Tướng Quân Sủng Phu

Chương 1: Đêm mưa tương phùng




Đã qua nửa đêm, trong doanh trại vẫn giữ vững không khí trang nghiêm như mọi khi, ngoại trừ binh lính vẫn tuần tra bên ngoài thì chung quanh đã hoàn toàn rơi vào sự yên tĩnh trống trải. Mà vào giờ khắc này, đèn đuốc ở chủ trướng vẫn còn sáng trưng. Tiêu Diệc Nhiên đưa lưng về phía mọi người, dường như đang suy tư điều gì đó, còn lại ba người thì vẫn đang bận bịu nghiên cứu tin mật báo vừa nhận được.

”Căn cứ theo tin mật báo, Lạc Vương đã tạo phản…” Tiêu Mạt nhíu đầu chân mày, chậm rãi nói: ”Nhưng trước mắt ngoại trừ phần mật báo lấy được từ bên ngoài này, những đường khác chúng ta đều không nhận được tin tức gì, tướng quân, điều này thật sự rất kì lạ.”

”A Mạt, đây là mật báo, tất nhiên là so với các đường tin tức khác phải nhanh hơn rồi! Việc này há có thể là giả tạo được sao, những tên mật thám tronh kinh thành kia cũng không có lớn gan đến nổi gửi tin tức giả đến cho chúng ta, đúng không?” Phong Cảnh cầm tín thư trong tay để lên bàn, trừng mắt nói khẽ với Tiêu Mạt.

“Ý của ta không phải là vậy, việc này không thể dễ dàng mà đưa kết luận như thế được! Nếu Lạc Vương đã nắm thế cục của quân đội trong tay, thì những đường tin tức khác không thể một chút cũng đều không có như vậy

“Hiện tại, tình hình trong kinh như thế nào ta không biết, nhưng phần mật báo này được truyền đến từ Tần lâu, chuyện Lạc vương tạo phản khẳng định là thật, còn mật báo có đáng tin hay không thì vẫn chưa rõ…”

“Tiểu Cảnh, không thể suy đoán bữa bãi, A Mạt nói rất có đạo lý, sự tình trọng đại, nên bàn bạc kỹ càng hơn.” Thấy hai người lại bắt đầu tranh chấp, Mạc Ngôn nãy giờ vẫn chưa lên tiếng liền đánh gãy lời của Phong Cảnh, âm trầm “Trong kinh thành còn có An hầu cùng Mục thừa tướng đóng giữ, Lạc vương thế lực bạc nhược, cho dù lúc này tạo phản, cũng không nhất định có thể thành. Nhưng Tướng quân, cuộc chiến hiện tại đã tới hồi quan trọng, địch quốc đã ở thế yếu, quân ta chỉ cần nhất cổ tác khí* là có thể đắc thắng. Mật báo lúc này lại đột nhiên truyền đến, không chừng là một cái bẫy…Nếu giờ phút này chúng ta mà để lộ tin tức, tất sẽ nhiễu loạn quân tâm…” (nhất khổ tác gì=một tiếng trống làm *** thần hăng hái thêm)

“Vậy hiện tại nên làm như thế nào cho phải? Cũng không thể cho rằng chúng ta không nhận được tin tức gì?” Phong Cảnh nôn nóng vỗ mạnh xuống bàn.

Mạc Ngôn đứng dậy thu hồi mật tín, bình tĩnh nói: “Trước phái người trong kinh thành liên hệ với mật thám, xác nhận lại tin tức, nếu là đúng thì chúng ta sẽ tính toán tiếp. Mặt khác cuộc chiến này quân ta cũng không cần nhân nhượng nữa, tốt nhất là nên giải quyết một cách nhanh chóng.”

Phong Cảnh tuy sốt ruột, thậm chí khi đối mặt với Tiêu Mạt hắn vẫn còn có thể tiếp tục tranh cãi, nhưng khi trả lời Mạc Ngôn hắn không thể phản bác được gì, dù sao Mạc Ngôn cũng là người bày mưu tính kế được nhất trong số bọn họ, nghe nói thế hắn cũng chỉ có thể kiềm nén gật gật đầu.

Ngay lúc ba người đã thương lượng xong, lúc này, Tiêu Diệc Nhiên lại đột nhiên xoay người, nhìn thoáng qua Mạc Ngôn, mở miệng nói: ”Công việc trong quân doanh, Mạc Ngôn ngươi thay ta phụ trách, chậm nhất là trong hai tháng phải giải quyết cho xong.”

Ba người đều sửng sốt, Mạc Ngôn phản ứng lại trước tiên, hướng Tiêu Diệc Nhiên, “Tướng quân người…?”

“Ta hồi kinh xác nhận trước, nhớ phong tỏa tin tức.” haehyuk8693

“Tướng quân!” Phong Cảnh đứng lên đầu tiên, “Cho dù hồi kinh xác nhận cũng nên để thủ hạ đi, tướng quân làm sao có thể tự mình đi được?”

“Tiểu Cảnh, chớ làm càn!” Mạc Ngôn nhíu mày trách cứ, Phong Cảnh bị Tiêu Mạt nói một hồi, mới hướng Tiêu Diệc Nhiên nhìn lại, “Trận chiến này không thành vấn đề, nhưng tướng quân một mình hồi kinh thật sự không ổn cho lắm. Việc này thật giả chưa xác nhận, nếu như tin tức là giả, tướng quân lâm trận ly khai là đã phạm vào tội lớn; cho dù tin tức là thật, tướng quân đơn độc hồi kinh, dù gặp tình thế nguy hiểm thuộc hạ sẽ không thể kịp thời hỗ trợ được, không bằng cùng đại quân một đường trở về, đến lúc đó Cần vương sẽ sửa lại tấu chương, tất cả chỉ vì lo trước khỏi hoạ.”

Tiêu Diệc Nhiên lắc lắc đầu, “Ý ta đã quyết, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.”

Mạc Ngôn nhìn Tiêu Diệc Nhiên, tuy gương mặt của đối phương vẫn không chút đổi sắc như mọi khi, nhưng Mạc Ngôn nhìn thấy trong ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên có một tia cố chấp kiên trì, lại nhìn Tiêu Mạt, thấy đối phương không lắc đầu, chỉ có thể thở dài đồng ý, “Một khi đã như vậy, thuộc hạ sẽ tạm thời phong tỏa tin tức, mau chóng chấm dứt trận chiến này. Tướng quân đi đường một mình phải hết sức cẩn thận, sau thì hồi kinh thì hãy hội họp với bọn Hoài Viễn, nếu như gặp phải tình huống khác thường thì phải thông báo ngay cho ba thuộc hạ biết.” Tiêu Diệc Nhiên nhắm mắt gật đầu, phất tay, lần nữa xoay người, không hề mở miệng.

Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt thấy thế, cũng đứng dậy ra ngoài. Phong Cảnh nhìn Mạc Ngôn, lại nhìn Tiêu Mạt, nhìn hai người đều không nói gì, cũng không có cách nào mở miệng, đành phải cùng hai người cáo lui.

*****haehyuk8693

Cầm trong tay hai vị thuốc mới vừa tìm được để vào giỏ đựng, Bạch Nhất chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trong tay, hơi gợi lên khóe miệng.

“Không sai biệt lắm, đủ để dùng trong một thời gian rồi…”

“Oanh– ” Đang chuẩn bị thu dọn mọi thứ xuống núi, sấm sét bỗng nhiên chợt giáng xuống, Bạch Nhất ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy khoảng không vẫn còn quang đãng vừa nãy đã bị mây đen che khuất, dự là sắp có một trận mưa to lắm đây. Bạch Nhất nhíu mày, lúc này y đang ở giữa sườn núi, xem thới tiết hiện tại, dù vội vàng xuống núi chắc cũng không còn kịp rồi. Trong trí nhớ của y, hình như nhóm thợ săn trong thôn đã nói qua, nơi lưng chừng núi có một sơn động có thể nghỉ chân, y nghĩ đến chổ đó chắc cũng cách nơi này không xa lắm.

Không hề do dự, Bạch Nhất rất nhanh đã đem lá thuốc thu nhập xong, dùng áo khoác đem giỏ đựng bao ở trên lưng, quay người bước nhanh vế phía khu rừng.

Không tới một lát, đã có vài giọt mưa rơi xuống từ thiên không, hơn nữa lại càng lúc càng lớn thêm, Bạch Nhất đem giỏ đựng sau lưng ôm vào trong lòng, một bên chạy nhanh, một bên phóng tầm nhìn sang bốn phía xung quanh tìm sơn động dọc theo vách núi. Rốt cục khi cơn mưa to đã trút xuống, y cuối cùng đã nhìn thấy sơn động, Bạch Nhất ôm chặt giỏ thuốc trong lòng cúi đầu chạy tới.

Bước vào sơn động, Bạch Nhất chưa vội xử lý quần áo trên người đã bị nước mưa làm ướt, lập tức lấy giỏ thuốc trong lòng ra, kỉêm tra xem hôm nay đã hái được bao nhiêu dược thảo. Chưa kịp làm gì, Bạch Nhất đã cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo đánh úp lại, giây tiếp theo đã có một thanh kiếm sắc nhọn kề trên cổ. Bạch Nhất cả kinh, hai tay nhẹ buông, giỏ thuốc liền rớt xuống. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong sơn động có một người đang giơ kiếm đối mắt với Bạch Nhất, nhưng vì đứng ngược sáng, Bạch Nhất chưa thể nhìn rõ được bộ dáng người nọ ra sao, chỉ mơ hồ nhìn thấy đối phương đang mặc một thân hắc y. Chỉ vẻn vẹn như thế, sát khí cùng sự lạnh lùng phát ra từ người kia đã đủ làm Bạch Nhất hít sâu một hơi hoảng loạn. Bạch Nhất không chút nghi ngờ, chỉ cần chính mình hơi nhúc nhích một chút, thanh kiếm trên cổ cũng sẽ lập tức di chuyển.

Thấy đối phương không làm thêm động tác gì, tâm tình của y mới thoáng nhẹ nhõm một chút, Bạch Nhất nhỏ giọng hướng người trong động giải thích, “Này vị thiếu hiệp, tại hạ chỉ đi ngang qua tránh mưa một chút, đợi hết mưa rồi lập tức rời đi…”

Đối phương suy tư một lúc, mới chậm rãi thu hồi kiếm, xoay người vào trong động, một thanh âm trầm thấp phát ra, “Mưa tạnh thì lập tức rời đi.”

Khi lợi kiếm được thu hồi, hàn khí rốt cục cũng lui đi, Bạch Nhất thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười khổ. Chỉ có thể than rằng vận khí của mình thật không tốt, trú mưa thôi mà còn gặp việc bực mình như vậy, chỉ cầu mong cơn mưa này có thể dừng lại đúng lúc.

Lắc đầu, Bạch Nhất ngồi xốm xuống nhặt giỏ thuốc trên đất lên, may mắn là trước đó đã dùng áo ngoài bao giỏ thuốc lại, nên lúc nãy dù có rớt xuống, thảo dược bên trong mới không rơi ra ngoài toàn bộ, nhưng cũng có vài lá thảo dược rơi vào bên trong vũng nước. Đem vài là thuốc bên ngoài nhặt lên, sau khi trở về nhà, y sẽ đem chúng phơi nắng rồi kiểm tra dược tính, hy vọng là còn có thể dùng được.

Đến khi thu nhập xong tất cả đồ đạc, Bạch Nhất liền dựa vào cửa động ngồi xuống, vừa quan sát thời tiết bên ngoài động vừa chú tâm đến động thái của người phía trong.

Có lẽ là vì trước đó đã quá mức khẩn trương nên y chưa phát hiện, đến khi bình tĩnh lại, Bạch Nhất liền ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt truyền đến từ bên trong động, nghĩ đến người bên trong chắc hẳn là đã bị thương, Bạch Nhất có chút do dự nên tiếp tục chờ tạnh mưa hay là lập tức ôm dược liệu chạy xuống núi. Nhưng nghĩ lại, người vừa nãy còn cho mình đợi mưa tạnh rồi hãy rời đi, nếu hiện tại đột nhiên hành động thiếu suy nghĩ mà bỏ chạy, ai mà biết đối phương có động thủ hay không, suy tư một hồi, Bạch Nhất quyết định đợi mưa tạnh rồi rời đi.

…haehyuk8693

Nửa canh giờ trôi qua, Bạch Nhất nhìn mưa to gió lớn ngoài động không ngừng, bất đắc dĩ thở dài. Xem ra mưa kiểu này thì chưa thể dừng ngay được đâu.

“Khụ khụ…”

Bạch Nhất rụt bả vai, buộc áo khoác càng chặt thêm, trong lòng nghĩ nếu mưa không ngừng, mình lại cứ ở trong cái hang động lạnh lẽo này, thì sớm hay muộn cũng bị đông chết, kỳ lạ là người nọ cũng không đốt lửa. Ngửi ngửi vài cái, Bạch Nhất thấy mùi máu tươi đã rõ ràng hơn lúc trước.

Không đốt lửa, còn có mùi máu tanh như vậy, xem ra không đông chết phỏng chừng cũng bị mãnh thú cho vào bụng. Cười khổ một tiếng, Bạch Nhất cũng không nguyện ý ở trong sơn động này chờ chết, sơn động này bình thường là nơi mà nhóm thợ săn trú mưa nghỉ chân, hẳn là còn chút củi lửa dự trữ ở bên trong.

Kéo chặt áo khoác, Bạch Nhất đi vào trong động, vừa đi vừa mở miệng giải thích, “Thiếu hiệp, ta xem mưa nhất thời chưa dứt được, bên ngoài thật sự rất lạnh, ta định sẽ đốt lửa, cũng để đề phòng dã thú, ngươi có để ý không…?”

Trong động vẫn yên tĩnh như cũ, người kia cũng không có phản ứng lại, Bạch Nhất đi lên phía trước vài bước, cũng thăm dò kêu thêm vài tiếng, nhưng người vẫn như cũ không có phản ứng. Bĩu môi, Bạch Nhất thấy đối phương không phản đối, cũng chẳng thèm suy đoán tâm tư của người ta nữa, dứt khoát đi vào trong động, thừa dịp ngoài động còn có chút ánh sáng, vội vàng đi tìm củi nhóm lửa.

Đợi ánh lửa chiếu sáng cả hang động, Bạch Nhất mới cảm thấy ấm áp hơn một ít, quay đầu tìm kiếm bóng người mà mình sao lãng nãy giờ, chỉ thấy hai tay của người nọ đang bao quanh thanh kiếm, hơi nghiêng người tựa vào vách sơn động. Nương theo ánh lửa, Bạch Nhất cuối cùng cũng thấy rõ được diện mạo người kia, đường nét, ngũ quan thập phần thâm thúy, thân thể cường tráng, một đôi mày kiếm phi tà trong mây*, càng tăng thêm phần kiên nghị. Nhưng giờ phút này trên gương mặt tuấn tú kia lại không có chút máu, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tím tái hơi hé mở.

Bạch Nhất thấy vậy liền biết có điều khác thường, nhất thời cũng bất chấp người nọ đang cầm kiếm trong tay, đến gần vươn tay tìm tòi, đối phương không hề phản kháng thuận thế ngã xuống. Bạch Nhất ngẩn người, theo bản năng để người nọ ngã vào người mình, nhiệt độ cực nóng trên người đã biểu hiện tình huống của chủ nhân nó đang thập phần không ổn, đồng thời một mùi máu tanh dày đặc liền phát ra từ người trong lòng, y nhìn chất lỏng màu đỏ theo hắc y của người kia nhiễm trên chiếc áo trắng của mình, lắc đầu cười khổ.

Giúp người trong lòng nằm thẳng người ngay bên cạnh đống lửa, Bạch Nhất đem kiếm trong tay hắn đặt xuống, mới thăm dò mạch đập của đối phương.

“Ân… Vừa nội thương vừa có ngoại thương, còn trúng độc, cư nhiên còn có thể chịu đựng đến tận bây giờ, quả nhiên không phải người bình thường.”

Sờ tay vào trong ngực lấy ra một bình dược màu đen, thuận tay đổ ra một viên thuốc đưa vào trong miệng hắc y nhân, lòng thầm nghĩ, y mặc dù không phải là danh y gì, nhưng cũng là một người thầy thuốc, gặp chết không cứu là làm trái với y đức của y rồi.

“Ta đã cứu mạng của ngươi, ngươi nếu tỉnh lại trăm ngàn lần đừng lấy oán trả ơn.” Một bên nhỏ giọng nói, một bên cởi bỏ quần áo của hắc y nhân, nhìn đến thương thế trên người đối phương, Bạch Nhất nhíu mày.

Không chút chần chờ, Bạch Nhất đem thảo dược cầm máu mà mình thu nhập được hôm nay, lấy ra khỏi giỏ thuốc, sau khi nghiền nát thì liền đắp lên miệng vết thương của đối phương, lại đem trung y tương đối sạch sẽ trên người mình cởi ra, xé thành vài đoạn rồi đơn giản băng bó kỹ lưỡng miệng vết thương của người kia, cuối cùng mới miễn cưỡng đem y phục đối phương mặc vào.

Làm xong vài việc này, trên người Bạch Nhất đã ra một thân mồ hôi, lúc này cơn mưa ngoài động cũng đã dừng lại, Bạch Nhất đi ra trước cửa động quan sát, sắc trời hiện tại đã tối đen, lúc này xuống núi cũng không an toàn, huống hồ…xoay người, nhìn thân ảnh bất động nằm cạnh đống lửa, thở dài một hơi, ngày hôm nay y đều đem tất cả hơi thở dài trong hai mươi mấy năm qua một lần trút ra hết.

Trở lại trong động, sờ trán người nọ, nhiệt độ vẫn còn rất cao, tìm vài vị thuốc có thể hạ sốt, bỏ vào miệng mình, chịu đựng vị đắng mà nhai nát, sau đó cúi người đem miệng tham nhập vào miệng người nọ, lặp lại vài lần như thế, rồi giơ tay lau mồ hôi đã tràn đầy trên trán đối phương.

Bạch Nhất đứng dậy, bỏ thêm củi vào đống lửa, tiếp đến tựa vào vách động mà hắc y nhân đã dựa người hồi nãy, đơn giản nghỉ ngơi một chút.

“Hy vọng ngươi có thể qua được cửa ải này.”haehyuk8693

—————————————————-

*Nguyên văn: phi tà trong mây飞斜入云, kiểu như lông mày dày đậm nhìn rất chính trực kiên định