giữ yên lặng, Mạc Ngôn thì tư duy kín đáo, làm việc nghiêm túc cẩn thận, nhưng lại rất ít khi cười. Tiêu Mạt thì cẩn thận tỉ mỉ, trừ bỏ Phong Cảnh thì thực ít người có thể bức ra biểu tình thứ hai trên mặt y. Điểm này thực tương tự Tiêu Diệc Nhiên, dù sao bọn họ cũng là người một nhà. Phong Cảnh tuy rằng thích cười thích nháo, nhưng hiển nhiên cũng không hề tương đồng với Bạch Nhất.

Nghĩ đến Phong Cảnh hoạt bát dị thường, Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, hắn đối với tính cách của Phong Cảnh vẫn luôn đau đầu, so với tính tình Bạch Nhất thì ngược lại, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Bất quá nghĩ đến vị bạn hữu thần y kia, Tiêu Diệc Nhiên chỉ cảm thấy da đầu run lên. Tính cách Vân Mặc Chi có thể nói là vô cùng kỳ quái, khi tốt khi xấu rối *** rối mù. Vì Vân gia cùng Tiêu gia là thế giao, hai người bọn họ đã nhận thức nhau từ nhỏ, chuyện Tiêu Diệc Nhiên trước kia chịu khổ trong tay Vân Mặc Chi cũng không thiếu. Nhưng y thuật của Vân Mặc Chi quả thật cao siêu, bởi vậy khi nói đến giải độc, người đầu tiên Tiêu Diệc Nhiên nhớ tới chỉ có thể là Vân Mặc Chi.

Tóm lại đợi đến thành Vân Hà, hắn sẽ đem hết thảy dàn xếp ổn thỏa. Về phần Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên đương nhiên không cho rằng mạng mình chỉ đáng giá mấy trăm lượng, đối với ân nhân đã cứu mình, Tiêu Diệc Nhiên sẽ tri ân báo đáp.

Nếu Bạch Nhất muốn cùng Vân Mặc Chi học y thuật, Tiêu Diệc Nhiên nghĩ đến lúc đó hắn sẽ nghĩ biện pháp làm cho Vân Mặc Chi chiếu cố Bạch Nhất nhiều chút.