Tương Quân Phối

Chương 4




Tần Khiếu biết mình uống không ít, nếu không có người đỡ, ngay cả cánh cửa của Anh Hoa điện hắn cũng không bước qua được. Tuy rằng hiện tại hắn say đến mức không mở mắt được, nhưng hắn vẫn biết rõ ràng mình không trở lại phủ tướng quân. Thân thể lâng lâng, tứ chi ở trong làn nước ấm áp có thể tùy ý duỗi thân, hắn cảm thấy rất thoải mái, có chút buồn ngủ. Ân? Giống như có người dùng tay vuốt ve ngũ quan của hắn, lông mi, đôi mắt, cái mũi, môi, đều bị ngón tay mềm nhẵn nhẹ nhàng vuốt ve, lúc có lúc không. Tiếp theo, cái tay kia hình như rời đi. Nhưng rất nhanh, Tần Khiếu liền cảm thấy bên gáy đau nhức nóng rực, ngón tay lại phủ lên làn da hắn lần nữa, lướt qua cơ ngực dày rộng, cái bụng rắn chắc, sau đó cầm lấy dục vọng của hắn!

Hả?! Hoàn toàn thanh tỉnh, tập trung nhìn vào, “Hoàng Thượng?!” Chợt lui ra sau, không nghĩ lại ngã rầm một tiếng vào trong nước.

“Ha ha ha, Tần tướng quân, ha hả, tóc ngươi dính một đóa hoa, ha ha” Tề Vân Phi cười run cả người, trong làn hơi nước dày đặc, lại có vẻ khuynh quốc khuynh thành! Tần Khiếu thấy liền ngẩn ngơ. Đẹp quá! Dung mạo của Đương kim thánh thượng tựa Phan An, nhưng hoàn toàn không có thái độ nhu nhược, ngược lại anh khí bức người. Nhưng ở trong hồ nước tắm rửa, lại diễm lệ kiều mỵ hơn hoa sen mới nở! Thân mình trắng nõn mặc dù không cường tráng như Tần Khiếu, nhưng không hề có một tia sẹo lồi của người trường kì tập võ. Đôi lông mày xéo chạm vào tóc mai, đôi mắt đoạt hồn phách người, con ngươi sáng ngời, cùng với mái tóc đen như mực kiêu ngạo dán trên người, không cái gì không khiêu khích lý trí của Tần Khiếu. Không xong, hai người sao lại ở phòng tắm “thản thành tương kiến” (thẳng thắn thành khẩn gặp lại)? (cái này mình hêm rõ lắm)

“Thần, thần tội muôn lần đáng chết, lại vào nhầm nơi tắm rửa của Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng bớt giận.” Đứng trong nước ngập đến thắt lưng, Tần Khiếu quỳ cũng không được, đứng cũng không xong, xấu hổ vạn phần.

“Hì hì, Tần tướng quân, ngươi cho là nơi này có thể vào nhầm được sao?” Lại dựa vào lồng ngực Tần Khiếu một lần nữa, Tề Vân Phi cười khanh khách nói: “Ngươi là ngự tiền thị vệ của trẫm, đương nhiên là một tấc cũng không rời trẫm.” Xoay người, lại nói: “Lại đây, tắm rửa cho trẫm.”

“Này… Hoàng Thượng, Tần Khiếu là một vũ phu, làm việc lỗ mãng, việc tinh tế thế này, vẫn là giao cho Vương công công đi?”

“Tướng quân!”

Ai — bất đắc dĩ nhìn vai mỹ nhân cách vài bước, Tần Khiếu cảm thấy đau đầu. “Thần, thần nên làm từ đâu?”

“Chải đầu.”

Thế là, vị cửu ngũ chí tôn của vương triều Tuyên Vũ được mỗi người kính ngưỡng, giờ phút này lại giống như một con mèo con rúc vào lòng ngực Tần Khiếu, ánh mắt thỏa mãn nheo lại mặc cho hắn một lần lại một lần chải vuốt mái tóc của mình. Trong bể nước thả đầy cánh hoa, Tần Khiếu cứ ôm lấy quân vương của hắn như thế, đã có lỗi giác giống như cùng người yêu thì thầm. Mình lại có ý tưởng đại nghịch bất đạo như thế, thật buồn cười.

Đôi tay trước ngực khẽ nhúc nhích, Tần Khiếu cúi đầu, nhưng lại lọt vào một đôi mắt như hồ nước u ám, bên trong tràn đầy ba quang liễm diễm “Ha hả, cười cái gì?”

“Không có gì, bệ hạ còn có gì phân phó?” Luyến tiếc dời tầm mắt, Tần Khiếu cười nhẹ hỏi.

Đôi môi đỏ tươi giảo hoạt khẽ nhếch lên, Tề Vân Phi cười khanh khách không ngừng: “Từ trước đến giờ chỉ có người khác hầu hạ trẫm tắm rửa, hôm nay trẫm tắm rửa cho tướng quân, cũng coi như chúc mừng tướng quân, như thế nào?” Vừa nói đôi tay vừa vuốt ve trên người Tần Khiếu.

Tim Tần Khiếu mới im lặng một lát lại bắt đầu kinh hoàng “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng! Thỉnh không cần trêu đùa vi thần!” Chính là tuy rằng nam nhân trước mắt gầy yếu hơn mình rất nhiều, nhưng khí lực cũng không nhỏ. Thuần thục, liền đem Tần Khiếu không dám dùng sức phản kháng điểm huyệt đặt ở trì duyên (mép bể), tự mình làm. Tần Khiếu làm sao nghĩ được Hoàng Thượng trang nghiêm ngày thường lại tùy hứng đến như vậy, lại thật sự bắt đầu xoa bóp da thịt hắn! Như là không cố ý tìm nơi mẫn cảm của hắn, mỗi khi hắn không kìm hãm được khẽ nhíu mày, Tề Vân Phi liền tăng thêm lực đạo âu yếm, cho đến lúc nghe được tiếng rên rỉ của hắn mới bỏ qua.

Cả người Tần Khiếu mềm nhũn bị dục hỏa thiêu đốt không ngừng, cuối cùng, lúc dục vọng bị trắng trợn cầm lấy thì thẹn quá thành giận: “Dừng tay! Hoàng Thượng. Ngài biết làm như vậy là trái pháp luật! Ngài sợ ta uy hiếp đến tam vương gia, đem ta giam cầm bên người không sao, nhưng không thể độc chiếm ta! Ta, ô a!”

Không để ý tới Tần Khiếu, Tề Vân Phi đã bắt đầu xoa bóp côn th*t trong tay, vừa lòng khi cảm thấy nó nháy mắt bành trướng trong tay mình.

“Tần Khiếu, gọi ta Vân Phi…”

“Không… Hô, hô, không thể, a!” Đáng chết, hoàn toàn không động đậy được!

“Gọi ta Vân Phi, ân? Ta sẽ làm cho ngươi ra.”

Ô, khổ sở quá. Thân thể chưa từng có kinh nghiệm làm tình do dục hỏa đốt người mà vô cùng thống khổ. Nhìn thấy Tần Khiếu bị mình làm cho hai mắt mông lung, lắc đầu thở dốc, Tề Vân Phi giống như lửa cháy đổ thêm dầu, đem hạ thể cương cứng của mình cùng đối phương ma xát. (đọc đoạn này ta cứ cảm giác em Khiếu làm thụ, haizzz)

“Khiếu, Khiếu, gọi ta Vân Phi… A… Ân, khổ sở quá, cứu ta… Ân, ân.”

Một chút một chút, Tần Khiếu cảm thấy hai côn th*t trong tay Tề Vân Phi đồng thời bị xoa nắn, càng lúc càng mãnh liệt. Hạ phúc sưng đến phát đau, hắn muốn giải phóng, nhưng phần gốc lại bị nắm chặt lại. Đôi lông mày rối rắm của Tề Vân Phi, đôi mắt ướt át, đôi môi sưng đỏ, hết thảy hết thảy đều giống như xuân dược kịch liệt nhất, kích thích làm cho Tần Khiếu khó nhịn gầm nhẹ.

“Vân Phi, Vân Phi… Cho ta… A!”

Một đạo bạch quang thoáng hiện, hai người giống như cùng nhau đi đến đỉnh cực lạc.

Ôm lấy Tề Vân Phi, một khắc trước, Tần Khiếu còn phiêu phiêu dục tiên nhất thời như bị ném vào ngục băng. Sao lại phát sinh việc hoang đương như vậy? Mình đường đường là một tướng quân, nhưng lại cùng một quốc quân phát sinh việc bừa bãi! Không dám nghĩ nhiều, Tần Khiếu đem Tề Vân Phi trong lòng ngực đặt ở trên long sàng xong liền vội vàng hồi phủ. Một đêm không ngủ. Sau này làm việc lại nơi chốn cẩn thận, như đứng trên một miếng băng mỏng.