Tướng Quân Phu Nhân

Chương 49: 49: Đại Khôi





Diễm Hạnh cùng Nguyệt Cầm và Ý Nhuệ ở đằng sau bê đồ đến Phật Đường.
" Công chúa ! Sao muộn rồi người vẫn còn đến.

"
" Phiền ngươi nói với các sư rằng phiền các sư tụng kinh bình an cho chiến sự biên giới , mọi người đều bình an ! "
" Dạ , nô tài đã rõ ! "
" Vậy ta về trước , không làm phiền các sư nghỉ ngơi nữa ! "
" Nô tài cung tiễn công chúa ! "
Diễm Hạnh bước đi , khẽ ngước lên trời.
" Đêm nay trăng tròn thật ! "
Ở trong mụi rậm có một tiếng kêu " meo...meo..."
" Ể...công chúa , hình như có mèo hoang ! "
" Ý Nhuệ , ở đây gần cung điện của ta , mau chạy về lấy cá khô ! Càng nhanh càng tốt ! "
" Dạ , nô tì đi chạy ! "
Ý Nhuệ chạy một mạch về cung , con mèo ló đầu ra.
" Là mèo xám ! "
Cô ngồi xuống dịnh đến đến gần thì con mèo đó gầm gừ lên.
" Ngoan , ta không hại ngươi đâu ! "
Diễm Hạnh đưa tay ra , con mèo dùng chân trước của mình đập vào tay cô.

Diễm Hạnh chớp lấy thời cơ nhẹ nhàng xoa đầu nó , như cảm nhận được hơi ấm.
Nó dụi đầu mình vào tay cô tham lam như muốn tận hưởng lấy chút hơi ấm ít ỏi.
" Công chúa , người cẩn thận ! "
" Không cần lo cho ta ! "

Ý Nhuệ chạy đến nỗi thở không ra hơi , hai tay đưa túi có chứa cá khô nhỏ bên trong , hổn hển nói.
" Công chúa , cá khô của người ! "
" Nhìn ngươi chạy mệt đến nỗi thở hổn hển rồi ! "
" Người...người nói nô tì...phải thật nhanh ! Nên nô tì đã chạy nhanh hết mức ! "
" Được rồi nghỉ lấy sức một chút đi ! "
Diễm Hạnh lấy một con cá khô đưa tới trước mặt con mèo.
" Bảo bối ngoan , ăn đi ! "
Nhân lúc mèo con đang ăn , cô nhân cơ hội vuốt ve nó.

Kiên nhẫn đợi nó ăn xong.
" Ta không biết ngươi có hiểu lời ta nói hay không , nhưng nếu ngươi muốn về với ta thì dụi vào chân ta ! "
Vừa nói dứt câu , con mèo tiến đến dụi đầu vào chân Diễm Hạnh.

Nó còn đi xung quanh , cô bế con mèo lên cứ thế trở về cung.

" Phỉ Ý ! "
" Có nô tì ! "
" Ngươi lấy một bát sữa ra cho nó uống đi ! "
" Dạ ! "
Diễm Hạnh cho mèo uống sữa xong liền bế nó ngủ cùng mình.

Con mèo nằm lên tay cô ngoan ngoãn ngủ một giấc đến sáng.
Sáng hôm sau
Cô tỉnh dậy bởi tiếng kêu của con mèo , nó dường như đang muốn đánh thức Diễm Hạnh.

" Nguyệt Cầm ! "
" Người đâu ! Công chúa dậy rồi ! "
Một tràng người đi vào như mọi ngày , cô vệ sinh cá nhân rồi trang điểm.
" Hôm nay chúng ta đến thỉnh an mẫu hậu đi ! "
" Nô tì đã rõ ! "
Phỉ Ý bên cạnh không khỏi tò mò nên mở lời.
" Ngày thường hoàng hậu nương nương đều miễn thỉnh an cho người , sao hôm nay đột nhiên người lại đi ? "
" Ta chỉ muốn đến thỉnh an như ngày trước , rồi chúng ta sang phủ Thụy Miên chơi ! "
Diễm Hạnh mặc y phục tím xanh , màu có đôi chút nhạt.

Nguyệt Cầm lấy một chiếc áo ngoài cùng màu cầm đến trước mặt cô.
" Công chúa , trời sang thu có gió se lạnh , người khoác thêm áo ấm tránh mắc phong hàn ! "
" Ừm , ngươi theo ta đi ! mèo của ta đâu ? "
" Công chúa , hay người ban tên cho nó đi ! Nó đang chơi ở ngoài tẩm điện rồi ! "
" Ừm...nó có lông màu xám đặt là Đại Khôi đi ! "
" Giờ cũng không còn sớm , chúng ta đến Phụng An Cung thôi ! "
Ở bên ngoài đã có sẵn kiệu , Diễm Hạnh quay sang Nguyệt Cầm mỉm cười.
" Đi kiệu lâu , người cũng lười biếng hơn.

Hôm nay chúng ta đi bộ cho người đỡ uể oải.

"
" Công chúa...như vậy..."
" Không sao , dù gì cung của mẫu hậu ngay sát bên cung của ta.

Đoạn đường này không quá xa , ta đi được.

"
" Dạ ! "
" À ! Ngươi bế Đại Khôi ra , ta muốn để mẫu hậu xem thử nó ! "
" Nô tì sẽ kêu Ý Nhuệ bế nó ra đây ! "